Xuyên Thành Ánh Trăng Vô Sắc Của Nam Chính
Chương 5: Con gái là ác linh, Mật thị muốn trừ tà (2)
Vô Vọng Chi Xuyên
11/11/2022
- Đại vương sao lại nói ra những lời cay nghiệt đến thế. Trong tộc Trịnh thị có một cao nhân, rất chuyên về thuật Kỳ Hoàng¹, có khả năng cải tử
hoàn sinh, thiếp thấy đại vương vì chuyện Đế Tinh mà mất ăn mất ngủ, bởi muốn thay ngài phân ưu, bèn cố ý đem khối chắn kỳ lân ra làm thù lao,
để Trịnh thị cho mời y, nào ngờ sẽ khiến đại vương hiểu lầm thành như
vậy.
¹Kỳ Hoàng|岐黄: Tên gọi khác của y học cổ truyền Trung Quốc có nguồn gốc từ quyển "Hoàng Đế nội kinh".
Bộ dạng vương hậu xem vẻ vô cùng đau đớn, quả thật lay động lòng người. Nhưng trong mắt Tấn Kiêu Vương mà xem, chỉ cảm thấy mặt mày đáng ghét.
Nếu không nhờ Ngu Cơ thông tuệ hơn người, để lại một tay, tìm hiểu nguồn gốc, mới tra đến chỗ Trịnh thị, ông ta quả nhiên suýt thì bị dáng vẻ vô cùng cảm động này gạt mất.
- Truyền ²Phó mẫu Kiết, Trịnh thị, Vu y Mộc tất cả cùng tang vật vào.
²Phó mẫu|傅姆: Người phụ nữ đứng tuổi chuyên dạy dỗ, chăm sóc con cái nhà quyền quý.
Vương hậu vừa nghe đến cái tên Vu y Mộc, đã thấy có vài phần không ổn, đến khi thấy Mộc bị người hầu áp giải đi vào, vả lại còn lành lặn không chút thương tật mà quỳ trước mặt bà, khiến lòng bà bấn loạn.
Mộc là vu y đắc lực nhất của Trịnh thị, hơn nữa còn chăm sóc thị từ lúc nhỏ đến lúc lớn, trước kia bà biết rõ Trịnh thị không đành tâm, nên đã chấp nhận tha cho Mộc một mạng, chỉ làm mụ ta tai điếc mắt mù miệng câm.
Vương hậu rủ mắt nhìn về phía Trịnh thị, chỉ thấy vẻ mặt thị hối hận vô năng, liền rõ cái dạ đàn bà của thị.
Thấy tình hình trước mắt đối với mình lợi bất cập hại, lòng vương hậu đã nguội lạnh đi một nửa, nhưng làm hậu nhiều năm, đi qua bao trận tuyết nào cần dùng đến binh, trên mặt bà là sự lạnh nhạt bất biến, vẫn một tư thái ung dung mà quỳ.
- Trịnh thị, rốt cuộc là kẻ nào đã cho ngươi cái gan tày trời, vậy mà dám qua mặt ngô đi mưu hại Đế Tinh, đây là tội đến cửu tộc, dù cho ngươi là người của bổn hậu, cũng khó mà khoan thứ.
Vương hậu từng lời tựa ngọc, thế nhưng Trịnh thị nghe xong, lại cảm thấy sát ý hừng hực, đặc biệt là bốn từ "tội đến cửu tộc", cứ như có một thanh đao sắc bén nhuốm máu đâm xuyên vào tim thị, xui thị mặt cắt không còn một giọt máu.
Cha anh thị còn đang phụng sự kề bên Nghiệp Quận vương, nếu phản bội vương hậu, người nhà thị có trốn cũng không thoát được, dẫu đại vương có cai quản toàn bộ vương quốc, nhưng vẫn có chuyện ngoài tầm với, thế nên so với việc bị đại vương trách phạt, thị càng sợ hãi vương hậu hơn cả.
Thôi! Chỉ mong vương hậu niệm ân tình hôm nay của thị, vì tộc nhân thị mà bảo đảm.
Trịnh thị suy sụp mặt mày, đang ở yên thì đột ngột giãy giụa.
- Đại vương, việc này tất cả đều do một mình thiếp thân làm ra, không hề dính líu gì đến vương hậu.
Trịnh thị nói xong, bỗng nhiên đâm đầu vào cột trụ quét sơn hồng giữa đại điện, một đi không trở lại, Vu y Mộc thấy thế, mặt hóa tàn tro, sau cùng cũng rút lấy đao bên hông thị vệ, tự vẫn mà chết.
Trịnh thị và Mộc nhìn qua có vẻ là sợ nên tự tận, nhưng nhìn lại toàn bộ quá trình, thị vệ của đại vương đều đứng yên bất động, hiển nhiên là đã được lệnh, ngầm đồng ý cho tình huống như vậy phát sinh.
Vương hậu tâm tư cuồn cuộn, thoắt đã hiểu rõ.
Trong lòng đại vương thật chất đã nhận định chuyện này là do bà làm, nhưng e bà là mẹ ruột thái tử cộng thêm họ mẹ cường đại sai lưng bà, ông ấy sao có thể ra tay với bà, vậy nên chỉ có thể dùng hành động đẫm máu này để cảnh cáo bà.
Vương hậu nghĩ thông suốt những điều này xong, sự nôn nóng trong lòng đã vơi bớt.
- Đại vương, Trịnh thị to gan lớn mật, lại dám qua mặt thần thiếp mưu hại Đế Tinh, chết chưa hết tội, thiếp thân làm chủ, tuy không biết chuyện, nhưng đã phạm phải tội sơ suất, dám xin đóng cửa ăn năn ba tháng, cùng giao Phượng tỷ lại cho Ngu Cơ muội tiếp quản.
Tấn Kiêu Vương đối phiên thái độ này của vương hậu, cũng gọi là vừa lòng, đang định gật đầu, thì lúc này Hoạn giả³ Cao Hựu lại tiến vào bẩm báo.
³Hoạn giả|宦者: Cùng nghĩa với thái giám, hoạn quan, công công,...
- Đại vương, Mật Dắng nhân ở ngoài cửa cầu kiến vương hậu, nói là có chuyện gấp.
Vương hậu vừa nghe đến tên Mật thị, trong lòng lại căng thẳng, sợ thị ngớ nga ngớ ngẩn, không biết có biến, vội vàng ra dấu cho Lữ Tỉ một cái liếc mắt nói: "Nơi đây chỉ toàn nhuốc nhơ máu, Mật Dắng nhân xưa nay nhát gan, ngươi dắt muội ấy ra thiên điện chờ".
- Vâng! – Lữ Tỉ ngầm hiểu, mới vừa cất bước, đã bị Hoạn giả Cao Hựu chặn lại.
- Nơi đây có cô vương tọa trấn, Mật thị tất nhiên sẽ dũng khí mười phần, huống chi thị còn có việc gấp, Cao Hựu, ngươi đi mời người vào, cô vương nghe một chút xem liệu có thể thế thị giải quyết không.
Tấn Kiêu Vương nói xong, Cao Hựu nghe lệnh đi xuống, tiếng bước chân trên sàn điện phát ra những âm thanh lệt xệt, đến khi y đã dần đi xa, cả điện chìm trong một khoảng không tĩnh lặng.
Ngoài điện, Mật Dắng nhân trong thấy Cao Hựu, trên mặt không khỏi hiện lên một nét vui mừng, đại vương đang ở đây, nhất định có thể trấn trụ tà ma, làm Thải Liên càng thêm thanh tỉnh.
Mật thị đi theo Cao Hựu vào cửa điện, Thải Liên yên lặng theo sau.
Giờ phút này, trời đổ về tây, ánh sáng trong chính điện lập lòe mấy hồi, dọc đường đi một cái hạ nhân cũng không thấy bóng dáng, trống vắng đến lạ, mãi đến khi tạc qua bức bình phong, đi vào trong, Mật thị ngửi thấy một mùi máu tươi cực kỳ nồng, cau mày hơi hơi ngẩng đầu, chỉ thấy mấy tên thị vệ nâng hai cái thi thể đi về phía thị.
Hôm nay liên tiếp trông thấy người chết, trong lòng Mật thị nảy ra một cái sự cảm chẳng lành, đành tránh né dịch sang cạnh một chút, nhưng khi khóe mắt vẫn liếc sơ được sắc mặt kẻ chết, thị kinh hồn trố mắt xem.
Cho dù trán Trịnh thị có đập cho bê bết máu, nhưng cái gương mặt thân thuộc với thân hình kia vẫn khiến thị vừa nhìn đã biết.
Trịnh thị mới được vương hậu khen thưởng, chẳng mấy chốc đã đi đời, Mật thị nghĩ đến một giả thuyết nào đó, trong lòng lại xúc động đưa mắt nhìn về phía vị trí chính.
Đại vương với vẻ mặt nghiêm nghị đang ngay ngắn ngồi, mặt mày vương hậu lại xanh xao, giữa hai người lại ra vẻ xa cách, chắc chắn là mới vừa mâu thuẫn ầm ĩ.
Mật thị theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, tựa như con thỏ mà cuốn quít, thần sắc hoảng loạn đưa mắt với Thải Liên, cứ như đang thúc dục điều gì, nhưng lúc này Tấn Kiêu Vương lại bỗng chốc mở miệng.
- Mật thị, nghe vương hậu nói nàng nhát gan, hiện giờ xem qua thì đúng là thế.
Mật thị tuy diện mạo diễm lệ, Tấn Kiêu Vương lại chẳng có nhiều ấn tượng với thị, chỉ là không muốn thêm lời qua tiếng lại với vương hậu, mới lấy thị làm đề tài, cố ý hòa hoãn không khí mà bảo: "Mật thị, nàng tới tìm vương hậu là đang có khó khăn gì? Nói với cô vương cũng giống thế thôi".
Tấn Kiêu Vương cười rất chi là thân thiết, lại khiến Mật thị ớn lạnh đến rùng mình, vô cùng sợ hãi nhìn về phía vương hậu, điều này lại khiến cho sắc mặt Tấn Kiêu Vươn có chút không vui.
- Đúng vậy, Mật thị, nhân lúc đại vương còn ở đây, muội có việc gì gấp, cứ nói mau đi. – Vương hậu cười bè thêm, sắc mặt ôn hòa dần.
- Ti... Ti thiếp không có gì chuyện quan trọng. Chẳng qua làm mất hai món trang sức quý giá, mà một trong số đó lại là của gia truyền, thiếp thân không đủ nhân lực, tìm hồi lâu không thấy, cố tình qua đây mượn vương hậu tỷ tỷ vài người để hỗ trợ.
Sự ra đi của Trịnh thị đã cho Mật thị một đòn cảnh tỉnh, khiến thị ngay lập tức bị liệng tỉnh, mà thị cũng chẳng dám nghe theo lời dặn của Quý Vu, đi khiêu chiến quyền uy của vương hậu.
- Thì ra là vậy sao. – Vương hậu nghe xong tươi cười hòa nhã nói: "Lữ Tỉ, ngươi dẫn người đi giúp Mật thị tra hỏi chút, dù có tìm về được hay không, cũng phải đưa khối ngọc Hòa Điền hồi môn của ngô ra tặng cho muội ấy".
Ngọc Hòa Điền chỉ có có ở lãnh thổ của Ngụy Quốc, mà cũng chỉ dành cho vương thất nước Ngụy, ngay cả Tấn Kiêu Vương cũng là vì bắt tay với Ngụy Quốc hợp sức tiêu diệt Việt Quốc, mới được sứ thần của đối phương tặng cho một khối, không ngờ vương hậu vì muốn thể hiện trước mặt ông, lại hào phóng đến thế.
Nét mặt Tấn Kiêu Vương hơi nguôi ngoai đi, nói với Mật thị đang đầy câu chấp: "Nếu vương hậu đã thưởng cho nàng, vậy cô vương cũng không thể hẹp hòi, tặng con dao găm sừng dê này cho nàng, giúp gan nàng phình thêm chút".
Con dao sừng dê này rộng một tấc⁴, dài năm thước⁵, đã theo Tấn Kiêu Vương chinh chiến nhiều năm, thoạt nhìn coi vẻ giản đơn dung dị, nhưng được chế tác từ sắt đen, nhưng chém được vàng chặt được ngọc, sắc bén cực kỳ.
⁴Tấc|寸: Bằng 1/10 thước, hoặc 1/10 mét.
⁵Thước|尺: Bằng 1 mét, ở đây 5 thước là 5 mét.
Vương hậu thấy vậy, có đôi phần ghen ghét. Mật thị đúng là vớ phải của hời, chờ được sung rụng.
- Ti thiếp cảm tạ đại vương, cảm tạ vương hậu. – Mật thị nhận lấy đoản kiếm, nâng trong tay mà nhẹ nhàng vuốt ve, thị cũng không biết nó giá trị ra sao, thậm chí thứ này trong mặt thị xem ra hơi đỗi bình phàm, nhưng bởi đây là vật bên người của vương, nên liền có vẻ quý giá hơn hẳn.
Mà đây cũng là lần đầu tiên thị được đại vương ban thưởng vật tùy thân, đãi ngộ như này thì chỉ có sủng phi mới có.
Ngay cái thời khắc Mật thị đắc chí, Thải Liên đã kìm nén cảm xúc đến cực điểm, hàm răng nghiến mà kêu ken két, bất thình lình quỳ rạp xuống mặt đất, khẽ nấc kêu: "Đại vương, xin ngài làm chủ cho Thất công chúa".
¹Kỳ Hoàng|岐黄: Tên gọi khác của y học cổ truyền Trung Quốc có nguồn gốc từ quyển "Hoàng Đế nội kinh".
Bộ dạng vương hậu xem vẻ vô cùng đau đớn, quả thật lay động lòng người. Nhưng trong mắt Tấn Kiêu Vương mà xem, chỉ cảm thấy mặt mày đáng ghét.
Nếu không nhờ Ngu Cơ thông tuệ hơn người, để lại một tay, tìm hiểu nguồn gốc, mới tra đến chỗ Trịnh thị, ông ta quả nhiên suýt thì bị dáng vẻ vô cùng cảm động này gạt mất.
- Truyền ²Phó mẫu Kiết, Trịnh thị, Vu y Mộc tất cả cùng tang vật vào.
²Phó mẫu|傅姆: Người phụ nữ đứng tuổi chuyên dạy dỗ, chăm sóc con cái nhà quyền quý.
Vương hậu vừa nghe đến cái tên Vu y Mộc, đã thấy có vài phần không ổn, đến khi thấy Mộc bị người hầu áp giải đi vào, vả lại còn lành lặn không chút thương tật mà quỳ trước mặt bà, khiến lòng bà bấn loạn.
Mộc là vu y đắc lực nhất của Trịnh thị, hơn nữa còn chăm sóc thị từ lúc nhỏ đến lúc lớn, trước kia bà biết rõ Trịnh thị không đành tâm, nên đã chấp nhận tha cho Mộc một mạng, chỉ làm mụ ta tai điếc mắt mù miệng câm.
Vương hậu rủ mắt nhìn về phía Trịnh thị, chỉ thấy vẻ mặt thị hối hận vô năng, liền rõ cái dạ đàn bà của thị.
Thấy tình hình trước mắt đối với mình lợi bất cập hại, lòng vương hậu đã nguội lạnh đi một nửa, nhưng làm hậu nhiều năm, đi qua bao trận tuyết nào cần dùng đến binh, trên mặt bà là sự lạnh nhạt bất biến, vẫn một tư thái ung dung mà quỳ.
- Trịnh thị, rốt cuộc là kẻ nào đã cho ngươi cái gan tày trời, vậy mà dám qua mặt ngô đi mưu hại Đế Tinh, đây là tội đến cửu tộc, dù cho ngươi là người của bổn hậu, cũng khó mà khoan thứ.
Vương hậu từng lời tựa ngọc, thế nhưng Trịnh thị nghe xong, lại cảm thấy sát ý hừng hực, đặc biệt là bốn từ "tội đến cửu tộc", cứ như có một thanh đao sắc bén nhuốm máu đâm xuyên vào tim thị, xui thị mặt cắt không còn một giọt máu.
Cha anh thị còn đang phụng sự kề bên Nghiệp Quận vương, nếu phản bội vương hậu, người nhà thị có trốn cũng không thoát được, dẫu đại vương có cai quản toàn bộ vương quốc, nhưng vẫn có chuyện ngoài tầm với, thế nên so với việc bị đại vương trách phạt, thị càng sợ hãi vương hậu hơn cả.
Thôi! Chỉ mong vương hậu niệm ân tình hôm nay của thị, vì tộc nhân thị mà bảo đảm.
Trịnh thị suy sụp mặt mày, đang ở yên thì đột ngột giãy giụa.
- Đại vương, việc này tất cả đều do một mình thiếp thân làm ra, không hề dính líu gì đến vương hậu.
Trịnh thị nói xong, bỗng nhiên đâm đầu vào cột trụ quét sơn hồng giữa đại điện, một đi không trở lại, Vu y Mộc thấy thế, mặt hóa tàn tro, sau cùng cũng rút lấy đao bên hông thị vệ, tự vẫn mà chết.
Trịnh thị và Mộc nhìn qua có vẻ là sợ nên tự tận, nhưng nhìn lại toàn bộ quá trình, thị vệ của đại vương đều đứng yên bất động, hiển nhiên là đã được lệnh, ngầm đồng ý cho tình huống như vậy phát sinh.
Vương hậu tâm tư cuồn cuộn, thoắt đã hiểu rõ.
Trong lòng đại vương thật chất đã nhận định chuyện này là do bà làm, nhưng e bà là mẹ ruột thái tử cộng thêm họ mẹ cường đại sai lưng bà, ông ấy sao có thể ra tay với bà, vậy nên chỉ có thể dùng hành động đẫm máu này để cảnh cáo bà.
Vương hậu nghĩ thông suốt những điều này xong, sự nôn nóng trong lòng đã vơi bớt.
- Đại vương, Trịnh thị to gan lớn mật, lại dám qua mặt thần thiếp mưu hại Đế Tinh, chết chưa hết tội, thiếp thân làm chủ, tuy không biết chuyện, nhưng đã phạm phải tội sơ suất, dám xin đóng cửa ăn năn ba tháng, cùng giao Phượng tỷ lại cho Ngu Cơ muội tiếp quản.
Tấn Kiêu Vương đối phiên thái độ này của vương hậu, cũng gọi là vừa lòng, đang định gật đầu, thì lúc này Hoạn giả³ Cao Hựu lại tiến vào bẩm báo.
³Hoạn giả|宦者: Cùng nghĩa với thái giám, hoạn quan, công công,...
- Đại vương, Mật Dắng nhân ở ngoài cửa cầu kiến vương hậu, nói là có chuyện gấp.
Vương hậu vừa nghe đến tên Mật thị, trong lòng lại căng thẳng, sợ thị ngớ nga ngớ ngẩn, không biết có biến, vội vàng ra dấu cho Lữ Tỉ một cái liếc mắt nói: "Nơi đây chỉ toàn nhuốc nhơ máu, Mật Dắng nhân xưa nay nhát gan, ngươi dắt muội ấy ra thiên điện chờ".
- Vâng! – Lữ Tỉ ngầm hiểu, mới vừa cất bước, đã bị Hoạn giả Cao Hựu chặn lại.
- Nơi đây có cô vương tọa trấn, Mật thị tất nhiên sẽ dũng khí mười phần, huống chi thị còn có việc gấp, Cao Hựu, ngươi đi mời người vào, cô vương nghe một chút xem liệu có thể thế thị giải quyết không.
Tấn Kiêu Vương nói xong, Cao Hựu nghe lệnh đi xuống, tiếng bước chân trên sàn điện phát ra những âm thanh lệt xệt, đến khi y đã dần đi xa, cả điện chìm trong một khoảng không tĩnh lặng.
Ngoài điện, Mật Dắng nhân trong thấy Cao Hựu, trên mặt không khỏi hiện lên một nét vui mừng, đại vương đang ở đây, nhất định có thể trấn trụ tà ma, làm Thải Liên càng thêm thanh tỉnh.
Mật thị đi theo Cao Hựu vào cửa điện, Thải Liên yên lặng theo sau.
Giờ phút này, trời đổ về tây, ánh sáng trong chính điện lập lòe mấy hồi, dọc đường đi một cái hạ nhân cũng không thấy bóng dáng, trống vắng đến lạ, mãi đến khi tạc qua bức bình phong, đi vào trong, Mật thị ngửi thấy một mùi máu tươi cực kỳ nồng, cau mày hơi hơi ngẩng đầu, chỉ thấy mấy tên thị vệ nâng hai cái thi thể đi về phía thị.
Hôm nay liên tiếp trông thấy người chết, trong lòng Mật thị nảy ra một cái sự cảm chẳng lành, đành tránh né dịch sang cạnh một chút, nhưng khi khóe mắt vẫn liếc sơ được sắc mặt kẻ chết, thị kinh hồn trố mắt xem.
Cho dù trán Trịnh thị có đập cho bê bết máu, nhưng cái gương mặt thân thuộc với thân hình kia vẫn khiến thị vừa nhìn đã biết.
Trịnh thị mới được vương hậu khen thưởng, chẳng mấy chốc đã đi đời, Mật thị nghĩ đến một giả thuyết nào đó, trong lòng lại xúc động đưa mắt nhìn về phía vị trí chính.
Đại vương với vẻ mặt nghiêm nghị đang ngay ngắn ngồi, mặt mày vương hậu lại xanh xao, giữa hai người lại ra vẻ xa cách, chắc chắn là mới vừa mâu thuẫn ầm ĩ.
Mật thị theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, tựa như con thỏ mà cuốn quít, thần sắc hoảng loạn đưa mắt với Thải Liên, cứ như đang thúc dục điều gì, nhưng lúc này Tấn Kiêu Vương lại bỗng chốc mở miệng.
- Mật thị, nghe vương hậu nói nàng nhát gan, hiện giờ xem qua thì đúng là thế.
Mật thị tuy diện mạo diễm lệ, Tấn Kiêu Vương lại chẳng có nhiều ấn tượng với thị, chỉ là không muốn thêm lời qua tiếng lại với vương hậu, mới lấy thị làm đề tài, cố ý hòa hoãn không khí mà bảo: "Mật thị, nàng tới tìm vương hậu là đang có khó khăn gì? Nói với cô vương cũng giống thế thôi".
Tấn Kiêu Vương cười rất chi là thân thiết, lại khiến Mật thị ớn lạnh đến rùng mình, vô cùng sợ hãi nhìn về phía vương hậu, điều này lại khiến cho sắc mặt Tấn Kiêu Vươn có chút không vui.
- Đúng vậy, Mật thị, nhân lúc đại vương còn ở đây, muội có việc gì gấp, cứ nói mau đi. – Vương hậu cười bè thêm, sắc mặt ôn hòa dần.
- Ti... Ti thiếp không có gì chuyện quan trọng. Chẳng qua làm mất hai món trang sức quý giá, mà một trong số đó lại là của gia truyền, thiếp thân không đủ nhân lực, tìm hồi lâu không thấy, cố tình qua đây mượn vương hậu tỷ tỷ vài người để hỗ trợ.
Sự ra đi của Trịnh thị đã cho Mật thị một đòn cảnh tỉnh, khiến thị ngay lập tức bị liệng tỉnh, mà thị cũng chẳng dám nghe theo lời dặn của Quý Vu, đi khiêu chiến quyền uy của vương hậu.
- Thì ra là vậy sao. – Vương hậu nghe xong tươi cười hòa nhã nói: "Lữ Tỉ, ngươi dẫn người đi giúp Mật thị tra hỏi chút, dù có tìm về được hay không, cũng phải đưa khối ngọc Hòa Điền hồi môn của ngô ra tặng cho muội ấy".
Ngọc Hòa Điền chỉ có có ở lãnh thổ của Ngụy Quốc, mà cũng chỉ dành cho vương thất nước Ngụy, ngay cả Tấn Kiêu Vương cũng là vì bắt tay với Ngụy Quốc hợp sức tiêu diệt Việt Quốc, mới được sứ thần của đối phương tặng cho một khối, không ngờ vương hậu vì muốn thể hiện trước mặt ông, lại hào phóng đến thế.
Nét mặt Tấn Kiêu Vương hơi nguôi ngoai đi, nói với Mật thị đang đầy câu chấp: "Nếu vương hậu đã thưởng cho nàng, vậy cô vương cũng không thể hẹp hòi, tặng con dao găm sừng dê này cho nàng, giúp gan nàng phình thêm chút".
Con dao sừng dê này rộng một tấc⁴, dài năm thước⁵, đã theo Tấn Kiêu Vương chinh chiến nhiều năm, thoạt nhìn coi vẻ giản đơn dung dị, nhưng được chế tác từ sắt đen, nhưng chém được vàng chặt được ngọc, sắc bén cực kỳ.
⁴Tấc|寸: Bằng 1/10 thước, hoặc 1/10 mét.
⁵Thước|尺: Bằng 1 mét, ở đây 5 thước là 5 mét.
Vương hậu thấy vậy, có đôi phần ghen ghét. Mật thị đúng là vớ phải của hời, chờ được sung rụng.
- Ti thiếp cảm tạ đại vương, cảm tạ vương hậu. – Mật thị nhận lấy đoản kiếm, nâng trong tay mà nhẹ nhàng vuốt ve, thị cũng không biết nó giá trị ra sao, thậm chí thứ này trong mặt thị xem ra hơi đỗi bình phàm, nhưng bởi đây là vật bên người của vương, nên liền có vẻ quý giá hơn hẳn.
Mà đây cũng là lần đầu tiên thị được đại vương ban thưởng vật tùy thân, đãi ngộ như này thì chỉ có sủng phi mới có.
Ngay cái thời khắc Mật thị đắc chí, Thải Liên đã kìm nén cảm xúc đến cực điểm, hàm răng nghiến mà kêu ken két, bất thình lình quỳ rạp xuống mặt đất, khẽ nấc kêu: "Đại vương, xin ngài làm chủ cho Thất công chúa".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.