Xuyên Thành Ánh Trăng Vô Sắc Của Nam Chính
Chương 1: Xuyên thành nữ phụ
Vô Vọng Chi Xuyên
25/10/2022
- ---------
Tác giả: Vô Vọng Chi Xuyên
Biên tập: Daasu
- ---------
Tấn Quốc vào thu, một góc cung điện Chiêu Hoa, Nam Hoa phòng.
- Mật Dắng¹ nhân, Đại tư tế Trình Phục nửa đêm ngắm sao trời, phát hiện bên cạnh sao Bắc Thần, xuất hiện một ngôi sao lạ, ban đầu lúc ẩn lúc hiện, nhưng giờ lại sáng chói rực rỡ, đến nỗi lấn át cả ngôi sao trung tâm thành ra ảm đạm không chút ánh quang. Đại tư tế vì thế bèn đến Tinh đài cùng bậc bói toán đối chiếu bản đồ chiêm tinh ngày đêm nghiên cứu, phát hiện ra ngôi sao này có sáu đạo quân xung đột, quét ngang thiên hạ.
¹Dắng|媵: Các vua, chư hầu lúc xưa khi con gái vu quy thường cho thêm mấy người em/cháu gái đi hầu hạ và làm lẽ.
Cần là thị nữ bên cạnh thân tín của vương hậu - Lữ Tỉ, nàng ta từ ngoài cửa tiến vào, cung kính hành lễ xong, thì báo ngay tin này với Mật thị.
- Thế vì sao nọ với Tấn Quốc, với đại vương mà nói là hung hay là cát?
Mật thị nhìn thị nữ họ Cần, trong mắt sáng ngời hào quang.
Vô thức nhớ đến thân phận của bản thân, lại vội kiểm soát cảm xúc, xong việc liền bổ sung rằng: "Cũng chẳng hay việc này với vương hậu là lành hay là dữ?".
Mật thị sở hữu tư dung kiều diễm, là thiếp thất đi theo vương hậu gả cho Tấn Kiêu Vương. Hiện giờ, vương hậu đã có ba nam hai nữ, trong đó có đích trưởng tử đã sớm lập làm thái tử, địa vị trong cung dần được củng cố, cho đến nay, cũng rất hiếm khi chủ động sắp xếp thị thiếp trợ giúp giữ gìn ân sủng, nên hiện Nam Hoa phòng của Mật thị ít có ai qua lại.
Lúc này đây, Cần đã đến, không thể không chắc chắn rằng vương hậu chẳng mấy vui lòng vướng phải trắc trở. Mật thị thuộc cùng tộc với vương hậu, dẫu sao cũng là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, chẳng qua lại uổng phí cho thị dung nhan xinh đẹp nhưng không chút trí tuệ, đoán không ra vì sao này cùng vương hậu có can hệ gì, chỉ biết dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn Cần.
Cần cũng không biểu lộ thái độ xem thường, trực tiếp giải thích luôn cho thị: "Đại tư tế có nói qua đây là Đế Tinh, rơi xuống Tấn Quốc ta, mà nội quan² lật sổ đã truy ra dấu vết, tra ra có một nữ họ Khương vừa lúc Đế Tinh rơi xuống thì hoài thai, chuyện này với quốc gia, với đại vương dĩ nhiên là điều đáng mừng".
²Nội quan|内官: Cách gọi những cung nữ có phẩm giá và địa vị cao trong cung.
Chư hầu³ phân tranh, tương lai quân vương, nghiệp lớn của bá, thống nhất thiên thu, là giấc mộng mà mỗi một người ai ai cũng mơ tưởng, tất nhiên Tấn Kiêu Vương cũng không phải ngoại lệ, chỉ là cá lớn nuốt cá bé, nước hùng cường thôn tính nước yếu thế, còn sót lại sáu nước đều là cường quốc, Tấn Quốc chăm lo việc nước, tuy rằng mỗi một nơi đều vang danh, nhưng nội gần hai mươi năm thất bại ê chề, hiển nhiên chỉ có thể kỳ vọng vào trữ quân⁴ đời sau.
³Chư hầu|諸侯: Chỉ vua của các nước nhỏ được sắc phong, mà "bá" là người lớn nhất trong các chư hầu.
⁴Trữ quân|儲君: Cách gọi những người được chọn lựa để kế vị ở các nước Đông Á, còn thái tử chỉ là tước vị không phải danh phận.
Mà thân là trữ quân đời sau, thái tử đã dần trưởng thành, tư chất bình thường, tuyệt nhiên không thể làm bậc đế vương, đồng nghĩa với việc đại vương rất có khả năng thay đổi trữ quân. Đối với vấn đề thứ ba này Cần dĩ nhiên không nói một lời, nhưng vương hậu là mẹ ruột thái tử, với bà ta mà nói đây rõ ràng là một hiểm họa khôn lường.
- Thiếp thân đi bái kiến vương hậu ngay đây. – Trong mắt Mật thị tràn đầy sự ganh ghét đối với Khương thị, Cần thấy thị vậy mà còn vội vàng hơn so với cả vương hậu, thân thiết cười ba phần cho có: "Trà bánh đã xong xuôi, vương hậu còn đang chờ Mật Dắng người đây cùng bàn việc nhà".
Ngày xưa, chuyện hôn nhân là đôi bên cùng có lợi, chính vì gia tăng ích lợi hai nhà, thông thường gả con gái không chỉ gả một người, mà còn có vô số người gả cùng, vào lúc nữ chủ nhân bất tiện, các nàng sẽ giúp nàng ấy hầu hạ phu quân, cho dù sinh hạ con cái cũng sẽ thuộc danh nghĩa nữ chủ nhân, mà bản thân thiếp thất địa vị lại chẳng đổi thay, vẫn như cũ mặc người tùy tiện xử trí.
Dù rằng Mật thị không an phận, nhưng vương hậu cũng không e ngại thị sinh hai lòng, bởi lẽ thê thiếp tựa vật bày trí trong nhà là cảnh đẹp cho trượng phu vui mắt, không thích thì cứ việc vứt đi.
Tuy Mật thị hận không thể lập tức phi đến bên cạnh vương hậu, nhưng thị đã lâu không gặp ai, áo quần cũ kỹ, lo sợ gặp vương hậu sẽ thất lễ, nên vội vàng đi gọi tỳ nữ Thải Liên đi lấy chiếc váy đẹp nhất, vào phòng thay.
Đeo vòng ngọc, mang hương hạnh thái⁵, đi hài thổ cẩm, Mật thị chẳng phải người kiên nhẫn, nhưng lại để ý ăn mặc lạ thường.
⁵Hạnh thái|荇菜: Tên một loại rau mọc dưới nước, cọng trắng, lá tía, có tên khoa học là Nymphoides peltatum:
- Thải Liên, trâm Ngọc Tước lần trước vương hậu ban thưởng ta đâu rồi? Còn có vòng tay Phỉ Thúy làm hồi môn của ta nữa đâu?
Thải Liên lấy ra trên tay cả thảy chỉ lẻ tẻ vài món, mở chiếc rương ra, liếc mắt một cái cũng biết rõ, chứ đừng nói đến chuyện thiếu mất hai món đồ đáng giá nhất.
- Mật Dắng nhân, không... không thấy đồ vật đâu nữa! – Thải Liên cẩn thận lật úp mặt đế hướng lên trời, sau khi nhận thấy trang sức đã mất tích, sợ tới mức quỳ rập xuống mặt đất, trong mắt ánh lên vẻ hãi hùng.
- Tiện tỳ! Ngươi dám làm mất hai vật quý giá nhất của ta.
Rương của Mật thị trước giờ đều do Thải Liên bảo quản, bất luận là nàng giữ làm của riêng, hay do có người nào trộm mất, đều là do nàng ta sơ suất.
Mật thị bốp một tiếng, giáng cho Thải Liên một bạt tai trước tiên, lần này thị ra tay rất mạnh, trên mặt Thải Liên đã hiện lên một vệt máu.
- Mật Dắng nhân, nhanh chút, chớ để vương hậu chờ lâu. – Cần ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, không khỏi lên tiếng.
- Đợi ta quay về lại tiếp tục xử phạt ngươi. – Sắc mặt Mật thị tái mét, ngữ điệu chói tai như muốn xé toạc màng nhĩ người ta.
Làm cô con gái của thị đang còn nằm trên giường giật nảy mình, cơ thể Tỉ Vân La giật bắn, khóe miệng không khỏi run rẩy. Vào lúc thị nữ họ Cần kia tiến vào, Tỉ Vân La đã tỉnh, nhưng mãi cho đến giờ phút này, nàng bỗng chợt nhận ra —— Một năm trước, nàng cho rằng mình xuyên thành con của một vị quân vương, xuyên về cổ đại, nhưng chớp mắt một cái mới nhận ra, rằng thật ra nàng xuyên sách.
Tư tế chiêm tinh của Tấn Quốc - Trình Phục, Đế Tinh giáng thế, mẹ đẻ Mật thị, kết hợp những điều này lại, dễ dàng nhận thấy nàng xuyên qua đến một quyển ngôn tình Mary Sue cổ đại của Tấn Giang, cốt truyện hư cấu dựa trên bối cảnh thời Xuân Thu Chiến Quốc, kể về quá trình nữ chính Tỉ Thủy Nguyệt dùng trí tuệ và nhan sắc thu phục các nước cùng nam nhân, mà Tỉ Vân La là một trong số những nữ phụ ngoan cường hy sinh góp phần tạo nên một kết thúc hoàn chỉnh.
Chương một của tiểu thuyết, tử vi Đế Tinh hiện xuống giữa thế gian, vương hậu tìm Mật thị thương lượng, muốn dùng một loại nọc độc rắn khiến nữ chính mất mạng từ trong trứng nước, chẳng qua là không thành công.
Sau khi bị phát giác, Mật thị vì bảo vệ người trong tộc, một ly rượu độc rồi thắt cổ tự vẫn nhận hết mọi tội về phần mình, mà vương hậu lại sợ Tấn Kiêu Vương nổi giận liên lụy đến mình, nên không nói đỡ thay cho tộc Mật thị như thị đã mong đợi, đến cuối cùng người trong tộc Mật thị đều bị đuổi cùng giết tận.
Tỉ Vân La nghĩ ngợi chốc lát, nhanh chóng giả dạng như vừa bị đánh thức.
- Oa... – Trong phòng bỗng nhiên vang lên âm thanh non nớt trong trẻo của bé gái.
- Nương, oa... oa... – Một bé gái nhỏ khoảng một tuổi chợt từ trên giường xoay mình bò dậy, đồng tử bị lấp đầy bởi kinh hãi và hoảng loạn, nàng dùng đôi mắt ngây ngô mà nhìn quanh trong phòng, không tìm thấy mẹ, vì thế gấp gáp đến tay chân lóng ngóng, muốn từ trên giường cao cao trượt xuống, nhưng chẳng may chân lại quá ngắn, không chạm được tới mặt đất, rồi rầm một tiếng, vậy mà một phát từ trên giường bổ nhào xuống.
- Thất công chúa.
- La Nhi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Mật thị chỉ kịp hô một tiếng, đến khi chạy tới, tức thì thấy ngay khuôn mặt nhỏ thanh tú giật giật vài cái, dường như không thể thở nổi, hai mắt chao đảo, nghẹt thở đến hôn mê bất tỉnh.
Con gái do thiếp thất Tấn Kiêu vương sinh ra, mặc dù chảy dòng máu vương tộc, được tôn làm công chúa, nhưng mai sau trưởng thành đều gả đến các nước chư hầu xa xôi khác, không thể như con trai được phong đất, có thể trở thành chỗ dựa cho bản thân, Mật thị duy chỉ có một mụn con gái, thế nên ngày thường thị cũng chẳng mấy chú tâm, nhưng lúc này đây lại thấy bộ dáng con gái thoi thóp, tim thị thế mà bỗng chệch một nhịp nãy lên, sắc mặt một màu trắng bệch, thậm chí không dám lại gần kiểm tra.
- La Nhi, Vân La bé bỏng của nương. – Một lát sau, Mật thị như bỗng nhiên ý thức được tầm quan trọng của con gái đối với mình, rốt cuộc cũng không rảnh lấy lòng vương hậu, tiến đến đem con gái từ trên mặt đất ôm vào lòng ngực, phát hoảng mà hô to: "Mau truyền y nữ Quý Vu".
Nghe lệnh này, hạ nhân Nam Hoa phòng chân trước chân sau chạy ra ngoài.
Mật thị dò xét hơi thở con gái một chút, thấy một tí hơi cũng không còn, vì thế trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Mật thị ấy vậy mà lại bất cẩn lớn như vậy, thời điểm khẩn cấp, chưa kể đến việc mất đồ đạc, nhưng ngay cả con gái mình cũng chăm lo không xong, chung quy là không thể nhờ.
Cần chán ghét khinh thường mà liếc vào bên trong một cái, im hơi lặng tiếng rồi đẩy cửa ra ngoài, thuật lại chính xác sự việc cho vương hậu.
- Mật tộc là một xà tộc man di, giỏi về độc dược và cổ thuật, chúng ta vốn muốn mượn Vu y của nàng dùng chút, ai ngờ vào thời khắc chủ chốt, thế mà nàng ta lại vô dụng như vậy. – Vương hậu chỉ hận không thể nghiêm khắc chỉnh đốn, sắc mặt vô cùng không hài lòng.
- Tiểu quân⁶, đây là chuyện hệ trọng, Thất công chúa không rõ sống chết, Mật thị cũng là vì mẫu tử ruột rà, lòng sinh lo sợ, làm việc khó có thể chu toàn, nô tỳ nghĩ chi bằng... – Lữ Tỉ sát lại gần bên tai vương hậu khẽ thì thầm, một bên khóe miệng nhếch lên, cả hai cùng toát ra một vẻ ảm đạm, trong mắt vương hậu cũng lộ ra nét tối tăm.
⁶Tiểu quân|小君: Danh xưng dành cho người vợ, mượn danh chồng theo quan niệm vợ chồng nên một, ý chỉ sự tôn kính.
Đế Tinh giáng xuống là mối họa lớn trong lòng vương hậu, chuyện Mật thị làm bà không vui, bà ta mắng mỏ vài câu là không chăm sóc Thất công chúa chu đáo, tùy tiện phái y giả qua đó, ra dáng bản thân là một vương hậu từ ái, rồi đem chuyện này vứt sang một bên.
Mà giờ phút này, dưới kim châm huyệt của Vu y, Thất công chúa Tỉ Vân La cũng từ từ tỉnh lại.
- Nương, nương ơi... – Công chúa Vân La một tuổi rưỡi, giọng nói nhỏ nhẹ, phát âm từng chữ không rõ, nàng vừa mở mắt liền lấy tay nhỏ túm chặt lấy ống tay áo Mật thị, dù thế nào đi chăng nữa cũng không chịu buông tay.
- La Nhi, nương có việc cần đến chỗ mẫu thân con, con mau buông tay ra. – Mật Cơ thấy con gái đã tỉnh, lòng bớt chút căng thẳng, vội nhớ mong lấy lòng vương hậu.
- Nương... hức, hức...
Cơ thể Tỉ Vân La hiện giờ còn quá nhỏ, tay chân mềm như bông nên cơ bản là không có chút sức lực nào, giọng nói cũng chưa hoàn toàn trưởng thành, nói không ra câu hoàn chỉnh, thế nên chỉ có thể quấy khóc không thôi, mượn cớ này ngăn cản Mật thị.
Bình thường Mật thị rất hiếm khi dỗ dành con gái, lúc này cực kì đau đầu, vội vàng dò hỏi Quý Vu: "Vu y, La Nhi là bị làm sao vậy?".
- Mật Dắng nhân, công chúa tuổi nhỏ, ngủ mơ bị quấy rầy, cần có mẹ kề bên bầu bạn, nếu không sợ rằng sau này sẽ để lại di chứng.
- Vậy... – Mật thị khó xử nói: "Vu, vương hậu bên kia làm sao bây giờ? Ta không đi, bà ta sẽ trách ta trễ nải".
Phần lớn thì giờ, Tỉ Vân La đều do Quý Vu chăm sóc, giờ đây nàng ta giương mắt nhìn xuống đứa trẻ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện đầy kinh sợ chưa từng có, vì thế có chút đau lòng thưa: "Dắng nhân, gấp gáp như vậy cũng chẳng phải bán buôn gì, chúng ta cứ đối với vương hậu nói gì nghe nấy, không khỏi khiến bà ta khinh nhờn".
- Đúng vậy, chuyện lần này có liên quan đến Đế Tinh và vận mệnh đất nước, đại vương cực kì để tâm, tất nhiên sẽ coi sóc Khương thị nghiêm ngặt, vương hậu bà ta muốn ra tay, cũng đâu phải chuyện dễ. – Mật thị bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, nét mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ: "Đợi đến khi thời cơ chín muồi rồi ra tay, mới thể hiện được bản lĩnh của ta...".
Khi Mật thị nói đến hai từ "bản lĩnh" này, Tỉ Vân La ở một bên, trên mặt thể hiện biểu cảm không tỏ chút ý kiến.
Thân phận Mật thị đã quyết định thị chỉ có thể dựa vào vương hậu, thị nếu muốn sống những tháng ngày an bình, thì cần phải ra sức, chỉ là trong sách vương hậu bạc tình bạc nghĩa, bất chấp hiểm nguy để diệt trừ một bào thai không phải nữ chính Đế Tinh, quả thật không đáng giá.
Tỉ Vân La còn quá bé, đầu còn chưa phát triển hoàn thiện, nghĩ Mật thị tạm thời sẽ chưa thể làm gì, liền yên tâm mà ngủ.
- ---------
???? Tác giả có lời muốn nói: Mạch văn hơi thiên về cốt truyện, diễn biến chậm, nam chính sẽ xuất hiện muộn. Cảm kích (* ̄︶ ̄)
????
Tác giả: Vô Vọng Chi Xuyên
Biên tập: Daasu
- ---------
Tấn Quốc vào thu, một góc cung điện Chiêu Hoa, Nam Hoa phòng.
- Mật Dắng¹ nhân, Đại tư tế Trình Phục nửa đêm ngắm sao trời, phát hiện bên cạnh sao Bắc Thần, xuất hiện một ngôi sao lạ, ban đầu lúc ẩn lúc hiện, nhưng giờ lại sáng chói rực rỡ, đến nỗi lấn át cả ngôi sao trung tâm thành ra ảm đạm không chút ánh quang. Đại tư tế vì thế bèn đến Tinh đài cùng bậc bói toán đối chiếu bản đồ chiêm tinh ngày đêm nghiên cứu, phát hiện ra ngôi sao này có sáu đạo quân xung đột, quét ngang thiên hạ.
¹Dắng|媵: Các vua, chư hầu lúc xưa khi con gái vu quy thường cho thêm mấy người em/cháu gái đi hầu hạ và làm lẽ.
Cần là thị nữ bên cạnh thân tín của vương hậu - Lữ Tỉ, nàng ta từ ngoài cửa tiến vào, cung kính hành lễ xong, thì báo ngay tin này với Mật thị.
- Thế vì sao nọ với Tấn Quốc, với đại vương mà nói là hung hay là cát?
Mật thị nhìn thị nữ họ Cần, trong mắt sáng ngời hào quang.
Vô thức nhớ đến thân phận của bản thân, lại vội kiểm soát cảm xúc, xong việc liền bổ sung rằng: "Cũng chẳng hay việc này với vương hậu là lành hay là dữ?".
Mật thị sở hữu tư dung kiều diễm, là thiếp thất đi theo vương hậu gả cho Tấn Kiêu Vương. Hiện giờ, vương hậu đã có ba nam hai nữ, trong đó có đích trưởng tử đã sớm lập làm thái tử, địa vị trong cung dần được củng cố, cho đến nay, cũng rất hiếm khi chủ động sắp xếp thị thiếp trợ giúp giữ gìn ân sủng, nên hiện Nam Hoa phòng của Mật thị ít có ai qua lại.
Lúc này đây, Cần đã đến, không thể không chắc chắn rằng vương hậu chẳng mấy vui lòng vướng phải trắc trở. Mật thị thuộc cùng tộc với vương hậu, dẫu sao cũng là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, chẳng qua lại uổng phí cho thị dung nhan xinh đẹp nhưng không chút trí tuệ, đoán không ra vì sao này cùng vương hậu có can hệ gì, chỉ biết dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn Cần.
Cần cũng không biểu lộ thái độ xem thường, trực tiếp giải thích luôn cho thị: "Đại tư tế có nói qua đây là Đế Tinh, rơi xuống Tấn Quốc ta, mà nội quan² lật sổ đã truy ra dấu vết, tra ra có một nữ họ Khương vừa lúc Đế Tinh rơi xuống thì hoài thai, chuyện này với quốc gia, với đại vương dĩ nhiên là điều đáng mừng".
²Nội quan|内官: Cách gọi những cung nữ có phẩm giá và địa vị cao trong cung.
Chư hầu³ phân tranh, tương lai quân vương, nghiệp lớn của bá, thống nhất thiên thu, là giấc mộng mà mỗi một người ai ai cũng mơ tưởng, tất nhiên Tấn Kiêu Vương cũng không phải ngoại lệ, chỉ là cá lớn nuốt cá bé, nước hùng cường thôn tính nước yếu thế, còn sót lại sáu nước đều là cường quốc, Tấn Quốc chăm lo việc nước, tuy rằng mỗi một nơi đều vang danh, nhưng nội gần hai mươi năm thất bại ê chề, hiển nhiên chỉ có thể kỳ vọng vào trữ quân⁴ đời sau.
³Chư hầu|諸侯: Chỉ vua của các nước nhỏ được sắc phong, mà "bá" là người lớn nhất trong các chư hầu.
⁴Trữ quân|儲君: Cách gọi những người được chọn lựa để kế vị ở các nước Đông Á, còn thái tử chỉ là tước vị không phải danh phận.
Mà thân là trữ quân đời sau, thái tử đã dần trưởng thành, tư chất bình thường, tuyệt nhiên không thể làm bậc đế vương, đồng nghĩa với việc đại vương rất có khả năng thay đổi trữ quân. Đối với vấn đề thứ ba này Cần dĩ nhiên không nói một lời, nhưng vương hậu là mẹ ruột thái tử, với bà ta mà nói đây rõ ràng là một hiểm họa khôn lường.
- Thiếp thân đi bái kiến vương hậu ngay đây. – Trong mắt Mật thị tràn đầy sự ganh ghét đối với Khương thị, Cần thấy thị vậy mà còn vội vàng hơn so với cả vương hậu, thân thiết cười ba phần cho có: "Trà bánh đã xong xuôi, vương hậu còn đang chờ Mật Dắng người đây cùng bàn việc nhà".
Ngày xưa, chuyện hôn nhân là đôi bên cùng có lợi, chính vì gia tăng ích lợi hai nhà, thông thường gả con gái không chỉ gả một người, mà còn có vô số người gả cùng, vào lúc nữ chủ nhân bất tiện, các nàng sẽ giúp nàng ấy hầu hạ phu quân, cho dù sinh hạ con cái cũng sẽ thuộc danh nghĩa nữ chủ nhân, mà bản thân thiếp thất địa vị lại chẳng đổi thay, vẫn như cũ mặc người tùy tiện xử trí.
Dù rằng Mật thị không an phận, nhưng vương hậu cũng không e ngại thị sinh hai lòng, bởi lẽ thê thiếp tựa vật bày trí trong nhà là cảnh đẹp cho trượng phu vui mắt, không thích thì cứ việc vứt đi.
Tuy Mật thị hận không thể lập tức phi đến bên cạnh vương hậu, nhưng thị đã lâu không gặp ai, áo quần cũ kỹ, lo sợ gặp vương hậu sẽ thất lễ, nên vội vàng đi gọi tỳ nữ Thải Liên đi lấy chiếc váy đẹp nhất, vào phòng thay.
Đeo vòng ngọc, mang hương hạnh thái⁵, đi hài thổ cẩm, Mật thị chẳng phải người kiên nhẫn, nhưng lại để ý ăn mặc lạ thường.
⁵Hạnh thái|荇菜: Tên một loại rau mọc dưới nước, cọng trắng, lá tía, có tên khoa học là Nymphoides peltatum:
- Thải Liên, trâm Ngọc Tước lần trước vương hậu ban thưởng ta đâu rồi? Còn có vòng tay Phỉ Thúy làm hồi môn của ta nữa đâu?
Thải Liên lấy ra trên tay cả thảy chỉ lẻ tẻ vài món, mở chiếc rương ra, liếc mắt một cái cũng biết rõ, chứ đừng nói đến chuyện thiếu mất hai món đồ đáng giá nhất.
- Mật Dắng nhân, không... không thấy đồ vật đâu nữa! – Thải Liên cẩn thận lật úp mặt đế hướng lên trời, sau khi nhận thấy trang sức đã mất tích, sợ tới mức quỳ rập xuống mặt đất, trong mắt ánh lên vẻ hãi hùng.
- Tiện tỳ! Ngươi dám làm mất hai vật quý giá nhất của ta.
Rương của Mật thị trước giờ đều do Thải Liên bảo quản, bất luận là nàng giữ làm của riêng, hay do có người nào trộm mất, đều là do nàng ta sơ suất.
Mật thị bốp một tiếng, giáng cho Thải Liên một bạt tai trước tiên, lần này thị ra tay rất mạnh, trên mặt Thải Liên đã hiện lên một vệt máu.
- Mật Dắng nhân, nhanh chút, chớ để vương hậu chờ lâu. – Cần ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, không khỏi lên tiếng.
- Đợi ta quay về lại tiếp tục xử phạt ngươi. – Sắc mặt Mật thị tái mét, ngữ điệu chói tai như muốn xé toạc màng nhĩ người ta.
Làm cô con gái của thị đang còn nằm trên giường giật nảy mình, cơ thể Tỉ Vân La giật bắn, khóe miệng không khỏi run rẩy. Vào lúc thị nữ họ Cần kia tiến vào, Tỉ Vân La đã tỉnh, nhưng mãi cho đến giờ phút này, nàng bỗng chợt nhận ra —— Một năm trước, nàng cho rằng mình xuyên thành con của một vị quân vương, xuyên về cổ đại, nhưng chớp mắt một cái mới nhận ra, rằng thật ra nàng xuyên sách.
Tư tế chiêm tinh của Tấn Quốc - Trình Phục, Đế Tinh giáng thế, mẹ đẻ Mật thị, kết hợp những điều này lại, dễ dàng nhận thấy nàng xuyên qua đến một quyển ngôn tình Mary Sue cổ đại của Tấn Giang, cốt truyện hư cấu dựa trên bối cảnh thời Xuân Thu Chiến Quốc, kể về quá trình nữ chính Tỉ Thủy Nguyệt dùng trí tuệ và nhan sắc thu phục các nước cùng nam nhân, mà Tỉ Vân La là một trong số những nữ phụ ngoan cường hy sinh góp phần tạo nên một kết thúc hoàn chỉnh.
Chương một của tiểu thuyết, tử vi Đế Tinh hiện xuống giữa thế gian, vương hậu tìm Mật thị thương lượng, muốn dùng một loại nọc độc rắn khiến nữ chính mất mạng từ trong trứng nước, chẳng qua là không thành công.
Sau khi bị phát giác, Mật thị vì bảo vệ người trong tộc, một ly rượu độc rồi thắt cổ tự vẫn nhận hết mọi tội về phần mình, mà vương hậu lại sợ Tấn Kiêu Vương nổi giận liên lụy đến mình, nên không nói đỡ thay cho tộc Mật thị như thị đã mong đợi, đến cuối cùng người trong tộc Mật thị đều bị đuổi cùng giết tận.
Tỉ Vân La nghĩ ngợi chốc lát, nhanh chóng giả dạng như vừa bị đánh thức.
- Oa... – Trong phòng bỗng nhiên vang lên âm thanh non nớt trong trẻo của bé gái.
- Nương, oa... oa... – Một bé gái nhỏ khoảng một tuổi chợt từ trên giường xoay mình bò dậy, đồng tử bị lấp đầy bởi kinh hãi và hoảng loạn, nàng dùng đôi mắt ngây ngô mà nhìn quanh trong phòng, không tìm thấy mẹ, vì thế gấp gáp đến tay chân lóng ngóng, muốn từ trên giường cao cao trượt xuống, nhưng chẳng may chân lại quá ngắn, không chạm được tới mặt đất, rồi rầm một tiếng, vậy mà một phát từ trên giường bổ nhào xuống.
- Thất công chúa.
- La Nhi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Mật thị chỉ kịp hô một tiếng, đến khi chạy tới, tức thì thấy ngay khuôn mặt nhỏ thanh tú giật giật vài cái, dường như không thể thở nổi, hai mắt chao đảo, nghẹt thở đến hôn mê bất tỉnh.
Con gái do thiếp thất Tấn Kiêu vương sinh ra, mặc dù chảy dòng máu vương tộc, được tôn làm công chúa, nhưng mai sau trưởng thành đều gả đến các nước chư hầu xa xôi khác, không thể như con trai được phong đất, có thể trở thành chỗ dựa cho bản thân, Mật thị duy chỉ có một mụn con gái, thế nên ngày thường thị cũng chẳng mấy chú tâm, nhưng lúc này đây lại thấy bộ dáng con gái thoi thóp, tim thị thế mà bỗng chệch một nhịp nãy lên, sắc mặt một màu trắng bệch, thậm chí không dám lại gần kiểm tra.
- La Nhi, Vân La bé bỏng của nương. – Một lát sau, Mật thị như bỗng nhiên ý thức được tầm quan trọng của con gái đối với mình, rốt cuộc cũng không rảnh lấy lòng vương hậu, tiến đến đem con gái từ trên mặt đất ôm vào lòng ngực, phát hoảng mà hô to: "Mau truyền y nữ Quý Vu".
Nghe lệnh này, hạ nhân Nam Hoa phòng chân trước chân sau chạy ra ngoài.
Mật thị dò xét hơi thở con gái một chút, thấy một tí hơi cũng không còn, vì thế trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Mật thị ấy vậy mà lại bất cẩn lớn như vậy, thời điểm khẩn cấp, chưa kể đến việc mất đồ đạc, nhưng ngay cả con gái mình cũng chăm lo không xong, chung quy là không thể nhờ.
Cần chán ghét khinh thường mà liếc vào bên trong một cái, im hơi lặng tiếng rồi đẩy cửa ra ngoài, thuật lại chính xác sự việc cho vương hậu.
- Mật tộc là một xà tộc man di, giỏi về độc dược và cổ thuật, chúng ta vốn muốn mượn Vu y của nàng dùng chút, ai ngờ vào thời khắc chủ chốt, thế mà nàng ta lại vô dụng như vậy. – Vương hậu chỉ hận không thể nghiêm khắc chỉnh đốn, sắc mặt vô cùng không hài lòng.
- Tiểu quân⁶, đây là chuyện hệ trọng, Thất công chúa không rõ sống chết, Mật thị cũng là vì mẫu tử ruột rà, lòng sinh lo sợ, làm việc khó có thể chu toàn, nô tỳ nghĩ chi bằng... – Lữ Tỉ sát lại gần bên tai vương hậu khẽ thì thầm, một bên khóe miệng nhếch lên, cả hai cùng toát ra một vẻ ảm đạm, trong mắt vương hậu cũng lộ ra nét tối tăm.
⁶Tiểu quân|小君: Danh xưng dành cho người vợ, mượn danh chồng theo quan niệm vợ chồng nên một, ý chỉ sự tôn kính.
Đế Tinh giáng xuống là mối họa lớn trong lòng vương hậu, chuyện Mật thị làm bà không vui, bà ta mắng mỏ vài câu là không chăm sóc Thất công chúa chu đáo, tùy tiện phái y giả qua đó, ra dáng bản thân là một vương hậu từ ái, rồi đem chuyện này vứt sang một bên.
Mà giờ phút này, dưới kim châm huyệt của Vu y, Thất công chúa Tỉ Vân La cũng từ từ tỉnh lại.
- Nương, nương ơi... – Công chúa Vân La một tuổi rưỡi, giọng nói nhỏ nhẹ, phát âm từng chữ không rõ, nàng vừa mở mắt liền lấy tay nhỏ túm chặt lấy ống tay áo Mật thị, dù thế nào đi chăng nữa cũng không chịu buông tay.
- La Nhi, nương có việc cần đến chỗ mẫu thân con, con mau buông tay ra. – Mật Cơ thấy con gái đã tỉnh, lòng bớt chút căng thẳng, vội nhớ mong lấy lòng vương hậu.
- Nương... hức, hức...
Cơ thể Tỉ Vân La hiện giờ còn quá nhỏ, tay chân mềm như bông nên cơ bản là không có chút sức lực nào, giọng nói cũng chưa hoàn toàn trưởng thành, nói không ra câu hoàn chỉnh, thế nên chỉ có thể quấy khóc không thôi, mượn cớ này ngăn cản Mật thị.
Bình thường Mật thị rất hiếm khi dỗ dành con gái, lúc này cực kì đau đầu, vội vàng dò hỏi Quý Vu: "Vu y, La Nhi là bị làm sao vậy?".
- Mật Dắng nhân, công chúa tuổi nhỏ, ngủ mơ bị quấy rầy, cần có mẹ kề bên bầu bạn, nếu không sợ rằng sau này sẽ để lại di chứng.
- Vậy... – Mật thị khó xử nói: "Vu, vương hậu bên kia làm sao bây giờ? Ta không đi, bà ta sẽ trách ta trễ nải".
Phần lớn thì giờ, Tỉ Vân La đều do Quý Vu chăm sóc, giờ đây nàng ta giương mắt nhìn xuống đứa trẻ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện đầy kinh sợ chưa từng có, vì thế có chút đau lòng thưa: "Dắng nhân, gấp gáp như vậy cũng chẳng phải bán buôn gì, chúng ta cứ đối với vương hậu nói gì nghe nấy, không khỏi khiến bà ta khinh nhờn".
- Đúng vậy, chuyện lần này có liên quan đến Đế Tinh và vận mệnh đất nước, đại vương cực kì để tâm, tất nhiên sẽ coi sóc Khương thị nghiêm ngặt, vương hậu bà ta muốn ra tay, cũng đâu phải chuyện dễ. – Mật thị bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, nét mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ: "Đợi đến khi thời cơ chín muồi rồi ra tay, mới thể hiện được bản lĩnh của ta...".
Khi Mật thị nói đến hai từ "bản lĩnh" này, Tỉ Vân La ở một bên, trên mặt thể hiện biểu cảm không tỏ chút ý kiến.
Thân phận Mật thị đã quyết định thị chỉ có thể dựa vào vương hậu, thị nếu muốn sống những tháng ngày an bình, thì cần phải ra sức, chỉ là trong sách vương hậu bạc tình bạc nghĩa, bất chấp hiểm nguy để diệt trừ một bào thai không phải nữ chính Đế Tinh, quả thật không đáng giá.
Tỉ Vân La còn quá bé, đầu còn chưa phát triển hoàn thiện, nghĩ Mật thị tạm thời sẽ chưa thể làm gì, liền yên tâm mà ngủ.
- ---------
???? Tác giả có lời muốn nói: Mạch văn hơi thiên về cốt truyện, diễn biến chậm, nam chính sẽ xuất hiện muộn. Cảm kích (* ̄︶ ̄)
????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.