Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc
Chương 23: .1: Nhóc Con Của Ta!!! 1
Nam Thư
08/11/2022
Tùng Khê vẫn biết người cũng chia ra ba bảy loại. Lúc hắn ta và Cảnh Hoán không mua nổi một viên đan dược tu luyện hạ phẩm, có người còn chê bai đan dược thượng phẩm có chứa tạp chất, không phải là loại cực phẩm thì không chịu.
Bọn họ cần phải tự mình gian nan giãy dụa cầu sinh ở Nhị Trùng Thiên, chỉ sợ bị xua đuổi đến Nhất Trùng Thiên, thậm chí là Nhân Gian giới. Có người lại được gia tộc che chở mà hoành hành ở Nhị Trùng Thiên, muốn làm gì thì làm.
Lúc nhìn thấy vỏ rỗng của Bích Linh Quả trên bàn của Tuyết Mịch, sự chênh lệch và sự bất công về vận mệnh khó lòng ức chế mà vọt lên tận đầu, nhưng nó lại nhanh chóng bị lý trí của Tùng Khê áp xuống.
Đó là Tuyết Mịch, có lẽ còn là Tiểu Long Quân duy nhất của tam giới, có thân phận tôn quý, xứng đáng được hưởng vinh quang bậc này.
Thậm chí, nếu Tuyết Mịch là đệ đệ của hắn ta, dù sẽ ghét bỏ y ngốc nghếch khờ dại, chỉ sợ hắn ta vẫn sẽ không nhịn được mà lấy ra tất cả những thứ tốt nhất trong khả năng của mình để nuôi nấng y.
Vừa tưởng tượng như vậy, sự bài xích và chán ghét đối với giai cấp cũng đã phai nhạt đi đôi chút.
Tuyết Mịch đang ngóng trông được đút ăn, trong ánh mắt tràn ngập hình ảnh cái bát trong tay Lạc Linh. Y đã sớm đói meo, lúc này ngửi được mùi thơm ngọt của đồ ăn thì nào còn để ý tới cái khác được nữa.
Nhưng thật ra y vẫn miễn cưỡng chia chút sự chú ý tới hai người bạn tốt, hỏi một câu xem bọn họ có muốn ăn gì không. Sau khi nhận được câu trả lời, y bèn không rảnh lo cho bọn họ nữa, cặp mắt kia hận không thể dính vào cái muỗng trong tay Lạc Linh.
Những lần bón ăn trước đó đều không thấy Tuyết Mịch vội vàng như thế, có thể nhìn ra hôm nay y đã thật sự sắp đói lả. Lạc Linh không khỏi tăng tốc độ tay, khuấy nước trái cây thành dạng sền sệt.
Tuyết Mịch cũng không đợi nàng đút cho, chính y đã cầm muỗng tự đút một miếng lớn.
Nghĩ đến chuyện Thần Quân đã dặn dò phạt viết đại tự, nàng chỉ lo Tuyết Mịch không thể lĩnh hội được ý của Thần Quân. Nếu thật sự chờ đến lúc viết xong mười tờ mới được ăn, sợ là y sẽ đói héo cả người.
Lúc ấy Thần Quân đã cười nói: "Nếu không bị đói, ngược lại y có thể nhẫn nại viết mười tờ giấy, nhưng có thể động não tự hỏi hay không thì khó nói."
Quả nhiên người hiểu Tuyết Mịch chỉ có Thần Quân.
Tuyết Mịch ăn no bèn trở lại bàn tiếp tục chịu phạt, Tùng Khê và Cảnh Hoán đã được giữ lại tẩm cung của y. Lạc Linh không thể mãi bảo vệ Tuyết Mịch nên nàng để lại mấy tiên nga ở cửa rồi rời khỏi.
Lạc Linh vừa đi, Tùng Khê và Cảnh Hoán mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Cảnh Hoán thì còn đỡ, tính cách của hắn ta vốn hướng nội yên tĩnh, không có người ngoài ở đây bèn thấy thoải mái hơn. Tùng Khê cũng lập tức thả lỏng, nằm liệt trên ghế không hề có chút hình tượng nào.
Cảnh Hoán huých hắn ta, ý bảo chú ý một chút, dẫu sao đây đang là trong cung của Thượng thần, không thể không có phép tắc như vậy được.
Tùng Khê phất tay: "Ai biết liệu chúng ta sẽ sống được mấy ngày, thoải mái được lúc nào thì hay lúc ấy đi."
Nghĩ đến sự trừng phạt còn chưa giáng xuống hai người họ, Cảnh Hoán lại bắt đầu thấy u ám.
Tùng Khê đi tới bên cạnh bàn của Tuyết Mịch, nhìn nét chữ khó coi của y, một nét ngang một nét dọc chẳng giống viết chữ chút nào, quả thực nhìn như đang vẽ tranh. Hắn ta thấy y viết chậm bèn đề xuất: "Ngươi viết chữ lớn một chút, như vậy có thể nhanh chóng viết hết một trang giấy."
Dường như Tuyết Mịch đã do dự trong giây lát, nhưng y vẫn lắc đầu, chỉ vào bản mẫu: "Chữ ở trên đây nhỏ như vậy, ta không thể viết to lên được. Đây là hình phạt cho ta, nếu không viết tử tế thì Uyên Uyên sẽ giận thật đó."
Lúc Tuyết Mịch nói lời này, Thời Uyên đang uống trà chợt khựng lại, ngay sau đó lộ ra một nụ cười nhạt.
Tùng Khê nhíu mày, chậc nhẹ một tiếng: "Vậy ngươi định viết tới khi nào?"
Tuyết Mịch đầy mặt là vẻ không sao cả: "Kiểu gì cũng viết xong, Lạc Linh nói là có nhiều chuyện sẽ quen tay hay việc. Ta mới bắt đầu viết nên mới chậm, chờ ta biết viết tất cả các chữ thì tốc độ tự nhiên sẽ nhanh hơn, chuyện tu luyện sau này cũng thế. Lạc Linh nói tu luyện là một chuyện rất nhàm chán, phải có kiên nhẫn mới thành công được."
Thiên giới cũng có ngày đêm luân phiên như lẽ thường, quyền năng của thần tiên có mạnh tới cỡ nào cũng không thể thay đổi được chuyện ngày đêm luân thường, bốn mùa thay đổi, nhiều nhất chỉ là tránh được sự ảnh hưởng đó mà thôi.
Cảnh sắc bên ngoài đã vào khuya, trong tẩm điện lại đèn đuốc sáng trưng. Một viên Khải Minh Châu được đặt trên trụ đèn phát ra ánh sáng chiếu rọi cả không gian trong phòng. Ánh sáng ấy dịu nhẹ mà không chói mắt, càng không làm hại mắt như ánh sáng từ ngọn nến lắc lư lay động.
Bọn họ cần phải tự mình gian nan giãy dụa cầu sinh ở Nhị Trùng Thiên, chỉ sợ bị xua đuổi đến Nhất Trùng Thiên, thậm chí là Nhân Gian giới. Có người lại được gia tộc che chở mà hoành hành ở Nhị Trùng Thiên, muốn làm gì thì làm.
Lúc nhìn thấy vỏ rỗng của Bích Linh Quả trên bàn của Tuyết Mịch, sự chênh lệch và sự bất công về vận mệnh khó lòng ức chế mà vọt lên tận đầu, nhưng nó lại nhanh chóng bị lý trí của Tùng Khê áp xuống.
Đó là Tuyết Mịch, có lẽ còn là Tiểu Long Quân duy nhất của tam giới, có thân phận tôn quý, xứng đáng được hưởng vinh quang bậc này.
Thậm chí, nếu Tuyết Mịch là đệ đệ của hắn ta, dù sẽ ghét bỏ y ngốc nghếch khờ dại, chỉ sợ hắn ta vẫn sẽ không nhịn được mà lấy ra tất cả những thứ tốt nhất trong khả năng của mình để nuôi nấng y.
Vừa tưởng tượng như vậy, sự bài xích và chán ghét đối với giai cấp cũng đã phai nhạt đi đôi chút.
Tuyết Mịch đang ngóng trông được đút ăn, trong ánh mắt tràn ngập hình ảnh cái bát trong tay Lạc Linh. Y đã sớm đói meo, lúc này ngửi được mùi thơm ngọt của đồ ăn thì nào còn để ý tới cái khác được nữa.
Nhưng thật ra y vẫn miễn cưỡng chia chút sự chú ý tới hai người bạn tốt, hỏi một câu xem bọn họ có muốn ăn gì không. Sau khi nhận được câu trả lời, y bèn không rảnh lo cho bọn họ nữa, cặp mắt kia hận không thể dính vào cái muỗng trong tay Lạc Linh.
Những lần bón ăn trước đó đều không thấy Tuyết Mịch vội vàng như thế, có thể nhìn ra hôm nay y đã thật sự sắp đói lả. Lạc Linh không khỏi tăng tốc độ tay, khuấy nước trái cây thành dạng sền sệt.
Tuyết Mịch cũng không đợi nàng đút cho, chính y đã cầm muỗng tự đút một miếng lớn.
Nghĩ đến chuyện Thần Quân đã dặn dò phạt viết đại tự, nàng chỉ lo Tuyết Mịch không thể lĩnh hội được ý của Thần Quân. Nếu thật sự chờ đến lúc viết xong mười tờ mới được ăn, sợ là y sẽ đói héo cả người.
Lúc ấy Thần Quân đã cười nói: "Nếu không bị đói, ngược lại y có thể nhẫn nại viết mười tờ giấy, nhưng có thể động não tự hỏi hay không thì khó nói."
Quả nhiên người hiểu Tuyết Mịch chỉ có Thần Quân.
Tuyết Mịch ăn no bèn trở lại bàn tiếp tục chịu phạt, Tùng Khê và Cảnh Hoán đã được giữ lại tẩm cung của y. Lạc Linh không thể mãi bảo vệ Tuyết Mịch nên nàng để lại mấy tiên nga ở cửa rồi rời khỏi.
Lạc Linh vừa đi, Tùng Khê và Cảnh Hoán mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Cảnh Hoán thì còn đỡ, tính cách của hắn ta vốn hướng nội yên tĩnh, không có người ngoài ở đây bèn thấy thoải mái hơn. Tùng Khê cũng lập tức thả lỏng, nằm liệt trên ghế không hề có chút hình tượng nào.
Cảnh Hoán huých hắn ta, ý bảo chú ý một chút, dẫu sao đây đang là trong cung của Thượng thần, không thể không có phép tắc như vậy được.
Tùng Khê phất tay: "Ai biết liệu chúng ta sẽ sống được mấy ngày, thoải mái được lúc nào thì hay lúc ấy đi."
Nghĩ đến sự trừng phạt còn chưa giáng xuống hai người họ, Cảnh Hoán lại bắt đầu thấy u ám.
Tùng Khê đi tới bên cạnh bàn của Tuyết Mịch, nhìn nét chữ khó coi của y, một nét ngang một nét dọc chẳng giống viết chữ chút nào, quả thực nhìn như đang vẽ tranh. Hắn ta thấy y viết chậm bèn đề xuất: "Ngươi viết chữ lớn một chút, như vậy có thể nhanh chóng viết hết một trang giấy."
Dường như Tuyết Mịch đã do dự trong giây lát, nhưng y vẫn lắc đầu, chỉ vào bản mẫu: "Chữ ở trên đây nhỏ như vậy, ta không thể viết to lên được. Đây là hình phạt cho ta, nếu không viết tử tế thì Uyên Uyên sẽ giận thật đó."
Lúc Tuyết Mịch nói lời này, Thời Uyên đang uống trà chợt khựng lại, ngay sau đó lộ ra một nụ cười nhạt.
Tùng Khê nhíu mày, chậc nhẹ một tiếng: "Vậy ngươi định viết tới khi nào?"
Tuyết Mịch đầy mặt là vẻ không sao cả: "Kiểu gì cũng viết xong, Lạc Linh nói là có nhiều chuyện sẽ quen tay hay việc. Ta mới bắt đầu viết nên mới chậm, chờ ta biết viết tất cả các chữ thì tốc độ tự nhiên sẽ nhanh hơn, chuyện tu luyện sau này cũng thế. Lạc Linh nói tu luyện là một chuyện rất nhàm chán, phải có kiên nhẫn mới thành công được."
Thiên giới cũng có ngày đêm luân phiên như lẽ thường, quyền năng của thần tiên có mạnh tới cỡ nào cũng không thể thay đổi được chuyện ngày đêm luân thường, bốn mùa thay đổi, nhiều nhất chỉ là tránh được sự ảnh hưởng đó mà thôi.
Cảnh sắc bên ngoài đã vào khuya, trong tẩm điện lại đèn đuốc sáng trưng. Một viên Khải Minh Châu được đặt trên trụ đèn phát ra ánh sáng chiếu rọi cả không gian trong phòng. Ánh sáng ấy dịu nhẹ mà không chói mắt, càng không làm hại mắt như ánh sáng từ ngọn nến lắc lư lay động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.