Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Chương 41: Ai Không Ly Hôn Người Đó Làm Cháu (1)
An Cát Tiểu Quái Vật
01/12/2024
"Tạm thời gác chuyện của Ngô Quyền sang một bên. Có ai giúp chạy đến nhà hắn gọi người nhà và trưởng thôn của hắn đến đây không?"
"Để tôi đi, để tôi đi." Có người lập tức xung phong.
Lúc này Chu Kiến Quốc mới nhìn sang Vương Đức Phát vẫn chưa mặc quần, và Mao Phương Phương vẫn chưa mặc quần áo chỉnh tề.
"Chọ họ mặc quần áo vào. Chẳng giống cái gì cả."
Chu Kiến Quốc cau mày chẳng buồn nhìn. Mọi người đều cười khúc khích sau khi nghe điều này.
Tiếng cười càng khiến đôi nam nữ đang ở giữa đám đông phải cúi đầu, không dám nhìn ai.
"Mẹ tôi làm sao vậy?"
Lúc này Vương Hổ chạy tới, khi chạy vào nhìn thấy mẹ của mình quần áo xộc xệch và bị trói lại, đứng bên cạnh còn có chú hai không mặc quần.
Anh ta còn gì mà không hiểu nữa.
"Vương Hổ, cậu đã biết chuyện này phải không? Vương Đức Phát thường xuyên tới nhà các người, tôi không tin nhiều năm như vậy mà anh em cậu không biết gì."
Lý Thu Hiệp đã đọc những gì trong tiểu thuyết viết, hai anh em này luôn có thái độ ngầm thừa nhận, họ phải đi học, phải ăn cơm, không thừa nhận thì có thể làm được gì?
Vương Hổ nghe thím hai hỏi mình, anh ta cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể xấu hổ cúi đầu.
"Biết gì chứ, trước đây tôi còn nhỏ, không biết gì, đến khi biết thì họ đã... nhiều năm rồi, tôi có thể làm gì được chứ?"
Vương Hổ cũng cảm thấy xấu hổ, hai ngày nay vợ anh ta đã về nhà mẹ đẻ chưa quay lại.
Mao Phương Phương nhìn con trai mình, bà ta làm vậy là vì ai chứ? Đứa con trai này chẳng nói giúp được cho bà ta lời nào.
Nếu không vì nuôi lớn hai anh em chúng thì bà ta cần gì làm chuyện này chứ?
Mao Phương Phương bị bịt miệng, mọi người chỉ nghe thấy bà ta ú ớ.
Chu Kiến Quốc rút chiếc vớ ra khỏi miệng bà ta.
"Cởi trói cho bà ta đi! Đã từng tuổi này rồi, để bà ta mặc quần áo đàng hoàng lại."
Chu Kiến Quốc nói nhưng không ai hành động, họ đều nhìn sang Lý Thu Hiệp. Trưởng thôn cũng để ý thấy nên đã mỉm cười nhìn Lý Thu Hiệp.
"Thu Hiệp này, dù sao cũng là..."
"Miễn bàn, thứ trơ trẽn như vậy thì có gì mà xấu hổ chứ, chẳng phải chỉ cần cho tiền là có thể lên giường với người khác sao? Hay là sau này treo tấm biển trước cửa nhà ngủ một đêm bao nhiêu tiền luôn đi."
Khi Lý Thu Hiệp nói điều này, mọi người lại bật cười.
Mao Phương Phương đỏ mặt. "Thím hai, tôi đã biết lỗi rồi, thím có thể rộng lượng tha cho tôi một lần được không?"
"Hừ, tha cho bà cũng được, hãy trả lại 1600 đồng mà gia đình chúng tôi đã mất bao năm qua ra đây."
"Hay thật! 1600 đồng."
Đám đông lập tức bùng nổ.
Những người như họ có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ! Một gia đình bình thường một năm chỉ kiếm được khoảng 100 đồng.
Số tiền này của gia đình họ đều là tiền lương và tiền trợ cấp của người con trai thứ hai đi lính mười mấy năm.
Nói anh ta là binh chủng kỹ thuật gì đó, họ cũng không rõ.
Tóm lại Vương Hỷ Dân là người có khả năng học tập rất tốt, nên mới được giữ lại trong quân đội, số tiền này được anh ta gom góp gửi về nhà.
Trưởng thôn đã rất sốc.
Biết là nhà họ Vương có tiền nhưng không biết Vương Đức Phát lại chẳng ra gì, cho dù là giúp đỡ chị dâu cũng không cần phải nhiều như vậy.
Hơn nữa, Vương Long và Vương Hổ cũng đã trưởng thành đâu cần phải giúp đỡ nữa.
Đây thực sự giống như Lý Thu Hiệp đã nói, một người cho ngủ, một người cho tiền. Thất không thể tưởng tượng nổi.
Vương Hổ nghe nói mẹ mình lấy nhiều tiền như vậy từ chỗ chú hai, anh ta cảm thấy bất mãn.
Có lẽ mẹ đã đưa phần lớn tiền cho anh cả, cho anh cả đi học, cho anh cả tìm việc làm, cho anh cả mua nhà.
Còn mình chỉ mới học đến cấp hai, vẫn chưa tốt nghiệp, cưới vợ cũng chỉ tốn 100 đồng.
"Ăn nói vớ vẩn, làm sao lại nhiều như vậy?"
Vương Đức Phát đã lên tiếng không thừa nhận.
Một năm chỉ khoảng 100 đồng, sao có thể nhiều như vậy?
"Để tôi đi, để tôi đi." Có người lập tức xung phong.
Lúc này Chu Kiến Quốc mới nhìn sang Vương Đức Phát vẫn chưa mặc quần, và Mao Phương Phương vẫn chưa mặc quần áo chỉnh tề.
"Chọ họ mặc quần áo vào. Chẳng giống cái gì cả."
Chu Kiến Quốc cau mày chẳng buồn nhìn. Mọi người đều cười khúc khích sau khi nghe điều này.
Tiếng cười càng khiến đôi nam nữ đang ở giữa đám đông phải cúi đầu, không dám nhìn ai.
"Mẹ tôi làm sao vậy?"
Lúc này Vương Hổ chạy tới, khi chạy vào nhìn thấy mẹ của mình quần áo xộc xệch và bị trói lại, đứng bên cạnh còn có chú hai không mặc quần.
Anh ta còn gì mà không hiểu nữa.
"Vương Hổ, cậu đã biết chuyện này phải không? Vương Đức Phát thường xuyên tới nhà các người, tôi không tin nhiều năm như vậy mà anh em cậu không biết gì."
Lý Thu Hiệp đã đọc những gì trong tiểu thuyết viết, hai anh em này luôn có thái độ ngầm thừa nhận, họ phải đi học, phải ăn cơm, không thừa nhận thì có thể làm được gì?
Vương Hổ nghe thím hai hỏi mình, anh ta cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể xấu hổ cúi đầu.
"Biết gì chứ, trước đây tôi còn nhỏ, không biết gì, đến khi biết thì họ đã... nhiều năm rồi, tôi có thể làm gì được chứ?"
Vương Hổ cũng cảm thấy xấu hổ, hai ngày nay vợ anh ta đã về nhà mẹ đẻ chưa quay lại.
Mao Phương Phương nhìn con trai mình, bà ta làm vậy là vì ai chứ? Đứa con trai này chẳng nói giúp được cho bà ta lời nào.
Nếu không vì nuôi lớn hai anh em chúng thì bà ta cần gì làm chuyện này chứ?
Mao Phương Phương bị bịt miệng, mọi người chỉ nghe thấy bà ta ú ớ.
Chu Kiến Quốc rút chiếc vớ ra khỏi miệng bà ta.
"Cởi trói cho bà ta đi! Đã từng tuổi này rồi, để bà ta mặc quần áo đàng hoàng lại."
Chu Kiến Quốc nói nhưng không ai hành động, họ đều nhìn sang Lý Thu Hiệp. Trưởng thôn cũng để ý thấy nên đã mỉm cười nhìn Lý Thu Hiệp.
"Thu Hiệp này, dù sao cũng là..."
"Miễn bàn, thứ trơ trẽn như vậy thì có gì mà xấu hổ chứ, chẳng phải chỉ cần cho tiền là có thể lên giường với người khác sao? Hay là sau này treo tấm biển trước cửa nhà ngủ một đêm bao nhiêu tiền luôn đi."
Khi Lý Thu Hiệp nói điều này, mọi người lại bật cười.
Mao Phương Phương đỏ mặt. "Thím hai, tôi đã biết lỗi rồi, thím có thể rộng lượng tha cho tôi một lần được không?"
"Hừ, tha cho bà cũng được, hãy trả lại 1600 đồng mà gia đình chúng tôi đã mất bao năm qua ra đây."
"Hay thật! 1600 đồng."
Đám đông lập tức bùng nổ.
Những người như họ có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ! Một gia đình bình thường một năm chỉ kiếm được khoảng 100 đồng.
Số tiền này của gia đình họ đều là tiền lương và tiền trợ cấp của người con trai thứ hai đi lính mười mấy năm.
Nói anh ta là binh chủng kỹ thuật gì đó, họ cũng không rõ.
Tóm lại Vương Hỷ Dân là người có khả năng học tập rất tốt, nên mới được giữ lại trong quân đội, số tiền này được anh ta gom góp gửi về nhà.
Trưởng thôn đã rất sốc.
Biết là nhà họ Vương có tiền nhưng không biết Vương Đức Phát lại chẳng ra gì, cho dù là giúp đỡ chị dâu cũng không cần phải nhiều như vậy.
Hơn nữa, Vương Long và Vương Hổ cũng đã trưởng thành đâu cần phải giúp đỡ nữa.
Đây thực sự giống như Lý Thu Hiệp đã nói, một người cho ngủ, một người cho tiền. Thất không thể tưởng tượng nổi.
Vương Hổ nghe nói mẹ mình lấy nhiều tiền như vậy từ chỗ chú hai, anh ta cảm thấy bất mãn.
Có lẽ mẹ đã đưa phần lớn tiền cho anh cả, cho anh cả đi học, cho anh cả tìm việc làm, cho anh cả mua nhà.
Còn mình chỉ mới học đến cấp hai, vẫn chưa tốt nghiệp, cưới vợ cũng chỉ tốn 100 đồng.
"Ăn nói vớ vẩn, làm sao lại nhiều như vậy?"
Vương Đức Phát đã lên tiếng không thừa nhận.
Một năm chỉ khoảng 100 đồng, sao có thể nhiều như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.