Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Chương 35: Chẳng Phải Anh Muốn Cưới Bàn Nữu Sao? Tôi Có Cách. (1)
An Cát Tiểu Quái Vật
01/12/2024
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Tiền sính lễ là 150 đồng, đưa ra được thì mày có thể rời đi. Từ nay nhà này sẽ xem như không có mày."
Lý Thu Hiệp không muốn giữ lại tai họa này nữa.
Mau chóng đuổi đi, đừng để người trong nhà suốt ngày phải nơm nớp lo sợ, đã đề phòng một Vương Đức Phát, lại thêm một Vương Quế Hoa nữa sẽ khiến cả nhà không được sống yên ổn.
"Cái gì, 150 đồng, sao mẹ không đi cướp đi. Mẹ, con nhớ anh ba cưới vợ cũng tốn có 100 đồng, sao mẹ lại có thể lấy 150 đồng chứ?"
Vương Quế Hoa hoàn toàn không nghĩ là mọi người đều đã biết việc cô ta trộm tiền trong nhà.
"Vương Quế Hoa, tao nói vậy mà mày không hiểu sao? Tiền của mày ở đâu có thì tự mày biết, tao cũng... chưa từng thấy ai xúi đứa con gái đi trộm tiền trong nhà đưa cho nhà trai làm tiền sính lễ rồi đến hỏi cưới cả."
Lý Thu Hiệp nhìn anh em họ Ngô, chỉ thấy khuôn mặt của họ cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Ngô Quý cúi gằm mặt xuống, chuyện này thật sự không phải hai anh em họ xúi giục, hoàn toàn là ý tưởng của Vương Quế Hoa muốn trộm tiền trong nhà, chỉ là anh em họ không ngăn cản mà thôi.
Có một cô gái nóng lòng muốn gả cho cậu ta như vậy, anh em họ cảm thấy rất hãnh diện, bây giờ bị mẹ của người ta nói thẳng mặt, lúc này cảm thấy xấu hổ.
"Mẹ... mẹ đang... nói cái gì vậy...? Con không biết!" Vương Quế Hoa không chịu thừa nhận, dù sao họ cũng không bắt được tại trận.
"Tao nói rồi, tao không quan tâm mày lấy tiền này từ đâu, lấy 150 đồng ra thì mày có thể kết hôn với cậu ta, hơn nữa là hãy lập tức đi đăng ký kết hôn, tao đưa sổ hộ khẩu cho mày, mày cũng tách hộ khẩu ra đi, nhà chúng tao xem như không có mày. Sau này mày có sống tốt hay không cũng đừng quay về đây. Con đường do chính mày chọn, dù có phải đi bằng đầu gối thì mày cũng phải tự mình đi."
Vương Quế Hoa không nghe thấy điều gì khác, cô ta chỉ nghe mẹ nói lấy 150 đồng ra thì có thể lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn, tách hộ khẩu. Trên mặt cô ta lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Cô ta liền lấy 100 đồng từ tay Ngô Quý, rồi từ trong người mình móc ra thêm 50 đồng đưa cho mẹ.
Lý Thu Hiệp nhận được 150 đồng đó thì cũng không nói thêm gì nữa, liếc nhìn cô gái ngốc nghếch vẫn đang tự mãn này.
"Hỷ Quân này, con sang gian nhà của cha con lấy sổ hộ khẩu được để trong tủ, hôm nay con cùng Vương Quế Hoa và anh em họ đi làm giấy đăng ký kết hôn, tiện thể tách hộ khẩu của nó ra. Vợ thằng ba, con đến thu dọn quần áo của Vương Quế Hoa. Cứ tiễn nó đi, như vậy chúng ta không cần phải chuẩn bị lễ cưới gì cho chúng nó. Cứ vậy đi!"
"Dạ." Vương Hỷ Quân nhận lấy chìa khóa từ tay mẹ, đi sang gian nhà khác lấy sổ hộ khẩu.
Chu Hồng Duyệt cũng nghe theo, bắt đầu thu dọn quần áo của Vương Quế Hoa.
Vương Quế Hoa lúc này tỏ ra lo lắng.
"Mẹ, ý mẹ là sao? Mẹ không muốn con được cưới hỏi đàng hoàng, cứ vậy mà để con sang nhà bên đó sao? Mẹ không chuẩn bị của hồi môn gì cho con cả sao?"
Vương Quế Hoa nghĩ rằng hôm nay mẹ mình dễ nói chuyện, kết quả là giống như đuổi cổ cô ta đi.
"Ha ha, mày xứng đáng không?"
Lý Thu Hiệp thậm chí không nhìn cô ta nữa. "Hỷ Tài, con đuổi hết nhưng người này ra ngoài đi, mẹ mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi."
Vương Hỷ Tài cũng đã kiềm chế nãy giờ, anh ta đã kéo Vương Quế Hoa đi ra.
Anh ta đẩy hết mấy người đó ra ngoài, anh em họ Ngô lúc này tuy rất ngạc nhiên nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Dù không nhận được gì từ nhà họ Vương nhưng họ lại nhặt được một người vợ mà không tốn xu nào.
Hơn nữa còn bị cắt đứt mối quan hệ, sau này cũng không cần quà cáp gì cho nhà mẹ vợ nên họ đã không dám có ý kiến.
Vương Quế Hoa hung hăng trừng mắt nhìn vào nhà rồi quát lớn:
"Mẹ sẽ phải hối hận đấy, sau này con có cuộc sống tốt con sẽ không bao giờ quay lại đây nữa!"
Lý Thu Hiệp không muốn giữ lại tai họa này nữa.
Mau chóng đuổi đi, đừng để người trong nhà suốt ngày phải nơm nớp lo sợ, đã đề phòng một Vương Đức Phát, lại thêm một Vương Quế Hoa nữa sẽ khiến cả nhà không được sống yên ổn.
"Cái gì, 150 đồng, sao mẹ không đi cướp đi. Mẹ, con nhớ anh ba cưới vợ cũng tốn có 100 đồng, sao mẹ lại có thể lấy 150 đồng chứ?"
Vương Quế Hoa hoàn toàn không nghĩ là mọi người đều đã biết việc cô ta trộm tiền trong nhà.
"Vương Quế Hoa, tao nói vậy mà mày không hiểu sao? Tiền của mày ở đâu có thì tự mày biết, tao cũng... chưa từng thấy ai xúi đứa con gái đi trộm tiền trong nhà đưa cho nhà trai làm tiền sính lễ rồi đến hỏi cưới cả."
Lý Thu Hiệp nhìn anh em họ Ngô, chỉ thấy khuôn mặt của họ cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Ngô Quý cúi gằm mặt xuống, chuyện này thật sự không phải hai anh em họ xúi giục, hoàn toàn là ý tưởng của Vương Quế Hoa muốn trộm tiền trong nhà, chỉ là anh em họ không ngăn cản mà thôi.
Có một cô gái nóng lòng muốn gả cho cậu ta như vậy, anh em họ cảm thấy rất hãnh diện, bây giờ bị mẹ của người ta nói thẳng mặt, lúc này cảm thấy xấu hổ.
"Mẹ... mẹ đang... nói cái gì vậy...? Con không biết!" Vương Quế Hoa không chịu thừa nhận, dù sao họ cũng không bắt được tại trận.
"Tao nói rồi, tao không quan tâm mày lấy tiền này từ đâu, lấy 150 đồng ra thì mày có thể kết hôn với cậu ta, hơn nữa là hãy lập tức đi đăng ký kết hôn, tao đưa sổ hộ khẩu cho mày, mày cũng tách hộ khẩu ra đi, nhà chúng tao xem như không có mày. Sau này mày có sống tốt hay không cũng đừng quay về đây. Con đường do chính mày chọn, dù có phải đi bằng đầu gối thì mày cũng phải tự mình đi."
Vương Quế Hoa không nghe thấy điều gì khác, cô ta chỉ nghe mẹ nói lấy 150 đồng ra thì có thể lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn, tách hộ khẩu. Trên mặt cô ta lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Cô ta liền lấy 100 đồng từ tay Ngô Quý, rồi từ trong người mình móc ra thêm 50 đồng đưa cho mẹ.
Lý Thu Hiệp nhận được 150 đồng đó thì cũng không nói thêm gì nữa, liếc nhìn cô gái ngốc nghếch vẫn đang tự mãn này.
"Hỷ Quân này, con sang gian nhà của cha con lấy sổ hộ khẩu được để trong tủ, hôm nay con cùng Vương Quế Hoa và anh em họ đi làm giấy đăng ký kết hôn, tiện thể tách hộ khẩu của nó ra. Vợ thằng ba, con đến thu dọn quần áo của Vương Quế Hoa. Cứ tiễn nó đi, như vậy chúng ta không cần phải chuẩn bị lễ cưới gì cho chúng nó. Cứ vậy đi!"
"Dạ." Vương Hỷ Quân nhận lấy chìa khóa từ tay mẹ, đi sang gian nhà khác lấy sổ hộ khẩu.
Chu Hồng Duyệt cũng nghe theo, bắt đầu thu dọn quần áo của Vương Quế Hoa.
Vương Quế Hoa lúc này tỏ ra lo lắng.
"Mẹ, ý mẹ là sao? Mẹ không muốn con được cưới hỏi đàng hoàng, cứ vậy mà để con sang nhà bên đó sao? Mẹ không chuẩn bị của hồi môn gì cho con cả sao?"
Vương Quế Hoa nghĩ rằng hôm nay mẹ mình dễ nói chuyện, kết quả là giống như đuổi cổ cô ta đi.
"Ha ha, mày xứng đáng không?"
Lý Thu Hiệp thậm chí không nhìn cô ta nữa. "Hỷ Tài, con đuổi hết nhưng người này ra ngoài đi, mẹ mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi."
Vương Hỷ Tài cũng đã kiềm chế nãy giờ, anh ta đã kéo Vương Quế Hoa đi ra.
Anh ta đẩy hết mấy người đó ra ngoài, anh em họ Ngô lúc này tuy rất ngạc nhiên nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Dù không nhận được gì từ nhà họ Vương nhưng họ lại nhặt được một người vợ mà không tốn xu nào.
Hơn nữa còn bị cắt đứt mối quan hệ, sau này cũng không cần quà cáp gì cho nhà mẹ vợ nên họ đã không dám có ý kiến.
Vương Quế Hoa hung hăng trừng mắt nhìn vào nhà rồi quát lớn:
"Mẹ sẽ phải hối hận đấy, sau này con có cuộc sống tốt con sẽ không bao giờ quay lại đây nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.