Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Chương 12: Con Và Anh Ngô Quý Yêu Nhau Thật Lòng (2)
An Cát Tiểu Quái Vật
01/12/2024
Tại sao lại ăn mặc như một góa phụ chứ? Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp nhanh chóng đưa tay phải ra, bấm vào cuốn tiểu thuyết để xem thông tin về cô con gái Vương Quế Hoa.
Vương Quế Hoa này chính là bảo bối của nguyên chủ.
Không những cho Vương Quế Hoa học cấp hai, nếu cô ta có thể thi lên cấp ba thì vẫn sẽ tiếp tục cho học, nhưng cô ta không đáp ứng được kỳ vọng, học cấp hai đã yêu đương với một tên nhóc tên là Ngô Quý.
Cái thời này 17, 18 tuổi là có thể kết hôn, sẽ tổ chức cưới hỏi trước, sau khi đủ 18 tuổi mới đi đăng ký kết hôn.
Gia đình Ngô Quý là gia đình nghèo, cha mẹ đã mất sớm, nên nhờ vào người anh để nuôi cậu ta.
Anh trai của cậu ta tên là Ngô Quyền. Hay thật, đặt cái tên, một người không có quyền, một người không có tiền.
Ngô Quyền đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được vợ.
Ngô Quý muốn cưới Vương Quế Hoa mà không muốn bỏ ra một xu nào, càng quá đáng hơn là cậu ta còn muốn Vương Quế Hoa giới thiệu cháu gái lớn của nguyên chủ cho anh trai cậu ta.
Xem đến đây Lý Thu Hiệp bắt đầu chửi thề:
"Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Thật là vô liêm sỉ, muốn hại chết gia đình chúng tôi sao? Một Vương Quế Hoa còn không đủ, còn muốn kéo cả Bàn Nữu nhà chúng tôi sang đó, nếu chuyện này thành công thì Bàn Nữu tội nghiệp phải chịu sự ức hiếp của họ cả đời."
Lý Thu Hiệp bước vào không gian, tạm gác mọi chuyện sang một bên, chuyện này vẫn chưa xảy ra nên cô nhất định sẽ bảo vệ Bàn Nữu.
Về phần Vương Quế Hoa, nếu cô ta nghe lời thì sẽ chia tay với thằng nhóc Ngô Quý đó, nếu cô ta không nghe lời thích đi giúp đỡ người nghèo thì cứ việc đi, sau này đừng trở về khóc lóc là được.
Còn thằng nhóc Ngô Quý đó, khi kết hôn không muốn bỏ một xu, sau khi kết hôn lại muốn sống tốt, có mà nằm mơ đi.
Lý Thu Hiệp ban đầu định đưa số hương thung này lên kệ hàng, thì phát hiện chiếc ca đưa lên kệ hàng trước đó đã có người mua, lúc này trong số dư đã có sẵn tiền.
3000 đồng, một sự bất ngờ lớn, cô gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Cô bình tĩnh lại, "Bình tĩnh lại đã, đâu phải là chưa từng thấy tiền, chỉ 3000 đồng thôi mà, sau này sẽ có nhiều hơn."
Lý Thu Hiệp ngay lập tức mua một bao gạo với giá 25 đồng, một trăm cái bánh đậu phộng với giá 21 đồng.
Cô cứ tưởng nó sẽ giống như Taobao trước đây, thế nào cũng phải chờ mấy ngày mới nhận được hàng.
Nhưng không phải vừa đặt hàng sẽ bị trừ tiền, ở mục chờ gửi hàng hiện lên dấu chấm màu đỏ.
Bấm vào đó thì có bao gạo chờ nhận hàng, bánh đậu phộng, chờ nhận hàng.
Không nhìn thấy hàng thì làm sao nhận chứ?
Lý Thu Hiệp với suy nghĩ muốn thử xem thế nào, cô đã nhấn vào mục bánh đậu phộng có giá rẻ hơn, kết quả là một chiếc túi lớn rơi xuống trước mặt Lý Thu Hiệp.
Lý Thu Hiệp mở túi ra, bên trong chứa đầy những túi nhỏ thức ăn vặt.
"Tuyệt vậy sao? Mua là nhận được ngay."
Cô tràn đầy hứng khởi lấy một chiếc bánh lên và bắt đầu ăn.
"Thơm ngon quá!"
Cả buổi sáng cô chưa ăn gì cả, nhưng vào thời này một ngày cũng chỉ ăn hai bữa cơm, sẽ ăn vào lúc 10 giờ sáng và 3 giờ chiều.
Tiếp sau đó cô nhận được bao gạo.
Gạo đã nhận được, nhưng làm cách nào để đưa gạo vào bếp đây?
Đành chờ đến khi trong bếp không có người mới đưa vào đó.
Phải bỏ tiền ra để mua đấy, dù sao tháng nào thằng hai cũng gửi tiền về. Phải rồi, tiền của Lý Thu Hiệp đâu.
Nghĩ đến đây, cô lại bước ra khỏi không gian và bắt đầu lục lọi trong gian nhà nhỏ này.
Cô lục lại trong trí nhớ của mình, đã tìm hết những nơi nguyên chủ có thể giấu tiền, cũng chỉ tìm thấy hơn một ngàn.
Số tiền này không nhiều, con số có vẻ không đúng lắm, nguyên chủ tằn tiện như vậy, cái gì cũng không nỡ tiêu xài, trừ ra số tiền phải chi tiêu những năm qua, chỉ riêng số tiền thằng hai gửi về cũng được hơn ba ngàn, tại sao ở đây chỉ còn hơn một ngàn?
Cô nghĩ không ra, mở tiểu thuyết ra xem về số tiền trong tay mình, phải kiểm tra kỹ lại xem. Kết quả là vừa kiểm tra thì muốn điên tiết lên.
Vương Quế Hoa này chính là bảo bối của nguyên chủ.
Không những cho Vương Quế Hoa học cấp hai, nếu cô ta có thể thi lên cấp ba thì vẫn sẽ tiếp tục cho học, nhưng cô ta không đáp ứng được kỳ vọng, học cấp hai đã yêu đương với một tên nhóc tên là Ngô Quý.
Cái thời này 17, 18 tuổi là có thể kết hôn, sẽ tổ chức cưới hỏi trước, sau khi đủ 18 tuổi mới đi đăng ký kết hôn.
Gia đình Ngô Quý là gia đình nghèo, cha mẹ đã mất sớm, nên nhờ vào người anh để nuôi cậu ta.
Anh trai của cậu ta tên là Ngô Quyền. Hay thật, đặt cái tên, một người không có quyền, một người không có tiền.
Ngô Quyền đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được vợ.
Ngô Quý muốn cưới Vương Quế Hoa mà không muốn bỏ ra một xu nào, càng quá đáng hơn là cậu ta còn muốn Vương Quế Hoa giới thiệu cháu gái lớn của nguyên chủ cho anh trai cậu ta.
Xem đến đây Lý Thu Hiệp bắt đầu chửi thề:
"Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Thật là vô liêm sỉ, muốn hại chết gia đình chúng tôi sao? Một Vương Quế Hoa còn không đủ, còn muốn kéo cả Bàn Nữu nhà chúng tôi sang đó, nếu chuyện này thành công thì Bàn Nữu tội nghiệp phải chịu sự ức hiếp của họ cả đời."
Lý Thu Hiệp bước vào không gian, tạm gác mọi chuyện sang một bên, chuyện này vẫn chưa xảy ra nên cô nhất định sẽ bảo vệ Bàn Nữu.
Về phần Vương Quế Hoa, nếu cô ta nghe lời thì sẽ chia tay với thằng nhóc Ngô Quý đó, nếu cô ta không nghe lời thích đi giúp đỡ người nghèo thì cứ việc đi, sau này đừng trở về khóc lóc là được.
Còn thằng nhóc Ngô Quý đó, khi kết hôn không muốn bỏ một xu, sau khi kết hôn lại muốn sống tốt, có mà nằm mơ đi.
Lý Thu Hiệp ban đầu định đưa số hương thung này lên kệ hàng, thì phát hiện chiếc ca đưa lên kệ hàng trước đó đã có người mua, lúc này trong số dư đã có sẵn tiền.
3000 đồng, một sự bất ngờ lớn, cô gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Cô bình tĩnh lại, "Bình tĩnh lại đã, đâu phải là chưa từng thấy tiền, chỉ 3000 đồng thôi mà, sau này sẽ có nhiều hơn."
Lý Thu Hiệp ngay lập tức mua một bao gạo với giá 25 đồng, một trăm cái bánh đậu phộng với giá 21 đồng.
Cô cứ tưởng nó sẽ giống như Taobao trước đây, thế nào cũng phải chờ mấy ngày mới nhận được hàng.
Nhưng không phải vừa đặt hàng sẽ bị trừ tiền, ở mục chờ gửi hàng hiện lên dấu chấm màu đỏ.
Bấm vào đó thì có bao gạo chờ nhận hàng, bánh đậu phộng, chờ nhận hàng.
Không nhìn thấy hàng thì làm sao nhận chứ?
Lý Thu Hiệp với suy nghĩ muốn thử xem thế nào, cô đã nhấn vào mục bánh đậu phộng có giá rẻ hơn, kết quả là một chiếc túi lớn rơi xuống trước mặt Lý Thu Hiệp.
Lý Thu Hiệp mở túi ra, bên trong chứa đầy những túi nhỏ thức ăn vặt.
"Tuyệt vậy sao? Mua là nhận được ngay."
Cô tràn đầy hứng khởi lấy một chiếc bánh lên và bắt đầu ăn.
"Thơm ngon quá!"
Cả buổi sáng cô chưa ăn gì cả, nhưng vào thời này một ngày cũng chỉ ăn hai bữa cơm, sẽ ăn vào lúc 10 giờ sáng và 3 giờ chiều.
Tiếp sau đó cô nhận được bao gạo.
Gạo đã nhận được, nhưng làm cách nào để đưa gạo vào bếp đây?
Đành chờ đến khi trong bếp không có người mới đưa vào đó.
Phải bỏ tiền ra để mua đấy, dù sao tháng nào thằng hai cũng gửi tiền về. Phải rồi, tiền của Lý Thu Hiệp đâu.
Nghĩ đến đây, cô lại bước ra khỏi không gian và bắt đầu lục lọi trong gian nhà nhỏ này.
Cô lục lại trong trí nhớ của mình, đã tìm hết những nơi nguyên chủ có thể giấu tiền, cũng chỉ tìm thấy hơn một ngàn.
Số tiền này không nhiều, con số có vẻ không đúng lắm, nguyên chủ tằn tiện như vậy, cái gì cũng không nỡ tiêu xài, trừ ra số tiền phải chi tiêu những năm qua, chỉ riêng số tiền thằng hai gửi về cũng được hơn ba ngàn, tại sao ở đây chỉ còn hơn một ngàn?
Cô nghĩ không ra, mở tiểu thuyết ra xem về số tiền trong tay mình, phải kiểm tra kỹ lại xem. Kết quả là vừa kiểm tra thì muốn điên tiết lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.