Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!

Chương 43: Đồ Khốn Không Biết Xấu Hổ (1)

An Cát Tiểu Quái Vật

01/12/2024

Chu Kiến Quốc mở trang đầu tiên ra xem thì không dám nhìn. Bên trong không chỉ ghi lại ngày tháng năm đã cho chị dâu 50 đồng, mà còn vẽ... những đường nét... cơ thể người.

Thật là khó coi.

Hình vẽ tuy xấu nhưng ý nghĩa lại được thể hiện rõ ràng.

Lý Thu Hiệp biết có cuốn sổ này nhưng cô không biết trong đó viết gì, cô cũng muốn đến xem trong cuốn sổ đó có gì.

Vương Hỷ Quân kéo mẹ mình lại, để mẹ nhìn thấy sẽ càng tức giận hơn.

"Cái này... cái này cũng..." Trưởng thôn đóng cuốn sổ lại, tức giận trừng mắt nhìn Vương Đức Phát.

"Ông có gì để nói?"

"Cũng không nhiều đâu, mỗi lần cũng chỉ... vài chục đồng thôi!"

Vương Đức Phát cũng biết trong việc này mình bị thua lý, nên khi nói có hơi ấp úng.

"Mỗi lần vài chục đồng, một năm ba bốn lần, cơ bản là một quý một lần. Lão Vương, nếu đây thực sự dùng để giúp đỡ chị dâu của ông thì tôi cũng không có ý kiến gì, ông tự mình xem ông đã ghi những gì trong đây?"

Trưởng thôn ném mạnh cuốn sổ vào đầu Vương Đức Phát.

Lý Thu Hiệp ngay lập tức nhặt nó lên.

"Cái này không thể vứt, cái này là bằng chứng."

"Cho chúng tôi xem thử đi thím Thu Hiệp."

"Đúng đó, đúng đó thím, xem thử..."

Điều này khiến dân làng vô cùng tò mò, trong đó đã ghi những gì?



"Thôi thôi thôi, không có gì hay ho để xem đâu!" Chu Kiến Quốc dù có là người nghiêm túc đến đâu, nhưng nghĩ tới nội dung trong đó thì trên mặt cũng có hơi xấu hổ.

Lý Thu Hiệp thấy mọi người tò mò, cô đã tự lật vài trang ra xem.

Trong đó chỉ có những nét phác họa hình thể nam nữ, hình vẽ có hơi...

Nhưng đối với Lý Thu Hiệp ở đời sau cô đã xem cả phim H nên không cảm thấy gì cả. Còn đối với những người dân ở đây ngay cả xem điện ảnh cũng phải chạy hơn mười mấy cây số thì đúng thật là mới lạ.

"Thật sự không có gì để xem."

Lý Thu Hiệp đóng cuốn sổ lại.

Hình vẽ được vẽ bằng bút chì, mỗi trang đều có viết ngày nào tháng nào cho bao nhiêu tiền, những chữ này lão ta vẫn biết viết.

Vương Đức Phát và Mao Phương Phương mặt đỏ bừng, nhưng không ngờ lại không ảnh hưởng gì đến Lý Thu Hiệp.

Vương Đức Phát cảm thấy có lẽ vì Lý Thu Hiệp mù chữ.

Lão ta vừa thấy yên tâm được một chút thì thấy Lý Thu Hiệp mở cuốn sổ ra lần nữa, sau đó bắt đầu đọc những ghi chú ở trong đó.

"Mùng 3 tết năm 1963, cho Mao 32 đồng. Ngày 8 tháng 5 năm 1963, cho Mao 46 đồng..."

Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe những con số này.

Năm sáu mấy đã có thể lấy ra được số tiền này.

Tính từ thời điểm đó đến nay có lẽ cũng hơn 1600 đồng.

"Thu Hiệp, bà nói xem bà muốn giải quyết như thế nào? Chuyện này cũng phụ thuộc vào bà, chúng tôi phải làm gì với họ đây?"



Trưởng thôn cũng không biết phải xử lý thế nào?

"Tôi chỉ muốn hỏi, số tiền này có nên trả lại cho gia đình chúng tôi không?"

"Nên chứ, phải trả lại chứ."

"Trả lại, nhất định phải trả!"

"Phải được trả lại. Đây là tiền do Hỷ Dân làm lính kiếm được, những người chân đất như chúng ta làm gì kiếm được nhiều tiền như vậy?"

... Người dân trong thôn rất nhiệt tình.

"Tôi đang hỏi hai người đấy Vương Đức Phát, Mao Phương Phương. Còn cậu nữa, Vương Hổ!" Lý Thu Hiệp chỉ tay vào ba người.

Vương Đức Phát cúi đầu không biết phải nói gì.

Mao Phương Phương nhìn Vương Đức Phát rồi nhìn con trai mình: "Số tiền này đã tiêu hết từ lâu rồi, lầy gì mà trả. Không có!"

"Tôi có tiêu xài gì đâu, mẹ tôi đều tiêu xài cho Vương Long hết rồi, các người cũng nói là tiền dùng để mua nhà cho anh trai tôi rồi."

Vương Hổ thấy bất mãn. Tiền này không phải tiêu xài cho anh ta, anh ta chẳng dùng được bao.

"Sao hả, còn muốn ăn vạ à!"

Lý Thu Hiệp giống như không kiềm chế được bản thân.

Cô túm tóc Mao Phương Phương và tát vào mặt bà ta hai cái, khiến khóe miệng Mao Phương Phương chảy máu.

Nhưng ngay lập tức cô đã bị người khác kéo lại.

Vương Hổ thấy thím hai dám đánh mẹ anh ta, nên đã lập tức muốn lao đến lôi cô ra, nhưng lại bị Vương Hỷ Quân cho ăn một đấm, ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook