Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Chương 45: Hoặc Là Trả Lại Tiền Hoặc Là Ly Hôn (1)
An Cát Tiểu Quái Vật
01/12/2024
"Trả lại 1600 chẳng phải là quá nhiều sao?" Chuyện đã đến nước này rồi, Vương Đức Phát liếc nhìn Mao Phương Phương tội nghiệp và còn dám cầu xin cho họ.
"Tôi nói rồi, tiền có thể không cần trả, vẫn sẽ cho ông và Mao Phương Phương được toại nguyện, ông chỉ cần chọn một cái là được."
Lý Thu Hiệp nhìn Vương Đức Phát với vẻ chế nhạo.
"Thu Hiệp này, không được đâu, như vậy quá dễ dãi cho họ, sao có thể không lấy lại tiền được chứ!"
Trần Kim Diễm kéo kéo Lý Thu Hiệp, cảm thấy lựa chọn đầu tiên cô nói ra thật ngớ ngẩn.
"Đúng đó thím Lý, làm thế nào cũng phải lấy lại số tiền đó, như vậy quá có lợi cho họ rồi."
Lý Thu Hiệp ban đầu muốn dùng tiền để mua sự thanh tịnh, nhưng không ngờ người dân trong thôn lại không muốn cho qua.
Mọi người đều khuyên Lý Thu Hiệp.
Lý Thu Hiệp lập tức lau nước mắt, ngồi bệt xuống đất:
"Bà con không biết được nỗi khổ của tôi đâu! Không phải tôi không muốn lấy lại số tiền đó, tôi sợ lão ta chọn cái thứ hai, vẫn phải sống chung với gia đình chúng tôi, đến lúc đó lão ta sẽ lại trộm tiền trong nhà đi lấp hố nữa. Con cái trong nhà đều sống không dễ dàng gì, mọi người hãy nhìn Bàn Nữu nhà tôi, nhìn con dâu thứ hai nhà tôi xem. Ai cũng xanh xao gầy gò, đều là lỗi tại tôi không cho chúng ăn ngon, tôi cũng muốn nhưng đều tại cái lão già khốn kiếp này."
Nói đến đây, Lý Thu Hiệp lập tức ngồi thẳng người dậy, chỉ tay vào Vương Đức Phát.
"Tối nào ở nhà, lão ta đều bảo tôi phải cứng rắn hơn với con trai và con dâu, không cho chúng nhắc đến chuyện ra ở riêng, còn không cho tiêu xài số tiền đó, lừa tôi nói là sau này dùng số tiền đó để mua nhà cho mấy thằng con trai, kết quả là tôi đã tin lão ta. Mấy hôm trước tôi muốn đếm xem trong nhà có được bao nhiêu tiền, có lẽ cũng đủ để mua nhà cho chúng nó, vợ thằng hai cũng sắp sanh rồi. Tôi vừa lấy ra đếm thì tiền chẳng thấy nhiều hơn mà ngược lại đã ít đi."
Lý Thu Hiệp vừa nói, hai bàn tay vừa cào vào mặt Vương Đức Phát.
Vương Đức Phát bị trói và không thể chống cự, mặt lão ta liền bị cào ra nhiều vết xước.
"Này này, Thu Hiệp bà làm gì vậy? Đừng làm vậy!"
Lúc này, mấy người con trai và con dâu mới nhận ra cha của họ luôn là kẻ xấu, còn mẹ của họ đã bị cha lừa dối.
Chu Hồng Duyệt nhìn cha chồng, người đàn ông này quả nhiên không phải thứ tốt lành gì.
Mẹ chồng này đã bị thao túng, cũng không biết là làm sao lại tỉnh ngộ được, nhưng có thể tỉnh ngộ là tốt rồi.
"Trưởng thôn, chuyện này nhất định phải xử lý công bằng, tiền phải được trả lại, người này không thể giữ lại nữa."
"Đuổi bọn họ ra khỏi thôn, thật quá xấu hổ, sẽ làm mất mặt cả thôn chúng ta, sau này người khác nhắc đến thôn chúng ta cũng chỉ mang tiếng xấu."
"Đúng đó, trưởng thôn, phải đuổi hai người này ra khỏi thôn. Họ đã làm cái quái gì chứ!"
...
Nghe mọi người đều mắng mỏ đòi đuổi họ ra khỏi thôn, Vương Đức Phát và Mao Phương Phương cũng cúi đầu không dám nói gì.
Đúng là Vương Đức Phát đã dạy nguyên chủ làm như vậy, nhưng những lời này cũng đều do Mao Phương Phương dạy Vương Đức Phát nói.
Từ đầu đến cuối, Lý Thu Hiệp là một kẻ ngốc.
Những đứa con trai và con dâu bị kẻ ngốc Lý Thu Hiệp này ức hiếp mới là đáng thương nhất.
"Im lặng, mọi người im lặng!"
Trưởng thôn thấy mọi người trở nên kích động nên đã quát lên. Một lúc sau chờ mọi người im lặng thì ông ta mới nhìn sang Vương Đức Phát.
"Vương Đức Phát, Mao Phương Phương, hai người muốn trả lại số tiền hay ly hôn? Hãy nhanh chóng đưa ra lựa chọn!"
Vương Đức Phát nhìn Mao Phương Phương: "Bà có lấy tiền ra được không, bảo Vương Long bán nhà đi?"
Vương Đức Phát vẫn không muốn ly hôn với Lý Thu Hiệp, không phải vì không nỡ buông bỏ Lý Thu Hiệp mà vì lão ta không nỡ buông bỏ con trai mình và tiền trợ cấp hàng tháng của thằng hai.
Nếu lão ta thực sự ly hôn với Lý Thu Hiệp, nếu không xảy ra chuyện ngày hôm nay, con trai lão ta vẫn sẽ hiếu thảo với lão ta.
Nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện này, đừng nói đến thằng hai, hai thằng con trai ở nhà có thể cho lão ta miếng cơm ăn thì đã tốt lắm rồi.
"Tôi nói rồi, tiền có thể không cần trả, vẫn sẽ cho ông và Mao Phương Phương được toại nguyện, ông chỉ cần chọn một cái là được."
Lý Thu Hiệp nhìn Vương Đức Phát với vẻ chế nhạo.
"Thu Hiệp này, không được đâu, như vậy quá dễ dãi cho họ, sao có thể không lấy lại tiền được chứ!"
Trần Kim Diễm kéo kéo Lý Thu Hiệp, cảm thấy lựa chọn đầu tiên cô nói ra thật ngớ ngẩn.
"Đúng đó thím Lý, làm thế nào cũng phải lấy lại số tiền đó, như vậy quá có lợi cho họ rồi."
Lý Thu Hiệp ban đầu muốn dùng tiền để mua sự thanh tịnh, nhưng không ngờ người dân trong thôn lại không muốn cho qua.
Mọi người đều khuyên Lý Thu Hiệp.
Lý Thu Hiệp lập tức lau nước mắt, ngồi bệt xuống đất:
"Bà con không biết được nỗi khổ của tôi đâu! Không phải tôi không muốn lấy lại số tiền đó, tôi sợ lão ta chọn cái thứ hai, vẫn phải sống chung với gia đình chúng tôi, đến lúc đó lão ta sẽ lại trộm tiền trong nhà đi lấp hố nữa. Con cái trong nhà đều sống không dễ dàng gì, mọi người hãy nhìn Bàn Nữu nhà tôi, nhìn con dâu thứ hai nhà tôi xem. Ai cũng xanh xao gầy gò, đều là lỗi tại tôi không cho chúng ăn ngon, tôi cũng muốn nhưng đều tại cái lão già khốn kiếp này."
Nói đến đây, Lý Thu Hiệp lập tức ngồi thẳng người dậy, chỉ tay vào Vương Đức Phát.
"Tối nào ở nhà, lão ta đều bảo tôi phải cứng rắn hơn với con trai và con dâu, không cho chúng nhắc đến chuyện ra ở riêng, còn không cho tiêu xài số tiền đó, lừa tôi nói là sau này dùng số tiền đó để mua nhà cho mấy thằng con trai, kết quả là tôi đã tin lão ta. Mấy hôm trước tôi muốn đếm xem trong nhà có được bao nhiêu tiền, có lẽ cũng đủ để mua nhà cho chúng nó, vợ thằng hai cũng sắp sanh rồi. Tôi vừa lấy ra đếm thì tiền chẳng thấy nhiều hơn mà ngược lại đã ít đi."
Lý Thu Hiệp vừa nói, hai bàn tay vừa cào vào mặt Vương Đức Phát.
Vương Đức Phát bị trói và không thể chống cự, mặt lão ta liền bị cào ra nhiều vết xước.
"Này này, Thu Hiệp bà làm gì vậy? Đừng làm vậy!"
Lúc này, mấy người con trai và con dâu mới nhận ra cha của họ luôn là kẻ xấu, còn mẹ của họ đã bị cha lừa dối.
Chu Hồng Duyệt nhìn cha chồng, người đàn ông này quả nhiên không phải thứ tốt lành gì.
Mẹ chồng này đã bị thao túng, cũng không biết là làm sao lại tỉnh ngộ được, nhưng có thể tỉnh ngộ là tốt rồi.
"Trưởng thôn, chuyện này nhất định phải xử lý công bằng, tiền phải được trả lại, người này không thể giữ lại nữa."
"Đuổi bọn họ ra khỏi thôn, thật quá xấu hổ, sẽ làm mất mặt cả thôn chúng ta, sau này người khác nhắc đến thôn chúng ta cũng chỉ mang tiếng xấu."
"Đúng đó, trưởng thôn, phải đuổi hai người này ra khỏi thôn. Họ đã làm cái quái gì chứ!"
...
Nghe mọi người đều mắng mỏ đòi đuổi họ ra khỏi thôn, Vương Đức Phát và Mao Phương Phương cũng cúi đầu không dám nói gì.
Đúng là Vương Đức Phát đã dạy nguyên chủ làm như vậy, nhưng những lời này cũng đều do Mao Phương Phương dạy Vương Đức Phát nói.
Từ đầu đến cuối, Lý Thu Hiệp là một kẻ ngốc.
Những đứa con trai và con dâu bị kẻ ngốc Lý Thu Hiệp này ức hiếp mới là đáng thương nhất.
"Im lặng, mọi người im lặng!"
Trưởng thôn thấy mọi người trở nên kích động nên đã quát lên. Một lúc sau chờ mọi người im lặng thì ông ta mới nhìn sang Vương Đức Phát.
"Vương Đức Phát, Mao Phương Phương, hai người muốn trả lại số tiền hay ly hôn? Hãy nhanh chóng đưa ra lựa chọn!"
Vương Đức Phát nhìn Mao Phương Phương: "Bà có lấy tiền ra được không, bảo Vương Long bán nhà đi?"
Vương Đức Phát vẫn không muốn ly hôn với Lý Thu Hiệp, không phải vì không nỡ buông bỏ Lý Thu Hiệp mà vì lão ta không nỡ buông bỏ con trai mình và tiền trợ cấp hàng tháng của thằng hai.
Nếu lão ta thực sự ly hôn với Lý Thu Hiệp, nếu không xảy ra chuyện ngày hôm nay, con trai lão ta vẫn sẽ hiếu thảo với lão ta.
Nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện này, đừng nói đến thằng hai, hai thằng con trai ở nhà có thể cho lão ta miếng cơm ăn thì đã tốt lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.