Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Chương 5: Không Thể Lấy Tiền Nhà Mẹ Đẻ Của Vợ Con, Rất Mất Mặt! (1)
An Cát Tiểu Quái Vật
30/11/2024
Cô ném chiếc khăn rách vào chậu, quay người bước vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, chốt cửa từ bên trong.
Lúc này Lý Thu Hiệp bắt đầu kiểm tra lại ký ức của nguyên chủ.
Không xem thì không biết, ở kiếp trước để cưới được vợ vô cùng khó khăn, chỉ riêng tiền sinh lễ đã là vài trăm ngàn, ngoài ra còn phải có nhà, có xe, còn có phí đổi cách xưng hô sau kết hôn, không đưa tiền không gọi mẹ, chỉ gọi là dì.
Nhà tân hôn phải thêm tên của người vợ vào, sau khi kết hôn hai vợ chồng không muốn sống cùng cha mẹ, đến khi có con cái thì lại gọi mẹ chồng sang giúp chăm cháu, cũng không được đưa cháu xuống nông thôn để nuôi.
Xem lại nguyên chủ, khi cưới con dâu cả về nhà chỉ mất 100 đồng tiền sính lễ, một cái tủ gỗ, hai chiếc rương, cộng thêm một chiếc giường gỗ, chăn là do nhà gái tự mang đến.
Con dâu thứ hai thì tiền sính lễ cao hơn một chút, 120 đồng, được có thêm một chiếc máy may, còn lại thì giống nhau.
Chiếc máy may đó được để cho mọi người dùng chung.
Con dâu thứ ba Chu Hồng Duyệt chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, cũng chẳng cần tốn bao nhiêu tiền, là một cô gái tội nghiệp, gia đình nghèo khó, chỉ có một người cha già, cha cô ấy biết với hoàn cảnh gia đình của họ thì không thể tìm được con rể.
Nên ông ta đã để cho con gái mình đi theo thằng ba, gã sang đây mà không đòi hỏi gì cả, chỉ có một yêu cầu duy nhất là sau này nếu có thể, cho phép một đứa con mang họ của gia đình họ, để gia đình họ Chu của họ có người nối dõi, nhưng thằng ba đã lấy 100 đồng để làm tiền sính lễ.
Không ngày nào ở nhà mà nguyên chủ này không mắng chửi ba cô con dâu, mắng từ sáng sớm thức dậy cho đến tối đi ngủ, bất cứ chuyện gì nguyên chủ cũng phải bắt bẻ nói vài câu.
Cộng thêm sự xúi giục của lão Vương, nguyên chủ đã siết rất chặt ba đứa con trai, không đứa nào dám nhắc đến chuyện ra ở riêng.
Có lúc khi hai vợ chồng già ở trong gian nhà riêng của họ, lão Vương còn chỉ vẽ cho nguyên chủ vài câu, bảo nguyên chủ phải làm ầm ĩ, khóc lóc ngay trước mặt mọi người thì mới có thể quản mấy người con dâu tốt hơn.
Để đề phòng ba người con trai muốn chia của cải ra ở riêng. Lão Vương nói trừ phi lão ta chết thì đừng ai hòng chia của cải.
"Này, bà làm gì vậy? Mở cửa đi!" Lão Vương lấy làm lạ, bình thường bà già này bảo gì làm đó, hôm nay lại không nghe theo lời lão ta nữa mà còn khóa trái cửa lại.
"Ông mau đi làm việc đi, hôm nay tôi thấy chóng mặt, không đi được, cần nghỉ một ngày!"
Lý Thu Hiệp lật xem tiểu thuyết trong điện thoại, nguyên chủ này đúng thật là một bà mẹ chồng hung dữ, nhưng về sau cũng khá đáng thương.
Bà quản lý tiền bạc của ba người con trai rất chặt, trong nhà bất cứ ai muốn làm gì đều phải hỏi ý kiến bà, hỏi rồi cũng chưa chắc được, còn bị mắng cho một trận.
Điển hình như con gái của thằng cả, cũng chính là cháu gái lớn của bà, đã 15 tuổi rồi cũng chưa được đi học. Nói là con gái đi học không có lợi ích gì, chi bằng ở nhà làm việc nhà. Tôi khinh, đúng là suy nghĩ phong kiến trọng nam khinh nữ. Bây giờ cô đã đến đây rồi, sau này không cần biết là nam hay nữ đều sẽ được đối xử bình đẳng.
"Tôi thấy là bà giả bộ thôi, vừa rồi bà còn bình thường mà, già cố đế rồi bà đừng làm bộ làm tịch nữa." Lão Vương đập cửa, âm thanh đó khiến mấy người con trai thức giấc.
"Cha, sao cha bị mẹ nhốt ngoài cửa thế?"
Vương Hỷ Quân, người con trai thứ ba là người đầu tiên bước ra. Vì hôm qua vợ của anh ta có xích mích với mẹ, sau một đêm thương lượng với vợ cuối cùng anh ta quyết định sẽ đưa 10 đồng cho mẹ trước, nếu không sẽ lại cãi cọ.
Vì chuyện này mà suốt đêm vợ anh ta ngủ không ngon, mắt sưng vù.
Số tiền này được mượn từ nhà cậu của vợ, họ vốn muốn dùng số tiền này để lén mua thuốc cho cha vợ đang bị nhốt trong chuồng bò, giờ thì không còn cách nào khác, đành phải chờ vậy.
"Mẹ, là con, Hỷ Quân đây, Duyệt Duyệt đã hứa sẽ đưa tiền cho mẹ giữ. Mẹ mở cửa đi!" Vương Hỷ Quân gõ cửa.
Lão Vương nghe thấy lời con trai nói, trong lòng thấy vui mừng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ối dào, con đừng nghe theo mẹ con, số tiền này lấy từ nhà mẹ đẻ của vợ con, các con cứ giữ lại cho mình."
Vương Hỷ Quân nghe lời của cha mình, anh ta nghĩ, nếu để cha quản lý gia đình thì tốt biết bao, mẹ thật quá đáng.
Số tiền này dùng để cứu mạng cha vợ, nếu không có thuốc, chẳng may cha vợ có mệnh hệ gì thì Duyệt Duyệt sẽ hận gia đình họ đến chết.
Ngay khi lão Vương đang định nói mình sẽ nhận lấy tiền thay cho mẹ anh ta thì cánh cửa mở ra.
Lúc này Lý Thu Hiệp bắt đầu kiểm tra lại ký ức của nguyên chủ.
Không xem thì không biết, ở kiếp trước để cưới được vợ vô cùng khó khăn, chỉ riêng tiền sinh lễ đã là vài trăm ngàn, ngoài ra còn phải có nhà, có xe, còn có phí đổi cách xưng hô sau kết hôn, không đưa tiền không gọi mẹ, chỉ gọi là dì.
Nhà tân hôn phải thêm tên của người vợ vào, sau khi kết hôn hai vợ chồng không muốn sống cùng cha mẹ, đến khi có con cái thì lại gọi mẹ chồng sang giúp chăm cháu, cũng không được đưa cháu xuống nông thôn để nuôi.
Xem lại nguyên chủ, khi cưới con dâu cả về nhà chỉ mất 100 đồng tiền sính lễ, một cái tủ gỗ, hai chiếc rương, cộng thêm một chiếc giường gỗ, chăn là do nhà gái tự mang đến.
Con dâu thứ hai thì tiền sính lễ cao hơn một chút, 120 đồng, được có thêm một chiếc máy may, còn lại thì giống nhau.
Chiếc máy may đó được để cho mọi người dùng chung.
Con dâu thứ ba Chu Hồng Duyệt chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, cũng chẳng cần tốn bao nhiêu tiền, là một cô gái tội nghiệp, gia đình nghèo khó, chỉ có một người cha già, cha cô ấy biết với hoàn cảnh gia đình của họ thì không thể tìm được con rể.
Nên ông ta đã để cho con gái mình đi theo thằng ba, gã sang đây mà không đòi hỏi gì cả, chỉ có một yêu cầu duy nhất là sau này nếu có thể, cho phép một đứa con mang họ của gia đình họ, để gia đình họ Chu của họ có người nối dõi, nhưng thằng ba đã lấy 100 đồng để làm tiền sính lễ.
Không ngày nào ở nhà mà nguyên chủ này không mắng chửi ba cô con dâu, mắng từ sáng sớm thức dậy cho đến tối đi ngủ, bất cứ chuyện gì nguyên chủ cũng phải bắt bẻ nói vài câu.
Cộng thêm sự xúi giục của lão Vương, nguyên chủ đã siết rất chặt ba đứa con trai, không đứa nào dám nhắc đến chuyện ra ở riêng.
Có lúc khi hai vợ chồng già ở trong gian nhà riêng của họ, lão Vương còn chỉ vẽ cho nguyên chủ vài câu, bảo nguyên chủ phải làm ầm ĩ, khóc lóc ngay trước mặt mọi người thì mới có thể quản mấy người con dâu tốt hơn.
Để đề phòng ba người con trai muốn chia của cải ra ở riêng. Lão Vương nói trừ phi lão ta chết thì đừng ai hòng chia của cải.
"Này, bà làm gì vậy? Mở cửa đi!" Lão Vương lấy làm lạ, bình thường bà già này bảo gì làm đó, hôm nay lại không nghe theo lời lão ta nữa mà còn khóa trái cửa lại.
"Ông mau đi làm việc đi, hôm nay tôi thấy chóng mặt, không đi được, cần nghỉ một ngày!"
Lý Thu Hiệp lật xem tiểu thuyết trong điện thoại, nguyên chủ này đúng thật là một bà mẹ chồng hung dữ, nhưng về sau cũng khá đáng thương.
Bà quản lý tiền bạc của ba người con trai rất chặt, trong nhà bất cứ ai muốn làm gì đều phải hỏi ý kiến bà, hỏi rồi cũng chưa chắc được, còn bị mắng cho một trận.
Điển hình như con gái của thằng cả, cũng chính là cháu gái lớn của bà, đã 15 tuổi rồi cũng chưa được đi học. Nói là con gái đi học không có lợi ích gì, chi bằng ở nhà làm việc nhà. Tôi khinh, đúng là suy nghĩ phong kiến trọng nam khinh nữ. Bây giờ cô đã đến đây rồi, sau này không cần biết là nam hay nữ đều sẽ được đối xử bình đẳng.
"Tôi thấy là bà giả bộ thôi, vừa rồi bà còn bình thường mà, già cố đế rồi bà đừng làm bộ làm tịch nữa." Lão Vương đập cửa, âm thanh đó khiến mấy người con trai thức giấc.
"Cha, sao cha bị mẹ nhốt ngoài cửa thế?"
Vương Hỷ Quân, người con trai thứ ba là người đầu tiên bước ra. Vì hôm qua vợ của anh ta có xích mích với mẹ, sau một đêm thương lượng với vợ cuối cùng anh ta quyết định sẽ đưa 10 đồng cho mẹ trước, nếu không sẽ lại cãi cọ.
Vì chuyện này mà suốt đêm vợ anh ta ngủ không ngon, mắt sưng vù.
Số tiền này được mượn từ nhà cậu của vợ, họ vốn muốn dùng số tiền này để lén mua thuốc cho cha vợ đang bị nhốt trong chuồng bò, giờ thì không còn cách nào khác, đành phải chờ vậy.
"Mẹ, là con, Hỷ Quân đây, Duyệt Duyệt đã hứa sẽ đưa tiền cho mẹ giữ. Mẹ mở cửa đi!" Vương Hỷ Quân gõ cửa.
Lão Vương nghe thấy lời con trai nói, trong lòng thấy vui mừng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ối dào, con đừng nghe theo mẹ con, số tiền này lấy từ nhà mẹ đẻ của vợ con, các con cứ giữ lại cho mình."
Vương Hỷ Quân nghe lời của cha mình, anh ta nghĩ, nếu để cha quản lý gia đình thì tốt biết bao, mẹ thật quá đáng.
Số tiền này dùng để cứu mạng cha vợ, nếu không có thuốc, chẳng may cha vợ có mệnh hệ gì thì Duyệt Duyệt sẽ hận gia đình họ đến chết.
Ngay khi lão Vương đang định nói mình sẽ nhận lấy tiền thay cho mẹ anh ta thì cánh cửa mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.