Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Chương 9: Vương Quế Hoa Con Lập Tức Về Nhà Cho Mẹ, Có Nghe Thấy Chưa (1)
An Cát Tiểu Quái Vật
30/11/2024
"Nội ơi, đi thôi, nếu không sẽ không kịp giờ đâu."
Bàn Nữu ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở bà nội của mình. Bà nội cũng thật là, ở nhà nghỉ ngơi không tốt sao, sao lại nhất quyết theo mình lên núi chứ.
"Được, Cẩu Đản cùng đi giúp chị con cắt cỏ nào, lao động là vinh quang có biết không?"
Lý Thu Hiệp nắm tay Vương Cẩu Đản đi theo sau Vương Bàn Nữu, đi đến ngọn núi phía Tây.
Leo núi là một công việc thể chất, khi đi trên con đường bằng phẳng, Lý Thu Hiệp vẫn chưa cảm thấy cơ thể này già nua, nhưng khi bắt đầu leo núi, cô cảm thấy đầu gối mình hơi yếu.
"Nội cầm cái này đi!"
Bàn Nữu biết trước sẽ như vậy nên cô bé đã dùng lưỡi liềm chặt một nhánh cây to một chút, vót thành một cây gậy đưa cho Lý Thu Hiệp.
"Bàn Nữu hiếu thảo thật, nội cám ơn con nhé!"
Lý Thu Hiệp bước nhanh hơn với cây gậy trên tay, leo một mạch lên núi, ngọn núi này là một rừng cây với đủ loại cây cối, nhưng bây giờ đang là mùa xuân, lá cây đều vừa mới nhú mầm non, nhìn khá đẹp.
Cỏ trên mặt đất không cao lắm, nên cắt chúng cũng khá khó khăn, chả trách Bàn Nữu lại vội lên núi như vậy.
"Nội bảo Cẩu Đản đến hái chút rau rừng về đi."
Bàn Nữu thấy hôm nay bà nội dễ nói chuyện nên muốn bà nội sai bảo Cẩu Đản.
Cẩu Đản cũng 10tuổi rồi, cũng đã học đến lớp 5 mà suốt ngày chẳng làm việc gì cả.
"Hừ, nội ơi con không hái đâu, Bàn Nữu chị dám bảo em làm việc à, em cho chị ăn đòn đấy!"
Cẩu Đản vừa nói xong liền nhặt cục đất trên mặt đất rồi ném vào Bàn Nữu.
Cục đất ném thẳng vào lưng Bàn Nữu, khiến Bàn Nữu đau đến chảy nước mắt."
"Này, đồ khốn nhỏ, sau con dám ném chị con!"
Lý Thu Hiệp nghĩ rằng họ chỉ là những đứa trẻ, cùng lắm là chí chóe vài câu, không ngờ tên nhóc này lại làm thật, cô kéo Vương Cẩu Đản lại đánh mạnh vào mông cậu bé hai cái bốp bốp. Vương Cẩu Đản bị bà nội đánh, cậu bé đã đẩy mạnh Lý Thu Hiệp xuống đất.
Lý Thu Hiệp ngã phịch xuống đất, cô rất sửng sốt. Cái quái gì vậy? Đây là đứa cháu trai mà Lý Thu Hiệp xem như báu vật ở trong truyện đây sao?
Bàn Nữu vốn tưởng rằng hôm nay mình bị Vương Cẩu Đản đánh sẽ không ai quan tâm, dù sao Vương Cẩu Đản hiện giờ là cháu trai duy nhất trong nhà, không biết trong bụng thím hai là bé trai hay bé gái.
Nội thương cháu trai, không thương cháu gái, cháu gái đều là đồ lỗ vốn. Vương Cẩu Đản có đánh mình thì nội cũng sẽ không quan tâm.
Không ngờ, mặt trời đúng là mọc ở hướng Tây, bà nội đã vì mình mà đánh Vương Cẩu Đản và còn bị thằng bé đẩy ngã xuống đất, Bàn Nữu không màn đến cái lưng còn đau của mình liền chạy đến xem bà nội, bà nội đừng vì bảo vệ mình mà có mệnh hệ gì đấy nhé.
"Nội đánh con, con không thương nội nữa!"
Sau khi Vương Cẩu Đản bị đánh, cậu bé khóc lớn, bà nội cậu bé cũng không đến dỗ dành, cậu bé đã quay lưng bỏ chạy xuống núi đi về nhà.
"Hừ, còn nói không thương nội nữa, thật buồn cười, con thương nội thì nội được ăn no chắc. Có giá vậy sao?"
Lý Thu Hiệp đã rất sốc, không ngờ đứa cháu trai này lại dám đẩy cả người làm bà nội như cô, xem ra là đã chiều hư rồi. Sau khi được Bàn Nữu đỡ dậy, cô còn phủi nhẹ đất trên lưng Bàn Nữu.
"Có đau không?"
Bàn Nữu vừa mừng lại vừa lo: "Không đau đâu nội, Cẩu Đản sức còn yếu, không sao đâu."
Giọng của Bàn Nữu nghẹn ngào khi được Lý Thu Hiệp hỏi câu này.
Đây là lần đầu tiên bà nội của cô ấy quan tâm đến cô ấy như vậy. Cô gái tủi thân lau nước mắt.
"Con là chị lớn, sau này Vương Cẩu Đản còn dám làm vậy với con thì cứ mặc kệ người khác, hãy dạy cho nó một bài học, có biết không?"
Lý Thu Hiệp không phải là nguyên chủ, chỉ thương cháu trai mà coi thường cháu gái.
"Nhưng... nhưng... Cẩu Đản sẽ về mách lại với người lớn."
Bàn Nữu không dám làm vậy, vì cô ấy không tin Lý Thu Hiệp, không chừng hôm nay vậy ngày mai lại khác.
Bàn Nữu ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở bà nội của mình. Bà nội cũng thật là, ở nhà nghỉ ngơi không tốt sao, sao lại nhất quyết theo mình lên núi chứ.
"Được, Cẩu Đản cùng đi giúp chị con cắt cỏ nào, lao động là vinh quang có biết không?"
Lý Thu Hiệp nắm tay Vương Cẩu Đản đi theo sau Vương Bàn Nữu, đi đến ngọn núi phía Tây.
Leo núi là một công việc thể chất, khi đi trên con đường bằng phẳng, Lý Thu Hiệp vẫn chưa cảm thấy cơ thể này già nua, nhưng khi bắt đầu leo núi, cô cảm thấy đầu gối mình hơi yếu.
"Nội cầm cái này đi!"
Bàn Nữu biết trước sẽ như vậy nên cô bé đã dùng lưỡi liềm chặt một nhánh cây to một chút, vót thành một cây gậy đưa cho Lý Thu Hiệp.
"Bàn Nữu hiếu thảo thật, nội cám ơn con nhé!"
Lý Thu Hiệp bước nhanh hơn với cây gậy trên tay, leo một mạch lên núi, ngọn núi này là một rừng cây với đủ loại cây cối, nhưng bây giờ đang là mùa xuân, lá cây đều vừa mới nhú mầm non, nhìn khá đẹp.
Cỏ trên mặt đất không cao lắm, nên cắt chúng cũng khá khó khăn, chả trách Bàn Nữu lại vội lên núi như vậy.
"Nội bảo Cẩu Đản đến hái chút rau rừng về đi."
Bàn Nữu thấy hôm nay bà nội dễ nói chuyện nên muốn bà nội sai bảo Cẩu Đản.
Cẩu Đản cũng 10tuổi rồi, cũng đã học đến lớp 5 mà suốt ngày chẳng làm việc gì cả.
"Hừ, nội ơi con không hái đâu, Bàn Nữu chị dám bảo em làm việc à, em cho chị ăn đòn đấy!"
Cẩu Đản vừa nói xong liền nhặt cục đất trên mặt đất rồi ném vào Bàn Nữu.
Cục đất ném thẳng vào lưng Bàn Nữu, khiến Bàn Nữu đau đến chảy nước mắt."
"Này, đồ khốn nhỏ, sau con dám ném chị con!"
Lý Thu Hiệp nghĩ rằng họ chỉ là những đứa trẻ, cùng lắm là chí chóe vài câu, không ngờ tên nhóc này lại làm thật, cô kéo Vương Cẩu Đản lại đánh mạnh vào mông cậu bé hai cái bốp bốp. Vương Cẩu Đản bị bà nội đánh, cậu bé đã đẩy mạnh Lý Thu Hiệp xuống đất.
Lý Thu Hiệp ngã phịch xuống đất, cô rất sửng sốt. Cái quái gì vậy? Đây là đứa cháu trai mà Lý Thu Hiệp xem như báu vật ở trong truyện đây sao?
Bàn Nữu vốn tưởng rằng hôm nay mình bị Vương Cẩu Đản đánh sẽ không ai quan tâm, dù sao Vương Cẩu Đản hiện giờ là cháu trai duy nhất trong nhà, không biết trong bụng thím hai là bé trai hay bé gái.
Nội thương cháu trai, không thương cháu gái, cháu gái đều là đồ lỗ vốn. Vương Cẩu Đản có đánh mình thì nội cũng sẽ không quan tâm.
Không ngờ, mặt trời đúng là mọc ở hướng Tây, bà nội đã vì mình mà đánh Vương Cẩu Đản và còn bị thằng bé đẩy ngã xuống đất, Bàn Nữu không màn đến cái lưng còn đau của mình liền chạy đến xem bà nội, bà nội đừng vì bảo vệ mình mà có mệnh hệ gì đấy nhé.
"Nội đánh con, con không thương nội nữa!"
Sau khi Vương Cẩu Đản bị đánh, cậu bé khóc lớn, bà nội cậu bé cũng không đến dỗ dành, cậu bé đã quay lưng bỏ chạy xuống núi đi về nhà.
"Hừ, còn nói không thương nội nữa, thật buồn cười, con thương nội thì nội được ăn no chắc. Có giá vậy sao?"
Lý Thu Hiệp đã rất sốc, không ngờ đứa cháu trai này lại dám đẩy cả người làm bà nội như cô, xem ra là đã chiều hư rồi. Sau khi được Bàn Nữu đỡ dậy, cô còn phủi nhẹ đất trên lưng Bàn Nữu.
"Có đau không?"
Bàn Nữu vừa mừng lại vừa lo: "Không đau đâu nội, Cẩu Đản sức còn yếu, không sao đâu."
Giọng của Bàn Nữu nghẹn ngào khi được Lý Thu Hiệp hỏi câu này.
Đây là lần đầu tiên bà nội của cô ấy quan tâm đến cô ấy như vậy. Cô gái tủi thân lau nước mắt.
"Con là chị lớn, sau này Vương Cẩu Đản còn dám làm vậy với con thì cứ mặc kệ người khác, hãy dạy cho nó một bài học, có biết không?"
Lý Thu Hiệp không phải là nguyên chủ, chỉ thương cháu trai mà coi thường cháu gái.
"Nhưng... nhưng... Cẩu Đản sẽ về mách lại với người lớn."
Bàn Nữu không dám làm vậy, vì cô ấy không tin Lý Thu Hiệp, không chừng hôm nay vậy ngày mai lại khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.