Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Chết Sớm Của Vai Ác
Chương 8
Tiêu Đường Nãi Hoàng Bao - Ngư Lí Lí x
08/12/2023
Ngu Tuệ Tuệ kéo tay Tạ Dung Cảnh qua chỗ mình: "Các ngươi kêu hắn tới làm cái gì."
"Chỉ là một quy trình theo thường lệ mà thôi." Phù tu áo lam trả lời.
Hắn ta đẩy Lục Thịnh và Triệu Lôi vẫn còn đang run rẩy ra, hỏi Tạ Dung Cảnh: "Ngươi có nhận ra hai người này không?"
Biểu cảm của Tạ Dung Cảnh chỉ duy trì vài giây liền trở lại trạng thái lúc trước, thấy có người đang nói chuyện với mình, hắn thu hồi ánh mắt dính chặt trên người Ngu Tuệ Tuệ, mỉm cười nói: "Nhận ra, ta giết."
Một lần hai lần thế mà vẫn nói chuyện với giọng điệu âm dương quái khí như vậy? Dưới đáy lòng phù tu cười lạnh một tiếng.
Bất quá có thể leo lên người đại tiểu thư Thiên Chiếu Môn, đương nhiên bản thân có cái gì đó.
Nhưng Ngu Tuệ Tuệ còn ở đây, hắn ta vẫn chưa dám gây khó dễ Tạ Dung Cảnh: "Việc này là do Chấp Pháp Đường xử lý không đúng, chúng ta sẽ tận lực bồi thường cho ngươi một ít linh thạch và tài nguyên tu luyện."
Ngu Tuệ Tuệ choáng váng.
Nếu nhớ không lầm, thì hình như khoản tiền bồi thường này bọn họ vẫn chưa trả đâu.
Vốn tưởng da mặt bọn họ đã đủ dày, không ngờ còn có thể dày hơn được nữa.
Thật là bội phục bội phục.
"Ngươi cảm thấy đã hài lòng chưa?" Phù tu áo lam hỏi thêm lần nữa.
Tạ Dung Cảnh gật gật đầu.
Còn biết điều đó. Sắc mặt phù tu có vẻ khá hơn một chút.
Nếu đối phương không biết tốt xấu, hắn ta có hàng trăm phương pháp khiến hắn sống không quá thoải mái.
Bởi vì thao tác của Chấp Pháp Đường càng ngày càng quá mức nghịch thiên, ngược lại Ngu Tuệ Tuệ thấy có chút vi diệu...... Nên nguôi giận. Cô đã xem bọn họ như những kẻ ngốc, ai đâu tức giận cùng một đám ngốc chứ.
Cô liếc nhìn tên phù tù họ Công Tôn kia bằng ánh mắt thương hại.
Ngẫm lại một chút liền biết, tuy rằng Tạ Dung Cảnh tạm thời vẫn chưa giết người, nhưng cũng không đại biểu hắn là tiểu đáng thương để mặc người khác làm nhục -- nếu tính cả hiện tại, cũng là tiểu đáng thương lòng mang hận thù.
Về sau gần như toàn bộ Thiên Chiếu Môn đều bị pháo hôi tiêu diệt hết, vị huynh đài này trăm phần trăm sẽ nằm trong danh sách tử vong thôi.
Nếu nhân vật quần chúng chủ yếu là lãnh cơm hộp, cô cũng không có gì để nói với bọn họ nữa.
"Ngưu chấp sự, các ngươi còn có việc gì khác sao?"
Ngu Tuệ Tuệ không nhìn phù tu áo lam dù một cái liếc mắt.
Nếu không có chuyện gì quan trọng, cô sẽ mang Tạ Dung Cảnh cùng rời đi.
"Không có không có!"
Ngưu chấp sự ước gì vị tổ có thể đi nhanh một chút, cho nên trả lời vô cùng nhanh chóng.
Nhưng đồng thời hắn ta cũng không muốn từ bỏ việc ôm chiếc đùi to lớn này, thấy Ngu Tuệ Tuệ chuẩn bị rời đi, vẫn mỉm cười và nói vài câu khách sáo: "Đại tiểu thư đi thong thả, chừng nào có thời gian thì thường xuyên tới đây...... Còn một chuyện, thuộc hạ họ Mã."
Khi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn thấy bầu trời trong xanh bên ngoài, Ngu Tuệ Tuệ có cảm thấy như vừa xuyên tới thế giới này, tất cả đều trở về số không.
Tâm trạng bình tĩnh lại, khiến người ta dễ dàng suy nghĩ hơn, từ đầu cô định giúp đỡ Tạ Dung Cảnh rồi, vì vậy cũng không mong đợi vào đám ngốc nghếch này của Chấp Pháp Đường, huống chi bọn họ chỉ là pháo hôi phụ trợ chưa từng được đề cập trong tiểu thuyết gốc, không đến mức phải tức giận với bọn họ.
Mặc kệ sau này có trở thành hình dạng gì đi nữa, thế nào đi nữa, Tạ Dung Cảnh hiện tại vẫn là một tiểu đáng thương, hơn nữa còn là loại tiểu đáng thương tương đối ngoan ngoãn -- ngoại trừ thỉnh thoảng có chút dị thường, nhưng nhìn tổng thể vẫn ổn tính cách thuộc loại không quá hung hãn.
Rất tốt, cô cảm thấy mình có thể làm việc chăm chỉ trở lại.
Giống như sự khác biệt giữa phải làm việc và tình nguyện làm việc, thoạt nhìn cả hai đều là làm công, trên thực tế thì vẫn có chút chênh lệch nào đó.
Nghĩ đến đây, Ngu Tuệ Tuệ chọc chọc Tạ Dung Cảnh bên cạnh, quyết định quan tâm đến tinh thần và sức khỏe của người trong cuộc này.
Tạ Dung Cảnh nghiêng đầu, thái độ khiêm tốn nói: "Có chuyện gì vậy, đại tiểu thư?"
Nhìn đi, đây là thái độ của vai ác đó.
Không biết tốt hơn nhiều so với vị phù tu kia gấp mấy lần.
Ngu Tuệ Tuệ không giỏi an ủi người khác, khả năng an ủi của cô chỉ giới hạn ở việc "Không khó chịu nữa" và "Đừng thương tâm quá", thoạt nhìn Tạ Dung Cảnh trông rất bình tĩnh không chút gợn sóng, khiến cô cũng xấu hổ khi nói như vậy.
"Cái kia, ngươi đang khó chịu sao?"
Vì vậy cô đã thay đổi phương thức an ủi.
Tạ Dung Cảnh ngượng ngùng lắc đầu.
Ngọn gió thổi những sợi tóc trên trán của hắn bay tán loạn, cổ áo hơi hơi lay động, để lộ thứ lờ mờ trên xương quai xanh, vết thương màu hồng nhạt sắp biến mất.
Người bình thường chịu sự đối đãi bất công như vậy, nhất định sẽ cảm thấy rất bi thương đau lòng, nhưng Tạ Dung Cảnh thì không, như thể người bị đánh gãy kính mạch và được trả lại trong sạch đều không phải hắn.
Thoạt nhìn hắn không được vui vẻ lắm, cũng không thật sự buồn tủi.
Ngu Tuệ Tuệ rất quen thuộc biểu cảm hiện tại của Tạ Dung Cảnh, chính là kiểu cười như có như không, nhắc mới nhớ, thời điểm khi đối mặt với mình, hầu hết thời gian nào hắn cũng chưng ra vẻ mặt này.
Cô không biết đến tột cùng hắn đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ lo lắng không có kinh mạch từng bước đi sẽ khó khăn sao?
Chắc là vậy rồi, dù sao ở đây là Tu Tiên giới, tu vi tuyệt đối là thứ quan trọng nhất.
Tuy rằng Tạ Dung Cảnh không thiếu thủ đoạn để bảo vệ mạng sống, nhưng ai ngờ mình lại biết nhiều thế.
Ngu Tuệ Tuệ cảm thấy hình như coi đã tìm ra phương hướng an ủi mới rồi, trực tiếp làm theo cốt truyện: "Nghe nói y tu lục trọng có thể tái tạo kinh mạch, về sau nhất định sẽ có thần y chữa khỏi bệnh cho ngươi. Bây giờ tạm thời không tìm được cũng không thành vấn đề, chắc sẽ có phương pháp tu luyện khác mà không dùng linh lực, chỉ cần linh thần lực thôi."
Tiểu thuyết《Kiếm Tiên》này là một cuốn sảng văn được triển khai nâng cấp dưới góc nhìn của nam chủ, bên trong cũng không giới thiệu gì nhiều về Tạ Dung Cảnh. Ngu Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc, nhớ ra thủ hạ của hắn dường như có tới mười vạn quỷ binh.
Có thể triệu ác linh, còn có thể sai sử bọn họ làm việc, chắc hẳn là quỷ tu rồi.
Cái loại ngự quỷ chi thuật này chỉ cần dùng tinh thần lực là khống chế ác linh được triệu hồi tới, không cần phải có linh lực mạnh mẽ trong cơ thể.
Trong cốt truyện trước khi Tạ Dung Cảnh khôi phục kinh mạch, hắn vẫn luôn dựa vào vạn quỷ để duy trì vai ác có thực lực mạnh nhất.
Mà hiện tại, hắn đang rũ mắt xuống yên lạnh nhìn Ngu Tuệ Tuệ: "Cảm ơn đại tiểu thư."
Vãi, thoạt nhìn đại vai ác thật sự rất hiểu chuyện.
Được khích lệ Ngu Tuệ Tuệ an ủi ngày càng trôi chảy hơn: "Không có việc gì đâu, về sau nếu có yêu cầu có thể trực tiếp nói với ta."
Tạ Dung Cảnh suy nghĩ một chút, lễ phép hỏi: "Đại tiểu thư sẽ dùng tiếng đàn giết người sao?"
"Không đời nào." Ngu Tuệ Tuệ trả lời.
Ân? Hắn vừa hỏi cái gì vậy?
Vẻ mặt Tạ Dung Cảnh quá mức tự nhiên, giống như đang hỏi: "Đại tiểu thư ăn cơm chưa?"
Ngạc nhiên đến mức cô còn chưa kịp phản ứng ngay được.
Thần sắc Tạ Dung Cảnh không thay đổi: "Như thế à?"
Tại sao lại hỏi điều này đột ngột vậy?
Ngu Tuệ Tuệ khá bối rối, thoạt nhìn cô cũng không giống kẻ giết người mà.
"Tùy tiện hỏi thôi." Dường như nhận ra sự thay đổi của cô, đôi mắt đào như hoa đào của Tạ Dung Cảnh cong lên, cười lên giống như thiếu niên ngây thơ vô hại.
Cười như thế, đột nhiên hắn chuyển chủ đề: "Có thể để ta ở một mình được không?"
Xảy ra chuyện thế này, muốn yên lặng là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Ngu Tuệ Tuệ bị thuyết phục, đành phi kiếm rời khỏi Bắc Phong.
Chạng vạng, cảnh hoàng hôn đang dần buông xuống.
Tia sáng cuối cùng trên bầu trời đã bị bao trùm bởi màn đêm đen, các đệ tử ngoại môn kết thúc một ngày bận rộn, từng người trở về nơi ở của chính mình.
Lục Thịnh cũng không ngoại lệ, bất quá hắn không trở về ngay lập tức, mà lén lút chạy tới uống rượu cùng với mười mấy đệ tử ngoại môn, rượu kia là hắn mang từ dưới chân núi về đây, phải mất đến năm viên linh thạch.
Bóng đêm càng lúc càng tối, các đệ tử khác cũng cần phải nghỉ ngơi, nên hắn đành miễn cưỡng xách bầu rượu trở về.
Ở dưới chân núi vẫn là thời gian sảng khoái nhất, muốn uống tới lúc nào thì uống tới lúc đó, thỉnh thoảng còn có thể tìm một tán tu để giải tỏa mệt mỏi -- tiểu nữ tu này chưa hiểu sự đời thông thường chỉ tới nữa trọng hoặc khó khăn lắm là nhất trọng, sau khi biết hắn ta là đệ tử Thiên Chiếu Môn, vài câu hoa ngôn xảo ngữ liền có thể dỗ dành các nàng vây quanh, còn tưởng đã gặp được chân ái, ha!
Bất quá hắn ta cũng suy ngẫm lại, sinh hoạt một hai tuần như này khá tốt, thời gian lâu dài sẽ dễ dàng cảm thấy nhàm chán, huống chi làm tán tu quá khó, lăn lê bò lết ở môn phái nói không chừng có thể thăng lên tam trọng, còn hi vọng trở thành đệ tử nội môn.
Nếu không phải do chờ ma chủng kia chết đi, hắn và Triệu Lôi đã sớm trở về rồi.
Ngay từ đầu, hai người bọn họ chỉ đơn thuần không muốn nhanh chóng trở lại tông môn thôi. Ra ngoài chơi vài ngày thì sao, việc này thật bình thường. Không ngờ có ngày đột nhiên nhận được tin tức từ một vị đồng môn, nói rằng bởi vì lâu ngày chưa trở về, nên có tin đồn nói bọn họ đã bị Tạ Dung Cảnh giết chết.
Làm sao có thể được? Lục Thịnh muốn cười, bọn họ xác thực được cùng một tổ với Tạ Dung Cảnh để làm nhiệm vụ của môn phái, nhưng ai lại muốn ở cùng ma chủng chứ, vừa rời khỏi môn phái thì đường ai nấy đi rồi.
Hắn ta vui vẻ đem tin tức này chia sẻ cho Triệu Lôi biết, Triệu Lôi tuy có vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng đầu óc rất tốt, còn nghĩ ra một ý tưởng hết sức tuyệt vời -- trước tiên chúng ta đừng quay về, theo môn quy tàn sát đồng môn là tội lớn, ma chủng nhất định sẽ bị xử tử!
Lục Thịnh phấn chấn tinh thần, rất nhiều người chán ghét ma chủng này, ngày thường sẽ có người thường xuyên tới tìm hắn gây phiền toái, mà tên súc sinh kia rất tà môn, bọn họ chiếm được tiện nghi gì đó rất ít.
Có lẽ nguyên nhân do tất cả đệ tử ngoại môn không ai vượt quá nhị trọng, Lục Thịnh suy đoán, nhưng các Chấp Pháp Đường đại nhân thì lại không giống nha, bên trong thậm chí có cao thủ ngũ trọng, không tin trị không được hắn.
"Làm như vậy có ảnh hưởng tới chúng ta hay không?" Lộ Thắng gần như đã bị thuyết phục, nhưng vẫn có một chút lo lắng.
"Làm sao có thể chứ?" Triệu Lôi hận sắt không thành thép: "Một chúng ta không có giết người hai không làm gì cả, cùng lắm trở về muộn chút, có thể làm gì nào? Chờ tiểu tạp chủng chết đi chúng ta lại trở về, về sau chính là người làm mưa làm gió của ngoại môn, nói không chừng có ngày được nội môn đề cử, sẽ tăng chúng ta lên làm đệ tử nội môn đó"
......
Đáng tiếc chỉ bị phế mất kinh mạch thôi, người còn chưa chết. Lục Thịnh nghĩ vậy, uống thêm một ngụm rượu, có chút hơi hơi tiếc nuối.
Nhưng cũng chẳng có gì phải hối tiếc cả, đôi khi, chết đi còn thống khoái hơn việc sống không bằng chết. Phải nói rằng trước đây hắn còn có điểm sợ tên súc sinh kia, hiện tại thì không có gì phải sợ cả.
Không biết gần đây đối phương sử dùng thủ đoạn gì, thế nhưng được đại tiểu thư coi trọng...... Không phải vấn đề lớn, đại tiểu thư người ta chính là ánh trăng trên bầu trời, nhất thời mềm lòng nên mới có cảm giác hứng thú ma chủng, sau một thời gian sẽ mau chán thôi. Cho đến lúc đó, xem ai còn có thể bảo vệ hắn.
Nhân tiện, đại tiểu thư thật xinh đẹp nha, he he...... Tại sao lại không có cảm giác hứng thú với ta nhỉ? Ta không thể so sánh với ma chủng kia sao, tiểu bạch kiểm đẹp trai?
Lục Thịnh đêm nay uống có hơi nhiều, đầu có chút choáng váng, đây không phải giới hạn của hắn, nếu không phải ngày mai bị cấm túc, hắn còn có thể uống nhiều hơn nữa.
Lúc này, hắn ta nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
Âm thanh đó không thể nói là dễ chịu, không biết là dùng loại nhạc cụ nào để thổi, giai điệu đứt quảng lúc cao lúc thấp, mẹ nó không biết là ai hơn nửa đêm không đi ngủ, Lục Thịnh khó chịu thấp giọng mắng một câu thô tục.
Đột nhiên, đầu óc hắn ta là một mảnh hỗn loạn, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, không biết bản thân là ai, cũng không biết bản thân đang ở đâu.
Tất cả giác quan đều bị tước đoạt, hắn ta giống như, đột nhiên mất kết nối với thế giới này.
Trong bóng tối phía trước, một bóng dáng màu đen đang chậm rãi bước ra.
Người tới có mái tóc đen da trắng như tuyết, mắt đen, môi hồng, ở chỗ này ban đêm không có ánh trăng, giống như một nam yêu tinh câu hồn đoạt phách vậy.
Cả hai tay của hắn đang cầm một chiếc lá, lặng lẽ đưa nó lên miệng thổi.
Theo giai điệu quái dị này, hai Lục Thịnh vô hồn, từng bước một đi đến chỗ ở của Triệu Lôi, gõ vang đối cửa phòng phương.
"Là ai?" Triệu Lôi vẫn còn ngái ngủ ra mở cửa, nhìn thấy người tới liền tức giận nói: "Không phải nói với ngươi rồi sao, trong khoảng thời gian này chúng ta đừng nên gặp mặt, ngộ nhỡ đại tiểu thư phát hiện điều gì, chúng ta đều gặp rắc rối với......"
Ặc.
Hắn vĩnh viễn không thể nói được nữa rồi.
Biểu cảm kinh ngạc còn đọng lại trên mặt Triệu Lôi, máu ứ trong cổ họng phát ra âm thanh "khàn khạc", không thể tin được nhìn vào ngực chính mình.
Nơi có máu thịt lẫn lộn, năm ngón tay Lục Thịnh hóa thành lưỡi dao sắc bén, nhắm về phía hắn ta đâm xuyên qua.
Triệu Lôi chết rất nhanh, cũng không nhìn thấy: Lục Thịnh ngưng tựu một quả cầu nước trong không trung, đột nhiên bản thân lại lao vào.
Một hơi, hai hơi, ba hơi......
Hắn ta đang sống sờ tự khiến chính mình chết nghẹt bên trong.
Tiếng nhạc kì quái ngừng lại, khóe môi Tạ Dung Cảnh nhếch lên, không chút tiếng động mà cười.
Nụ cười của hắn rất đơn giản lại nhẹ nhàng, như thể là một tiểu hài tử, chỉ đang chơi một trò đùa ác ý.
"Chỉ là một quy trình theo thường lệ mà thôi." Phù tu áo lam trả lời.
Hắn ta đẩy Lục Thịnh và Triệu Lôi vẫn còn đang run rẩy ra, hỏi Tạ Dung Cảnh: "Ngươi có nhận ra hai người này không?"
Biểu cảm của Tạ Dung Cảnh chỉ duy trì vài giây liền trở lại trạng thái lúc trước, thấy có người đang nói chuyện với mình, hắn thu hồi ánh mắt dính chặt trên người Ngu Tuệ Tuệ, mỉm cười nói: "Nhận ra, ta giết."
Một lần hai lần thế mà vẫn nói chuyện với giọng điệu âm dương quái khí như vậy? Dưới đáy lòng phù tu cười lạnh một tiếng.
Bất quá có thể leo lên người đại tiểu thư Thiên Chiếu Môn, đương nhiên bản thân có cái gì đó.
Nhưng Ngu Tuệ Tuệ còn ở đây, hắn ta vẫn chưa dám gây khó dễ Tạ Dung Cảnh: "Việc này là do Chấp Pháp Đường xử lý không đúng, chúng ta sẽ tận lực bồi thường cho ngươi một ít linh thạch và tài nguyên tu luyện."
Ngu Tuệ Tuệ choáng váng.
Nếu nhớ không lầm, thì hình như khoản tiền bồi thường này bọn họ vẫn chưa trả đâu.
Vốn tưởng da mặt bọn họ đã đủ dày, không ngờ còn có thể dày hơn được nữa.
Thật là bội phục bội phục.
"Ngươi cảm thấy đã hài lòng chưa?" Phù tu áo lam hỏi thêm lần nữa.
Tạ Dung Cảnh gật gật đầu.
Còn biết điều đó. Sắc mặt phù tu có vẻ khá hơn một chút.
Nếu đối phương không biết tốt xấu, hắn ta có hàng trăm phương pháp khiến hắn sống không quá thoải mái.
Bởi vì thao tác của Chấp Pháp Đường càng ngày càng quá mức nghịch thiên, ngược lại Ngu Tuệ Tuệ thấy có chút vi diệu...... Nên nguôi giận. Cô đã xem bọn họ như những kẻ ngốc, ai đâu tức giận cùng một đám ngốc chứ.
Cô liếc nhìn tên phù tù họ Công Tôn kia bằng ánh mắt thương hại.
Ngẫm lại một chút liền biết, tuy rằng Tạ Dung Cảnh tạm thời vẫn chưa giết người, nhưng cũng không đại biểu hắn là tiểu đáng thương để mặc người khác làm nhục -- nếu tính cả hiện tại, cũng là tiểu đáng thương lòng mang hận thù.
Về sau gần như toàn bộ Thiên Chiếu Môn đều bị pháo hôi tiêu diệt hết, vị huynh đài này trăm phần trăm sẽ nằm trong danh sách tử vong thôi.
Nếu nhân vật quần chúng chủ yếu là lãnh cơm hộp, cô cũng không có gì để nói với bọn họ nữa.
"Ngưu chấp sự, các ngươi còn có việc gì khác sao?"
Ngu Tuệ Tuệ không nhìn phù tu áo lam dù một cái liếc mắt.
Nếu không có chuyện gì quan trọng, cô sẽ mang Tạ Dung Cảnh cùng rời đi.
"Không có không có!"
Ngưu chấp sự ước gì vị tổ có thể đi nhanh một chút, cho nên trả lời vô cùng nhanh chóng.
Nhưng đồng thời hắn ta cũng không muốn từ bỏ việc ôm chiếc đùi to lớn này, thấy Ngu Tuệ Tuệ chuẩn bị rời đi, vẫn mỉm cười và nói vài câu khách sáo: "Đại tiểu thư đi thong thả, chừng nào có thời gian thì thường xuyên tới đây...... Còn một chuyện, thuộc hạ họ Mã."
Khi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn thấy bầu trời trong xanh bên ngoài, Ngu Tuệ Tuệ có cảm thấy như vừa xuyên tới thế giới này, tất cả đều trở về số không.
Tâm trạng bình tĩnh lại, khiến người ta dễ dàng suy nghĩ hơn, từ đầu cô định giúp đỡ Tạ Dung Cảnh rồi, vì vậy cũng không mong đợi vào đám ngốc nghếch này của Chấp Pháp Đường, huống chi bọn họ chỉ là pháo hôi phụ trợ chưa từng được đề cập trong tiểu thuyết gốc, không đến mức phải tức giận với bọn họ.
Mặc kệ sau này có trở thành hình dạng gì đi nữa, thế nào đi nữa, Tạ Dung Cảnh hiện tại vẫn là một tiểu đáng thương, hơn nữa còn là loại tiểu đáng thương tương đối ngoan ngoãn -- ngoại trừ thỉnh thoảng có chút dị thường, nhưng nhìn tổng thể vẫn ổn tính cách thuộc loại không quá hung hãn.
Rất tốt, cô cảm thấy mình có thể làm việc chăm chỉ trở lại.
Giống như sự khác biệt giữa phải làm việc và tình nguyện làm việc, thoạt nhìn cả hai đều là làm công, trên thực tế thì vẫn có chút chênh lệch nào đó.
Nghĩ đến đây, Ngu Tuệ Tuệ chọc chọc Tạ Dung Cảnh bên cạnh, quyết định quan tâm đến tinh thần và sức khỏe của người trong cuộc này.
Tạ Dung Cảnh nghiêng đầu, thái độ khiêm tốn nói: "Có chuyện gì vậy, đại tiểu thư?"
Nhìn đi, đây là thái độ của vai ác đó.
Không biết tốt hơn nhiều so với vị phù tu kia gấp mấy lần.
Ngu Tuệ Tuệ không giỏi an ủi người khác, khả năng an ủi của cô chỉ giới hạn ở việc "Không khó chịu nữa" và "Đừng thương tâm quá", thoạt nhìn Tạ Dung Cảnh trông rất bình tĩnh không chút gợn sóng, khiến cô cũng xấu hổ khi nói như vậy.
"Cái kia, ngươi đang khó chịu sao?"
Vì vậy cô đã thay đổi phương thức an ủi.
Tạ Dung Cảnh ngượng ngùng lắc đầu.
Ngọn gió thổi những sợi tóc trên trán của hắn bay tán loạn, cổ áo hơi hơi lay động, để lộ thứ lờ mờ trên xương quai xanh, vết thương màu hồng nhạt sắp biến mất.
Người bình thường chịu sự đối đãi bất công như vậy, nhất định sẽ cảm thấy rất bi thương đau lòng, nhưng Tạ Dung Cảnh thì không, như thể người bị đánh gãy kính mạch và được trả lại trong sạch đều không phải hắn.
Thoạt nhìn hắn không được vui vẻ lắm, cũng không thật sự buồn tủi.
Ngu Tuệ Tuệ rất quen thuộc biểu cảm hiện tại của Tạ Dung Cảnh, chính là kiểu cười như có như không, nhắc mới nhớ, thời điểm khi đối mặt với mình, hầu hết thời gian nào hắn cũng chưng ra vẻ mặt này.
Cô không biết đến tột cùng hắn đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ lo lắng không có kinh mạch từng bước đi sẽ khó khăn sao?
Chắc là vậy rồi, dù sao ở đây là Tu Tiên giới, tu vi tuyệt đối là thứ quan trọng nhất.
Tuy rằng Tạ Dung Cảnh không thiếu thủ đoạn để bảo vệ mạng sống, nhưng ai ngờ mình lại biết nhiều thế.
Ngu Tuệ Tuệ cảm thấy hình như coi đã tìm ra phương hướng an ủi mới rồi, trực tiếp làm theo cốt truyện: "Nghe nói y tu lục trọng có thể tái tạo kinh mạch, về sau nhất định sẽ có thần y chữa khỏi bệnh cho ngươi. Bây giờ tạm thời không tìm được cũng không thành vấn đề, chắc sẽ có phương pháp tu luyện khác mà không dùng linh lực, chỉ cần linh thần lực thôi."
Tiểu thuyết《Kiếm Tiên》này là một cuốn sảng văn được triển khai nâng cấp dưới góc nhìn của nam chủ, bên trong cũng không giới thiệu gì nhiều về Tạ Dung Cảnh. Ngu Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc, nhớ ra thủ hạ của hắn dường như có tới mười vạn quỷ binh.
Có thể triệu ác linh, còn có thể sai sử bọn họ làm việc, chắc hẳn là quỷ tu rồi.
Cái loại ngự quỷ chi thuật này chỉ cần dùng tinh thần lực là khống chế ác linh được triệu hồi tới, không cần phải có linh lực mạnh mẽ trong cơ thể.
Trong cốt truyện trước khi Tạ Dung Cảnh khôi phục kinh mạch, hắn vẫn luôn dựa vào vạn quỷ để duy trì vai ác có thực lực mạnh nhất.
Mà hiện tại, hắn đang rũ mắt xuống yên lạnh nhìn Ngu Tuệ Tuệ: "Cảm ơn đại tiểu thư."
Vãi, thoạt nhìn đại vai ác thật sự rất hiểu chuyện.
Được khích lệ Ngu Tuệ Tuệ an ủi ngày càng trôi chảy hơn: "Không có việc gì đâu, về sau nếu có yêu cầu có thể trực tiếp nói với ta."
Tạ Dung Cảnh suy nghĩ một chút, lễ phép hỏi: "Đại tiểu thư sẽ dùng tiếng đàn giết người sao?"
"Không đời nào." Ngu Tuệ Tuệ trả lời.
Ân? Hắn vừa hỏi cái gì vậy?
Vẻ mặt Tạ Dung Cảnh quá mức tự nhiên, giống như đang hỏi: "Đại tiểu thư ăn cơm chưa?"
Ngạc nhiên đến mức cô còn chưa kịp phản ứng ngay được.
Thần sắc Tạ Dung Cảnh không thay đổi: "Như thế à?"
Tại sao lại hỏi điều này đột ngột vậy?
Ngu Tuệ Tuệ khá bối rối, thoạt nhìn cô cũng không giống kẻ giết người mà.
"Tùy tiện hỏi thôi." Dường như nhận ra sự thay đổi của cô, đôi mắt đào như hoa đào của Tạ Dung Cảnh cong lên, cười lên giống như thiếu niên ngây thơ vô hại.
Cười như thế, đột nhiên hắn chuyển chủ đề: "Có thể để ta ở một mình được không?"
Xảy ra chuyện thế này, muốn yên lặng là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Ngu Tuệ Tuệ bị thuyết phục, đành phi kiếm rời khỏi Bắc Phong.
Chạng vạng, cảnh hoàng hôn đang dần buông xuống.
Tia sáng cuối cùng trên bầu trời đã bị bao trùm bởi màn đêm đen, các đệ tử ngoại môn kết thúc một ngày bận rộn, từng người trở về nơi ở của chính mình.
Lục Thịnh cũng không ngoại lệ, bất quá hắn không trở về ngay lập tức, mà lén lút chạy tới uống rượu cùng với mười mấy đệ tử ngoại môn, rượu kia là hắn mang từ dưới chân núi về đây, phải mất đến năm viên linh thạch.
Bóng đêm càng lúc càng tối, các đệ tử khác cũng cần phải nghỉ ngơi, nên hắn đành miễn cưỡng xách bầu rượu trở về.
Ở dưới chân núi vẫn là thời gian sảng khoái nhất, muốn uống tới lúc nào thì uống tới lúc đó, thỉnh thoảng còn có thể tìm một tán tu để giải tỏa mệt mỏi -- tiểu nữ tu này chưa hiểu sự đời thông thường chỉ tới nữa trọng hoặc khó khăn lắm là nhất trọng, sau khi biết hắn ta là đệ tử Thiên Chiếu Môn, vài câu hoa ngôn xảo ngữ liền có thể dỗ dành các nàng vây quanh, còn tưởng đã gặp được chân ái, ha!
Bất quá hắn ta cũng suy ngẫm lại, sinh hoạt một hai tuần như này khá tốt, thời gian lâu dài sẽ dễ dàng cảm thấy nhàm chán, huống chi làm tán tu quá khó, lăn lê bò lết ở môn phái nói không chừng có thể thăng lên tam trọng, còn hi vọng trở thành đệ tử nội môn.
Nếu không phải do chờ ma chủng kia chết đi, hắn và Triệu Lôi đã sớm trở về rồi.
Ngay từ đầu, hai người bọn họ chỉ đơn thuần không muốn nhanh chóng trở lại tông môn thôi. Ra ngoài chơi vài ngày thì sao, việc này thật bình thường. Không ngờ có ngày đột nhiên nhận được tin tức từ một vị đồng môn, nói rằng bởi vì lâu ngày chưa trở về, nên có tin đồn nói bọn họ đã bị Tạ Dung Cảnh giết chết.
Làm sao có thể được? Lục Thịnh muốn cười, bọn họ xác thực được cùng một tổ với Tạ Dung Cảnh để làm nhiệm vụ của môn phái, nhưng ai lại muốn ở cùng ma chủng chứ, vừa rời khỏi môn phái thì đường ai nấy đi rồi.
Hắn ta vui vẻ đem tin tức này chia sẻ cho Triệu Lôi biết, Triệu Lôi tuy có vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng đầu óc rất tốt, còn nghĩ ra một ý tưởng hết sức tuyệt vời -- trước tiên chúng ta đừng quay về, theo môn quy tàn sát đồng môn là tội lớn, ma chủng nhất định sẽ bị xử tử!
Lục Thịnh phấn chấn tinh thần, rất nhiều người chán ghét ma chủng này, ngày thường sẽ có người thường xuyên tới tìm hắn gây phiền toái, mà tên súc sinh kia rất tà môn, bọn họ chiếm được tiện nghi gì đó rất ít.
Có lẽ nguyên nhân do tất cả đệ tử ngoại môn không ai vượt quá nhị trọng, Lục Thịnh suy đoán, nhưng các Chấp Pháp Đường đại nhân thì lại không giống nha, bên trong thậm chí có cao thủ ngũ trọng, không tin trị không được hắn.
"Làm như vậy có ảnh hưởng tới chúng ta hay không?" Lộ Thắng gần như đã bị thuyết phục, nhưng vẫn có một chút lo lắng.
"Làm sao có thể chứ?" Triệu Lôi hận sắt không thành thép: "Một chúng ta không có giết người hai không làm gì cả, cùng lắm trở về muộn chút, có thể làm gì nào? Chờ tiểu tạp chủng chết đi chúng ta lại trở về, về sau chính là người làm mưa làm gió của ngoại môn, nói không chừng có ngày được nội môn đề cử, sẽ tăng chúng ta lên làm đệ tử nội môn đó"
......
Đáng tiếc chỉ bị phế mất kinh mạch thôi, người còn chưa chết. Lục Thịnh nghĩ vậy, uống thêm một ngụm rượu, có chút hơi hơi tiếc nuối.
Nhưng cũng chẳng có gì phải hối tiếc cả, đôi khi, chết đi còn thống khoái hơn việc sống không bằng chết. Phải nói rằng trước đây hắn còn có điểm sợ tên súc sinh kia, hiện tại thì không có gì phải sợ cả.
Không biết gần đây đối phương sử dùng thủ đoạn gì, thế nhưng được đại tiểu thư coi trọng...... Không phải vấn đề lớn, đại tiểu thư người ta chính là ánh trăng trên bầu trời, nhất thời mềm lòng nên mới có cảm giác hứng thú ma chủng, sau một thời gian sẽ mau chán thôi. Cho đến lúc đó, xem ai còn có thể bảo vệ hắn.
Nhân tiện, đại tiểu thư thật xinh đẹp nha, he he...... Tại sao lại không có cảm giác hứng thú với ta nhỉ? Ta không thể so sánh với ma chủng kia sao, tiểu bạch kiểm đẹp trai?
Lục Thịnh đêm nay uống có hơi nhiều, đầu có chút choáng váng, đây không phải giới hạn của hắn, nếu không phải ngày mai bị cấm túc, hắn còn có thể uống nhiều hơn nữa.
Lúc này, hắn ta nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
Âm thanh đó không thể nói là dễ chịu, không biết là dùng loại nhạc cụ nào để thổi, giai điệu đứt quảng lúc cao lúc thấp, mẹ nó không biết là ai hơn nửa đêm không đi ngủ, Lục Thịnh khó chịu thấp giọng mắng một câu thô tục.
Đột nhiên, đầu óc hắn ta là một mảnh hỗn loạn, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, không biết bản thân là ai, cũng không biết bản thân đang ở đâu.
Tất cả giác quan đều bị tước đoạt, hắn ta giống như, đột nhiên mất kết nối với thế giới này.
Trong bóng tối phía trước, một bóng dáng màu đen đang chậm rãi bước ra.
Người tới có mái tóc đen da trắng như tuyết, mắt đen, môi hồng, ở chỗ này ban đêm không có ánh trăng, giống như một nam yêu tinh câu hồn đoạt phách vậy.
Cả hai tay của hắn đang cầm một chiếc lá, lặng lẽ đưa nó lên miệng thổi.
Theo giai điệu quái dị này, hai Lục Thịnh vô hồn, từng bước một đi đến chỗ ở của Triệu Lôi, gõ vang đối cửa phòng phương.
"Là ai?" Triệu Lôi vẫn còn ngái ngủ ra mở cửa, nhìn thấy người tới liền tức giận nói: "Không phải nói với ngươi rồi sao, trong khoảng thời gian này chúng ta đừng nên gặp mặt, ngộ nhỡ đại tiểu thư phát hiện điều gì, chúng ta đều gặp rắc rối với......"
Ặc.
Hắn vĩnh viễn không thể nói được nữa rồi.
Biểu cảm kinh ngạc còn đọng lại trên mặt Triệu Lôi, máu ứ trong cổ họng phát ra âm thanh "khàn khạc", không thể tin được nhìn vào ngực chính mình.
Nơi có máu thịt lẫn lộn, năm ngón tay Lục Thịnh hóa thành lưỡi dao sắc bén, nhắm về phía hắn ta đâm xuyên qua.
Triệu Lôi chết rất nhanh, cũng không nhìn thấy: Lục Thịnh ngưng tựu một quả cầu nước trong không trung, đột nhiên bản thân lại lao vào.
Một hơi, hai hơi, ba hơi......
Hắn ta đang sống sờ tự khiến chính mình chết nghẹt bên trong.
Tiếng nhạc kì quái ngừng lại, khóe môi Tạ Dung Cảnh nhếch lên, không chút tiếng động mà cười.
Nụ cười của hắn rất đơn giản lại nhẹ nhàng, như thể là một tiểu hài tử, chỉ đang chơi một trò đùa ác ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.