Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
Chương 49
Thịnh Hạ Đích Tiểu Phiến
04/03/2022
Bởi vì, cô ấy không phải loại người dám đi tìm chết, huống chi là dùng phương thức chết như vậy.
Sự kiện chết người ở quán trọ là một điều vô cùng đen đủi, tính tình chủ quán cũng không tốt, ngay trong đêm lập tức hạ lệnh trục khách, bảo bọn họ sáng mai nhất định phải rời đi.
Người đã chết, bọn họ cũng không có tâm trạng du ngoạn, còn phải tìm cảnh sát lên núi điều tra cái chết của Hồ Giai Giai, cho nên, việc phải đi về, không ai có dị nghị.
Trình Nghiên không muốn rời khỏi nam chính, nhưng mà lại không có lí do gì để lưu lại, hơn nữa cô còn có trực giác, bọn họ xuống núi nhất định không thuận lợi.
Trình Nghiên cùng Tần Thi cũng sẽ không trở về ngủ nữa, đi phòng đám người Khương Húc chờ đợi trời sáng.
Trời còn chưa sáng hẳn, gần 6 giờ, bọn họ bắt đầu xuất phát rời đi.
Vẫn là Từ Ngạn Bình lái xe.
Trình Nghiên ngồi ở hàng thứ hai, bên cạnh Cận Trì, tâm trạng của hắn hình như không tốt lắm, thời điểm cô lên xe, hắn bỗng nhiên nhìn cô nói một câu:
"Nghiên Nghiên, ngồi cùng anh đi."
Trình Nghiên không tiện từ chối.
"Tối hôm qua, em có nghe thấy tiếng động nào không?" Cận Trì nghiêng đầu, hỏi.
Trình Nghiên lắc đầu, quay xuống nhìn Tần Thi:
"Tần Thi, tối hôm qua, cô có nghe thấy gì không?"
Tần Thi đang muốn nói cái gì, cảm giác được tầm mắt Ngôn Mặc bên cạnh nhìn qua, da đầu bỗng dưng căng thẳng, không biết sao, lại nói dối:
"Không có. Cái gì tôi cũng không nghe thấy."
Kỳ thật khi cô mơ màng mở mắt nhìn ra phía cửa, thấy có bóng người thoáng qua, hình như là Hồ Giai Giai.
Trình Nghiên quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, buổi sáng sớm vẫn còn chút sương nhạt, ánh sáng mặt trời yếu ớt xuyên qua từng kẽ lá, hai bên rừng núi toàn là bóng cây, không khí ảm đảm, không có sức sống. Trong lòng cô khẽ đặt ra một câu hỏi.
Ai giết Hồ Giai Giai?
Vấn đề này, mấy người bọn họ một lần cũng chưa hỏi qua, mặc dù thờ ơ, nhưng cũng không đến mức lòng hiếu kỳ cũng không có chứ?
Cô suy nghĩ sự tình, đôi mắt vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, thấy đoạn đường bên kia, lại hiện vách núi vừa nãy.
Liên tiếp, lần thứ ba, lần thứ năm, đến lần thứ bảy..
Không chỉ mình cô, những người cũng nhận ra điểm không thích hợp.
"Chiếc xe này chạy được bao lâu rồi?" Trình Nghiên nói.
Tần Thi chần chờ: "Khoảng.. Một giờ?"
Khuôn mặt ôn hòa của Khương Húc mang theo vài phần ngưng đọng: "Chúng ta lên núi chỉ tốn nửa giờ."
Trình Nghiên: "Mọi người có phát hiện hay không? Chúng ta vẫn luôn đi vòng quanh nơi này?"
Từ Ngạn Bình bỗng dưng dừng xe: "Đờ mờ thật đúng là!"
Tần Thi không biết nghĩ đến gì, mặt trắng không còn giọt máu: "Có phải.. Đồ vật kia, vẫn luôn theo chúng ta?"
Ngôn Mặc nhíu mày: "Tiếp tục đi."
Không ngờ Từ Ngạn Bình lại nghe hắn, chỉ nói thầm một câu: "Có chuyện gì xảy ra tôi cũng mặc kệ."
Chỉ là, xe vừa mới tiến thêm vài bước, bên trên bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ầm, tiếp theo là tiếng núi đá lộc cộc va chạm vào nhau.
Mọi người vừa nhìn lên phía trên, thiếu chút sợ tới mức cả hồn đều bay, là đá lở.
Cũng may Từ Ngạn Bình tay mắt còn lanh lẹ, phanh xe, lùi lại.
Đất đá bùn đất lăn xuống chặn con đường phía trước.
Bên trong xe, vài người im lặng.
Sau một lúc lâu, Trình Nghiên chậm rãi nói: "Hiện tại cũng không đi được, bằng không chúng ta trở về quán trọ rồi tính tiếp?"
Cũng đúng.
Từ Ngạn Bình đành phải lái xe quay lại.
Trên suốt con đường, mọi người đều bày ra bộ dáng bất đắc dĩ mới phải như vậy.
Trình Nghiên nhìn Từ Ngạn Bình, hắn không giỏi che giấu cảm xúc, cả người đều tỏa ra cảm giác sung sướng.
Đến khi trở lại quán trọ, Lương Sâm đang cùng những người khác ở trước bàn ăn sáng, chủ quán trọ ngồi ở bên cạnh hắn.
Chủ quán lạnh mặt, nhìn bọn họ: "Quán trọ hiện giờ không hoạt động, các người nên đi thôi."
Tần Thi vừa nghe bèn luống cuống, vội vàng giải thích nguyên nhân, không phải bọn họ không đi, mà thật sự đi không được.
Chủ quán cười có vài phần kì dị, châm chọc nói: "Đi không được?"
Ngôn Mặc tiến về phía trước, đứng trước mặt chủ quán, nhìn cô ta, khuôn mặt bình đạm, giọng nói chậm mà thấp: "Chủ quán nhất định phải đuổi chúng tôi đi, chúng tôi còn chưa ở đủ tiền phòng đâu."
Chủ quán cùng hắn đối diện, bỗng nhiên cười lạnh hai tiếng: "Các vị nhiều người, một hai phải trụ, tôi cũng không có biện pháp, chỉ là đừng lại chết người, bằng không sau này sẽ chẳng ai dám đến nơi này đâu."
Cãi nhau cũng không phải chuyện gì vui, nhưng mà bọn họ rốt cuộc vẫn là được ở lại.
Nguyên nhân Hồ Giai Giai chết còn chưa điều tra rõ, mấy người Cận Trì liền ở bên ngoài đào hố chôn người, nói là trời nóng thi thể sẽ phân hủy rất nhanh, hơn nữa không biết khi nào bọn họ mới có thể xuống núi.
Trình Nghiên cũng ngăn không được, nhưng lại càng thêm nhận định đám người bọn họ nhất định có vấn đề.
Cô còn nhớ nhiệm vụ của mình, cho nên không thể để lộ mục đích với Lương Sâm quá rõ ràng, nếu không nhất định sẽ bị bài xích*, chỉ có thể từ từ cùng hắn bồi dưỡng tình cảm.
*Bài xích :(Bài: Chê bai; Xích: Đuổi đi) Chỉ trích kịch liệt.
Ăn cơm sáng xong, cô muốn đi tìm Lương Sâm, nghĩ rằng hắn ở phòng bếp, bèn đi xuống đấy.
Đi đến bên cửa sổ, cô nghe thấy bên trong có giọng nam mang chút tàn nhẫn: "Đừng nghĩ trốn!"
Giống như là tiếng của Ngôn Mặc.
Cô trộm nhìn qua khe hở cửa sổ, liền lắp bắp kinh hãi, Ngôn Mặc cư nhiên đem chủ quán ấn ở trên tường, đè nặng cổ tay cô ta, tư thế hai người có chút ái muội*
*Ái muội: Mơ hồ, ám muội, mờ ám. Ý chỉ việc làm không rõ ràng, không chính đáng.
Chủ quán cười lạnh, bỗng nhiên ngẩng cổ, để sát vào hắn, biểu tình trở nên nhu hòa, như vậy càng giống nguyên chủ thêm vài phần.
"Tôi không đi, anh chịu được không?"
Ngôn Mặc ánh mắt u ám: "Thử xem?"
"Chị à, chị đang làm gì thế?"
Giọng nói trẻ con non nớt bỗng nhiên vang lên.
Tiểu Tưởng ở bên cạnh nhìn cô, Trình Nghiên có vội che miệng cũng không kịp, đối diện với ánh mắt Ngôn Mặc liếc về đây một cái, cô liền xoay người chạy nhanh mà đi.
Chủ quán nhìn chằm chằm sắc mặt của hắn, châm chọc nói: "Không đuổi theo à?"
Ngôn Mặc đạm thanh nói: "Để làm gì?"
Chủ quán lạnh giọng nói: "Đúng là đồ súc sinh vừa tham lam lại nhẫn tâm."
Ngôn Mặc nâng lên cằm cô ta, ngữ khí như không có gì: "Lời này là nói tôi?"
"Các người ai mà không vậy?" Chủ quán cười lạnh: "Đừng vọng tưởng, tôi còn ở đây một ngày, các người đừng hòng tìm được, cho dù tìm được, cũng sẽ không chiếm được."
Ngôn Mặc lại dường như không để ý lời cô ta nói, bỗng nhiên cười: "Bộ dáng cô như vậy, thật ra lại khiến tôi muốn làm súc sinh hơn."
"Ngô.." Chủ quán không tránh thoát được, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Buổi tối, khi những người khác đã ngủ, Lương Sâm mới trở về phòng của mình.
Trình Nghiên chạy tới gõ cửa.
Lương Sâm thật đúng là sức lao động duy nhất trong quán, không phải bị chủ quán kêu đi trồng rau, thì là đi phòng bếp nấu cơm, cô cũng không tiện cùng hắn nói gì.
Đành phải thời điểm đêm khuya tĩnh lặng đến làm phiền.
Lương Sâm vừa tắm rửa xong, một đầu tóc ướt, không có mặc quần áo, vây quanh một chiếc khăn tắm liền ra mở cửa.
Trình Nghiên ngây người: "Anh, anh sao lại không mặc quần áo?"
Lương Sâm cúi đầu nhìn cô, có chút dở khóc dở cười: "Đã muộn thế này, cô chạy tới tìm tôi chỉ để hỏi cái này?"
"..."
Trình Nghiên nghẹn một hơi: "Tôi có thể đi vào rồi nói không?"
Lương Sâm do dự một chút, cũng đành tránh ra, đang muốn để cửa mở, thì thấy cô cẩn thận mà đem cửa đóng vào.
".. Cô làm gì vậy?" Lương Sâm hơi hơi nhướng mày.
Trình Nghiên xoay người nhìn hắn, lại quay mặt đi: "Anh vẫn là mặc quần áo vào trước đi."
Lương Sâm bèn đi tìm quần áo thay, thấy cô còn đưa lưng về phía hắn, cười nói: "Được rồi."
Phòng của Lương Sâm còn đơn sơ hơn phòng khách, chỉ có giường, ngay cả ghế cũng không.
Trình Nghiên đành phải đứng nói: "Anh tin quán trọ này có quỷ không?"
Lương Sâm trả lời: "Cô nghĩ sao?"
"Em đương nhiên không cho là như vậy" Trình Nghiên hạ giọng: "Em cảm thấy bạn bè của em có chút vấn đề, Hồ Giai Giai có thể phát hiện ra cái gì, cho nên bị.." Xong, cô còn làm động tác cắt cổ.
Lương Sâm bỗng nhiên giơ tay bưng kín môi cô, thấy đôi mât cô trợn tròn, liền hướng bên ngoài nâng cằm, ý bảo cô đừng lên tiếng.
Trình Nghiên gật gật đầu.
Hắn đem tay buông xuống.
Lương Sâm ở phòng thứ nhất của tầng hai, có người xuống tầng nhất định phải đi qua phòng hắn, lúc này tiếng bước chân tuy rằng đi rất nhẹ, nhưng im lặng mà nghe, không chỉ có một người.
Qua một lát, tiếng bước chân đi xa.
Lương Sâm ánh mắt hơi trầm xuống: "Cô nói đúng, bạn của cô quả thật có vấn đề."
Trình Nghiên nhìn hắn, dưới lớp lông mi ánh mắt thanh triệt như nước, giọng nói cũng mang theo chút năn nỉ, mềm mại ôn nhu: "Cho nên, em có thể nhờ anh làm vệ sĩ cho em không?"
Lương Sâm ngẩn ra, ánh mắt nhìn cô có chút cổ quái: "Vệ sĩ?"
Trình Nghiên nỗ lực thuyết phục hắn, biểu tình nhu nhược đáng thương: "Anh cũng thấy, Hồ Giai Giai chết thật sự thảm, khả năng chính là bọn họ làm, em rất sợ hãi, ai biết người tiếp theo có thể là em thì sao?"
Lương Sâm: "Quan hệ bọn cô không phải rất tốt ư?
Trình Nghiên:" Vậy cũng không nói trước được. "
Ánh mắt cô yên lặng nhìn hắn, đôi mắt dường như có thể nói, khiến hắn mềm lòng.
Lương Sâm chỉ nghĩ cô quả thật là bị những sự việc kỳ quái đó dọa sợ, cũng không nhất định là sẽ gặp nguy hiểm gì, chỉ là muốn tìm cảm giác an toàn mà thôi, cũng bèn đồng ý:" Được, tôi đáp ứng cô, cô Trình có thể yên tâm trở về ngủ được rồi. "
Trình Nghiên cười, xinh đẹp động lòng người:" Vậy, cảm ơn anh, anh quả thật là người tốt. "
Lương Sâm:"... "
Đây là lần thứ hai hắn bị phát thẻ người tốt rồi.
Từ trong phòng Lương Sâm ra, Trình Nghiên nhìn thấy chủ quán đứng cách đó không xa, cô ta đang dùng một loại ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Trình Nghiên trấn tĩnh mà cười, đi qua, chào hỏi như bình thường:" Xin chào, chủ quán còn chưa ngủ ư? "
Chủ quán:" Anh ta là do tôi cứu về, cô có biết anh ta cảm kích tôi như thế nào không, vì trả ơn tôi, anh ta nguyện ý ở nơi này làm một người làm công bình thường. "
Ánh mắt Trình Nghiên hơi đổi, lúm đồng tiền xinh đẹp:" Tôi không biết chuyện này, nhưng mà.. Cô có biết tôi ở trong phòng anh ấy làm gì không? "
Sắc mặt chủ quán càng kém:" Không muốn biết! "
Trình Nghiên dường như nhẹ nhàng thở ra, cười nói:" Vừa lúc nha, tôi cũng ngại nói. "
" Cô.. "Chủ quán tức giận, biểu tình trên mặt càng thêm lạnh nhạt.
Trình Nghiên bỗng nhiên lại hỏi câu:" Cô cùng Ngôn Mặc có vẻ rất quen thuộc? "
Ánh mắt chủ quán làm cho người ta sợ hãi:" Ai quen anh ta! "
Trình Nghiên cười một cái, chúc ngủ ngon với cô ta, xoay người trở về phòng.
Trình Tình ánh mắt ác ý nhìn theo bóng dáng cô, trong tay nhéo một lá bùa, do dự nửa ngày, thì cô đã đóng cửa phòng.
Cô ta cười lạnh một tiếng, niệm chú ngữ, lá bùa bén lửa, hóa thành tro tàn.
" Xem cô còn đắc ý được bao lâu. "
Mấy ngày kế tiếp, Trình Nghiên liền có cơ hội danh chính ngôn thuận tiếp cận Lương Sâm, mấy người bạn cũng không rảnh quản cô, hình như vội vàng đi tìm đường xuống núi, Tần Thi sợ ở một mình nên cũng học cô đi theo Lương Sâm.
Lương Sâm cũng không ngại, vẫn như cũ làm việc của mình, đối với các cô cũng thực chiếu cố.
Chủ quán mắt lạnh nhìn cô, cô cũng xem như không nhìn thấy, đi rất gần Lương Sâm.
Về sau hơi quen thuộc một chút, Trình Nghiên phát hiện gia thế Lương Sâm nhất định không tầm thường, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng khí chất, cách nói năng, giáo dưỡng lại không có thay đổi, trên người hắn có một loại cảm giác trầm ổn, bình tĩnh, nhưng rồi lại làm người rất khó chân chính cùng hắn thân cận, giống như một người ở phía trên cao hạ mình nhưng cốt cách bắt buộc phải ngước nhìn.
Hắn làm mọi thứ đều ở mức độ hoàn hảo. Cũng chính vì thế, muốn hắn sinh ra cảm tình khác thường là rất khó.
Trình Nghiên cũng không vội, ngược lại có chút hứng thú, muốn thử xem điểm mấu chốt của hắn ở chỗ nào, thế nào mới có thể khiến cảm xúc của hắn giao động kịch liệt, là yêu một người, vẫn là hận một người.
Gương mặt bình tĩnh kia khi nhiễm cảm xúc nùng nhiệt nồng cháy, sẽ như thế nào?
Cô thực chờ mong.
Sáng sớm, Trình Nghiên thức dậy rất sớm, cô xuống tầng, dưới đấy cũng chỉ có một mình Lương Sâm, hắn vừa mới dọn bàn ra, đang chuẩn bị vào phòng bếp làm cơm sáng.
" Anh muốn làm gì? "Từ phía sau vang lên tiếng tò mò của cô gái, có chút mềm mại, rất là dễ nghe.
Lương Sâm đã thấy nhiều không trách, cô ngày nào đó mà không dính hắn, ngược lại hắn mới cảm thấy kì quái.
" Bánh bao"
Hắn làm đã gần xong, chỉ còn chờ băm nhân, gói, rồi hấp lên là được.
Nếu kỹ năng nấu nướng được đánh giá dựa trên vẻ bề ngoài, Lương Sâm quả nhiên là xuất sắc.
Thịch thịch thịch! Thịch thịch thịch.
Dao trong tay hắn băm liên tục trên thớt, khi dùng sức, hắn hơi hơi nhấp môi, cánh tay thon dài, cơ bắp căng chặt, lộ ra một loại cảm giác mê người.
Trong phòng bếp rất nóng, trán của hắn chảy ra mồ hôi, cô định duỗi tay lau cho hắn, chỉ là tay vừa mới đụng đến sườn mặt, hắn bỗng nhiên bắt được cổ tay của cô.
Sự kiện chết người ở quán trọ là một điều vô cùng đen đủi, tính tình chủ quán cũng không tốt, ngay trong đêm lập tức hạ lệnh trục khách, bảo bọn họ sáng mai nhất định phải rời đi.
Người đã chết, bọn họ cũng không có tâm trạng du ngoạn, còn phải tìm cảnh sát lên núi điều tra cái chết của Hồ Giai Giai, cho nên, việc phải đi về, không ai có dị nghị.
Trình Nghiên không muốn rời khỏi nam chính, nhưng mà lại không có lí do gì để lưu lại, hơn nữa cô còn có trực giác, bọn họ xuống núi nhất định không thuận lợi.
Trình Nghiên cùng Tần Thi cũng sẽ không trở về ngủ nữa, đi phòng đám người Khương Húc chờ đợi trời sáng.
Trời còn chưa sáng hẳn, gần 6 giờ, bọn họ bắt đầu xuất phát rời đi.
Vẫn là Từ Ngạn Bình lái xe.
Trình Nghiên ngồi ở hàng thứ hai, bên cạnh Cận Trì, tâm trạng của hắn hình như không tốt lắm, thời điểm cô lên xe, hắn bỗng nhiên nhìn cô nói một câu:
"Nghiên Nghiên, ngồi cùng anh đi."
Trình Nghiên không tiện từ chối.
"Tối hôm qua, em có nghe thấy tiếng động nào không?" Cận Trì nghiêng đầu, hỏi.
Trình Nghiên lắc đầu, quay xuống nhìn Tần Thi:
"Tần Thi, tối hôm qua, cô có nghe thấy gì không?"
Tần Thi đang muốn nói cái gì, cảm giác được tầm mắt Ngôn Mặc bên cạnh nhìn qua, da đầu bỗng dưng căng thẳng, không biết sao, lại nói dối:
"Không có. Cái gì tôi cũng không nghe thấy."
Kỳ thật khi cô mơ màng mở mắt nhìn ra phía cửa, thấy có bóng người thoáng qua, hình như là Hồ Giai Giai.
Trình Nghiên quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, buổi sáng sớm vẫn còn chút sương nhạt, ánh sáng mặt trời yếu ớt xuyên qua từng kẽ lá, hai bên rừng núi toàn là bóng cây, không khí ảm đảm, không có sức sống. Trong lòng cô khẽ đặt ra một câu hỏi.
Ai giết Hồ Giai Giai?
Vấn đề này, mấy người bọn họ một lần cũng chưa hỏi qua, mặc dù thờ ơ, nhưng cũng không đến mức lòng hiếu kỳ cũng không có chứ?
Cô suy nghĩ sự tình, đôi mắt vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, thấy đoạn đường bên kia, lại hiện vách núi vừa nãy.
Liên tiếp, lần thứ ba, lần thứ năm, đến lần thứ bảy..
Không chỉ mình cô, những người cũng nhận ra điểm không thích hợp.
"Chiếc xe này chạy được bao lâu rồi?" Trình Nghiên nói.
Tần Thi chần chờ: "Khoảng.. Một giờ?"
Khuôn mặt ôn hòa của Khương Húc mang theo vài phần ngưng đọng: "Chúng ta lên núi chỉ tốn nửa giờ."
Trình Nghiên: "Mọi người có phát hiện hay không? Chúng ta vẫn luôn đi vòng quanh nơi này?"
Từ Ngạn Bình bỗng dưng dừng xe: "Đờ mờ thật đúng là!"
Tần Thi không biết nghĩ đến gì, mặt trắng không còn giọt máu: "Có phải.. Đồ vật kia, vẫn luôn theo chúng ta?"
Ngôn Mặc nhíu mày: "Tiếp tục đi."
Không ngờ Từ Ngạn Bình lại nghe hắn, chỉ nói thầm một câu: "Có chuyện gì xảy ra tôi cũng mặc kệ."
Chỉ là, xe vừa mới tiến thêm vài bước, bên trên bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ầm, tiếp theo là tiếng núi đá lộc cộc va chạm vào nhau.
Mọi người vừa nhìn lên phía trên, thiếu chút sợ tới mức cả hồn đều bay, là đá lở.
Cũng may Từ Ngạn Bình tay mắt còn lanh lẹ, phanh xe, lùi lại.
Đất đá bùn đất lăn xuống chặn con đường phía trước.
Bên trong xe, vài người im lặng.
Sau một lúc lâu, Trình Nghiên chậm rãi nói: "Hiện tại cũng không đi được, bằng không chúng ta trở về quán trọ rồi tính tiếp?"
Cũng đúng.
Từ Ngạn Bình đành phải lái xe quay lại.
Trên suốt con đường, mọi người đều bày ra bộ dáng bất đắc dĩ mới phải như vậy.
Trình Nghiên nhìn Từ Ngạn Bình, hắn không giỏi che giấu cảm xúc, cả người đều tỏa ra cảm giác sung sướng.
Đến khi trở lại quán trọ, Lương Sâm đang cùng những người khác ở trước bàn ăn sáng, chủ quán trọ ngồi ở bên cạnh hắn.
Chủ quán lạnh mặt, nhìn bọn họ: "Quán trọ hiện giờ không hoạt động, các người nên đi thôi."
Tần Thi vừa nghe bèn luống cuống, vội vàng giải thích nguyên nhân, không phải bọn họ không đi, mà thật sự đi không được.
Chủ quán cười có vài phần kì dị, châm chọc nói: "Đi không được?"
Ngôn Mặc tiến về phía trước, đứng trước mặt chủ quán, nhìn cô ta, khuôn mặt bình đạm, giọng nói chậm mà thấp: "Chủ quán nhất định phải đuổi chúng tôi đi, chúng tôi còn chưa ở đủ tiền phòng đâu."
Chủ quán cùng hắn đối diện, bỗng nhiên cười lạnh hai tiếng: "Các vị nhiều người, một hai phải trụ, tôi cũng không có biện pháp, chỉ là đừng lại chết người, bằng không sau này sẽ chẳng ai dám đến nơi này đâu."
Cãi nhau cũng không phải chuyện gì vui, nhưng mà bọn họ rốt cuộc vẫn là được ở lại.
Nguyên nhân Hồ Giai Giai chết còn chưa điều tra rõ, mấy người Cận Trì liền ở bên ngoài đào hố chôn người, nói là trời nóng thi thể sẽ phân hủy rất nhanh, hơn nữa không biết khi nào bọn họ mới có thể xuống núi.
Trình Nghiên cũng ngăn không được, nhưng lại càng thêm nhận định đám người bọn họ nhất định có vấn đề.
Cô còn nhớ nhiệm vụ của mình, cho nên không thể để lộ mục đích với Lương Sâm quá rõ ràng, nếu không nhất định sẽ bị bài xích*, chỉ có thể từ từ cùng hắn bồi dưỡng tình cảm.
*Bài xích :(Bài: Chê bai; Xích: Đuổi đi) Chỉ trích kịch liệt.
Ăn cơm sáng xong, cô muốn đi tìm Lương Sâm, nghĩ rằng hắn ở phòng bếp, bèn đi xuống đấy.
Đi đến bên cửa sổ, cô nghe thấy bên trong có giọng nam mang chút tàn nhẫn: "Đừng nghĩ trốn!"
Giống như là tiếng của Ngôn Mặc.
Cô trộm nhìn qua khe hở cửa sổ, liền lắp bắp kinh hãi, Ngôn Mặc cư nhiên đem chủ quán ấn ở trên tường, đè nặng cổ tay cô ta, tư thế hai người có chút ái muội*
*Ái muội: Mơ hồ, ám muội, mờ ám. Ý chỉ việc làm không rõ ràng, không chính đáng.
Chủ quán cười lạnh, bỗng nhiên ngẩng cổ, để sát vào hắn, biểu tình trở nên nhu hòa, như vậy càng giống nguyên chủ thêm vài phần.
"Tôi không đi, anh chịu được không?"
Ngôn Mặc ánh mắt u ám: "Thử xem?"
"Chị à, chị đang làm gì thế?"
Giọng nói trẻ con non nớt bỗng nhiên vang lên.
Tiểu Tưởng ở bên cạnh nhìn cô, Trình Nghiên có vội che miệng cũng không kịp, đối diện với ánh mắt Ngôn Mặc liếc về đây một cái, cô liền xoay người chạy nhanh mà đi.
Chủ quán nhìn chằm chằm sắc mặt của hắn, châm chọc nói: "Không đuổi theo à?"
Ngôn Mặc đạm thanh nói: "Để làm gì?"
Chủ quán lạnh giọng nói: "Đúng là đồ súc sinh vừa tham lam lại nhẫn tâm."
Ngôn Mặc nâng lên cằm cô ta, ngữ khí như không có gì: "Lời này là nói tôi?"
"Các người ai mà không vậy?" Chủ quán cười lạnh: "Đừng vọng tưởng, tôi còn ở đây một ngày, các người đừng hòng tìm được, cho dù tìm được, cũng sẽ không chiếm được."
Ngôn Mặc lại dường như không để ý lời cô ta nói, bỗng nhiên cười: "Bộ dáng cô như vậy, thật ra lại khiến tôi muốn làm súc sinh hơn."
"Ngô.." Chủ quán không tránh thoát được, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Buổi tối, khi những người khác đã ngủ, Lương Sâm mới trở về phòng của mình.
Trình Nghiên chạy tới gõ cửa.
Lương Sâm thật đúng là sức lao động duy nhất trong quán, không phải bị chủ quán kêu đi trồng rau, thì là đi phòng bếp nấu cơm, cô cũng không tiện cùng hắn nói gì.
Đành phải thời điểm đêm khuya tĩnh lặng đến làm phiền.
Lương Sâm vừa tắm rửa xong, một đầu tóc ướt, không có mặc quần áo, vây quanh một chiếc khăn tắm liền ra mở cửa.
Trình Nghiên ngây người: "Anh, anh sao lại không mặc quần áo?"
Lương Sâm cúi đầu nhìn cô, có chút dở khóc dở cười: "Đã muộn thế này, cô chạy tới tìm tôi chỉ để hỏi cái này?"
"..."
Trình Nghiên nghẹn một hơi: "Tôi có thể đi vào rồi nói không?"
Lương Sâm do dự một chút, cũng đành tránh ra, đang muốn để cửa mở, thì thấy cô cẩn thận mà đem cửa đóng vào.
".. Cô làm gì vậy?" Lương Sâm hơi hơi nhướng mày.
Trình Nghiên xoay người nhìn hắn, lại quay mặt đi: "Anh vẫn là mặc quần áo vào trước đi."
Lương Sâm bèn đi tìm quần áo thay, thấy cô còn đưa lưng về phía hắn, cười nói: "Được rồi."
Phòng của Lương Sâm còn đơn sơ hơn phòng khách, chỉ có giường, ngay cả ghế cũng không.
Trình Nghiên đành phải đứng nói: "Anh tin quán trọ này có quỷ không?"
Lương Sâm trả lời: "Cô nghĩ sao?"
"Em đương nhiên không cho là như vậy" Trình Nghiên hạ giọng: "Em cảm thấy bạn bè của em có chút vấn đề, Hồ Giai Giai có thể phát hiện ra cái gì, cho nên bị.." Xong, cô còn làm động tác cắt cổ.
Lương Sâm bỗng nhiên giơ tay bưng kín môi cô, thấy đôi mât cô trợn tròn, liền hướng bên ngoài nâng cằm, ý bảo cô đừng lên tiếng.
Trình Nghiên gật gật đầu.
Hắn đem tay buông xuống.
Lương Sâm ở phòng thứ nhất của tầng hai, có người xuống tầng nhất định phải đi qua phòng hắn, lúc này tiếng bước chân tuy rằng đi rất nhẹ, nhưng im lặng mà nghe, không chỉ có một người.
Qua một lát, tiếng bước chân đi xa.
Lương Sâm ánh mắt hơi trầm xuống: "Cô nói đúng, bạn của cô quả thật có vấn đề."
Trình Nghiên nhìn hắn, dưới lớp lông mi ánh mắt thanh triệt như nước, giọng nói cũng mang theo chút năn nỉ, mềm mại ôn nhu: "Cho nên, em có thể nhờ anh làm vệ sĩ cho em không?"
Lương Sâm ngẩn ra, ánh mắt nhìn cô có chút cổ quái: "Vệ sĩ?"
Trình Nghiên nỗ lực thuyết phục hắn, biểu tình nhu nhược đáng thương: "Anh cũng thấy, Hồ Giai Giai chết thật sự thảm, khả năng chính là bọn họ làm, em rất sợ hãi, ai biết người tiếp theo có thể là em thì sao?"
Lương Sâm: "Quan hệ bọn cô không phải rất tốt ư?
Trình Nghiên:" Vậy cũng không nói trước được. "
Ánh mắt cô yên lặng nhìn hắn, đôi mắt dường như có thể nói, khiến hắn mềm lòng.
Lương Sâm chỉ nghĩ cô quả thật là bị những sự việc kỳ quái đó dọa sợ, cũng không nhất định là sẽ gặp nguy hiểm gì, chỉ là muốn tìm cảm giác an toàn mà thôi, cũng bèn đồng ý:" Được, tôi đáp ứng cô, cô Trình có thể yên tâm trở về ngủ được rồi. "
Trình Nghiên cười, xinh đẹp động lòng người:" Vậy, cảm ơn anh, anh quả thật là người tốt. "
Lương Sâm:"... "
Đây là lần thứ hai hắn bị phát thẻ người tốt rồi.
Từ trong phòng Lương Sâm ra, Trình Nghiên nhìn thấy chủ quán đứng cách đó không xa, cô ta đang dùng một loại ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Trình Nghiên trấn tĩnh mà cười, đi qua, chào hỏi như bình thường:" Xin chào, chủ quán còn chưa ngủ ư? "
Chủ quán:" Anh ta là do tôi cứu về, cô có biết anh ta cảm kích tôi như thế nào không, vì trả ơn tôi, anh ta nguyện ý ở nơi này làm một người làm công bình thường. "
Ánh mắt Trình Nghiên hơi đổi, lúm đồng tiền xinh đẹp:" Tôi không biết chuyện này, nhưng mà.. Cô có biết tôi ở trong phòng anh ấy làm gì không? "
Sắc mặt chủ quán càng kém:" Không muốn biết! "
Trình Nghiên dường như nhẹ nhàng thở ra, cười nói:" Vừa lúc nha, tôi cũng ngại nói. "
" Cô.. "Chủ quán tức giận, biểu tình trên mặt càng thêm lạnh nhạt.
Trình Nghiên bỗng nhiên lại hỏi câu:" Cô cùng Ngôn Mặc có vẻ rất quen thuộc? "
Ánh mắt chủ quán làm cho người ta sợ hãi:" Ai quen anh ta! "
Trình Nghiên cười một cái, chúc ngủ ngon với cô ta, xoay người trở về phòng.
Trình Tình ánh mắt ác ý nhìn theo bóng dáng cô, trong tay nhéo một lá bùa, do dự nửa ngày, thì cô đã đóng cửa phòng.
Cô ta cười lạnh một tiếng, niệm chú ngữ, lá bùa bén lửa, hóa thành tro tàn.
" Xem cô còn đắc ý được bao lâu. "
Mấy ngày kế tiếp, Trình Nghiên liền có cơ hội danh chính ngôn thuận tiếp cận Lương Sâm, mấy người bạn cũng không rảnh quản cô, hình như vội vàng đi tìm đường xuống núi, Tần Thi sợ ở một mình nên cũng học cô đi theo Lương Sâm.
Lương Sâm cũng không ngại, vẫn như cũ làm việc của mình, đối với các cô cũng thực chiếu cố.
Chủ quán mắt lạnh nhìn cô, cô cũng xem như không nhìn thấy, đi rất gần Lương Sâm.
Về sau hơi quen thuộc một chút, Trình Nghiên phát hiện gia thế Lương Sâm nhất định không tầm thường, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng khí chất, cách nói năng, giáo dưỡng lại không có thay đổi, trên người hắn có một loại cảm giác trầm ổn, bình tĩnh, nhưng rồi lại làm người rất khó chân chính cùng hắn thân cận, giống như một người ở phía trên cao hạ mình nhưng cốt cách bắt buộc phải ngước nhìn.
Hắn làm mọi thứ đều ở mức độ hoàn hảo. Cũng chính vì thế, muốn hắn sinh ra cảm tình khác thường là rất khó.
Trình Nghiên cũng không vội, ngược lại có chút hứng thú, muốn thử xem điểm mấu chốt của hắn ở chỗ nào, thế nào mới có thể khiến cảm xúc của hắn giao động kịch liệt, là yêu một người, vẫn là hận một người.
Gương mặt bình tĩnh kia khi nhiễm cảm xúc nùng nhiệt nồng cháy, sẽ như thế nào?
Cô thực chờ mong.
Sáng sớm, Trình Nghiên thức dậy rất sớm, cô xuống tầng, dưới đấy cũng chỉ có một mình Lương Sâm, hắn vừa mới dọn bàn ra, đang chuẩn bị vào phòng bếp làm cơm sáng.
" Anh muốn làm gì? "Từ phía sau vang lên tiếng tò mò của cô gái, có chút mềm mại, rất là dễ nghe.
Lương Sâm đã thấy nhiều không trách, cô ngày nào đó mà không dính hắn, ngược lại hắn mới cảm thấy kì quái.
" Bánh bao"
Hắn làm đã gần xong, chỉ còn chờ băm nhân, gói, rồi hấp lên là được.
Nếu kỹ năng nấu nướng được đánh giá dựa trên vẻ bề ngoài, Lương Sâm quả nhiên là xuất sắc.
Thịch thịch thịch! Thịch thịch thịch.
Dao trong tay hắn băm liên tục trên thớt, khi dùng sức, hắn hơi hơi nhấp môi, cánh tay thon dài, cơ bắp căng chặt, lộ ra một loại cảm giác mê người.
Trong phòng bếp rất nóng, trán của hắn chảy ra mồ hôi, cô định duỗi tay lau cho hắn, chỉ là tay vừa mới đụng đến sườn mặt, hắn bỗng nhiên bắt được cổ tay của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.