Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ
Chương 15:
Hoa Thất Tửu
18/04/2023
Hiện giờ cô tỏ vẻ tủi thân, nước mắt vòng quanh trong hốc mắt muốn rớt nhưng vẫn cố kiềm nén không để rơi ra, nếu là người khác nhìn vào khẳng định sẽ nảy sinh lên sự thương tiếc trong lòng, nhưng đối với người đã rõ ràng bản chất tham lam lợi dùng của bạch nguyệt quang, là Kỳ Lan thì sẽ như thế nào?
Khẳng định sẽ càng thấy phiền lòng hơn, cảm thấy cô là đồ giả dối, không đáng thương tiếc.
Quả nhiên, Kỳ Lan chau lại hai hàng mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Tiếp đó, anh mím chặt đôi môi mỏng, nhìn chằm chằm vào mặt cô, giống như giây tiếp theo liền phải đánh cô đến nơi đến chốn.
Biểu tình của Nguyễn Khanh Khanh vẫn không thay đổi, hai tròng mắt mơ hồ, nước trong mắt càng ngày càng nhiều thêm.
Miệng Kỳ Lan nhẹ khép ra rồi lại đóng vào, dáng vẻ như có điều gì đó muốn nói, nhưng đến cuối cùng anh không nói một chữ nào, chỉ xụ cả khuôn mặt xuống, khởi động xe chạy về hướng chung cư.
Qua vài phút sau, biểu tình trên mặt Nguyễn Khanh Khanh mới có thay đổi. Cô gục đầu xuống thấp, lấy khăn giấy ướt từ trong cặp sách ra chà lau tay mình.
Vừa rồi, sau khi Kỳ Lan chơi bóng rổ đã làm cho cả người đều là mồ hôi, khi nãy cô lại nắm lấy bàn tay anh, còn ôm cánh tay anh nữa, hiện tại nếu không lau một chút sẽ cứ có cảm giác dính nhớp khó chịu.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)
Nguyễn Khanh Khanh không biết Kỳ Lan thấy mình lau tay, nên sắc mặt cũng càng thêm khó coi. Cô xoa tay, rầu rĩ nói, không biết sống chết mà ám chỉ, không, hẳn là nói rõ chuyện Kỳ Lan phải cho cô tiền rồi.
“A Kỳ, nhà thiết kế Gia Tân vừa ra một mẫu túi xách mới nè.”
“A Kỳ, đã rất lâu rồi tủ quần áo của em không có quần áo mới đó.”
“A Kỳ, Mỹ Mỹ vừa có cái vòng tay đẹp lắm, cô ta suốt ngày khoe khoang với em thôi.”
“A Kỳ, em thấy dạo này da em hơi khô thì phải.”
“A Kỳ.”
…
Kỳ Lan: “…”
Kỳ Lan nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng từ kẽ răng mà phun ra mấy chữ.
“Anh, biết, nói.”
Khẳng định sẽ càng thấy phiền lòng hơn, cảm thấy cô là đồ giả dối, không đáng thương tiếc.
Quả nhiên, Kỳ Lan chau lại hai hàng mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Tiếp đó, anh mím chặt đôi môi mỏng, nhìn chằm chằm vào mặt cô, giống như giây tiếp theo liền phải đánh cô đến nơi đến chốn.
Biểu tình của Nguyễn Khanh Khanh vẫn không thay đổi, hai tròng mắt mơ hồ, nước trong mắt càng ngày càng nhiều thêm.
Miệng Kỳ Lan nhẹ khép ra rồi lại đóng vào, dáng vẻ như có điều gì đó muốn nói, nhưng đến cuối cùng anh không nói một chữ nào, chỉ xụ cả khuôn mặt xuống, khởi động xe chạy về hướng chung cư.
Qua vài phút sau, biểu tình trên mặt Nguyễn Khanh Khanh mới có thay đổi. Cô gục đầu xuống thấp, lấy khăn giấy ướt từ trong cặp sách ra chà lau tay mình.
Vừa rồi, sau khi Kỳ Lan chơi bóng rổ đã làm cho cả người đều là mồ hôi, khi nãy cô lại nắm lấy bàn tay anh, còn ôm cánh tay anh nữa, hiện tại nếu không lau một chút sẽ cứ có cảm giác dính nhớp khó chịu.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)
Nguyễn Khanh Khanh không biết Kỳ Lan thấy mình lau tay, nên sắc mặt cũng càng thêm khó coi. Cô xoa tay, rầu rĩ nói, không biết sống chết mà ám chỉ, không, hẳn là nói rõ chuyện Kỳ Lan phải cho cô tiền rồi.
“A Kỳ, nhà thiết kế Gia Tân vừa ra một mẫu túi xách mới nè.”
“A Kỳ, đã rất lâu rồi tủ quần áo của em không có quần áo mới đó.”
“A Kỳ, Mỹ Mỹ vừa có cái vòng tay đẹp lắm, cô ta suốt ngày khoe khoang với em thôi.”
“A Kỳ, em thấy dạo này da em hơi khô thì phải.”
“A Kỳ.”
…
Kỳ Lan: “…”
Kỳ Lan nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng từ kẽ răng mà phun ra mấy chữ.
“Anh, biết, nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.