Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ
Chương 2:
Hoa Thất Tửu
06/04/2023
chương 2: :
Không bao lâu sau, trước mắt cô tối sầm lại, nghiêng ngả choáng váng, Kỳ Lan vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Khanh Khanh.
Thấy Nguyễn Khanh Khanh choáng váng, anh buông tay che mắt cô ra, hừ hừ một tiếng, hai tay bóp lấy hai bên eo của cô, động tác càng thêm thô bạo cuồng dã.
Phản ứng của người ngất xỉu so với lúc thanh tỉnh càng thêm yếu ớt, độ co chặt của tiểu huyệt cũng giảm bớt, nhưng thiếu niên lại không thèm để ý chút nào, thậm chí biểu tình của hắn còn càng thêm nóng bỏng hơn lúc trước.
Anh cúi người hôn lên cánh môi non mịn đỏ bừng của Nguyễn Khanh Khanh, từng tiếng kêu rên áp lực từ trong miệng anh như được trút ra.
Cảm nhận được đầu lưỡi thiếu nữ có chút không thuận theo, ánh mắt đen tối của anh càng thêm lạnh lẽo, khẽ cười lạnh một tiếng "Súc sinh? ..... Là em chủ động tới đây trêu chọc tên súc sinh này không phải sao?”
"Bị súc sinh làm tới ngất xỉu hết lần này đến lần khác, nước chảy không ngừng. Con mẹ nó, làm em sung sướng đến chết có được hay không... Anh trai sẽ thao chết em..."
Thao chết cô ấy đi.
Về đêm, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ trong phòng ngủ chung cư vang lên thật lâu thật lâu.
Thiếu niên tà ngạo đem thiếu nữ lăn qua lộn lại, dùng miệng, dùng tay, dùng tính khí thô to triệt để xâm phạm đoạt lấy thiếu nữ.
Cho nên sáng sớm hôm sau lúc Nguyễn Khanh Khanh tỉnh lại, cảm giác toàn bộ thân thể đều như không còn là của mình nữa.
Nhìn khuôn mặt đang chìm vào trong giấc ngủ của thiếu niên gần trong gang tấc, Nguyễn Khanh Khanh mờ mịt trong chốc lát, mới quay đầu, cắn răng tránh thoát khỏi vòng tay to lớn của người thiếu niên.
Trên người cô có mặc đồ ngủ, thân thể cũng đã được thiếu niên rửa sạch sẽ.
Có lẽ là bởi vì hiện tại cô vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng của anh, thiếu niên ở trên giường đối với cô cũng coi như là săn sóc chu đáo.
Nhưng Nguyễn Khanh Khanh biết, trong lòng thiếu niên kỳ thật đã bắt đầu chán ghét cô.
Quần áo bị vứt nằm rải rác tứ tung trên mặt đất.
Không bao lâu sau, trước mắt cô tối sầm lại, nghiêng ngả choáng váng, Kỳ Lan vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Khanh Khanh.
Thấy Nguyễn Khanh Khanh choáng váng, anh buông tay che mắt cô ra, hừ hừ một tiếng, hai tay bóp lấy hai bên eo của cô, động tác càng thêm thô bạo cuồng dã.
Phản ứng của người ngất xỉu so với lúc thanh tỉnh càng thêm yếu ớt, độ co chặt của tiểu huyệt cũng giảm bớt, nhưng thiếu niên lại không thèm để ý chút nào, thậm chí biểu tình của hắn còn càng thêm nóng bỏng hơn lúc trước.
Anh cúi người hôn lên cánh môi non mịn đỏ bừng của Nguyễn Khanh Khanh, từng tiếng kêu rên áp lực từ trong miệng anh như được trút ra.
Cảm nhận được đầu lưỡi thiếu nữ có chút không thuận theo, ánh mắt đen tối của anh càng thêm lạnh lẽo, khẽ cười lạnh một tiếng "Súc sinh? ..... Là em chủ động tới đây trêu chọc tên súc sinh này không phải sao?”
"Bị súc sinh làm tới ngất xỉu hết lần này đến lần khác, nước chảy không ngừng. Con mẹ nó, làm em sung sướng đến chết có được hay không... Anh trai sẽ thao chết em..."
Thao chết cô ấy đi.
Về đêm, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ trong phòng ngủ chung cư vang lên thật lâu thật lâu.
Thiếu niên tà ngạo đem thiếu nữ lăn qua lộn lại, dùng miệng, dùng tay, dùng tính khí thô to triệt để xâm phạm đoạt lấy thiếu nữ.
Cho nên sáng sớm hôm sau lúc Nguyễn Khanh Khanh tỉnh lại, cảm giác toàn bộ thân thể đều như không còn là của mình nữa.
Nhìn khuôn mặt đang chìm vào trong giấc ngủ của thiếu niên gần trong gang tấc, Nguyễn Khanh Khanh mờ mịt trong chốc lát, mới quay đầu, cắn răng tránh thoát khỏi vòng tay to lớn của người thiếu niên.
Trên người cô có mặc đồ ngủ, thân thể cũng đã được thiếu niên rửa sạch sẽ.
Có lẽ là bởi vì hiện tại cô vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng của anh, thiếu niên ở trên giường đối với cô cũng coi như là săn sóc chu đáo.
Nhưng Nguyễn Khanh Khanh biết, trong lòng thiếu niên kỳ thật đã bắt đầu chán ghét cô.
Quần áo bị vứt nằm rải rác tứ tung trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.