Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ
Chương 32:
Hoa Thất Tửu
18/04/2023
Chẳng lẽ diễn xuất của cô cùng với bạch nguyệt quang chân chính trong nguyên tác không giống nhau, vẫn là so với bạch nguyệt quang nguyên tác thiếu một chút giống nhau, cho nên vào thời gian này Kỳ Lan mới đối với cô không hề nổi lên một chút dục vọng nào?
Nguyễn Khanh mấp máy môi.
Cô bắt đầu hoài nghi kĩ thuật diễn của chính mình.
Cô khẽ đưa ánh mắt quan sát cảm xúc trên gương mặt Kỳ Lan, sau đó cô cẩn thân che giấu cảm xúc thật của mình, ánh mắt chan chứa tình cảm chăm chú nhìn Kỳ Lan, dường như cô chưa từ bỏ ý định của mình, cất giọng mê hoặc anh: “A Kỳ… Em không đẹp sao?”
“A Kỳ, anh vì sao lại không để ý em, không nói chuyện với em?”
“Anh chán em rồi sao, A Kỳ?”
“Em muốn, chúng ta hiện tại làm có được không, A Kỳ…”
Nhận thấy sắc thái trên gương mặt anh không một chút thay đổi, Nguyễn Khanh Khanh trong lòng hơi trầm xuống.
Cô từ từ di chuyển nửa người ngồi hẳn lên người anh, mặt kề sát mặt anh, cô nghiêng đầu thổi nhè nhẹ vào vành tai anh, khẽ thỏ thẻ: “A Kỳ…”
m cuối kéo dài, cô cố ý dùng giọng nói bạch nguyệt quang để câu dẫn anh, mười phần làm nũng.
Cặp lông mi đen dài cong vút của cô, không ngừng rung rinh cọ cọ vào má của Kỳ Lan.
Thật ngứa ngáy.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)
Anh khẽ nuốt nước bọt, yết hầu nảy lên một nhịp, nhưng Nguyễn Khanh Khanh đang dựa đầu vào vai anh nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, trên gương mặt anh hiện lên sự khó chịu không rõ lý do.
Dần dần sự khó chịu biến mất.
Ánh mắt anh hiện lên một tia u ám, thần sắc có ý châm chọc vừa có ý tự giễu.
Quá đáng lắm.
Người này thật quá đáng quá thể.
Giả nhân giả nghĩa, không có trái tim, coi anh không ra gì, trong mắt trong lòng đều không có anh.
Cô đã chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của anh.
“Nguyễn Khanh Khanh.”
Cánh tay anh đưa lên bắt lấy vòng eo thon mảnh của cô, khẽ siết nhẹ, khiến hai người dán lấy nhau một cách chặt chẽ, một tay khác của Kỳ Lan cũng không rảnh rỗi.
Nguyễn Khanh mấp máy môi.
Cô bắt đầu hoài nghi kĩ thuật diễn của chính mình.
Cô khẽ đưa ánh mắt quan sát cảm xúc trên gương mặt Kỳ Lan, sau đó cô cẩn thân che giấu cảm xúc thật của mình, ánh mắt chan chứa tình cảm chăm chú nhìn Kỳ Lan, dường như cô chưa từ bỏ ý định của mình, cất giọng mê hoặc anh: “A Kỳ… Em không đẹp sao?”
“A Kỳ, anh vì sao lại không để ý em, không nói chuyện với em?”
“Anh chán em rồi sao, A Kỳ?”
“Em muốn, chúng ta hiện tại làm có được không, A Kỳ…”
Nhận thấy sắc thái trên gương mặt anh không một chút thay đổi, Nguyễn Khanh Khanh trong lòng hơi trầm xuống.
Cô từ từ di chuyển nửa người ngồi hẳn lên người anh, mặt kề sát mặt anh, cô nghiêng đầu thổi nhè nhẹ vào vành tai anh, khẽ thỏ thẻ: “A Kỳ…”
m cuối kéo dài, cô cố ý dùng giọng nói bạch nguyệt quang để câu dẫn anh, mười phần làm nũng.
Cặp lông mi đen dài cong vút của cô, không ngừng rung rinh cọ cọ vào má của Kỳ Lan.
Thật ngứa ngáy.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)
Anh khẽ nuốt nước bọt, yết hầu nảy lên một nhịp, nhưng Nguyễn Khanh Khanh đang dựa đầu vào vai anh nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, trên gương mặt anh hiện lên sự khó chịu không rõ lý do.
Dần dần sự khó chịu biến mất.
Ánh mắt anh hiện lên một tia u ám, thần sắc có ý châm chọc vừa có ý tự giễu.
Quá đáng lắm.
Người này thật quá đáng quá thể.
Giả nhân giả nghĩa, không có trái tim, coi anh không ra gì, trong mắt trong lòng đều không có anh.
Cô đã chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của anh.
“Nguyễn Khanh Khanh.”
Cánh tay anh đưa lên bắt lấy vòng eo thon mảnh của cô, khẽ siết nhẹ, khiến hai người dán lấy nhau một cách chặt chẽ, một tay khác của Kỳ Lan cũng không rảnh rỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.