Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ
Chương 47:
Hoa Thất Tửu
18/04/2023
Nguyễn Khanh Khanh nhíu mày.
Kỳ Lan thấy thế, không đợi Nguyễn Khanh Khanh mở miệng liền trực tiếp đem người ôm vào trong lòng ngực, ánh mắt trêu đùa vừa được che giấu trong nháy mắt bộc lộ.
“Cũng chỉ là đơn thuần tới uống chút rượu mà thôi, không quen biết cô ta, chính là một người xa lạ.”
“Em ghen tị?”
Dục vọng chiếm hữu mười phần mà ôm vòng eo của Nguyễn Khanh Khanh, Kỳ Lan nhẹ nhàng hôn xuống khóe miệng của Nguyễn Khanh Khanh, mỉm cười khi nói chuyện, mùi rượu có hơi khiến người khác say ở giữa hai người lan tràn: “Đừng ăn dấm có được không, anh chỉ có một mình em.”
“Phải không.”
Kỹ thuật diễn của nam chủ thật tốt quá, giờ phút này hành động cùng cảm xúc biểu hiện ra ngoài phi thường đúng chỗ, bạch nguyệt quang bị nam chủ thành công trấn an hơn phân nửa.
Nhưng trong lòng vẫn còn nghi vấn.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía nữ sinh xinh đẹp thanh thuần đang ngồi ở bên, thấy sắc mặt trắng bệch của cô ấy, hai mắt ngóng nhìn cô cùng với Kỳ Lan, tựa như gặp chuyện thương tâm mà chuẩn bị rơi lệ.
Cô tức khắc ý thức được nữ sinh này đang mơ ước Kỳ Lan, môi hồng không cao hứng mà nhấp nhấp.
“Vị tiểu thư này.”
Trong hai mắt xinh đẹp xẹt qua một tia thực lạnh lẽo.
Nguyễn Khanh Khanh hơi ngẩng cằm lên, thanh lãnh cao ngạo mà nói: “Cô ngồi thân cận với bạn trai của tôi quá, cô có thể ngồi sô pha khác có được không?”
Nói xong, cô thị uy mà ôm lấy cổ của Kỳ Lan, cả người càng chặt chẽ mà dựa vào trong lòng ngực của Kỳ Lan.
Nữ sinh: “…”
Những người khác: “…”
Không biết từ khi nào, toàn bộ trong phòng đã không còn tiếng động nào khác.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)
Đối với nhiệm vụ của thế giới này, Nguyễn Khanh Khanh chưa bao giờ chân chính để nam chủ Kỳ Lan vào mắt hay trong lòng, càng không nói đến là những người khác.
Bởi vậy.
Nguyễn Khanh Khanh chưa bao giờ biết lực sát thương chân chính của cô lớn biết bao nhiêu.
Nữ sinh rất nhanh mặt đỏ vì xấu hổ và giận dữ khóc thút thít rời khỏi phòng.
Kỳ Lan thấy thế, không đợi Nguyễn Khanh Khanh mở miệng liền trực tiếp đem người ôm vào trong lòng ngực, ánh mắt trêu đùa vừa được che giấu trong nháy mắt bộc lộ.
“Cũng chỉ là đơn thuần tới uống chút rượu mà thôi, không quen biết cô ta, chính là một người xa lạ.”
“Em ghen tị?”
Dục vọng chiếm hữu mười phần mà ôm vòng eo của Nguyễn Khanh Khanh, Kỳ Lan nhẹ nhàng hôn xuống khóe miệng của Nguyễn Khanh Khanh, mỉm cười khi nói chuyện, mùi rượu có hơi khiến người khác say ở giữa hai người lan tràn: “Đừng ăn dấm có được không, anh chỉ có một mình em.”
“Phải không.”
Kỹ thuật diễn của nam chủ thật tốt quá, giờ phút này hành động cùng cảm xúc biểu hiện ra ngoài phi thường đúng chỗ, bạch nguyệt quang bị nam chủ thành công trấn an hơn phân nửa.
Nhưng trong lòng vẫn còn nghi vấn.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía nữ sinh xinh đẹp thanh thuần đang ngồi ở bên, thấy sắc mặt trắng bệch của cô ấy, hai mắt ngóng nhìn cô cùng với Kỳ Lan, tựa như gặp chuyện thương tâm mà chuẩn bị rơi lệ.
Cô tức khắc ý thức được nữ sinh này đang mơ ước Kỳ Lan, môi hồng không cao hứng mà nhấp nhấp.
“Vị tiểu thư này.”
Trong hai mắt xinh đẹp xẹt qua một tia thực lạnh lẽo.
Nguyễn Khanh Khanh hơi ngẩng cằm lên, thanh lãnh cao ngạo mà nói: “Cô ngồi thân cận với bạn trai của tôi quá, cô có thể ngồi sô pha khác có được không?”
Nói xong, cô thị uy mà ôm lấy cổ của Kỳ Lan, cả người càng chặt chẽ mà dựa vào trong lòng ngực của Kỳ Lan.
Nữ sinh: “…”
Những người khác: “…”
Không biết từ khi nào, toàn bộ trong phòng đã không còn tiếng động nào khác.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)
Đối với nhiệm vụ của thế giới này, Nguyễn Khanh Khanh chưa bao giờ chân chính để nam chủ Kỳ Lan vào mắt hay trong lòng, càng không nói đến là những người khác.
Bởi vậy.
Nguyễn Khanh Khanh chưa bao giờ biết lực sát thương chân chính của cô lớn biết bao nhiêu.
Nữ sinh rất nhanh mặt đỏ vì xấu hổ và giận dữ khóc thút thít rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.