Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Sớm Chết Của Nam Phụ Cố Chấp
Chương 9
Trường Diệp
09/07/2021
Tác giả: Trường Diệp
Edit: Liulingling9998
Beta: ChiiChoo
_________________________
"Cố Họa..." Tần Giao cẩn thận quan sát lớp trang điểm tỉ mỉ của Cố Họa: "Chúng ta chỉ đi ăn một bữa cơm..."
Cố Họa trong lòng vui vẻ bước đến cạnh Tần Giao, " Đây cũng không phải một bữa cơm trưa đơn giản, dù sao thì gặp chồng không được quá xuề xòa."
Tuy biết cách Cố Họa luôn miệng nói "chồng" chỉ là một cách gọi, nhưng Tần Giao vẫn khó chịu muốn sửa cho đúng: "Em chỉ đi gặp Fenno, không phải chồng."
Cố Họa đâu thèm quan tâm lời nói của anh, suốt dọc đường đi luôn ngâm nga giai điệu các bài hát, tới cửa nhà hàng, Cố Họa căng thẳng tới mức không thể đứng yên: "Tần Giao! Tần Giao! Anh nhìn em, xem lớp trang điểm có bị trôi chưa? Tóc có rối không? Em cười như vậy trông thế nào? Xinh không?"
Tần Giao sửa mái tóc bị gió thổi loạn của Cố Họa: "Rất xinh, không cần lo lắng."
Cố Họa ngoan ngoãn đi theo Tần Giao, trong lúc cửa phòng riêng được mở ra, Cố Họa vừa nhìn đã nhận ra Fenno đang cười nghịch điện thoại.
Cố Họa kích động hít một hơi, nội tâm gào thét: Là Fenno! Anh ấy đang ở trước mắt cô! Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Không thể dọa anh ấy!
"Sao anh bây giờ mới tới, mời tôi ăn cơm mà còn đến trễ." Fenno nhìn Tần Giao ai oán.
Cố Họa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Lần đầu em đi gặp chồng vậy mà lại đến trễ, tất cả đều tại anh." Vừa nói, cô vừa tức giận véo Tần Giao một cái.
Tần Giao ngồi xuống bên trái Fenno, thuận tay kéo cái ghế dựa cạnh mình ra. Cố Họa nhanh chóng nhìn thoáng qua chỗ cạnh Tần Giao, lại nhìn qua chỗ bên phải Fenno.
Fenno cũng kéo chiếc ghế bên cạnh ra, cười nói: "Không biết anh có vinh hạnh ngồi cùng fan của mình không đây?"
Cố Họa gật đầu ngồi xuống cạnh Fenno, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Cảm ơn anh" nhưng nội tâm cô lại như sông cuộn biển gầm: Theo đuổi Idol thành công, đỉnh cao nhân sinh!!!!
Tần Giao thấy Cố Họa mê trai như vậy, lập tức đen mặt, giọng điệu không vui nói: "Đại minh tinh như cậu thường rất bận, mọi khi muốn mời cậu ăn cơm cũng không thấy người đâu."
Fenno cũng là người có mắt nhìn, biết được nguyên nhân khiến Tần Giao tự dưng thay đổi tâm trạng.
Cố Họa nhận thấy hai người là chỗ quen biết, nghiêng đầu nhìn Tần Giao với ánh mắt nghi hoặc. Tần Giao còn chưa kịp trả lời đã bị Fenno cướp lời.
" Lúc anh mới xuất đạo, Tần tổng đây đã giúp anh không ít, qua lại nhiều, có thể tính là người quen." Fenno nói.
Tần Giao đáp lại: "Đại minh tinh lại quá lời, anh nhiều lần tới giải vây cho tôi, tôi vô cùng cảm kích."
"Idol! Anh thật sự là tốt bụng, còn giúp Tần Giao nhiều lần." Lúc này Cố Họa nhìn Fenno như một fan trung thành hâm mộ.
Một bữa cơm, Fenno và Cố Họa nói cười cùng nhau, lúc anh chuẩn bị đi chạy show, đột nhiên nhớ ra điều gì, nói với Cố Họa: "Anh bây giờ có hai tấm vé vào concert diễn ra vào tháng 8 ở thành phố Y, cho em."
Cố Họa vội vàng nhận lấy: "Cảm ơn, mỗi lần anh biểu diễn em đều không lấy được vé, lần này rốt cuộc cũng có thể đến tận nơi nghe anh hát, em cảm động muốn khóc quá."
Fenno nhìn thời gian: "Anh còn một chút thời gian, em muốn nghe gì, coi như là cho fan nhỏ nhà mình một món quà đi."
Cố Họa kích động đến mức tay run rẩy, khó tin nói: "Em....... Muốn nghe 'Dũng Cảm'."
"Được, nhưng vì là hát chay, em đừng chê nhé." Nói xong, tiếng hát Fenno vang lên trong phòng. Bài hát kết thúc, Fenno mỉm cười tạm biệt hai người.
Cố Họa rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại, Tần Giao ở trước mắt Cố Họa búng tay một cái: "Em bị sao vậy?"
Cố Họa giữ chặt lấy tay Tần Giao, "Anh véo em một cái đi, em cảm giác mình như đang nằm mơ vậy."
Tần Giao không thương tiếc, gõ một cái vào trán Cố Họa: "Ừ, bây giờ em tỉnh ngủ chưa?"
Cố Họa sờ trán: "Giờ em không muốn tỉnh chút nào." Trong đầu cô bây giờ vẫn là hình ảnh Fenno hát, tiếng hát của anh ấy còn vang ở bên tai cô, Cố Họa không tự chủ bắt đầu cười ngây ngô.
Tâm trạng vui vẻ của cô cũng chả kéo dài được bao lâu, lúc giao thừa đến gần, Cố Họa đột nhiên thấy hối hận khi quyết định mình không đi cùng ba mẹ đón năm mới.
"A Noãn, hai người thật sự muốn cùng chú dì cùng nhau đón Tết à?" Cố Họa vẫn chưa từ bỏ ý định lôi kéo Dịch Noãn đang sắp xếp đồ đạc. Đây đã là lần thứ mười cô ấy quay đầu nhìn Cố Họa hỏi đi hỏi lại một câu trong vòng 5 phút.
Dịch Noãn cười không có thành ý: "Đúng vậy, chúng ta phải cùng nhau ăn Tết với ba mẹ. Mình, anh mình, và cả cậu!"
Cố Họa lại giống một tiếng trước, ngây ra như phỗng. Một tiếng trước, Tần Giao nói cho Cố Họa: "Ngày mai anh sẽ về nhà cũ ăn cơm tất niên."
Cố Họa cảm thấy hơi mất mát, nhưng cô vẫn vui vẻ nói: "Được, em ở nhà chờ hai người." Nghĩ đến mình phải lẻ loi một mình ăn Tết, tâm trạng Cố Họa hơi hụt hẫng.
Tần Giao xoa đầu Cố Họa: " Ý anh là, em cũng sẽ đi cùng." Không đợi Cố Họa phản ứng, Dịch Noãn đã lôi cô lên lầu cùng thu dọn đồ đạc.
Cố Họa cảm thấy rằng mình có "ý đồ xấu" đối với Tần Giao, nhanh như vậy đã đi gặp người lớn trong nhà, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu.
Dịch Noãn thấy Cố Họa không chịu sắp xếp đồ đạc liền mở cửa phòng ra hét lớn về phía thư phòng "Anh! Họa nói cô ấy ngày mai không muốn đi...... Ưm ưm ưm!!!......"
Cố Họa vội che miệng Dịch Noãn lại: "Tớ đâu có nói mình không muốn đi đâu!?"
Dịch Noãn hô hấp khó khăn, cô kéo tay Cố Họa xuống: "Biểu hiện của cậu nói cho tớ biết, cậu không muốn đi."
Cố Họa đang chuẩn bị tìm một cái lý do để không phải đi thì Tần Giao đã ra ngoài thư phòng, Dịch Noãn nhanh như bay thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Họa chạy lên lầu.
"Em không muốn cùng bọn tôi ăn tết?" Cố Họa cúi đầu, Tần Giao cúi người xuống muốn nhìn vào mắt cô.
Cố Họa nhìn xung quanh như muốn né tránh ánh mắt Tần Giao, Tần Giao đột nhiên nắm lấy bả vai cô: "Cố Họa, nhìn tôi."
Cố Họa đành phải nhìn Tần Giao, Tần Giao nói lại: "Em không muốn cùng tôi ăn tết?"
(Lời của Liulingling: Bạn nào nhận ra sự khác nhau ở hai câu không nè ????)
Cố Họa lắc đầu, Tần Giao thấy cô không trốn tránh, mới buông lỏng ra, kiên nhẫn hỏi: "Vậy vì sao em không thu dọn đồ đạc? Em có ý gì thì có thể nói cho tôi, tôi tôn trọng em."
Cố Họa muốn nói lại thôi, sau đó mới nói: "Hai người cùng người nhà ăn Tết, em đi theo không hay lắm." Đây là cái cớ mà Cố Họa nghĩ rất lâu mới ra.
Tần Giao vỗ nhẹ lên đầu cô, "Ba mẹ tôi, rất thích... Trẻ con." Tần Giao mỉm cười, nói thêm: "Bọn họ sẽ rất thích em, cùng nhau ăn Tết hẳn là đông vui hơn."
Cố Họa phát hiện ra gần đây Tần Giao rất thích xoa đầu cô nên trừng mắt nhìn anh nói: "Em không phải trẻ con, đừng có sờ đầu em, về sau sẽ không cao thêm được đâu."
Tần Giao sợ cô tức giận nên đành phải thu tay lại: "Em sắp xếp đồ đi, chúng ta sẽ về sớm. Chiều nay đi mua chút quà tết, chuẩn bị xong thì đi luôn."
Cố Họa còn muốn tìm lý do từ chối, Tần Giao giống như phát hiện ra, nói: "Ngoan, em ở nhà một mình tôi không yên tâm." Nói xong anh trở về thư phòng, không cho Cố Họa cô cơ hội từ chối.
Cố Họa nghe lời anh sắp xếp đồ đạc, sau khi ba người mua đồ xong, họ bắt đầu lên đường.
Cố Họa lên xe, chỉ lát sau, cô đã đi vào giấc ngủ. Tần Giao lấy cái chăn nhỏ ở ghế phụ đưa cho Dịch Noãn: "Em đắp cho Cố Họa đi."
Dịch Noãn nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên người Cố Họa, thấy Cố Họa đã ngủ say, Dịch Noãn cười rồi nói với Tần Giao: "Anh, Anh mang Họa về nhà ăn tết, có phải có ý gì không?"
Tần Giao nhìn Cố Họa đang ngủ từ trong kính chiếu hậu: "Em có thể để em ấy một mình ăn Tết?" Tần Giao quang lại vấn đề cho Dịch Noãn.
Dịch Noãn bĩu môi, chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: "Anh, anh thay đổi thái độ với Họa rất nhiều, anh thật sự không phát hiện ra gì à?"
Tần Giao sửng sốt một chút, rồi lại trở lại như thường: "Có sao? Chỉ là thấy thân hơn, nên đối với em ấy cũng tốt hơn một chút."
Dịch Noãn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy Cố Họa "hừ hừ" hai tiếng, như có dấu hiệu tỉnh lại, cô đành phải dừng lại, không tiếp tục nghiên cứu thêm vấn đề này nữa.
Về tới nhà, Tần Giao dừng xe, Cố Họa lúc này còn đang ngủ say, anh đột nhiên nói: "A Noãn, suy nghĩ của Cố Họa, anh biết, nhưng vẫn chưa tới lúc."
Nghe Tần Giao nói, Dịch Noãn trong lòng hiểu ra, xuống xe, rồi nở nụ cười: "Anh, anh gọi Họa đi, những lúc mệt mỏi buồn ngủ cô ấy thường dữ lắm." Nói xong, Dịch Noãn xách theo đồ chạy đi.
Tần Giao mở cửa xe, bỏ chăn trên người Cố Họa ra, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô: "Cố Họa, tới rồi!"
Cố Họa mơ màng mở mắt, nhăn mày lại, vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, cô dụi mắt: "Nhanh như vậy à?"
"Ừ, đi thôi." Tần Giao đưa cho Cố Họa cầm mấy món đồ do cô tự chọn rất cẩn thận: "Đói bụng không? Chắc giờ họ đang đợi chúng ta ăn cơm tối."
Cố Họa ngoan ngoãn đi theo Tần Giao, tới cửa, Dịch Noãn đã chờ bọn cô: "Ba mẹ ở bên trong đấy, chờ hai người vào sẽ cùng nhau ăn cơm."
Cố Họa cầm chặt túi quà, ánh mắt bất an nhìn Tần Giao, Tần Giao cười gật đầu với cô, "Vào đi, không cần lo lắng, ba mẹ tôi là người dễ tính."
Cố Họa lấy hết can cảm bước vào cửa, Dịch Duyệt cười tủm tỉm từ phòng khách đi ra nắm lấy tay Cố Họa: "Con là Cố Họa nhỉ, thật là đáng yêu."
Cố Họa nhìn Tần Giao với ánh mắt cầu cứu, Tần Giao đưa đồ cho dì Dương, sau đó một tay cầm lấy đồ Cố Họa đang cầm.
"Mẹ, mẹ đừng dọa Cố Họa." Tần Giao cầm hộp quà đưa cho Dịch Duyệt, "Đây là quà Cố Họa tặng cho mẹ và ba."
Dịch Duyệt vừa nhận lấy vừa kéo Cố Họa tới phòng khách: "Về sau tới nhà dì không cần mua gì đâu. A Noãn và Tần Giao một năm cũng chỉ về có vài lần, nếu cháu có rảnh nhớ tới thăm dì, dì rất vui."
Cố Họa ngồi trên sô pha, Tần Giao đứng lên ngồi cạnh cô, ngồi giữa cô và Dịch Duyệt: "Mẹ, Cố Họa bình thường cũng phải đi học, làm sao thường xuyên tới thăm mẹ được."
Cố Họa cười gật đầu lễ phép, Dịch Duyệt thở dài: "Cố Họa, ngày thường nếu A Noãn về, con cũng về cùng đi, dì nhìn hai đứa sẽ cảm thấy đông vui hơn."
Tần Độ lúc này cũng đang đi xuống lầu, thấy vợ mình mới lần đầu gặp Cố Họa mà nhiệt tình như vậy, bất lực nói: "Bà đừng làm con bé sợ, về sau có muốn con bé cũng không dám tới."
Cố Họa giật mình đứng lên nói: "Cháu chào chú." Tần Độ cười rồi vẫy tay: " Đã đến đây thì đều là người một nhà, ăn cơm đi, chắc chắn mấy đứa đều đói bụng rồi."
Trên bàn cơm, Dịch Duyệt nhìn Cố Họa, càng nhìn càng hài lòng: "Ông nó, Cố Họa đến còn mang cho chúng ta quà, ngày mai tôi phải cho con bé cái phong bao lì xì bao lớn nhất!" . Truyện Cung Đấu
Dịch Noãn giả vờ ghen tị: "Mẹ, con cũng muốn bao lì xì lớn nhất."
"Được, cho tụi con phong bao lì xì to như nhau!" Dịch Duyệt vui vẻ, nhà này cuối cùng cũng có chút hơi người.
Buổi tối, Cố Họa ở trong phòng chuẩn bị đi ngủ, ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, Cố Họa khoác áo khoác xong ra mở cửa, Tần Giao cầm một cốc sữa bò nóng và một cái đèn ngủ nho nhỏ đưa cho cô: "A Noãn nói em sợ tối."
Cố Họa kinh ngạc nhìn Tần Giao.
"Cầm sữa bò uống đi, xong ngủ sớm, ngày mai không được ngủ nướng." Tần Giao nói.
Cố Họa cầm cốc sữa bò uống một hơi cạn sạch, Tần Giao cầm lấy cái cốc rỗng: "Đi ngủ đi, ngủ ngon."
Cố họa cười trả lời, "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Ngày hôm sau, Cố Họa đã dậy từ sáng sớm, cô giúp dì Dương cùng chuẩn bị bữa sáng, Tần Giao vừa bước xuống lầu thì thấy Cố Họa đang chuẩn bị bát đũa, trong lúc đang say xưa nhìn cô thì Dịch Noãn nhảy ra từ phía sau.
"Năm mới vui vẻ!" Dịch Noãn giơ tay, vẻ mặt ham tiền, Tần Giao lấy ra một bao lì xì đặt lên tay cô: "Em thật là một chút cũng không chờ được."
Ngày hôm đó Cố Họa luôn giữ vẻ khôn khéo hợp lòng người, cơm tất niên cũng góp một phần công sức. Đến khi ăn cơm tất niên xong, Cố Họa sẽ nghênh đón khoảnh vui vẻ đáng nhớ nhất.
Dịch Noãn và Cố Họa cầm gậy tiên(*) với pháo hoa, hào hứng chuẩn bị chạy vào trong sân, quay đầu lại nhìn Tần Giao đang uống nước, Cố Họa hỏi Dịch Noãn: "A Noãn, anh cậu không chơi cùng chúng ta à?"
(*) Gậy thần tiên - gậy tiên - gậy tiên nữ - 仙女棒 - Xiānnǚ bàng: Đây là một loại pháo cầm tay của người Trung, còn được mọi người biết đến là pháo hoa cầm tay, gậy pháo hoa, fairy stick.
Dịch Noãn lắc đầu: "Anh tớ không thích mấy thứ này." Cố Họa hơi thất vọng đi theo sau Dịch Noãn ra sân, Dịch Noãn thấy tâm trạng cô không tốt nói: "Hay là cậu đi bảo anh tớ ra đi."
Cố Họa gật đầu, vui vẻ chuẩn bị chạy về phòng thì nhìn thấy Tần Giao đứng một mình ở trước cửa: "Cùng nhau ngắm pháo hoa đi." Cố Họa bước đến cầm chặt tay áo Tần Giao. Tần Giao cúi đầu nhìn Cố Họa...
~Hết~
Edit: Liulingling9998
Beta: ChiiChoo
_________________________
"Cố Họa..." Tần Giao cẩn thận quan sát lớp trang điểm tỉ mỉ của Cố Họa: "Chúng ta chỉ đi ăn một bữa cơm..."
Cố Họa trong lòng vui vẻ bước đến cạnh Tần Giao, " Đây cũng không phải một bữa cơm trưa đơn giản, dù sao thì gặp chồng không được quá xuề xòa."
Tuy biết cách Cố Họa luôn miệng nói "chồng" chỉ là một cách gọi, nhưng Tần Giao vẫn khó chịu muốn sửa cho đúng: "Em chỉ đi gặp Fenno, không phải chồng."
Cố Họa đâu thèm quan tâm lời nói của anh, suốt dọc đường đi luôn ngâm nga giai điệu các bài hát, tới cửa nhà hàng, Cố Họa căng thẳng tới mức không thể đứng yên: "Tần Giao! Tần Giao! Anh nhìn em, xem lớp trang điểm có bị trôi chưa? Tóc có rối không? Em cười như vậy trông thế nào? Xinh không?"
Tần Giao sửa mái tóc bị gió thổi loạn của Cố Họa: "Rất xinh, không cần lo lắng."
Cố Họa ngoan ngoãn đi theo Tần Giao, trong lúc cửa phòng riêng được mở ra, Cố Họa vừa nhìn đã nhận ra Fenno đang cười nghịch điện thoại.
Cố Họa kích động hít một hơi, nội tâm gào thét: Là Fenno! Anh ấy đang ở trước mắt cô! Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Không thể dọa anh ấy!
"Sao anh bây giờ mới tới, mời tôi ăn cơm mà còn đến trễ." Fenno nhìn Tần Giao ai oán.
Cố Họa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Lần đầu em đi gặp chồng vậy mà lại đến trễ, tất cả đều tại anh." Vừa nói, cô vừa tức giận véo Tần Giao một cái.
Tần Giao ngồi xuống bên trái Fenno, thuận tay kéo cái ghế dựa cạnh mình ra. Cố Họa nhanh chóng nhìn thoáng qua chỗ cạnh Tần Giao, lại nhìn qua chỗ bên phải Fenno.
Fenno cũng kéo chiếc ghế bên cạnh ra, cười nói: "Không biết anh có vinh hạnh ngồi cùng fan của mình không đây?"
Cố Họa gật đầu ngồi xuống cạnh Fenno, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Cảm ơn anh" nhưng nội tâm cô lại như sông cuộn biển gầm: Theo đuổi Idol thành công, đỉnh cao nhân sinh!!!!
Tần Giao thấy Cố Họa mê trai như vậy, lập tức đen mặt, giọng điệu không vui nói: "Đại minh tinh như cậu thường rất bận, mọi khi muốn mời cậu ăn cơm cũng không thấy người đâu."
Fenno cũng là người có mắt nhìn, biết được nguyên nhân khiến Tần Giao tự dưng thay đổi tâm trạng.
Cố Họa nhận thấy hai người là chỗ quen biết, nghiêng đầu nhìn Tần Giao với ánh mắt nghi hoặc. Tần Giao còn chưa kịp trả lời đã bị Fenno cướp lời.
" Lúc anh mới xuất đạo, Tần tổng đây đã giúp anh không ít, qua lại nhiều, có thể tính là người quen." Fenno nói.
Tần Giao đáp lại: "Đại minh tinh lại quá lời, anh nhiều lần tới giải vây cho tôi, tôi vô cùng cảm kích."
"Idol! Anh thật sự là tốt bụng, còn giúp Tần Giao nhiều lần." Lúc này Cố Họa nhìn Fenno như một fan trung thành hâm mộ.
Một bữa cơm, Fenno và Cố Họa nói cười cùng nhau, lúc anh chuẩn bị đi chạy show, đột nhiên nhớ ra điều gì, nói với Cố Họa: "Anh bây giờ có hai tấm vé vào concert diễn ra vào tháng 8 ở thành phố Y, cho em."
Cố Họa vội vàng nhận lấy: "Cảm ơn, mỗi lần anh biểu diễn em đều không lấy được vé, lần này rốt cuộc cũng có thể đến tận nơi nghe anh hát, em cảm động muốn khóc quá."
Fenno nhìn thời gian: "Anh còn một chút thời gian, em muốn nghe gì, coi như là cho fan nhỏ nhà mình một món quà đi."
Cố Họa kích động đến mức tay run rẩy, khó tin nói: "Em....... Muốn nghe 'Dũng Cảm'."
"Được, nhưng vì là hát chay, em đừng chê nhé." Nói xong, tiếng hát Fenno vang lên trong phòng. Bài hát kết thúc, Fenno mỉm cười tạm biệt hai người.
Cố Họa rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại, Tần Giao ở trước mắt Cố Họa búng tay một cái: "Em bị sao vậy?"
Cố Họa giữ chặt lấy tay Tần Giao, "Anh véo em một cái đi, em cảm giác mình như đang nằm mơ vậy."
Tần Giao không thương tiếc, gõ một cái vào trán Cố Họa: "Ừ, bây giờ em tỉnh ngủ chưa?"
Cố Họa sờ trán: "Giờ em không muốn tỉnh chút nào." Trong đầu cô bây giờ vẫn là hình ảnh Fenno hát, tiếng hát của anh ấy còn vang ở bên tai cô, Cố Họa không tự chủ bắt đầu cười ngây ngô.
Tâm trạng vui vẻ của cô cũng chả kéo dài được bao lâu, lúc giao thừa đến gần, Cố Họa đột nhiên thấy hối hận khi quyết định mình không đi cùng ba mẹ đón năm mới.
"A Noãn, hai người thật sự muốn cùng chú dì cùng nhau đón Tết à?" Cố Họa vẫn chưa từ bỏ ý định lôi kéo Dịch Noãn đang sắp xếp đồ đạc. Đây đã là lần thứ mười cô ấy quay đầu nhìn Cố Họa hỏi đi hỏi lại một câu trong vòng 5 phút.
Dịch Noãn cười không có thành ý: "Đúng vậy, chúng ta phải cùng nhau ăn Tết với ba mẹ. Mình, anh mình, và cả cậu!"
Cố Họa lại giống một tiếng trước, ngây ra như phỗng. Một tiếng trước, Tần Giao nói cho Cố Họa: "Ngày mai anh sẽ về nhà cũ ăn cơm tất niên."
Cố Họa cảm thấy hơi mất mát, nhưng cô vẫn vui vẻ nói: "Được, em ở nhà chờ hai người." Nghĩ đến mình phải lẻ loi một mình ăn Tết, tâm trạng Cố Họa hơi hụt hẫng.
Tần Giao xoa đầu Cố Họa: " Ý anh là, em cũng sẽ đi cùng." Không đợi Cố Họa phản ứng, Dịch Noãn đã lôi cô lên lầu cùng thu dọn đồ đạc.
Cố Họa cảm thấy rằng mình có "ý đồ xấu" đối với Tần Giao, nhanh như vậy đã đi gặp người lớn trong nhà, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu.
Dịch Noãn thấy Cố Họa không chịu sắp xếp đồ đạc liền mở cửa phòng ra hét lớn về phía thư phòng "Anh! Họa nói cô ấy ngày mai không muốn đi...... Ưm ưm ưm!!!......"
Cố Họa vội che miệng Dịch Noãn lại: "Tớ đâu có nói mình không muốn đi đâu!?"
Dịch Noãn hô hấp khó khăn, cô kéo tay Cố Họa xuống: "Biểu hiện của cậu nói cho tớ biết, cậu không muốn đi."
Cố Họa đang chuẩn bị tìm một cái lý do để không phải đi thì Tần Giao đã ra ngoài thư phòng, Dịch Noãn nhanh như bay thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Họa chạy lên lầu.
"Em không muốn cùng bọn tôi ăn tết?" Cố Họa cúi đầu, Tần Giao cúi người xuống muốn nhìn vào mắt cô.
Cố Họa nhìn xung quanh như muốn né tránh ánh mắt Tần Giao, Tần Giao đột nhiên nắm lấy bả vai cô: "Cố Họa, nhìn tôi."
Cố Họa đành phải nhìn Tần Giao, Tần Giao nói lại: "Em không muốn cùng tôi ăn tết?"
(Lời của Liulingling: Bạn nào nhận ra sự khác nhau ở hai câu không nè ????)
Cố Họa lắc đầu, Tần Giao thấy cô không trốn tránh, mới buông lỏng ra, kiên nhẫn hỏi: "Vậy vì sao em không thu dọn đồ đạc? Em có ý gì thì có thể nói cho tôi, tôi tôn trọng em."
Cố Họa muốn nói lại thôi, sau đó mới nói: "Hai người cùng người nhà ăn Tết, em đi theo không hay lắm." Đây là cái cớ mà Cố Họa nghĩ rất lâu mới ra.
Tần Giao vỗ nhẹ lên đầu cô, "Ba mẹ tôi, rất thích... Trẻ con." Tần Giao mỉm cười, nói thêm: "Bọn họ sẽ rất thích em, cùng nhau ăn Tết hẳn là đông vui hơn."
Cố Họa phát hiện ra gần đây Tần Giao rất thích xoa đầu cô nên trừng mắt nhìn anh nói: "Em không phải trẻ con, đừng có sờ đầu em, về sau sẽ không cao thêm được đâu."
Tần Giao sợ cô tức giận nên đành phải thu tay lại: "Em sắp xếp đồ đi, chúng ta sẽ về sớm. Chiều nay đi mua chút quà tết, chuẩn bị xong thì đi luôn."
Cố Họa còn muốn tìm lý do từ chối, Tần Giao giống như phát hiện ra, nói: "Ngoan, em ở nhà một mình tôi không yên tâm." Nói xong anh trở về thư phòng, không cho Cố Họa cô cơ hội từ chối.
Cố Họa nghe lời anh sắp xếp đồ đạc, sau khi ba người mua đồ xong, họ bắt đầu lên đường.
Cố Họa lên xe, chỉ lát sau, cô đã đi vào giấc ngủ. Tần Giao lấy cái chăn nhỏ ở ghế phụ đưa cho Dịch Noãn: "Em đắp cho Cố Họa đi."
Dịch Noãn nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên người Cố Họa, thấy Cố Họa đã ngủ say, Dịch Noãn cười rồi nói với Tần Giao: "Anh, Anh mang Họa về nhà ăn tết, có phải có ý gì không?"
Tần Giao nhìn Cố Họa đang ngủ từ trong kính chiếu hậu: "Em có thể để em ấy một mình ăn Tết?" Tần Giao quang lại vấn đề cho Dịch Noãn.
Dịch Noãn bĩu môi, chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: "Anh, anh thay đổi thái độ với Họa rất nhiều, anh thật sự không phát hiện ra gì à?"
Tần Giao sửng sốt một chút, rồi lại trở lại như thường: "Có sao? Chỉ là thấy thân hơn, nên đối với em ấy cũng tốt hơn một chút."
Dịch Noãn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy Cố Họa "hừ hừ" hai tiếng, như có dấu hiệu tỉnh lại, cô đành phải dừng lại, không tiếp tục nghiên cứu thêm vấn đề này nữa.
Về tới nhà, Tần Giao dừng xe, Cố Họa lúc này còn đang ngủ say, anh đột nhiên nói: "A Noãn, suy nghĩ của Cố Họa, anh biết, nhưng vẫn chưa tới lúc."
Nghe Tần Giao nói, Dịch Noãn trong lòng hiểu ra, xuống xe, rồi nở nụ cười: "Anh, anh gọi Họa đi, những lúc mệt mỏi buồn ngủ cô ấy thường dữ lắm." Nói xong, Dịch Noãn xách theo đồ chạy đi.
Tần Giao mở cửa xe, bỏ chăn trên người Cố Họa ra, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô: "Cố Họa, tới rồi!"
Cố Họa mơ màng mở mắt, nhăn mày lại, vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, cô dụi mắt: "Nhanh như vậy à?"
"Ừ, đi thôi." Tần Giao đưa cho Cố Họa cầm mấy món đồ do cô tự chọn rất cẩn thận: "Đói bụng không? Chắc giờ họ đang đợi chúng ta ăn cơm tối."
Cố Họa ngoan ngoãn đi theo Tần Giao, tới cửa, Dịch Noãn đã chờ bọn cô: "Ba mẹ ở bên trong đấy, chờ hai người vào sẽ cùng nhau ăn cơm."
Cố Họa cầm chặt túi quà, ánh mắt bất an nhìn Tần Giao, Tần Giao cười gật đầu với cô, "Vào đi, không cần lo lắng, ba mẹ tôi là người dễ tính."
Cố Họa lấy hết can cảm bước vào cửa, Dịch Duyệt cười tủm tỉm từ phòng khách đi ra nắm lấy tay Cố Họa: "Con là Cố Họa nhỉ, thật là đáng yêu."
Cố Họa nhìn Tần Giao với ánh mắt cầu cứu, Tần Giao đưa đồ cho dì Dương, sau đó một tay cầm lấy đồ Cố Họa đang cầm.
"Mẹ, mẹ đừng dọa Cố Họa." Tần Giao cầm hộp quà đưa cho Dịch Duyệt, "Đây là quà Cố Họa tặng cho mẹ và ba."
Dịch Duyệt vừa nhận lấy vừa kéo Cố Họa tới phòng khách: "Về sau tới nhà dì không cần mua gì đâu. A Noãn và Tần Giao một năm cũng chỉ về có vài lần, nếu cháu có rảnh nhớ tới thăm dì, dì rất vui."
Cố Họa ngồi trên sô pha, Tần Giao đứng lên ngồi cạnh cô, ngồi giữa cô và Dịch Duyệt: "Mẹ, Cố Họa bình thường cũng phải đi học, làm sao thường xuyên tới thăm mẹ được."
Cố Họa cười gật đầu lễ phép, Dịch Duyệt thở dài: "Cố Họa, ngày thường nếu A Noãn về, con cũng về cùng đi, dì nhìn hai đứa sẽ cảm thấy đông vui hơn."
Tần Độ lúc này cũng đang đi xuống lầu, thấy vợ mình mới lần đầu gặp Cố Họa mà nhiệt tình như vậy, bất lực nói: "Bà đừng làm con bé sợ, về sau có muốn con bé cũng không dám tới."
Cố Họa giật mình đứng lên nói: "Cháu chào chú." Tần Độ cười rồi vẫy tay: " Đã đến đây thì đều là người một nhà, ăn cơm đi, chắc chắn mấy đứa đều đói bụng rồi."
Trên bàn cơm, Dịch Duyệt nhìn Cố Họa, càng nhìn càng hài lòng: "Ông nó, Cố Họa đến còn mang cho chúng ta quà, ngày mai tôi phải cho con bé cái phong bao lì xì bao lớn nhất!" . Truyện Cung Đấu
Dịch Noãn giả vờ ghen tị: "Mẹ, con cũng muốn bao lì xì lớn nhất."
"Được, cho tụi con phong bao lì xì to như nhau!" Dịch Duyệt vui vẻ, nhà này cuối cùng cũng có chút hơi người.
Buổi tối, Cố Họa ở trong phòng chuẩn bị đi ngủ, ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, Cố Họa khoác áo khoác xong ra mở cửa, Tần Giao cầm một cốc sữa bò nóng và một cái đèn ngủ nho nhỏ đưa cho cô: "A Noãn nói em sợ tối."
Cố Họa kinh ngạc nhìn Tần Giao.
"Cầm sữa bò uống đi, xong ngủ sớm, ngày mai không được ngủ nướng." Tần Giao nói.
Cố Họa cầm cốc sữa bò uống một hơi cạn sạch, Tần Giao cầm lấy cái cốc rỗng: "Đi ngủ đi, ngủ ngon."
Cố họa cười trả lời, "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Ngày hôm sau, Cố Họa đã dậy từ sáng sớm, cô giúp dì Dương cùng chuẩn bị bữa sáng, Tần Giao vừa bước xuống lầu thì thấy Cố Họa đang chuẩn bị bát đũa, trong lúc đang say xưa nhìn cô thì Dịch Noãn nhảy ra từ phía sau.
"Năm mới vui vẻ!" Dịch Noãn giơ tay, vẻ mặt ham tiền, Tần Giao lấy ra một bao lì xì đặt lên tay cô: "Em thật là một chút cũng không chờ được."
Ngày hôm đó Cố Họa luôn giữ vẻ khôn khéo hợp lòng người, cơm tất niên cũng góp một phần công sức. Đến khi ăn cơm tất niên xong, Cố Họa sẽ nghênh đón khoảnh vui vẻ đáng nhớ nhất.
Dịch Noãn và Cố Họa cầm gậy tiên(*) với pháo hoa, hào hứng chuẩn bị chạy vào trong sân, quay đầu lại nhìn Tần Giao đang uống nước, Cố Họa hỏi Dịch Noãn: "A Noãn, anh cậu không chơi cùng chúng ta à?"
(*) Gậy thần tiên - gậy tiên - gậy tiên nữ - 仙女棒 - Xiānnǚ bàng: Đây là một loại pháo cầm tay của người Trung, còn được mọi người biết đến là pháo hoa cầm tay, gậy pháo hoa, fairy stick.
Dịch Noãn lắc đầu: "Anh tớ không thích mấy thứ này." Cố Họa hơi thất vọng đi theo sau Dịch Noãn ra sân, Dịch Noãn thấy tâm trạng cô không tốt nói: "Hay là cậu đi bảo anh tớ ra đi."
Cố Họa gật đầu, vui vẻ chuẩn bị chạy về phòng thì nhìn thấy Tần Giao đứng một mình ở trước cửa: "Cùng nhau ngắm pháo hoa đi." Cố Họa bước đến cầm chặt tay áo Tần Giao. Tần Giao cúi đầu nhìn Cố Họa...
~Hết~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.