Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He
Chương 55: Nàng là mệnh của hắn
Thanh Hoa Nhiên
06/10/2020
"Tiểu Tang Quả, nàng đã là của ta. Nàng cho rằng ta chắc chắn phải chờ đến đại hôn sao."
Tang Viễn Viễn nhìn nam nhân gần trong gang tấc.
Tuổi trẻ anh tuấn, tự tin cường đại, tính công kích là mười phần.
Trên người còn có hương vị dễ ngửi.
Cảm giác say có hơi lâng lâng, nàng cảm giác được hô hấp của mình còn mang theo mùi rượu trái cây ấm áp. Đầu có hơi choáng, hình dáng hắn có hơi mơ hồ, đôi mắt lại có vẻ đặc biệt đen, ánh mắt nguy hiểm.
"Ta biết chàng sẽ không chờ." Nàng nói, "Chàng về U Châu chuẩn bị hôn sự, ta lại muốn ở lại Tang Châu đợi gả, hơn một tháng sẽ không gặp nhau. Chàng không ăn ta mà đi, làm sao có thể yên tâm?"
Ánh mắt hắn rõ ràng chột dạ, mạnh miệng nói: "Có cái gì không yên tâm."
Yên tâm mới là lạ. Cho dù có là người bình thường, đều khó tránh khỏi lo được lo mất, càng không nói đến cái gia hoả cực kỳ thiếu cảm giác an toàn như hắn.
Mà giờ phút này, người sợ đêm dài lắm mộng lại không phải chỉ có mình hắn.
Hết thảy thật sự quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức làm nàng trong lòng sợ hãi, sợ giống một cái bọt biển, ' phóc ' một cái liền tan biến.
"À," nàng nheo mắt lại giống như hồ ly, ngọt ngào nói, "Vậy có nghĩa là không động ta đúng không? Nếu chàng yên tâm rồi, ta ngủ đây, sáng ngày mai gặp."
Dứt lời, nàng thật sự nhắm mắt lại.
U Vô Mệnh: "?!"
Còn chưa có lấy lại tinh thần, hô hấp nàng đã trở nên đều đều, mắt thấy cũng sắp bắt đầu lên tiếng khò khè nho nhỏ đầy hơi rượu.
U Vô Mệnh: "!!"
Hắn ngơ ngác nhìn nàng, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngủ đến thơm ngọt như vậy, ai cũng không đành lòng quấy rầy.
Trong đôi mắt đen của hắn hiện lên ảo não, hận không thể một cái tát đập chết cái thằng ngu vừa mới mạnh miệng kia.
Đầu cùng thân thể đều nhảy lên ' thình thịch ', hắn hít sâu một hơi, tính trở về tắm thêm một lần nước lạnh lấy lại bình tĩnh.
Đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên thấy lông mi nàng run lên, cười ngâm ngâm mở bừng mắt, dẩu đôi môi đỏ lên nói: "Cho chàng một lần cơ hội cuối cùng —— chàng không ăn ta mà ra đi, làm sao có thể yên tâm?"
U Vô Mệnh hung hăng ngẩn ra.
Chợt trong lòng mừng như điên, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, máu trong người đều chạy loạn.
Hắn cười thở hổn hển hít mấy ngụm khí, không nói hai lời, cúi đầu liền hôn.
Hôn theo kiểu có mục đích cực kỳ minh xác.
Hắn luống cuống tay chân, một bên hôn nàng, một bên đưa tay ra giải quyết xiêm y hai người.
Trung y bằng tơ tằm mềm mịn dễ dàng tuột từ trên người xuống.
Dù sao cũng là người từng có kinh nghiệm xài phù dung chi, lúc này đây hắn ngựa quen đường cũ mà chống tay lên, mạnh mẽ kiềm chế nàng, thanh âm ám ách dán lên vành tai nàng: "Không mang theo phù dung chi đâu."
Nàng ngẩng mặt lên, hôn gương mặt hắn: "Không sao."
Hắn tinh tế cảm thụ một lát: "Hình như cũng không cần. Tiểu Tang Quả, nàng làm bằng phù dung chi sao."
Chuyện tới trước mắt, không có bất luận khả năng nào thay đổi được. Lúc này cho dù là Tang Thành Ấm có mang theo đao vọt vào tới, hắn cũng sẽ hung hăng ăn trước một ngụm Quả Tử của hắn mới được.
Đang định phát lực, hắn bỗng nhiên nhớ tới vết xe đổ của Tang Bất Cận.
Thời điểm quá kích động là không được, có thể xảy ra chuyện xấu.
Hắn cưỡng bách mình bình tĩnh lại một chút, mang theo ý nghịch ngợm, không nhẹ không nặng mà đụng vào nàng.
Nàng xấu hổ buồn bực muốn chạy, bị hắn chặt chẽ chế trụ.
Nàng nói: "Ta muốn đi ngủ!"
Sau đó thở phì phì nhắm mắt lại.
U Vô Mệnh cười đến ngực run lên: "Nàng ngủ của nàng. Ta không ngại."
Tang Viễn Viễn: "......"
Hắn dùng trán tiếp xúc với cái trán của nàng, khóe môi tươi cười càng ngày càng xấu xa.
Rốt cuộc, hắn cúi xuống mặt nàng, rất có kỹ thuật mà hôn, thu hút toàn bộ lực chú ý của nàng, ngay lúc nàng không tự giác mà đáp lại hắn, hắn đột nhiên phát lực, một bước công phá phòng tuyến đúng chỗ.
"Ách......"
Trên trán hai người lập tức đều chảy ra mồ hôi lạnh.
"Nàng, không cần khẩn trương như vậy." Hắn cắn răng nói.
Tang Viễn Viễn: "......" Khoé mắt nàng không tự giác mà chảy ra mấy giọt nước mắt ướt át.
"Như vậy nàng càng phải chịu tội." Thái dương hắn đều nổi gân xanh.
Nàng ủy khuất nhìn hắn: "Ta cũng không nghĩ lại khó chịu như vậy, hay là thôi?"
Trong đầu nàng chợt trong nháy mắt nổi lên ý niệm triệu ra hoa mặt bự tới trị liệu, nhưng tưởng tượng một chút, để đám hoa mặt bự nhuỵ to bằng cối xay ủ rũ đứng ở một bên xem...... Thật sự là không thể tiếp thu!
"Ngoan, một chút nữa là tốt rồi." Hắn gục đầu xuống, hôn hôn nàng, trong lòng như một cuộn chỉ rối.
Hắn cảm thấy mình rất có khả năng bước vào vết xe đổ của Tang Bất Cận.
Làm sao bây giờ?
Thật không kinh nghiệm!
Ai biết sẽ như vậy? Hắn cũng rất đau chứ! U Vô Mệnh trong lòng gấp muốn chết, trên mặt còn phải giả bộ một bộ ôn nhu như một tay già đời, nhẹ nhàng hôn nàng, an ủi nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, dùng trán cọ cọ trán nàng.
Thân thể lại không dám động một cái.
"Tiểu Tang Quả, ta kể chuyện cười cho nàng nghe nha." Hắn vắt hết óc ra phân tán lực chú ý của nàng, "Lần trước ta đến Chương Châu, trong yến hội thấy cả đám bọn họ khẩn trương như đám chim cút, trong lòng ta buồn cười, liền tùy tiện chỉ một người, nói đầu hắn đẹp. Kết quả nàng đoán thế nào?"
Nàng nhẹ nhàng thở phì phò, giương mắt nhìn hắn.
"Hắn hoảng đến nuốt luôn hết đồ trong miệng, sặc chết. Ha ha ha!" U Vô Mệnh thực ra sức kể một câu chuyện cười chả có gì buồn cười.
Tang Viễn Viễn hạ khóe môi.
Sự tồn tại của hắn bên trong thật sự là quá mạnh mẽ, muốn xem nhẹ cũng không được, vẫn luôn ở đụng vào 'miệng vết thương' của nàng. Hắn thoạt nhìn cũng rất là khó chịu, thái dương đều nhảy ra gân xanh, còn muốn vụng về trấn an nàng.
"U Vô Mệnh, không bằng," nàng do dự, lòng kiên quyết, "Đau dài không bằng đau ngắn?"
Ý nàng là muốn hắn không cần cố kỵ nữa.
U Vô Mệnh lại hiểu sai ý. Tròng mắt chậm rãi chuyển động, nghĩ thầm, khó trách mọi người đều nói nữ nhân nói là không tin được, khẩu thị tâm phi. Tin vào lời nói ma quỷ này của nàng, thời gian sẽ thật sự vô cùng ngắn, ngày mai nhất định bị nàng ghét bỏ.
Vết xe đổ của Tang Bất Cận kia còn bày ra đó kìa!
Bây giờ làm thế nào để chống chọi được hơn nửa canh giờ?!
Vì thế hắn lại cố gắng hao tâm tốn sức mà kể cho nàng nghe thêm hai câu 'chuyện cười' nữa.
Tang Viễn Viễn: "......" Không biết tay mơ nhà người khác có phải đều như vậy hay không?
Nhưng trong lòng nàng thật ra rất cảm động.
Không nghĩ tới loại người như U Vô Mệnh này cư nhiên lại săn sóc nàng như vậy, chứ không phải chỉ lo cho sung sướng của hắn.
Nàng thử nhẹ nhàng động một cái.
U Vô Mệnh hít ngược một hơi khí lạnh, suýt nữa phá công.
Đôi mắt hẹp dài của hắn trợn tròn, hoảng sợ nói: "Tiểu Tang Quả, nàng làm cái gì vậy! Đừng lộn xộn!"
Tang Viễn Viễn: "......" Vì sao hắn lại bày ra cái biểu tình trinh tiết liệt phụ như thế này???
Nàng mờ mịt nhìn hắn.
Giờ khắc này, cái vấn đề tôn nghiêm của nam nhân cực kỳ nghiêm túc này đã làm U Vô Mệnh không rảnh bận tâm chuyện khác.
Hắn có thể cảm giác được nàng đã không còn khẩn trương như vậy, nhưng chuyện của mình thì trong lòng mình hiểu rõ. Tiểu Tang Quả ngọt ngào như vậy, cuốn lấy là chết người, tùy tiện mới ăn được hai ngụm mà hắn suýt nữa đầu hàng.
Vô luận như thế nào, tuyệt đối tuyệt đối không thể hạ uy phong, làm nàng ghét bỏ —— nếu mà ngày mai nàng cũng giống Vân Hứa Chu, không thèm để ý tới hắn nữa, Tang Bất Cận nhất định có thể đoán được chân tướng, vậy mặt mũi của mình còn biết vất vào đâu?!
Nửa canh giờ.
Hắn cắn chặt khớp hàm, nói, "Tiểu Tang Quả, ta lại kể chuyện cười cho nàng nữa nhé!"
Tang Viễn Viễn: "......" Nam nhân này rốt cuộc là cái chủng loại kỳ lạ gì vậy?!
Thỉnh thoảng, hắn sẽ quay đầu đi nhìn đuốc trong điện.
"U Vô Mệnh. ta không đau chút nào." Nàng ôm lấy cổ hắn, hướng về phía hắn nhẹ nhàng bật hơi.
"Chờ ta kể xong chuyện của Tần Châu đã." Hắn liếc mắt nhìn ngọn nến một cái.
Tang Viễn Viễn: "......?"
Cuối cùng, ngọn nến cũng cháy tới vị trí hắn tính ra.
U Vô Mệnh hung tợn phun ra một ngụm khí dài, gục đầu xuống, nhìn thẳng nàng.
Trong đôi mắt đen của hắn lập loè ánh sáng tiến công, khóe môi ngậm lại, nở nụ cười xấu xa hơi dữ tợn, cánh tay dài gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực.
"Tiểu Tang Quả, chịu khó một chút."
Hai giây sau, nàng thật sự kiến thức được toàn bộ sóng cuồng của hắn.
Nàng kinh hô ra tiếng, không tự giác mà bắt lấy hắn.
Cái tay mơ U Vô Mệnh mới vừa rồi còn xấu hổ kể chuyện cười đã hoàn toàn biến mất, giờ khắc này hắn cường thế đến muốn mạng, hô hấp trầm trầm dừng bên tai nàng, hắn tựa như kẻ săn mồi vô cùng hung mãnh, đang muốn cướp đi tánh mạng của con mồi trong miệng.
Hắn thật ra cũng nhịn đến vất vả, hàm răng cắn lại muốn nát rồi.
Đại não nàng thực mau chóng trở nên trống rỗng, hai mắt mất đi tiêu cự, đôi tay vô ý thức mà gắt gao bắt lấy hắn, ngẩng đầu lên, câu được câu không bật hơi ra bên ngoài, hồn như quăng đi đâu mất.
Trong nháy mắt này, thấy bộ dáng nàng hoàn toàn mất khống chế, U Vô Mệnh cũng không quan tâm mình đang thỏa mãn mừng như điên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Yếu như vậy, buông tha nàng." Hắn đắc ý dào dạt mà kề sát tai nàng nói.
Chợt, bỏ vũ khí đầu hàng.
Hắn đem nàng bắt vào trong lòng ngực, ôm lấy, cúi đầu hôn gương mặt cùng cái trán của nàng, giả bộ một bộ dáng thành thạo.
"Mới nửa canh giờ mà thôi, Tiểu Tang Quả, lần sau ta sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy."
Tang Viễn Viễn đang chậm rãi thu hồi thần trí: "......"
Không đủ sức chửi tục một câu. Kể chuyện cười là để kéo dài thời gian sao? Đây là cái thao tác thần kỳ gì? Khi dễ nàng không hiểu hả?
Nửa!Canh!Giờ! Cái! Con! Khỉ!? Còn bảo 'mà thôi'?!
Nghỉ tạm một lát, hắn ý thức được có thể mình làm được còn chưa đủ tốt, vì thế đem nàng bế lên, đi đến bể tắm nước nóng ở thiên điện rửa sạch một hồi.
Trong miệng còn bày đặt ghét bỏ: "Tiểu Tang Quả, nàng thật là không biết hầu hạ người. Còn phải ta tới hầu hạ nàng. Bất quá, nhìn nàng cũng không còn sức lực gì, thôi không miễn cưỡng nàng."
Hắn cười xấu xa, cầm lấy ngón tay nàng.
"Ngón tay cũng không động đậy nổi sao!"
Hắn đắc ý đến suýt xoè cánh ra.
Tang Viễn Viễn: "......"
Tắm gội xong, hắn phủ thêm áo đen, đem cái chăn nhiễm vết máu đưa ra ngoài điện phóng hỏa đốt, sau đó lười biếng mà đi dạo trở về, khóe môi nở nụ cười xấu xa, ôm nàng ra trước người, dựa nghiêng trên gối mềm.
Hắn hư hư không không mà vỗ tóc nàng.
Không nói lời nào, chỉ lẳng lặng hít thở không khí xung quanh, liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào thỏa mãn.
Nghỉ tạm trong chốc lát, hắn có chút ngo ngoe rục rịch, nhưng nghĩ đến nàng đang bị thương, lại tiếc rẻ buông tha ý niệm.
Vẫn không nên khi dễ nàng quá mức. Khó có được nàng ngoan ngoãn như vậy nằm ở nơi này, thoạt nhìn cũng không có bộ dáng tức giận không để ý tới hắn.
Quả nhiên, hắn so với Tang Bất Cận mạnh hơn một vạn lần.
"Tiểu Tang Quả," hắn nói, "Ta không tính để nàng ở lại Tang Châu."
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn: "......?"
Cho nên hai người cũng không cần phải xa nhau hơn một tháng? Hắn vừa rồi không thèm nói, thuận nước đẩy thuyền liền ăn nàng mất tiêu?
Hắn nói: "Trù bị hôn sự làm gì cần đến ta. Chúng ta đi Ký Châu một chuyến, thu lễ vật của Hoàng Phủ Tuấn rồi gấp rút trở về, thời gian vừa vặn. Sau khi đại hôn xong, ta liền cùng nàng trở về Tang Châu ở đây một thời gian —— ta biết nàng luyến tiếc bọn họ."
Vừa nghe lời này, trong lòng Tang Viễn Viễn tức khắc liền tràn đầy vui sướng.
Nàng thật đúng là luyến tiếc hoà thân phải cửu biệt người nhà. Tuy rằng tạm thời còn không nghĩ ra mấy chuyện rối rắm bên trong, nhưng nàng có thể xác định nơi này chính thật là nhà của nàng.
Tâm tình tốt hơn, nàng liền hơi hồi phục tinh thần.
"Lúc đại hôn đem U Doanh Nguyệt triệu tới," nàng giơ mặt lên, hướng hắn làm nũng, "Ta muốn hù chết nàng ta! Lúc trước nàng ta cũng hù ta sợ một trận quá sức!"
U Vô Mệnh chậm rãi hạ mi.
"Không cần chờ đến đại hôn, ngày mai chúng ta liền phải đi Hàn Châu một một chuyến."
Tang Viễn Viễn: "Ai?"
U Vô Mệnh lười biếng đem nàng ép vào trên người thật chặt, khuỷu tay dừng ở trên gối, không chút để ý mà nói: "Sinh nhật Hàn Thiếu Lăng, hắn hướng nhạc phụ đưa thiệp, mời nàng cùng đại cữu ca cùng đi. Ngày mai phải xuất phát."
Tang Viễn Viễn sửng sốt trong chốc lát, mờ mịt nói: "Sinh nhật hắn vì sao phải bắt ta cùng đại ca đi? Nếu là lễ tang thì xuất phát từ lễ phép cũng nên đi phúng viếng một phen."
Thanh âm U Vô Mệnh ẩn ẩn có chút hư không: "Tiểu Tang Quả, nàng đối với tình lang ngày xưa liền tuyệt tình như vậy sao?"
Trái tim Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng rùng mình.
Nàng biết hắn sẽ không hoài nghi tình cảm nàng đối với hắn, nhưng mà thái độ nàng đối với Hàn Thiếu Lăng cùng thái độ Khương Nhạn Cơ đối với Minh tiên sinh thật sự là quá tương tự —— lúc trước đối với Hàn Thiếu Lăng khăng khăng một mực, vì hắn chắn đao là nàng, hiện giờ tỳ bà không ôm, theo chân U Vô Mệnh, ngóng trông Hàn Thiếu Lăng chết, vẫn là nàng.
U Vô Mệnh tuy rằng tự đại cuồng vọng, cũng tuyệt đối không giống như Hoàng Phủ Tuấn, cho rằng một nữ nhân có thể vì hắn bỏ chồng bỏ con là bởi vì hắn mị lực phi phàm.
Hắn không muốn hoài nghi nàng, nhưng nàng cũng biết, mình ' thay đổi thất thường ' như vậy thực sự có chút không thể nào nói nổi.
Nàng do dự trong chốc lát, quyết định ăn ngay nói thật.
Việc đã đến nước này, nàng không hy vọng hắn đối với nàng có cái hiểu lầm gì.
"U Vô Mệnh, nếu ta nói cho chàng, người cùng Hàn Thiếu Lăng đính thân căn bản là không phải ta, chàng có tin không?"
Hắn chậm rãi rũ mắt, ngón tay nâng cằm nàng lên: "Nói lại lần nữa."
"Ta mất đi ký ức lúc trước." Nàng nhìn hắn, "Nhưng ta biết, ta chưa từng thích Hàn Thiếu Lăng, ta cũng không phải là Tang vương nữ đoan trang. Cha mẹ ta đều nói, sau khi nhìn thấy Hàn Thiếu Lăng ta liền thay đổi, trở nên hoàn toàn không giống như trước, giống như một cái người gỗ, mà ta của hiện giờ mới là ta của lúc chưa từng thay đổi kia."
Thần sắc U Vô Mệnh dần dần ngưng trọng.
Nàng nói: "Khi đó ta có một giấc mộng rất dài rất dài. Trong mộng, ta ở nơi khác đã sống qua một cuộc đời thật ngắn ngủi của bản thân rồi. Sau khi tỉnh mộng, ta đã nằm trong Hàn vương cung. Hôm nay trở lại nơi này, ta nhớ lại rất nhiều tâm tình khi còn nhỏ, càng thêm xác định đã từng trải qua một đoạn thời gian như vậy. Ta, lại như không phải ta."
Nói như vậy, thân thể của nàng không khỏi nhẹ nhàng run rẩy.
"Chàng biết không? Hôm nay trở lại nơi này, trong lòng ta vừa vui sướng, lại sợ hãi. Chỉ cảm thấy hết thảy trước mắt đều như nhìn qua kính vạn hoa vậy, tùy thời có khả năng bỏ ta mà đi. Nếu đúng vậy, thì có thể xảy ra một lần nữa không? Ta có thể lại một lần nữa bị ném tới nơi nào......"
Bàn tay to bưng kín miệng nàng.
"Sẽ không." Hắn gắt gao nhìn thẳng đôi mắt nàng, "Có ta trông chừng."
Hắn phát hiện ngực mình rầu rĩ truỵ xuống, từng đợt đau.
Khó trách nàng hôm nay lại uống nhiều như vậy, khó trách nàng lại cố ý dụ dỗ hắn. Nàng có phải lo lắng lần này từ biệt, khi gặp lại đã cảnh còn người mất?
"Ta tuyệt đối không để nàng xảy ra chuyện." Hắn hiếm khi trịnh trọng nói.
Tang Viễn Viễn cũng không lạc quan được như hắn: "Nhưng mà chúng ta cũng không biết nguyên nhân trong đó, làm sao có thể phòng bị?"
"Có lòng đi tra, tất sẽ tra được."
Hai tay hắn ôm nàng đến càng chặt, hận không thể khảm nàng vào trong thân thể hắn.
"Tiểu Tang Quả, không phải sợ, nàng có ta."
"Ừ." Nàng giơ mặt lên hướng về phía hắn cười.
Một lát sau, nàng buồn bực hỏi: "Sinh nhật Hàn Thiếu Lăng vì sao phải phát thiệp cho ca ca ?"
U Vô Mệnh nói: "Tam thập định thê yến."
"A......" Tang Viễn Viễn bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng đọc sách, thật sự là quá không lưu tâm. Nói như vậy cũng không đúng, chuẩn xác mà nói, nàng đối với mấy đoạn lâm ly bi đát nam chủ sủng nữ chủ hoàn toàn không có hứng thú, đều vội vàng xẹt qua. Nàng thích xem mấy đoạn đều là nữ chủ Mộng Vô Ưu bị ngược, bị các loại nữ phụ khi dễ.
Cho nên nàng quên mất việc này.
Tam thập định thê là tập tục của vương tộc Vân Cảnh mười tám châu.
Khi chủ quân một quốc gia nếu đã đến sinh nhật 30 tuổi mà bên người không có chính thê, như vậy, tất cả các nữ tử thuộc vương tộc của các châu quốc khác sẽ được mời, tham dự tiệc sinh nhật hắn, thông thường là được huynh trưởng hoặc là huynh đệ đưa đi.
Cũng coi như là một loại tập tục truyền thống thân cận. Không có ai sẽ dám làm gì ở nơi yến hội như vậy, nếu không đó là đối nghịch với truyền thống mấy ngàn năm, đối nghịch với tất cả vương tộc của Vân Cảnh. Tang Bất Cận cũng không lo lắng Hàn Thiếu Lăng sẽ làm cái gì Tang Viễn Viễn.
Trong sách, khi tam thập định thê yến của Hàn Thiếu Lăng, Mộng Vô Ưu ghen làm ầm ĩ, rời nhà trốn đi, khi nàng ta rời đi mới làm Hàn Thiếu Lăng ý thức được hành vi của mình gây tổn thương bao lớn đối với nữ nhân mình yêu dấu (? ). Vì thế hắn bỏ lại hết đám vương nữ đi tìm nàng ta về, quang minh chính đại mà dắt nàng ta bước vào cung điện mở tiệc, hung hăng vả mặt mấy nữ nhân không biết tự lượng sức mình có ý đồ với vị trí chính thê của hắn(? ).
Thật sự là, không có sức chửi tục.
Tang Viễn Viễn nói: "Cũng không biết là ai cứu mạng Hàn Thiếu Lăng, hắn cư nhiên còn có sức lực bày yến hội."
U Vô Mệnh thực khinh thường nhẹ nhàng cười: "Tương lai hắn sẽ hối hận vì không sớm chết cho xong."
Nàng do dự một lát: "Tuy rằng thịnh hội bậc này đều tuân thủ quy củ, nhưng nếu chàng xuất hiện, Hàn Thiếu Lăng chỉ sợ sẽ không cố kỵ truyền thống gì."
U Vô Mệnh cười nói: "Ta giả làm thị vệ của nàng."
Tang Viễn Viễn nhìn hắn cười đến giảo hoạt, liền biết cái cẩu nam nhân này lại đánh ý đồ xấu gì đây.
"Tốt." Nàng nhẹ nhàng dựa hắn, sau một lúc lâu, lơ đãng hỏi một câu ——
"U Vô Mệnh, ta nhớ rõ chàng từng nói qua, sau khi có được ta, liền không muốn quý trọng nữa."
Bộ dáng nhu nhược đáng thương.
U Vô Mệnh: "......" Là miệng chó nào nói qua?!
"Đem ta trở thành một nữ nhân phổ phổ thông thông, sủng, mua mấy đồ vật quý cho ta, đơn thuần là giao dịch ngươi tình ta nguyện, đúng không?"
U Vô Mệnh: "......"
"Hiện tại có phải đã không còn hứng thú với ta ? Đúng không? Hử?" Nàng không thuận theo, không buông tha, dựa gần hắn, duỗi tay niết cái mũi hắn.
Hắn bắt được tay nàng, oán hận nói: "Thực tủy biết vị, vừa lòng chưa!"
Nàng cười đến lăn lộn.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, thập phần đau đầu. Thẹn thùng đâu mất rồi? Quả Tử của hắn như thế nào liền mặt dày như vậy?
Nàng cười trong chốc lát, lại nhìn thẳng hắn.
"U Vô Mệnh, chàng đã nói, bí mật cuối cùng của chàng muốn ta dùng thân thể trao đổi. Hiện tại nên thực hiện hứa hẹn của chàng rồi!"
Hắn không nghĩ tới, nàng sẽ nói chuyện này.
Biểu tình dần dần cứng lại.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, hôm nay nàng chủ động như vậy kỳ thật còn có nguyên nhân này.
Nàng không có cảm giác an toàn.
Nàng đã suy xét đến vấn đề không muốn lưu lại tiếc nuối nào như vậy sao?
U Vô Mệnh lại lần nữa cảm thấy sâu trong trái tim bị hung hăng xát muối một chút, ẩn đau, nhưng gãi không được.
Đôi tay không tự giác mà nắm chặt, lại nắm chặt, ấn đầu nàng khảm vào ngực mình.
"Ngày hôm đó, nàng đã thấy ta làm như thế nào lấy được Bất Diệt Hoả." Hắn nói.
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng ' ừ ' một tiếng.
Hắn nói: "Minh tộc lấy mạng đổi mạng chính là như vậy, cắt vỡ mạch, truyền máu. Lúc ấy, Khương Nhạn Cơ dùng tánh mạng của ta uy hiếp họ Minh, kêu họ Minh cam tâm tình nguyện đem mệnh cùng tu vi đều cho bà ta —— Minh tộc truyền máu cần thiết là phải cam tâm tình nguyện, nhưng Tiểu Tang Quả nàng biết không, thế gian này có quá nhiều quá nhiều biện pháp làm người ta không thể không ' cam tâm tình nguyện '."
Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Khương Nhạn Cơ lừa họ Minh nói, sẽ đem ta nuôi lớn thật tốt, như con ruột, ừ, vốn dĩ cũng là con ruột rồi...... Cho ta tất cả những gì tốt nhất, đem ta nuôi dưỡng bên người —— bà ta cầm tu vi của họ Minh, lại có gia tộc chống lưng, tương lai tất sẽ cho ta một tiền đồ tốt. Vì thế họ Minh bị lừa. Mà thật ra hắn cũng không có lựa chọn khác."
Trái tim Tang Viễn Viễn nhói đau.
Nàng đưa cánh tay mềm mại của mình ôm vòng lấy hắn, gương mặt nhẹ nhàng cọ hắn, trấn an hắn.
"Kết quả nàng cũng biết." Lồng ngực hắn rung động, cười cười, "U thế tử sắp chết. Hoàng Phủ Tuấn nọ nàng cũng biết rồi, không phải là cái gì nhưng là một người rất trọng thân tình. Hắn đau lòng cháu trai, lại vừa lúc có thể mượn cơ hội này trừ bỏ cái đinh trong mắt là ta, cớ sao mà không làm? Hắn nói cho Khương Nhạn Cơ, nếu nguyện ý hy sinh ta đi cứu sống U thế tử, hắn liền phế đi ca ca của Khương Nhạn Cơ, đỡ bà ta làm nữ đế quân."
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh.
"Sau đó à." U Vô Mệnh nâng tay lên, làm động tác nắm hạt châu trước mặt nàng.
"Ta đã bị đưa tới trước giường bệnh. Cắt vỡ cánh tay. Nhưng Khương Nhạn Cơ quên mất, trên người ta cũng chảy dòng máu Vu tộc của bà ta. Ta là thiên tài, sức mạnh huyết mạch của ta thậm chí còn cường đại hơn bà ta. Mà U thế tử, à, một quỷ bệnh tật không còn chút ý chí nào, nhìn thấy nhiều máu như vậy đã bị dọa chết khiếp, lấy cái gì chống chọi với ta? Ta liền dễ dàng khống chế hắn, máu, mạng, hồn, toàn bộ đều đổ vào thân thể hắn, chiếm cứ khối thân thể này."
Hắn nâng cằm nàng, ý bảo nàng xem.
"Nàng xem, ta hiện tại mạnh mẽ như vậy."
"Chính là khi đó, ta giấu ký linh châu đi. Ai cũng đoán không được."
"Chẳng lẽ người gỗ kia......" Nàng lẩm bẩm hỏi.
"Đúng vậy," hắn vỗ về ót nàng, "Đó là thân thể ta trước kia. Ta vẫn luôn có cảm ứng với nó, vì thế ta liền đem nó chế thành người gỗ, rót linh uẩn vào cho nó, nó chính là sát khí bí mật của ta."
Tang Viễn Viễn khiếp sợ nhìn hắn.
Hắn cười cười: "Lúc mới vừa chiếm cứ thân thể này, ta cùng với thân thể vốn có vẫn cứ ngũ cảm tương thông. Cho nên, ta biết tư vị bị chôn ở trong đất là cái gì. Sau này, ta liền thích chôn người khác."
Tang Viễn Viễn nhìn nam nhân trước mặt, thần sắc lộ ra chút dữ tợn, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn.
"Tiểu Tang Quả," hắn rũ mắt xuống nhìn nàng, "Đã biết bí mật của ta, nàng, còn thích ta không?"
"Ta là hắc ám, tà ác như vậy." Hắn nhẹ nhàng cười cười, "Ta vốn không muốn sống, ta là cái thứ như vậy, sống ở nơi này, hô hấp, sẽ làm dơ hết thảy bên cạnh. Nhưng ta lại không thể chết được, kẻ thù còn sống được tốt như vậy, ta làm sao có thể chết được? Tiểu Tang Quả, ta là một thứ đồ vật như vậy đó, nàng xác định còn muốn thích một thứ như vậy sao?"
Nước mắt nàng dừng trên ngực hắn.
Trên bờ ngực rắn chắc, trái tim hắn hữu lực nhảy lên.
Hắn, thật đúng là linh hồn từ trong địa ngục bò ra báo thù.
Nàng nhìn hắn hồi lâu.
Lâu đến U Vô Mệnh rốt cuộc không thể tiếp tục giữ biểu tình không chút để ý đó nữa, đáy mắt dần dần dâng lên niềm tuyệt vọng.
Rốt cuộc, nàng chu môi đỏ lên, dỗi nói: "Khó trách muốn ta dùng thân thể tới trao đổi. Giờ gạo đã nấu thành cơm rồi, chàng chính là không muốn cho ta cơ hội hối hận chứ gì. Nam nhân, haizz, sớm đã nhìn thấu!"
U Vô Mệnh ngẩn ra, sau đó vui sướng cười ha hả, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng ngực.
Từ nay về sau, nàng chính là mệnh của hắn.
Tang Viễn Viễn nhìn nam nhân gần trong gang tấc.
Tuổi trẻ anh tuấn, tự tin cường đại, tính công kích là mười phần.
Trên người còn có hương vị dễ ngửi.
Cảm giác say có hơi lâng lâng, nàng cảm giác được hô hấp của mình còn mang theo mùi rượu trái cây ấm áp. Đầu có hơi choáng, hình dáng hắn có hơi mơ hồ, đôi mắt lại có vẻ đặc biệt đen, ánh mắt nguy hiểm.
"Ta biết chàng sẽ không chờ." Nàng nói, "Chàng về U Châu chuẩn bị hôn sự, ta lại muốn ở lại Tang Châu đợi gả, hơn một tháng sẽ không gặp nhau. Chàng không ăn ta mà đi, làm sao có thể yên tâm?"
Ánh mắt hắn rõ ràng chột dạ, mạnh miệng nói: "Có cái gì không yên tâm."
Yên tâm mới là lạ. Cho dù có là người bình thường, đều khó tránh khỏi lo được lo mất, càng không nói đến cái gia hoả cực kỳ thiếu cảm giác an toàn như hắn.
Mà giờ phút này, người sợ đêm dài lắm mộng lại không phải chỉ có mình hắn.
Hết thảy thật sự quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức làm nàng trong lòng sợ hãi, sợ giống một cái bọt biển, ' phóc ' một cái liền tan biến.
"À," nàng nheo mắt lại giống như hồ ly, ngọt ngào nói, "Vậy có nghĩa là không động ta đúng không? Nếu chàng yên tâm rồi, ta ngủ đây, sáng ngày mai gặp."
Dứt lời, nàng thật sự nhắm mắt lại.
U Vô Mệnh: "?!"
Còn chưa có lấy lại tinh thần, hô hấp nàng đã trở nên đều đều, mắt thấy cũng sắp bắt đầu lên tiếng khò khè nho nhỏ đầy hơi rượu.
U Vô Mệnh: "!!"
Hắn ngơ ngác nhìn nàng, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngủ đến thơm ngọt như vậy, ai cũng không đành lòng quấy rầy.
Trong đôi mắt đen của hắn hiện lên ảo não, hận không thể một cái tát đập chết cái thằng ngu vừa mới mạnh miệng kia.
Đầu cùng thân thể đều nhảy lên ' thình thịch ', hắn hít sâu một hơi, tính trở về tắm thêm một lần nước lạnh lấy lại bình tĩnh.
Đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên thấy lông mi nàng run lên, cười ngâm ngâm mở bừng mắt, dẩu đôi môi đỏ lên nói: "Cho chàng một lần cơ hội cuối cùng —— chàng không ăn ta mà ra đi, làm sao có thể yên tâm?"
U Vô Mệnh hung hăng ngẩn ra.
Chợt trong lòng mừng như điên, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, máu trong người đều chạy loạn.
Hắn cười thở hổn hển hít mấy ngụm khí, không nói hai lời, cúi đầu liền hôn.
Hôn theo kiểu có mục đích cực kỳ minh xác.
Hắn luống cuống tay chân, một bên hôn nàng, một bên đưa tay ra giải quyết xiêm y hai người.
Trung y bằng tơ tằm mềm mịn dễ dàng tuột từ trên người xuống.
Dù sao cũng là người từng có kinh nghiệm xài phù dung chi, lúc này đây hắn ngựa quen đường cũ mà chống tay lên, mạnh mẽ kiềm chế nàng, thanh âm ám ách dán lên vành tai nàng: "Không mang theo phù dung chi đâu."
Nàng ngẩng mặt lên, hôn gương mặt hắn: "Không sao."
Hắn tinh tế cảm thụ một lát: "Hình như cũng không cần. Tiểu Tang Quả, nàng làm bằng phù dung chi sao."
Chuyện tới trước mắt, không có bất luận khả năng nào thay đổi được. Lúc này cho dù là Tang Thành Ấm có mang theo đao vọt vào tới, hắn cũng sẽ hung hăng ăn trước một ngụm Quả Tử của hắn mới được.
Đang định phát lực, hắn bỗng nhiên nhớ tới vết xe đổ của Tang Bất Cận.
Thời điểm quá kích động là không được, có thể xảy ra chuyện xấu.
Hắn cưỡng bách mình bình tĩnh lại một chút, mang theo ý nghịch ngợm, không nhẹ không nặng mà đụng vào nàng.
Nàng xấu hổ buồn bực muốn chạy, bị hắn chặt chẽ chế trụ.
Nàng nói: "Ta muốn đi ngủ!"
Sau đó thở phì phì nhắm mắt lại.
U Vô Mệnh cười đến ngực run lên: "Nàng ngủ của nàng. Ta không ngại."
Tang Viễn Viễn: "......"
Hắn dùng trán tiếp xúc với cái trán của nàng, khóe môi tươi cười càng ngày càng xấu xa.
Rốt cuộc, hắn cúi xuống mặt nàng, rất có kỹ thuật mà hôn, thu hút toàn bộ lực chú ý của nàng, ngay lúc nàng không tự giác mà đáp lại hắn, hắn đột nhiên phát lực, một bước công phá phòng tuyến đúng chỗ.
"Ách......"
Trên trán hai người lập tức đều chảy ra mồ hôi lạnh.
"Nàng, không cần khẩn trương như vậy." Hắn cắn răng nói.
Tang Viễn Viễn: "......" Khoé mắt nàng không tự giác mà chảy ra mấy giọt nước mắt ướt át.
"Như vậy nàng càng phải chịu tội." Thái dương hắn đều nổi gân xanh.
Nàng ủy khuất nhìn hắn: "Ta cũng không nghĩ lại khó chịu như vậy, hay là thôi?"
Trong đầu nàng chợt trong nháy mắt nổi lên ý niệm triệu ra hoa mặt bự tới trị liệu, nhưng tưởng tượng một chút, để đám hoa mặt bự nhuỵ to bằng cối xay ủ rũ đứng ở một bên xem...... Thật sự là không thể tiếp thu!
"Ngoan, một chút nữa là tốt rồi." Hắn gục đầu xuống, hôn hôn nàng, trong lòng như một cuộn chỉ rối.
Hắn cảm thấy mình rất có khả năng bước vào vết xe đổ của Tang Bất Cận.
Làm sao bây giờ?
Thật không kinh nghiệm!
Ai biết sẽ như vậy? Hắn cũng rất đau chứ! U Vô Mệnh trong lòng gấp muốn chết, trên mặt còn phải giả bộ một bộ ôn nhu như một tay già đời, nhẹ nhàng hôn nàng, an ủi nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, dùng trán cọ cọ trán nàng.
Thân thể lại không dám động một cái.
"Tiểu Tang Quả, ta kể chuyện cười cho nàng nghe nha." Hắn vắt hết óc ra phân tán lực chú ý của nàng, "Lần trước ta đến Chương Châu, trong yến hội thấy cả đám bọn họ khẩn trương như đám chim cút, trong lòng ta buồn cười, liền tùy tiện chỉ một người, nói đầu hắn đẹp. Kết quả nàng đoán thế nào?"
Nàng nhẹ nhàng thở phì phò, giương mắt nhìn hắn.
"Hắn hoảng đến nuốt luôn hết đồ trong miệng, sặc chết. Ha ha ha!" U Vô Mệnh thực ra sức kể một câu chuyện cười chả có gì buồn cười.
Tang Viễn Viễn hạ khóe môi.
Sự tồn tại của hắn bên trong thật sự là quá mạnh mẽ, muốn xem nhẹ cũng không được, vẫn luôn ở đụng vào 'miệng vết thương' của nàng. Hắn thoạt nhìn cũng rất là khó chịu, thái dương đều nhảy ra gân xanh, còn muốn vụng về trấn an nàng.
"U Vô Mệnh, không bằng," nàng do dự, lòng kiên quyết, "Đau dài không bằng đau ngắn?"
Ý nàng là muốn hắn không cần cố kỵ nữa.
U Vô Mệnh lại hiểu sai ý. Tròng mắt chậm rãi chuyển động, nghĩ thầm, khó trách mọi người đều nói nữ nhân nói là không tin được, khẩu thị tâm phi. Tin vào lời nói ma quỷ này của nàng, thời gian sẽ thật sự vô cùng ngắn, ngày mai nhất định bị nàng ghét bỏ.
Vết xe đổ của Tang Bất Cận kia còn bày ra đó kìa!
Bây giờ làm thế nào để chống chọi được hơn nửa canh giờ?!
Vì thế hắn lại cố gắng hao tâm tốn sức mà kể cho nàng nghe thêm hai câu 'chuyện cười' nữa.
Tang Viễn Viễn: "......" Không biết tay mơ nhà người khác có phải đều như vậy hay không?
Nhưng trong lòng nàng thật ra rất cảm động.
Không nghĩ tới loại người như U Vô Mệnh này cư nhiên lại săn sóc nàng như vậy, chứ không phải chỉ lo cho sung sướng của hắn.
Nàng thử nhẹ nhàng động một cái.
U Vô Mệnh hít ngược một hơi khí lạnh, suýt nữa phá công.
Đôi mắt hẹp dài của hắn trợn tròn, hoảng sợ nói: "Tiểu Tang Quả, nàng làm cái gì vậy! Đừng lộn xộn!"
Tang Viễn Viễn: "......" Vì sao hắn lại bày ra cái biểu tình trinh tiết liệt phụ như thế này???
Nàng mờ mịt nhìn hắn.
Giờ khắc này, cái vấn đề tôn nghiêm của nam nhân cực kỳ nghiêm túc này đã làm U Vô Mệnh không rảnh bận tâm chuyện khác.
Hắn có thể cảm giác được nàng đã không còn khẩn trương như vậy, nhưng chuyện của mình thì trong lòng mình hiểu rõ. Tiểu Tang Quả ngọt ngào như vậy, cuốn lấy là chết người, tùy tiện mới ăn được hai ngụm mà hắn suýt nữa đầu hàng.
Vô luận như thế nào, tuyệt đối tuyệt đối không thể hạ uy phong, làm nàng ghét bỏ —— nếu mà ngày mai nàng cũng giống Vân Hứa Chu, không thèm để ý tới hắn nữa, Tang Bất Cận nhất định có thể đoán được chân tướng, vậy mặt mũi của mình còn biết vất vào đâu?!
Nửa canh giờ.
Hắn cắn chặt khớp hàm, nói, "Tiểu Tang Quả, ta lại kể chuyện cười cho nàng nữa nhé!"
Tang Viễn Viễn: "......" Nam nhân này rốt cuộc là cái chủng loại kỳ lạ gì vậy?!
Thỉnh thoảng, hắn sẽ quay đầu đi nhìn đuốc trong điện.
"U Vô Mệnh. ta không đau chút nào." Nàng ôm lấy cổ hắn, hướng về phía hắn nhẹ nhàng bật hơi.
"Chờ ta kể xong chuyện của Tần Châu đã." Hắn liếc mắt nhìn ngọn nến một cái.
Tang Viễn Viễn: "......?"
Cuối cùng, ngọn nến cũng cháy tới vị trí hắn tính ra.
U Vô Mệnh hung tợn phun ra một ngụm khí dài, gục đầu xuống, nhìn thẳng nàng.
Trong đôi mắt đen của hắn lập loè ánh sáng tiến công, khóe môi ngậm lại, nở nụ cười xấu xa hơi dữ tợn, cánh tay dài gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực.
"Tiểu Tang Quả, chịu khó một chút."
Hai giây sau, nàng thật sự kiến thức được toàn bộ sóng cuồng của hắn.
Nàng kinh hô ra tiếng, không tự giác mà bắt lấy hắn.
Cái tay mơ U Vô Mệnh mới vừa rồi còn xấu hổ kể chuyện cười đã hoàn toàn biến mất, giờ khắc này hắn cường thế đến muốn mạng, hô hấp trầm trầm dừng bên tai nàng, hắn tựa như kẻ săn mồi vô cùng hung mãnh, đang muốn cướp đi tánh mạng của con mồi trong miệng.
Hắn thật ra cũng nhịn đến vất vả, hàm răng cắn lại muốn nát rồi.
Đại não nàng thực mau chóng trở nên trống rỗng, hai mắt mất đi tiêu cự, đôi tay vô ý thức mà gắt gao bắt lấy hắn, ngẩng đầu lên, câu được câu không bật hơi ra bên ngoài, hồn như quăng đi đâu mất.
Trong nháy mắt này, thấy bộ dáng nàng hoàn toàn mất khống chế, U Vô Mệnh cũng không quan tâm mình đang thỏa mãn mừng như điên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Yếu như vậy, buông tha nàng." Hắn đắc ý dào dạt mà kề sát tai nàng nói.
Chợt, bỏ vũ khí đầu hàng.
Hắn đem nàng bắt vào trong lòng ngực, ôm lấy, cúi đầu hôn gương mặt cùng cái trán của nàng, giả bộ một bộ dáng thành thạo.
"Mới nửa canh giờ mà thôi, Tiểu Tang Quả, lần sau ta sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy."
Tang Viễn Viễn đang chậm rãi thu hồi thần trí: "......"
Không đủ sức chửi tục một câu. Kể chuyện cười là để kéo dài thời gian sao? Đây là cái thao tác thần kỳ gì? Khi dễ nàng không hiểu hả?
Nửa!Canh!Giờ! Cái! Con! Khỉ!? Còn bảo 'mà thôi'?!
Nghỉ tạm một lát, hắn ý thức được có thể mình làm được còn chưa đủ tốt, vì thế đem nàng bế lên, đi đến bể tắm nước nóng ở thiên điện rửa sạch một hồi.
Trong miệng còn bày đặt ghét bỏ: "Tiểu Tang Quả, nàng thật là không biết hầu hạ người. Còn phải ta tới hầu hạ nàng. Bất quá, nhìn nàng cũng không còn sức lực gì, thôi không miễn cưỡng nàng."
Hắn cười xấu xa, cầm lấy ngón tay nàng.
"Ngón tay cũng không động đậy nổi sao!"
Hắn đắc ý đến suýt xoè cánh ra.
Tang Viễn Viễn: "......"
Tắm gội xong, hắn phủ thêm áo đen, đem cái chăn nhiễm vết máu đưa ra ngoài điện phóng hỏa đốt, sau đó lười biếng mà đi dạo trở về, khóe môi nở nụ cười xấu xa, ôm nàng ra trước người, dựa nghiêng trên gối mềm.
Hắn hư hư không không mà vỗ tóc nàng.
Không nói lời nào, chỉ lẳng lặng hít thở không khí xung quanh, liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào thỏa mãn.
Nghỉ tạm trong chốc lát, hắn có chút ngo ngoe rục rịch, nhưng nghĩ đến nàng đang bị thương, lại tiếc rẻ buông tha ý niệm.
Vẫn không nên khi dễ nàng quá mức. Khó có được nàng ngoan ngoãn như vậy nằm ở nơi này, thoạt nhìn cũng không có bộ dáng tức giận không để ý tới hắn.
Quả nhiên, hắn so với Tang Bất Cận mạnh hơn một vạn lần.
"Tiểu Tang Quả," hắn nói, "Ta không tính để nàng ở lại Tang Châu."
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn: "......?"
Cho nên hai người cũng không cần phải xa nhau hơn một tháng? Hắn vừa rồi không thèm nói, thuận nước đẩy thuyền liền ăn nàng mất tiêu?
Hắn nói: "Trù bị hôn sự làm gì cần đến ta. Chúng ta đi Ký Châu một chuyến, thu lễ vật của Hoàng Phủ Tuấn rồi gấp rút trở về, thời gian vừa vặn. Sau khi đại hôn xong, ta liền cùng nàng trở về Tang Châu ở đây một thời gian —— ta biết nàng luyến tiếc bọn họ."
Vừa nghe lời này, trong lòng Tang Viễn Viễn tức khắc liền tràn đầy vui sướng.
Nàng thật đúng là luyến tiếc hoà thân phải cửu biệt người nhà. Tuy rằng tạm thời còn không nghĩ ra mấy chuyện rối rắm bên trong, nhưng nàng có thể xác định nơi này chính thật là nhà của nàng.
Tâm tình tốt hơn, nàng liền hơi hồi phục tinh thần.
"Lúc đại hôn đem U Doanh Nguyệt triệu tới," nàng giơ mặt lên, hướng hắn làm nũng, "Ta muốn hù chết nàng ta! Lúc trước nàng ta cũng hù ta sợ một trận quá sức!"
U Vô Mệnh chậm rãi hạ mi.
"Không cần chờ đến đại hôn, ngày mai chúng ta liền phải đi Hàn Châu một một chuyến."
Tang Viễn Viễn: "Ai?"
U Vô Mệnh lười biếng đem nàng ép vào trên người thật chặt, khuỷu tay dừng ở trên gối, không chút để ý mà nói: "Sinh nhật Hàn Thiếu Lăng, hắn hướng nhạc phụ đưa thiệp, mời nàng cùng đại cữu ca cùng đi. Ngày mai phải xuất phát."
Tang Viễn Viễn sửng sốt trong chốc lát, mờ mịt nói: "Sinh nhật hắn vì sao phải bắt ta cùng đại ca đi? Nếu là lễ tang thì xuất phát từ lễ phép cũng nên đi phúng viếng một phen."
Thanh âm U Vô Mệnh ẩn ẩn có chút hư không: "Tiểu Tang Quả, nàng đối với tình lang ngày xưa liền tuyệt tình như vậy sao?"
Trái tim Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng rùng mình.
Nàng biết hắn sẽ không hoài nghi tình cảm nàng đối với hắn, nhưng mà thái độ nàng đối với Hàn Thiếu Lăng cùng thái độ Khương Nhạn Cơ đối với Minh tiên sinh thật sự là quá tương tự —— lúc trước đối với Hàn Thiếu Lăng khăng khăng một mực, vì hắn chắn đao là nàng, hiện giờ tỳ bà không ôm, theo chân U Vô Mệnh, ngóng trông Hàn Thiếu Lăng chết, vẫn là nàng.
U Vô Mệnh tuy rằng tự đại cuồng vọng, cũng tuyệt đối không giống như Hoàng Phủ Tuấn, cho rằng một nữ nhân có thể vì hắn bỏ chồng bỏ con là bởi vì hắn mị lực phi phàm.
Hắn không muốn hoài nghi nàng, nhưng nàng cũng biết, mình ' thay đổi thất thường ' như vậy thực sự có chút không thể nào nói nổi.
Nàng do dự trong chốc lát, quyết định ăn ngay nói thật.
Việc đã đến nước này, nàng không hy vọng hắn đối với nàng có cái hiểu lầm gì.
"U Vô Mệnh, nếu ta nói cho chàng, người cùng Hàn Thiếu Lăng đính thân căn bản là không phải ta, chàng có tin không?"
Hắn chậm rãi rũ mắt, ngón tay nâng cằm nàng lên: "Nói lại lần nữa."
"Ta mất đi ký ức lúc trước." Nàng nhìn hắn, "Nhưng ta biết, ta chưa từng thích Hàn Thiếu Lăng, ta cũng không phải là Tang vương nữ đoan trang. Cha mẹ ta đều nói, sau khi nhìn thấy Hàn Thiếu Lăng ta liền thay đổi, trở nên hoàn toàn không giống như trước, giống như một cái người gỗ, mà ta của hiện giờ mới là ta của lúc chưa từng thay đổi kia."
Thần sắc U Vô Mệnh dần dần ngưng trọng.
Nàng nói: "Khi đó ta có một giấc mộng rất dài rất dài. Trong mộng, ta ở nơi khác đã sống qua một cuộc đời thật ngắn ngủi của bản thân rồi. Sau khi tỉnh mộng, ta đã nằm trong Hàn vương cung. Hôm nay trở lại nơi này, ta nhớ lại rất nhiều tâm tình khi còn nhỏ, càng thêm xác định đã từng trải qua một đoạn thời gian như vậy. Ta, lại như không phải ta."
Nói như vậy, thân thể của nàng không khỏi nhẹ nhàng run rẩy.
"Chàng biết không? Hôm nay trở lại nơi này, trong lòng ta vừa vui sướng, lại sợ hãi. Chỉ cảm thấy hết thảy trước mắt đều như nhìn qua kính vạn hoa vậy, tùy thời có khả năng bỏ ta mà đi. Nếu đúng vậy, thì có thể xảy ra một lần nữa không? Ta có thể lại một lần nữa bị ném tới nơi nào......"
Bàn tay to bưng kín miệng nàng.
"Sẽ không." Hắn gắt gao nhìn thẳng đôi mắt nàng, "Có ta trông chừng."
Hắn phát hiện ngực mình rầu rĩ truỵ xuống, từng đợt đau.
Khó trách nàng hôm nay lại uống nhiều như vậy, khó trách nàng lại cố ý dụ dỗ hắn. Nàng có phải lo lắng lần này từ biệt, khi gặp lại đã cảnh còn người mất?
"Ta tuyệt đối không để nàng xảy ra chuyện." Hắn hiếm khi trịnh trọng nói.
Tang Viễn Viễn cũng không lạc quan được như hắn: "Nhưng mà chúng ta cũng không biết nguyên nhân trong đó, làm sao có thể phòng bị?"
"Có lòng đi tra, tất sẽ tra được."
Hai tay hắn ôm nàng đến càng chặt, hận không thể khảm nàng vào trong thân thể hắn.
"Tiểu Tang Quả, không phải sợ, nàng có ta."
"Ừ." Nàng giơ mặt lên hướng về phía hắn cười.
Một lát sau, nàng buồn bực hỏi: "Sinh nhật Hàn Thiếu Lăng vì sao phải phát thiệp cho ca ca ?"
U Vô Mệnh nói: "Tam thập định thê yến."
"A......" Tang Viễn Viễn bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng đọc sách, thật sự là quá không lưu tâm. Nói như vậy cũng không đúng, chuẩn xác mà nói, nàng đối với mấy đoạn lâm ly bi đát nam chủ sủng nữ chủ hoàn toàn không có hứng thú, đều vội vàng xẹt qua. Nàng thích xem mấy đoạn đều là nữ chủ Mộng Vô Ưu bị ngược, bị các loại nữ phụ khi dễ.
Cho nên nàng quên mất việc này.
Tam thập định thê là tập tục của vương tộc Vân Cảnh mười tám châu.
Khi chủ quân một quốc gia nếu đã đến sinh nhật 30 tuổi mà bên người không có chính thê, như vậy, tất cả các nữ tử thuộc vương tộc của các châu quốc khác sẽ được mời, tham dự tiệc sinh nhật hắn, thông thường là được huynh trưởng hoặc là huynh đệ đưa đi.
Cũng coi như là một loại tập tục truyền thống thân cận. Không có ai sẽ dám làm gì ở nơi yến hội như vậy, nếu không đó là đối nghịch với truyền thống mấy ngàn năm, đối nghịch với tất cả vương tộc của Vân Cảnh. Tang Bất Cận cũng không lo lắng Hàn Thiếu Lăng sẽ làm cái gì Tang Viễn Viễn.
Trong sách, khi tam thập định thê yến của Hàn Thiếu Lăng, Mộng Vô Ưu ghen làm ầm ĩ, rời nhà trốn đi, khi nàng ta rời đi mới làm Hàn Thiếu Lăng ý thức được hành vi của mình gây tổn thương bao lớn đối với nữ nhân mình yêu dấu (? ). Vì thế hắn bỏ lại hết đám vương nữ đi tìm nàng ta về, quang minh chính đại mà dắt nàng ta bước vào cung điện mở tiệc, hung hăng vả mặt mấy nữ nhân không biết tự lượng sức mình có ý đồ với vị trí chính thê của hắn(? ).
Thật sự là, không có sức chửi tục.
Tang Viễn Viễn nói: "Cũng không biết là ai cứu mạng Hàn Thiếu Lăng, hắn cư nhiên còn có sức lực bày yến hội."
U Vô Mệnh thực khinh thường nhẹ nhàng cười: "Tương lai hắn sẽ hối hận vì không sớm chết cho xong."
Nàng do dự một lát: "Tuy rằng thịnh hội bậc này đều tuân thủ quy củ, nhưng nếu chàng xuất hiện, Hàn Thiếu Lăng chỉ sợ sẽ không cố kỵ truyền thống gì."
U Vô Mệnh cười nói: "Ta giả làm thị vệ của nàng."
Tang Viễn Viễn nhìn hắn cười đến giảo hoạt, liền biết cái cẩu nam nhân này lại đánh ý đồ xấu gì đây.
"Tốt." Nàng nhẹ nhàng dựa hắn, sau một lúc lâu, lơ đãng hỏi một câu ——
"U Vô Mệnh, ta nhớ rõ chàng từng nói qua, sau khi có được ta, liền không muốn quý trọng nữa."
Bộ dáng nhu nhược đáng thương.
U Vô Mệnh: "......" Là miệng chó nào nói qua?!
"Đem ta trở thành một nữ nhân phổ phổ thông thông, sủng, mua mấy đồ vật quý cho ta, đơn thuần là giao dịch ngươi tình ta nguyện, đúng không?"
U Vô Mệnh: "......"
"Hiện tại có phải đã không còn hứng thú với ta ? Đúng không? Hử?" Nàng không thuận theo, không buông tha, dựa gần hắn, duỗi tay niết cái mũi hắn.
Hắn bắt được tay nàng, oán hận nói: "Thực tủy biết vị, vừa lòng chưa!"
Nàng cười đến lăn lộn.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, thập phần đau đầu. Thẹn thùng đâu mất rồi? Quả Tử của hắn như thế nào liền mặt dày như vậy?
Nàng cười trong chốc lát, lại nhìn thẳng hắn.
"U Vô Mệnh, chàng đã nói, bí mật cuối cùng của chàng muốn ta dùng thân thể trao đổi. Hiện tại nên thực hiện hứa hẹn của chàng rồi!"
Hắn không nghĩ tới, nàng sẽ nói chuyện này.
Biểu tình dần dần cứng lại.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, hôm nay nàng chủ động như vậy kỳ thật còn có nguyên nhân này.
Nàng không có cảm giác an toàn.
Nàng đã suy xét đến vấn đề không muốn lưu lại tiếc nuối nào như vậy sao?
U Vô Mệnh lại lần nữa cảm thấy sâu trong trái tim bị hung hăng xát muối một chút, ẩn đau, nhưng gãi không được.
Đôi tay không tự giác mà nắm chặt, lại nắm chặt, ấn đầu nàng khảm vào ngực mình.
"Ngày hôm đó, nàng đã thấy ta làm như thế nào lấy được Bất Diệt Hoả." Hắn nói.
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng ' ừ ' một tiếng.
Hắn nói: "Minh tộc lấy mạng đổi mạng chính là như vậy, cắt vỡ mạch, truyền máu. Lúc ấy, Khương Nhạn Cơ dùng tánh mạng của ta uy hiếp họ Minh, kêu họ Minh cam tâm tình nguyện đem mệnh cùng tu vi đều cho bà ta —— Minh tộc truyền máu cần thiết là phải cam tâm tình nguyện, nhưng Tiểu Tang Quả nàng biết không, thế gian này có quá nhiều quá nhiều biện pháp làm người ta không thể không ' cam tâm tình nguyện '."
Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Khương Nhạn Cơ lừa họ Minh nói, sẽ đem ta nuôi lớn thật tốt, như con ruột, ừ, vốn dĩ cũng là con ruột rồi...... Cho ta tất cả những gì tốt nhất, đem ta nuôi dưỡng bên người —— bà ta cầm tu vi của họ Minh, lại có gia tộc chống lưng, tương lai tất sẽ cho ta một tiền đồ tốt. Vì thế họ Minh bị lừa. Mà thật ra hắn cũng không có lựa chọn khác."
Trái tim Tang Viễn Viễn nhói đau.
Nàng đưa cánh tay mềm mại của mình ôm vòng lấy hắn, gương mặt nhẹ nhàng cọ hắn, trấn an hắn.
"Kết quả nàng cũng biết." Lồng ngực hắn rung động, cười cười, "U thế tử sắp chết. Hoàng Phủ Tuấn nọ nàng cũng biết rồi, không phải là cái gì nhưng là một người rất trọng thân tình. Hắn đau lòng cháu trai, lại vừa lúc có thể mượn cơ hội này trừ bỏ cái đinh trong mắt là ta, cớ sao mà không làm? Hắn nói cho Khương Nhạn Cơ, nếu nguyện ý hy sinh ta đi cứu sống U thế tử, hắn liền phế đi ca ca của Khương Nhạn Cơ, đỡ bà ta làm nữ đế quân."
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh.
"Sau đó à." U Vô Mệnh nâng tay lên, làm động tác nắm hạt châu trước mặt nàng.
"Ta đã bị đưa tới trước giường bệnh. Cắt vỡ cánh tay. Nhưng Khương Nhạn Cơ quên mất, trên người ta cũng chảy dòng máu Vu tộc của bà ta. Ta là thiên tài, sức mạnh huyết mạch của ta thậm chí còn cường đại hơn bà ta. Mà U thế tử, à, một quỷ bệnh tật không còn chút ý chí nào, nhìn thấy nhiều máu như vậy đã bị dọa chết khiếp, lấy cái gì chống chọi với ta? Ta liền dễ dàng khống chế hắn, máu, mạng, hồn, toàn bộ đều đổ vào thân thể hắn, chiếm cứ khối thân thể này."
Hắn nâng cằm nàng, ý bảo nàng xem.
"Nàng xem, ta hiện tại mạnh mẽ như vậy."
"Chính là khi đó, ta giấu ký linh châu đi. Ai cũng đoán không được."
"Chẳng lẽ người gỗ kia......" Nàng lẩm bẩm hỏi.
"Đúng vậy," hắn vỗ về ót nàng, "Đó là thân thể ta trước kia. Ta vẫn luôn có cảm ứng với nó, vì thế ta liền đem nó chế thành người gỗ, rót linh uẩn vào cho nó, nó chính là sát khí bí mật của ta."
Tang Viễn Viễn khiếp sợ nhìn hắn.
Hắn cười cười: "Lúc mới vừa chiếm cứ thân thể này, ta cùng với thân thể vốn có vẫn cứ ngũ cảm tương thông. Cho nên, ta biết tư vị bị chôn ở trong đất là cái gì. Sau này, ta liền thích chôn người khác."
Tang Viễn Viễn nhìn nam nhân trước mặt, thần sắc lộ ra chút dữ tợn, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn.
"Tiểu Tang Quả," hắn rũ mắt xuống nhìn nàng, "Đã biết bí mật của ta, nàng, còn thích ta không?"
"Ta là hắc ám, tà ác như vậy." Hắn nhẹ nhàng cười cười, "Ta vốn không muốn sống, ta là cái thứ như vậy, sống ở nơi này, hô hấp, sẽ làm dơ hết thảy bên cạnh. Nhưng ta lại không thể chết được, kẻ thù còn sống được tốt như vậy, ta làm sao có thể chết được? Tiểu Tang Quả, ta là một thứ đồ vật như vậy đó, nàng xác định còn muốn thích một thứ như vậy sao?"
Nước mắt nàng dừng trên ngực hắn.
Trên bờ ngực rắn chắc, trái tim hắn hữu lực nhảy lên.
Hắn, thật đúng là linh hồn từ trong địa ngục bò ra báo thù.
Nàng nhìn hắn hồi lâu.
Lâu đến U Vô Mệnh rốt cuộc không thể tiếp tục giữ biểu tình không chút để ý đó nữa, đáy mắt dần dần dâng lên niềm tuyệt vọng.
Rốt cuộc, nàng chu môi đỏ lên, dỗi nói: "Khó trách muốn ta dùng thân thể tới trao đổi. Giờ gạo đã nấu thành cơm rồi, chàng chính là không muốn cho ta cơ hội hối hận chứ gì. Nam nhân, haizz, sớm đã nhìn thấu!"
U Vô Mệnh ngẩn ra, sau đó vui sướng cười ha hả, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng ngực.
Từ nay về sau, nàng chính là mệnh của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.