Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chương 127
Đại Hà Đông Lưu
06/05/2022
Lâm Thanh Thạch không muốn cho mấy đứa nhỏ tiếp tục nghe nữa, e rằng sẽ chỉ làm cho chúng sợ hãi hơn thôi.
Hiểu Hiểu đưa chúng ra phía ngoài sân rồi lại chăm chú lắng nghe, cô cũng muốn nghe ngóng một chút.
Sau khi thảo luận xong, lúc này không nên đi quá nhiều người, vì vậy Lâm Thanh Thạch sẽ đi cùng Vệ Hỉ Nhạc và Lâm Hoa Trạch.
Lam Xảo Mẫn đi tới đơn vị giúp Vân Vi xin nghỉ phép, nếu nghỉ mà không nói một tiếng thì chính là bỏ bê công việc, như vậy sẽ bị đuổi việc mất. Trong tâm Lâm Thanh Thạch cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì con trai và con gái út đã trưởng thành và cũng rất hiểu chuyện.
Trước hết Vân Vi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày rồi sau đó hãng đi làm trở lại. Hiện tại không thể để Vân Vi đi làm, tinh thần cô đang không tốt, sẽ dễ xảy ra vấn đề.
Mọi chuyện đã ổn thỏa, Vệ Hỉ Nhạc nói với Hiểu Hiểu và hai đứa nhóc, dặn chúng không được nói với người ngoài về chuyện này và tuyệt đối đừng kể với ai, nếu ai đó hỏi bọn họ đã đi đâu thì bọn chúng sẽ nói rằng họ đã đi tỉnh thành phố.
Sau đó vội vàng sắp xếp đồ đạc lên đường.
Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng của Vân Vi, mặc dù không hề chảy một giọt nước mắt nào, nhưng cô như người mất hồn, như thể là một cái xác không hồn. Cô vào bếp để làm cho Vân Vi và hai cháu trai của mình một tô mì nóng hổi, mỗi người thêm một quả trứng.
“Chị dâu à, trên đường đi đến đây chắc chị đói lắm rồi. Chị hãy mau ăn mì đi, ăn xong rồi thì ngủ một giấc cho lấy lại sức ạ.” Vân Vi sụt sịt mũi, vừa nãy cô đã xả hết cảm xúc với Lâm Thanh Thạch và Vệ Hỉ Nhạc, hiện tại tâm tình khá hơn nhiều. Sau khi ngoan ngoãn ăn hết tô mì, trên mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười. Cô không biết phải làm sao bây giờ nữa, trước tiên chắc phải ngủ một giấc thật ngon.
Cô ngủ với hai anh em Lâm Trấn Giang và Lâm Chấn Hải, bọn họ ôm chặt lấy nhau rồi chau mày, từ tư thế ngủ có thể thấy được sự bồn chồn lo lắng của cô.
Lâm Hoa Khôn ngồi ở trên ngạch cửa(*) một hồi lâu, ánh mắt nhìn Hiểu Hiểu, trầm giọng hỏi mà không hề quấy rầy giấc ngủ của bọn họ: "Em gái à, bây giờ chúng ta phải làm sao? Anh hai có thể rời khỏi đó không?"
[Chú thích: (*) Ngạch cửa: là phần tiếp giáp giữa mảnh sân và nền của ngôi nhà.]
Không phải là anh bi quan, mà trên công xã cũng có người bị chính quyền điều xuống dưới nhưng chưa có người nào được thả ra.
Nếu anh hai không được thả ra, vậy thì chị dâu phải làm sao bây giờ?
Hiện tại chị dâu và anh hai đã ly hôn, dựa trên phương diện pháp luật mà nói thì bọn họ không còn quan hệ hay dính dáng gì với nhau, nhưng lại có hai đứa con, nếu chị dâu thật sự quyết định ly hôn với anh hai, vậy hai đứa nhỏ sẽ do nhà bọn họ nuôi dưỡng.
Nhà họ có đủ điều kiện để nuôi chúng, có thêm hai đứa nhỏ cũng không thành vấn đề, đến lúc ăn cơm thì ăn ít lại một chút, ăn ít thịt cũng không sao.
Anh muốn nhanh chóng tốt nghiệp cấp ba, sau này còn có thể làm một công việc tốt, kiếm được thật nhiều tiền.
Hiểu Hiểu vẫn im lặng, vấn đề không phải ở đây mà chính là sự phân biệt đối xử đối với trẻ em và những lời đồn đại nhảm nhí của người lớn, đó mới chính là cái khó để kiểm soát nhất.
Nhưng Hiểu Hiểu không dám đem những suy nghĩ này nói ra.
Mặc kệ cho bọn họ ngoài kia có nói ra nói vào như thế nào, cô vẫn quyết định sẽ che chở cho hai đứa cháu này.
Không có người tới tìm Vệ Hỉ Nhạc, nhưng có hai người đến tìm Lâm Thanh Thạch, bởi vì ông là trưởng thôn, thôn dân có vấn đề, mâu thuẫn hay có thư giới thiệu ai đều sẽ tìm đến ông để giải quyết.
Hiểu Hiểu đã nói với bọn họ là cha đi lên tỉnh thành, ngày mai mới quay lại để bọn họ yên tâm về nhà trước.
Hiểu Hiểu đưa chúng ra phía ngoài sân rồi lại chăm chú lắng nghe, cô cũng muốn nghe ngóng một chút.
Sau khi thảo luận xong, lúc này không nên đi quá nhiều người, vì vậy Lâm Thanh Thạch sẽ đi cùng Vệ Hỉ Nhạc và Lâm Hoa Trạch.
Lam Xảo Mẫn đi tới đơn vị giúp Vân Vi xin nghỉ phép, nếu nghỉ mà không nói một tiếng thì chính là bỏ bê công việc, như vậy sẽ bị đuổi việc mất. Trong tâm Lâm Thanh Thạch cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì con trai và con gái út đã trưởng thành và cũng rất hiểu chuyện.
Trước hết Vân Vi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày rồi sau đó hãng đi làm trở lại. Hiện tại không thể để Vân Vi đi làm, tinh thần cô đang không tốt, sẽ dễ xảy ra vấn đề.
Mọi chuyện đã ổn thỏa, Vệ Hỉ Nhạc nói với Hiểu Hiểu và hai đứa nhóc, dặn chúng không được nói với người ngoài về chuyện này và tuyệt đối đừng kể với ai, nếu ai đó hỏi bọn họ đã đi đâu thì bọn chúng sẽ nói rằng họ đã đi tỉnh thành phố.
Sau đó vội vàng sắp xếp đồ đạc lên đường.
Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng của Vân Vi, mặc dù không hề chảy một giọt nước mắt nào, nhưng cô như người mất hồn, như thể là một cái xác không hồn. Cô vào bếp để làm cho Vân Vi và hai cháu trai của mình một tô mì nóng hổi, mỗi người thêm một quả trứng.
“Chị dâu à, trên đường đi đến đây chắc chị đói lắm rồi. Chị hãy mau ăn mì đi, ăn xong rồi thì ngủ một giấc cho lấy lại sức ạ.” Vân Vi sụt sịt mũi, vừa nãy cô đã xả hết cảm xúc với Lâm Thanh Thạch và Vệ Hỉ Nhạc, hiện tại tâm tình khá hơn nhiều. Sau khi ngoan ngoãn ăn hết tô mì, trên mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười. Cô không biết phải làm sao bây giờ nữa, trước tiên chắc phải ngủ một giấc thật ngon.
Cô ngủ với hai anh em Lâm Trấn Giang và Lâm Chấn Hải, bọn họ ôm chặt lấy nhau rồi chau mày, từ tư thế ngủ có thể thấy được sự bồn chồn lo lắng của cô.
Lâm Hoa Khôn ngồi ở trên ngạch cửa(*) một hồi lâu, ánh mắt nhìn Hiểu Hiểu, trầm giọng hỏi mà không hề quấy rầy giấc ngủ của bọn họ: "Em gái à, bây giờ chúng ta phải làm sao? Anh hai có thể rời khỏi đó không?"
[Chú thích: (*) Ngạch cửa: là phần tiếp giáp giữa mảnh sân và nền của ngôi nhà.]
Không phải là anh bi quan, mà trên công xã cũng có người bị chính quyền điều xuống dưới nhưng chưa có người nào được thả ra.
Nếu anh hai không được thả ra, vậy thì chị dâu phải làm sao bây giờ?
Hiện tại chị dâu và anh hai đã ly hôn, dựa trên phương diện pháp luật mà nói thì bọn họ không còn quan hệ hay dính dáng gì với nhau, nhưng lại có hai đứa con, nếu chị dâu thật sự quyết định ly hôn với anh hai, vậy hai đứa nhỏ sẽ do nhà bọn họ nuôi dưỡng.
Nhà họ có đủ điều kiện để nuôi chúng, có thêm hai đứa nhỏ cũng không thành vấn đề, đến lúc ăn cơm thì ăn ít lại một chút, ăn ít thịt cũng không sao.
Anh muốn nhanh chóng tốt nghiệp cấp ba, sau này còn có thể làm một công việc tốt, kiếm được thật nhiều tiền.
Hiểu Hiểu vẫn im lặng, vấn đề không phải ở đây mà chính là sự phân biệt đối xử đối với trẻ em và những lời đồn đại nhảm nhí của người lớn, đó mới chính là cái khó để kiểm soát nhất.
Nhưng Hiểu Hiểu không dám đem những suy nghĩ này nói ra.
Mặc kệ cho bọn họ ngoài kia có nói ra nói vào như thế nào, cô vẫn quyết định sẽ che chở cho hai đứa cháu này.
Không có người tới tìm Vệ Hỉ Nhạc, nhưng có hai người đến tìm Lâm Thanh Thạch, bởi vì ông là trưởng thôn, thôn dân có vấn đề, mâu thuẫn hay có thư giới thiệu ai đều sẽ tìm đến ông để giải quyết.
Hiểu Hiểu đã nói với bọn họ là cha đi lên tỉnh thành, ngày mai mới quay lại để bọn họ yên tâm về nhà trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.