Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
Chương 64: Không phải người
Tọa Quan Sơn Hải
21/08/2023
Vân Ngạn cảm nhận được mình đang siết chặt nắm đấm.
Tất cả học sinh đều vây xem, phát ra tiếng sột soạt, có vài người lộ vẻ bất an, có vài người thì hả hê khi người khác gặp họa.
"Nhanh! Nhanh đi cứu anh ấy!" Vân Ngạn nghe được bản thân đang hét lớn với 'cậu' trong ký ức, nhưng 'cậu' trong ký ức chỉ đứng nhìn, không nhúc nhích.
'Cậu' không di chuyển, nhưng kẻ bắt nạt thì có.
Sau khi tỉnh dậy, Vân Ngạn nhớ đến lời Thẩm Thanh Nhã từng nói với cậu, biết được người này là con cả của Vương Túc Sanh, Vương Triệt.
Vương Triệt đút tay trong túi đi đến trước mặt Thẩm Sơ Hành, chợt đưa tay đẩy hắn, cú đẩy khiến Thẩm Sơ Hành lảo đảo, chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững bằng chân giả chưa dùng quen và cái chân bị thương còn lại.
Ánh mắt Thẩm Sơ Hành vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng so với vừa rồi, lại nhiều thêm một tia tuyệt vọng, hắn biết bản thân sẽ đối mặt với chuyện gì.
Vương Triệt nhìn những người xung quanh, nụ cười ngày càng đắc ý, lại đẩy Thẩm Sơ Hành thêm lần nữa: "Con mẹ nó mày không biết nhúc nhích à?"
Lần này Thẩm Sơ Hành suýt ngã, nhưng hắn vẫn cố hết sức đứng vững lại, vẫn cúi đầu nhìn mặt đất, im lặng.
Nếu hắn có thể chạy, hắn đã sớm chạy, nhưng hiện tại ngay cả đi bộ cũng có thể bị người khác cười nhạo.
Hắn chỉ có thể đứng tại chỗ.
Không ai đến cứu hắn.
"Tai mày bị điếc rồi hả, tao bảo mà đi hai bước!"
Thẩm Sơ Hành vẫn không nhúc nhích.
Hắn càng im lặng ngoan cố chống cự, càng khơi dậy sự bạo lực của Vương Triệt.
Vương Triệt không nói nữa, trên mặt hiện lên nét âm độc, hắn đá mạnh vào chân đang bị thương của Thẩm Sơ Hành, Thẩm Sơ Hành đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nhưng hắn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ là cuối cùng không giữ cân bằng được nữa, ngã xuống đất.
Vài người bạn đồng hành của Vương Triệt đứng xung quanh cười lớn, xen lẫn với tiếng kêu sợ hãi của các cô gái, có tiếng hít khí của vài người, còn có rất nhiều người xì xào bàn tán, nhưng không một ai dám tiến lên trước.
'Cậu' trong trí nhớ không nhịn được nữa, nhưng cũng không hành động tùy tiện, vội vàng liếc nhìn xung quanh, đúng lúc 'cậu' đang đứng ở cầu thang, dụng cụ vệ sinh được đặt dưới gầm cầu thang, 'cậu' đi qua lấy cây lau nhà, lúc xoay người đi ra ngoài thì có người cản 'cậu' lại.
"Cậu làm gì!" Người đó ngẩng đầu, gương mặt này hình như có hơi quen, nhưng Vân Ngạn không nhớ ra đây là ai.
'Cậu' tránh người này, không nói một lời bước về phía trước.
Người nọ lại đến cản 'cậu': "Ba cậu đã bảo cậu đừng quan tâm tới mà?! Cậu còn muốn bị ba đánh nữa hả!"
'Cậu' dừng lại, hơi do dự.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc do dự đó, bên kia đã đánh nhau, cậu không nghe Thẩm Sơ Hành nói cái gì, đám người kia quây quanh hắn, có người tay đấm chân đá, có người túm lấy Thẩm Sơ Hành, để mặc Vương Triệt tháo chân giả của hắn ra, đập mạnh xuống đất.
Mọi người đứng xung quanh ồn ào chỉ trỏ, nhưng không ai muốn xông lên, ai cũng không muốn người bị đánh biến thành bản thân mình.
Hình như 'cậu' trong trí nhớ giãy giụa một lát, lại lần nữa tiến lên, lập tức bị người bạn kia kéo lại: "Cậu nghĩ tới mẹ cậu đi!"
"Nghĩ cái rắm!" 'Cậu' trong trí nhớ vùng vẫy, cuối cùng dùng hết sức vùng thoát khỏi người bạn đó, giận dữ hét lên: "Tình huống này còn không ra tay! Mẹ nó còn phải người không!!!"
Người bạn bị cậu hét làm sửng sốt, buông lỏng tay.
"Cậu" buông cây lau nhà ra, thừa dịp tức giận ném mạnh bóng rổ về phía đám người kia, ném chuẩn ngay đầu Vương Triệt.
Vương Triệt mới vừa dẫm một chân lên chân giả bị tháo ra, đã bị đập vào đầu, tức giận quát: "Đệt mẹ nó! Ai!"
Vương Triệt quay đầu, 'cậu' đã đạp rớt phần lau, cầm cây gậy gỗ vọt lên, đánh thẳng vào người Vương Triệt.
Vương Triệt phản ứng rất nhanh, tránh được nhưng vẫn bị đánh vào vai.
Vài người thấy Vương Triệt bị đánh, lập tức mặc kệ Thẩm Sơ Hành, cả đám loạn xà ngầu bay vào đánh 'cậu'.
...
Vân Ngạn cảm thấy bản thân trong trí nhớ giống như bị điên rồi vậy, lửa giận trong lòng suýt khiến cậu tỉnh dậy, bọn họ đánh loạn xạ, bản thân bị đau cũng không để ý.
Cuối cùng, một nhóm giáo viên chạy đến kéo cả lũ ra.
Hai bên là hai tòa dạy học, mà đến tận bây giờ mới có giáo viên đứng ra, Vân Ngạn cảm thấy thật nực cười.
Sau đó, đám đông giải tán, 'cậu' cùng một vài giáo viên đi tới muốn kéo Thẩm Sơ Hành dậy.
Nhưng khi có giáo viên muốn giúp Thẩm Sơ Hành, hắn đã tránh khỏi tay người đó.
Giáo viên có lẽ cảm thấy chột dạ, không định dìu hắn nữa, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Trong lúc đánh nhau chân giả của Thẩm Sơ Hành đã bị hư, không dùng được nữa, 'cậu' trong trí nhớ bước tới, cứng nhắc nói: "Đi, tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Thẩm Sơ Hành cứng đờ hồi lâu, cuối cùng đồng ý.
Thẩm Sơ Hành được 'cậu' cõng đến phòng y tế.
Do dùng chân giả nên Thẩm Sơ Hành không ngồi xe lăn đến đây, bây giờ không có chân giả, hắn không thể đi lại được.
Khi đến phòng y tế, bác sĩ nhìn hai người bị đánh bầm xanh bầm tím, cũng không hỏi nhiều, vội vàng bôi thuốc cho bọn họ.
Thẩm Sơ Hành ngồi trên giường, 'cậu' ngồi trên ghế đẩu, hai người không ai lên tiếng cũng không nhìn đối phương.
Cho đến khi vết thương được xử lý xong, bác sĩ đi ra ngoài, hai người vẫn im lặng.
Thời gian trong trí nhớ bị kéo dài, ánh mặt trời rọi qua khung cửa sổ, soi rõ từng hạt bụi trong không khí.
Qua hồi lâu sau, Vân Ngạn nghe được bản thân cứng đờ lên tiếng: "Xin lỗi nha, ra tay chậm."
Thẩm Sơ Hành vẫn luôn cúi đầu rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn 'cậu', ánh mắt lập lòe, không đợi 'cậu' hiểu cảm xúc đó là gì, hắn đã cụp mi xuống, che khuất ánh mắt.
...
Ký ức khác với giấc mơ, rất nhiều tình tiết trong trí nhớ đều rất tỉ mỉ chi tiết, thậm chí ngay cả cảm xúc, qua lâu vậy rồi vẫn có thể cảm nhận được.
Vân Ngạn bừng tỉnh vào lúc nửa đêm, ngồi trên giường, vùi mặt vào lòng bàn tay, đôi mắt đỏ hoe.
Lúc trước cậu chỉ nghe Thẩm Thanh Nhã nhắc tới chuyện này đã rất đau lòng, mà hiện tại, cảnh tượng như vậy xuất hiện trong trí nhớ của cậu, rõ ràng ngay trước mắt.
Trong bóng tối, Vân Ngạn nhớ lại cảnh tượng đó, chỉ thấy khó chịu đến không thở nổi, theo bản năng cầm lấy điện thoại trên đầu giường, mở ra đoạn chat với Thẩm Sơ Hành.
Cậu nhìn đến tin nhắn cuối cùng, bọn họ chúc nhau "ngủ ngon", trong lòng tràn đầy may mắn, nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại.
Cậu rất muốn hỏi một câu "anh ngủ chưa", rất muốn nói vài câu cùng Thẩm Sơ Hành, nhưng cậu biết nếu bây giờ cậu nhắn tin qua, nhất định sẽ đánh thức hắn, hắn luôn cài đặt âm báo tin nhắn đặc biệt cho riêng cậu.
Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem lại những tin nhắn cũ giữa cậu và Thẩm Sơ Hành, xoa dịu nỗi bồn chồn trong lòng.
May mà, may mà hiện tại Vương Triệt đã liệt nửa người trên, nếu không, Vân Ngạn thầm nghĩ: Cậu nhất định sẽ tự mình từng dao từng dao một đâm chết hắn.
Tới ngày hôm sau, Vân Ngạn vừa đến đoàn phim đã tìm Mạc Lâm hỏi: "Mẹ của Thẩm Sơ Hành cũng bị xóa trí nhớ?"
"Không, không có!" Mạc Lâm khó hiểu.
Vân Ngạn buông hắn ra.
Nói như vậy, tức Thẩm Thanh Nhã nhớ hết tất cả mọi thứ.
Vậy thì, chắc hẳn bà sẽ nhớ rõ sự tồn tại của 'cậu'.
Chẳng qua cho đến hiện tại, Vân Ngạn cũng không biết 'cậu' là ai.
Cậu còn nhớ mình đã từng hỏi Thẩm Thanh Nhã: "Chẳng lẽ không có một ai bằng lòng đứng ra bảo vệ anh ấy ạ?"
Khi đó Thẩm Thanh Nhã nói "có", nhưng khi cậu hỏi lại, bà không trả lời nữa.
Vậy thì người này, chắc là bản thân cậu.
Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì?
Có vài lần cậu muốn tìm điện thoại gọi cho Thẩm Thanh Nhã, nhưng cuối cùng đều từ bỏ, vẫn quyết định chờ thêm một chút.
Mấy ngày sau, cậu nhớ lại một vài ký ức rải rác.
Ví dụ như sau khi trở về nhà cậu bị một người đàn ông răn dạy.
"Tao đã nói với mày bao nhiêu lần! Chuyện của nhà họ Vương không cần mày lo!"
"Gần đây tao qua lại với Vương tổng rất nhiều, ngày nào mày cũng đánh nhau với con nhà người ta, mày bảo tao phải làm người thế nào?!"
'Cậu' nghe răn dạy, chợt cười nói: "Ngài vốn dĩ cũng chả làm người được."
"Mày!" Người đàn ông khó thở, tháo thắt lưng ra đánh: "Phí công tao nuôi mày!"
"Tiểu Vũ!" Một người phụ nữ xông tới bảo vệ cậu, quát người đàn ông: "Anh dựa vào cái gì đánh nó! Tiểu Vũ làm đúng chứ không sai!"
Cậu nhìn người phụ nữ kia, phát hiện người này đã từng xuất hiện trong trước đó rồi, chính là mẹ cậu.
Thời gian của giấc mơ này hẳn là sớm hơn thời điểm miếng ngọc xuất hiện, người phụ nữ mặc một cái váy liền thân, vừa nhìn đã biết không rẻ, nhìn qua có vẻ là sống trong nhung lụa, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, có lẽ bởi vì không có thứ gì khiến bà mệt mỏi, so với giấc mơ lúc trước trẻ tuổi hơn một tí.
"Nó đúng cái rắm!" Người đàn ông quát người phụ nữ xong lại quát cậu: "Mày có biết mày gây bao nhiêu rắc rối cho tao không hả?! Lần trước bọn mày đánh nhau, tao đã chạy tới xin lỗi Vương Túc Sanh xong rồi! Cuối cùng mới xem như không có chuyện gì, kết quả mày lại đánh tiếp? Lần này mày đi xin lỗi với tao!"
"Con không đi."
"Nhất định phải đi!"
"Đi cái rắm á! Không thì ngài thử nằm sấp xuống đất liếm giày Vương Triệt xem có thơm hay không đi, chắc chắn cha nó sẽ bỏ qua cho ngài."
"Mày!" Người đàn ông giận đến mức mặt sắp thành màu gan heo, cầm thắt lưng quất tới, trong nhà một phen gà bay chó sủa.
"Đừng đánh nữa!" Người phụ nữ lại bảo vệ cậu.
Người đàn ông quát người phụ nữ: "Cô còn biết làm gì khác ngoại trừ suốt ngày che chở nó không!"
Lời này vừa nói ra, trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại.
"Anh cảm thấy tôi vô dụng đúng không?" Hồi lâu sau, người phụ nữ lên tiếng, đôi mắt đỏ bừng: "Vậy thì ly hôn đi?"
...
Cuối cùng Vân Ngạn cũng rõ tại sao trong trí nhớ 'cậu' thường xuyên mặc quần áo mang giày trông rất đắt tiền, nhưng đoạn đầu tiên trong trí nhớ, bản thân cùng với mẹ lại ở trong căn phòng bình thường như thế.
Đoạn ký ức lúc nhận được miếng ngọc kia là sau này, khi đó, chắc hẳn ba mẹ cậu đã ly hôn.
Cũng không phải vì cậu đánh nhau với Vương Triệt, sự kiện đó chỉ là ngòi nổ thôi.
Bây giờ nhìn lại, trong mảnh ký ức ấy, cậu có thể cảm nhận được bất an và bực bội của bản thân khi đó, đau lòng và quyến luyến dành cho mẹ, cùng với sự khinh bỉ cùng căm hận dành cho ba.
Ly hôn cũng tốt... Chỉ là không biết hiện tại bọn họ thế nào, ở đâu.
Trừ cái này ra, cậu còn có một ít ký ức ở trường học.
Dường như khi đó cậu không ham học lắm, sách giáo khoa đặt trên bàn cũng không lật, hình như cậu với Vương Triệt học cùng lớp, mỗi lần đi ra đi vào nhìn thấy nhau cũng không thuận mắt, luôn xảy ra mâu thuẫn lớn nhỏ.
Rốt cuộc Vương Triệt không làm gì cậu, nhưng cậu nhìn Vương Triệt là thấy khó chịu, lúc đi học nhìn cái đầu của Vương Triệt chỉ muốn đánh hắn.
Có hôm đi ngang qua lớp bên cạnh, cậu thấy Thẩm Sơ Hành lẻ loi ngồi đọc sách ở bàn cuối.
Cậu luôn đi ngang lớp bên cạnh, luôn nhìn thấy Thẩm Sơ Hành. Thẩm Sơ Hành luôn cô đơn như vậy, không có người đến gần, Thẩm Sơ Hành cũng không chủ động giao tiếp với người khác.
Rõ ràng anh ta cũng là giáo thảo, là dạng người được người khác săn đón, sùng bái và thần tượng.
Vân Ngạn cảm nhận bản thân trong trí nhớ đang phiền muộn, nhìn thấy bên cạnh Thẩm Sơ Hành còn trống một cái bàn, vì vậy 'cậu' đi tới, kéo ghế ra, ngồi xuống.
"Tiết tiếp theo của lớp cậu là gì vậy?" Cậu chọt Thẩm sơ Hành đang làm bài, hỏi.
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu một cái, im lặng.
'Cậu' bĩu môi, nghĩ Thẩm Sơ Hành sẽ không trả lời, 'cậu' vỗ vỗ nam sinh phía trước: "Có thể cho tôi xem thời khóa biểu của lớp các cậu không?"
Nam sinh phía trước nhìn 'cậu', ngẩn người, đưa thời khóa biểu cho 'cậu'.
Cậu xem thời khóa biểu, vỗ tay một cái: "Hai lớp chúng ta học cùng một giáo viên, đúng lúc hồi nãy học tiết toán tôi ngủ quên, sẵn qua đây nghe ké thêm lần nữa."
"Tiết toán! Nghe lại lần nữa?!" Vẻ mặt của cậu bạn đưa thời khóa biểu kiểu đầu óc cậu bị thủng à: "Này, tiết tiếp theo của lớp các cậu là gì?"
"Tiếng Anh."
"Vậy cậu không học tiếng Anh à?"
"Tiếng Anh cũng phải học?"
"..." Cậu bạn chịu thêm đả kích, yên lặng xoay người về...
'Cậu' nhìn thoáng qua thời khóa biểu, rồi nhìn xung quanh, phát hiện không có giáo viên, lấy điện thoại ra chụp lại thời khóa biểu.
"Này." 'Cậu' lại chọt Thẩm Sơ Hành, gõ mặt bàn: "Vì sự ham học của tôi, cho tôi mượn chỗ nha."
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu một cái, mí mắt run run, lại quay đầu đi, không nói lời nào.
Rất nhiều đoạn ngắn đều giống vậy, 'cậu' ngồi bên cạnh Thẩm Sơ Hành, Thẩm Sơ Hành không từ chối cũng không nói lời nào.
Hình như 'cậu' đã thông báo với giáo viên chủ nhiệm, sau này vẫn luôn học ở lớp Thẩm Sơ Hành, dù sao các tiết học và giáo viên ở hai lớp đều giống nhau, chỉ khác thứ tự.
Dường như Vương Triệt luôn muốn gây rắc rối cho Thẩm Sơ Hành, nhưng mỗi lần thấy 'cậu' bên cạnh, có lẽ biết dù có đánh cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích, nên lại bực bội bỏ đi.
Thẩm Sơ Hành chưa từng nói cảm ơn, 'cậu' cũng chưa bao giờ nghĩ Thẩm Sơ Hành sẽ cảm ơn 'cậu'.
'Cậu' không cố ý thân thiết với Thẩm Sơ Hành, chỉ là ở bên cạnh hắn thôi.
Cho nên... khi nhìn thấy ký ức sau này, cậu cũng không biết hai người có quan hệ thế nào.
Đoạn ký ức tiếp theo, cậu lại thấy được miếng ngọc bội.
Đây hẳn là sau đoạn ký ức đầu tiên.
Thẩm Sơ Hành đeo chân giả, chắc là vừa tan tiết thể dục nên ngồi ở bậc thang sân thể dục.
Thẩm Sơ Hành vẫn rất gầy, nhưng trông khá hơn lúc bị bắt nạt trước đây nhiều.
Vân Ngạn nhìn bản thân trong trí nhớ đi đến ngồi cạnh hắn, im lặng, khuỷu tay chống trên đầu gối, nghiêng người về phía trước, nhìn sân thể dục.
Thẩm Sơ Hành chợt hỏi 'cậu': "Đây là cái gì?"
'Cậu' cúi đầu, thấy miếng ngọc bội được lồng vào sợi dây tơ hồng, lủng lẳng trước ngực lúc ẩn lúc hiện, vội vàng cởi xuống, 'cậu' cảm thấy rất xấu.
"Người lớn cho cậu?" Thẩm Sơ Hành nói, 'cậu' quay đầu, thấy được ý cười trong mắt Thẩm Sơ Hành.
"...Ừm." 'Cậu' không cất ngọc bội vào túi, cầm trong tay sờ sờ: "Bà ngoại tớ lên núi cầu, nói cái gì mà khai quang, giữ bình an gì đó... Trưa nay tớ đến nhà ngoại ăn cơm nên đeo, quên đi."
Ý cười trong mắt Thẩm Sơ Hành càng đậm, hỏi 'cậu': "Người lớn chúc phúc, cậu tháo xuống làm gì?"
'Cậu' bĩu môi, tự luyến vuốt tóc: "Cái này... Chẳng phải nó không phù hợp với khí chất của tớ à?"
Thẩm Sơ Hành dời tầm mắt, nụ cười trên khóe miệng không hề phai nhạt.
"Ấy?" 'Cậu' nhìn Thẩm Sơ Hành, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: "Không thì tớ tặng cho cậu nha, với phong cách ăn mặc kín kẽ của cậu, chắc chắn không bị ai nhìn thấy đâu."
Thẩm Sơ Hành cạn lời nhìn 'cậu'.
"Nhìn tớ vậy làm gì." Vân Ngạn cảm giác được trong lòng 'cậu' đang cười xấu xa, trên mặt lại chính trực: "Ngôi miếu kia rất linh! Là do một cao tăng khai quang, giữ bình an."
Chương 63<:
Tất cả học sinh đều vây xem, phát ra tiếng sột soạt, có vài người lộ vẻ bất an, có vài người thì hả hê khi người khác gặp họa.
"Nhanh! Nhanh đi cứu anh ấy!" Vân Ngạn nghe được bản thân đang hét lớn với 'cậu' trong ký ức, nhưng 'cậu' trong ký ức chỉ đứng nhìn, không nhúc nhích.
'Cậu' không di chuyển, nhưng kẻ bắt nạt thì có.
Sau khi tỉnh dậy, Vân Ngạn nhớ đến lời Thẩm Thanh Nhã từng nói với cậu, biết được người này là con cả của Vương Túc Sanh, Vương Triệt.
Vương Triệt đút tay trong túi đi đến trước mặt Thẩm Sơ Hành, chợt đưa tay đẩy hắn, cú đẩy khiến Thẩm Sơ Hành lảo đảo, chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững bằng chân giả chưa dùng quen và cái chân bị thương còn lại.
Ánh mắt Thẩm Sơ Hành vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng so với vừa rồi, lại nhiều thêm một tia tuyệt vọng, hắn biết bản thân sẽ đối mặt với chuyện gì.
Vương Triệt nhìn những người xung quanh, nụ cười ngày càng đắc ý, lại đẩy Thẩm Sơ Hành thêm lần nữa: "Con mẹ nó mày không biết nhúc nhích à?"
Lần này Thẩm Sơ Hành suýt ngã, nhưng hắn vẫn cố hết sức đứng vững lại, vẫn cúi đầu nhìn mặt đất, im lặng.
Nếu hắn có thể chạy, hắn đã sớm chạy, nhưng hiện tại ngay cả đi bộ cũng có thể bị người khác cười nhạo.
Hắn chỉ có thể đứng tại chỗ.
Không ai đến cứu hắn.
"Tai mày bị điếc rồi hả, tao bảo mà đi hai bước!"
Thẩm Sơ Hành vẫn không nhúc nhích.
Hắn càng im lặng ngoan cố chống cự, càng khơi dậy sự bạo lực của Vương Triệt.
Vương Triệt không nói nữa, trên mặt hiện lên nét âm độc, hắn đá mạnh vào chân đang bị thương của Thẩm Sơ Hành, Thẩm Sơ Hành đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nhưng hắn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ là cuối cùng không giữ cân bằng được nữa, ngã xuống đất.
Vài người bạn đồng hành của Vương Triệt đứng xung quanh cười lớn, xen lẫn với tiếng kêu sợ hãi của các cô gái, có tiếng hít khí của vài người, còn có rất nhiều người xì xào bàn tán, nhưng không một ai dám tiến lên trước.
'Cậu' trong trí nhớ không nhịn được nữa, nhưng cũng không hành động tùy tiện, vội vàng liếc nhìn xung quanh, đúng lúc 'cậu' đang đứng ở cầu thang, dụng cụ vệ sinh được đặt dưới gầm cầu thang, 'cậu' đi qua lấy cây lau nhà, lúc xoay người đi ra ngoài thì có người cản 'cậu' lại.
"Cậu làm gì!" Người đó ngẩng đầu, gương mặt này hình như có hơi quen, nhưng Vân Ngạn không nhớ ra đây là ai.
'Cậu' tránh người này, không nói một lời bước về phía trước.
Người nọ lại đến cản 'cậu': "Ba cậu đã bảo cậu đừng quan tâm tới mà?! Cậu còn muốn bị ba đánh nữa hả!"
'Cậu' dừng lại, hơi do dự.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc do dự đó, bên kia đã đánh nhau, cậu không nghe Thẩm Sơ Hành nói cái gì, đám người kia quây quanh hắn, có người tay đấm chân đá, có người túm lấy Thẩm Sơ Hành, để mặc Vương Triệt tháo chân giả của hắn ra, đập mạnh xuống đất.
Mọi người đứng xung quanh ồn ào chỉ trỏ, nhưng không ai muốn xông lên, ai cũng không muốn người bị đánh biến thành bản thân mình.
Hình như 'cậu' trong trí nhớ giãy giụa một lát, lại lần nữa tiến lên, lập tức bị người bạn kia kéo lại: "Cậu nghĩ tới mẹ cậu đi!"
"Nghĩ cái rắm!" 'Cậu' trong trí nhớ vùng vẫy, cuối cùng dùng hết sức vùng thoát khỏi người bạn đó, giận dữ hét lên: "Tình huống này còn không ra tay! Mẹ nó còn phải người không!!!"
Người bạn bị cậu hét làm sửng sốt, buông lỏng tay.
"Cậu" buông cây lau nhà ra, thừa dịp tức giận ném mạnh bóng rổ về phía đám người kia, ném chuẩn ngay đầu Vương Triệt.
Vương Triệt mới vừa dẫm một chân lên chân giả bị tháo ra, đã bị đập vào đầu, tức giận quát: "Đệt mẹ nó! Ai!"
Vương Triệt quay đầu, 'cậu' đã đạp rớt phần lau, cầm cây gậy gỗ vọt lên, đánh thẳng vào người Vương Triệt.
Vương Triệt phản ứng rất nhanh, tránh được nhưng vẫn bị đánh vào vai.
Vài người thấy Vương Triệt bị đánh, lập tức mặc kệ Thẩm Sơ Hành, cả đám loạn xà ngầu bay vào đánh 'cậu'.
...
Vân Ngạn cảm thấy bản thân trong trí nhớ giống như bị điên rồi vậy, lửa giận trong lòng suýt khiến cậu tỉnh dậy, bọn họ đánh loạn xạ, bản thân bị đau cũng không để ý.
Cuối cùng, một nhóm giáo viên chạy đến kéo cả lũ ra.
Hai bên là hai tòa dạy học, mà đến tận bây giờ mới có giáo viên đứng ra, Vân Ngạn cảm thấy thật nực cười.
Sau đó, đám đông giải tán, 'cậu' cùng một vài giáo viên đi tới muốn kéo Thẩm Sơ Hành dậy.
Nhưng khi có giáo viên muốn giúp Thẩm Sơ Hành, hắn đã tránh khỏi tay người đó.
Giáo viên có lẽ cảm thấy chột dạ, không định dìu hắn nữa, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Trong lúc đánh nhau chân giả của Thẩm Sơ Hành đã bị hư, không dùng được nữa, 'cậu' trong trí nhớ bước tới, cứng nhắc nói: "Đi, tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Thẩm Sơ Hành cứng đờ hồi lâu, cuối cùng đồng ý.
Thẩm Sơ Hành được 'cậu' cõng đến phòng y tế.
Do dùng chân giả nên Thẩm Sơ Hành không ngồi xe lăn đến đây, bây giờ không có chân giả, hắn không thể đi lại được.
Khi đến phòng y tế, bác sĩ nhìn hai người bị đánh bầm xanh bầm tím, cũng không hỏi nhiều, vội vàng bôi thuốc cho bọn họ.
Thẩm Sơ Hành ngồi trên giường, 'cậu' ngồi trên ghế đẩu, hai người không ai lên tiếng cũng không nhìn đối phương.
Cho đến khi vết thương được xử lý xong, bác sĩ đi ra ngoài, hai người vẫn im lặng.
Thời gian trong trí nhớ bị kéo dài, ánh mặt trời rọi qua khung cửa sổ, soi rõ từng hạt bụi trong không khí.
Qua hồi lâu sau, Vân Ngạn nghe được bản thân cứng đờ lên tiếng: "Xin lỗi nha, ra tay chậm."
Thẩm Sơ Hành vẫn luôn cúi đầu rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn 'cậu', ánh mắt lập lòe, không đợi 'cậu' hiểu cảm xúc đó là gì, hắn đã cụp mi xuống, che khuất ánh mắt.
...
Ký ức khác với giấc mơ, rất nhiều tình tiết trong trí nhớ đều rất tỉ mỉ chi tiết, thậm chí ngay cả cảm xúc, qua lâu vậy rồi vẫn có thể cảm nhận được.
Vân Ngạn bừng tỉnh vào lúc nửa đêm, ngồi trên giường, vùi mặt vào lòng bàn tay, đôi mắt đỏ hoe.
Lúc trước cậu chỉ nghe Thẩm Thanh Nhã nhắc tới chuyện này đã rất đau lòng, mà hiện tại, cảnh tượng như vậy xuất hiện trong trí nhớ của cậu, rõ ràng ngay trước mắt.
Trong bóng tối, Vân Ngạn nhớ lại cảnh tượng đó, chỉ thấy khó chịu đến không thở nổi, theo bản năng cầm lấy điện thoại trên đầu giường, mở ra đoạn chat với Thẩm Sơ Hành.
Cậu nhìn đến tin nhắn cuối cùng, bọn họ chúc nhau "ngủ ngon", trong lòng tràn đầy may mắn, nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại.
Cậu rất muốn hỏi một câu "anh ngủ chưa", rất muốn nói vài câu cùng Thẩm Sơ Hành, nhưng cậu biết nếu bây giờ cậu nhắn tin qua, nhất định sẽ đánh thức hắn, hắn luôn cài đặt âm báo tin nhắn đặc biệt cho riêng cậu.
Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem lại những tin nhắn cũ giữa cậu và Thẩm Sơ Hành, xoa dịu nỗi bồn chồn trong lòng.
May mà, may mà hiện tại Vương Triệt đã liệt nửa người trên, nếu không, Vân Ngạn thầm nghĩ: Cậu nhất định sẽ tự mình từng dao từng dao một đâm chết hắn.
Tới ngày hôm sau, Vân Ngạn vừa đến đoàn phim đã tìm Mạc Lâm hỏi: "Mẹ của Thẩm Sơ Hành cũng bị xóa trí nhớ?"
"Không, không có!" Mạc Lâm khó hiểu.
Vân Ngạn buông hắn ra.
Nói như vậy, tức Thẩm Thanh Nhã nhớ hết tất cả mọi thứ.
Vậy thì, chắc hẳn bà sẽ nhớ rõ sự tồn tại của 'cậu'.
Chẳng qua cho đến hiện tại, Vân Ngạn cũng không biết 'cậu' là ai.
Cậu còn nhớ mình đã từng hỏi Thẩm Thanh Nhã: "Chẳng lẽ không có một ai bằng lòng đứng ra bảo vệ anh ấy ạ?"
Khi đó Thẩm Thanh Nhã nói "có", nhưng khi cậu hỏi lại, bà không trả lời nữa.
Vậy thì người này, chắc là bản thân cậu.
Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì?
Có vài lần cậu muốn tìm điện thoại gọi cho Thẩm Thanh Nhã, nhưng cuối cùng đều từ bỏ, vẫn quyết định chờ thêm một chút.
Mấy ngày sau, cậu nhớ lại một vài ký ức rải rác.
Ví dụ như sau khi trở về nhà cậu bị một người đàn ông răn dạy.
"Tao đã nói với mày bao nhiêu lần! Chuyện của nhà họ Vương không cần mày lo!"
"Gần đây tao qua lại với Vương tổng rất nhiều, ngày nào mày cũng đánh nhau với con nhà người ta, mày bảo tao phải làm người thế nào?!"
'Cậu' nghe răn dạy, chợt cười nói: "Ngài vốn dĩ cũng chả làm người được."
"Mày!" Người đàn ông khó thở, tháo thắt lưng ra đánh: "Phí công tao nuôi mày!"
"Tiểu Vũ!" Một người phụ nữ xông tới bảo vệ cậu, quát người đàn ông: "Anh dựa vào cái gì đánh nó! Tiểu Vũ làm đúng chứ không sai!"
Cậu nhìn người phụ nữ kia, phát hiện người này đã từng xuất hiện trong trước đó rồi, chính là mẹ cậu.
Thời gian của giấc mơ này hẳn là sớm hơn thời điểm miếng ngọc xuất hiện, người phụ nữ mặc một cái váy liền thân, vừa nhìn đã biết không rẻ, nhìn qua có vẻ là sống trong nhung lụa, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, có lẽ bởi vì không có thứ gì khiến bà mệt mỏi, so với giấc mơ lúc trước trẻ tuổi hơn một tí.
"Nó đúng cái rắm!" Người đàn ông quát người phụ nữ xong lại quát cậu: "Mày có biết mày gây bao nhiêu rắc rối cho tao không hả?! Lần trước bọn mày đánh nhau, tao đã chạy tới xin lỗi Vương Túc Sanh xong rồi! Cuối cùng mới xem như không có chuyện gì, kết quả mày lại đánh tiếp? Lần này mày đi xin lỗi với tao!"
"Con không đi."
"Nhất định phải đi!"
"Đi cái rắm á! Không thì ngài thử nằm sấp xuống đất liếm giày Vương Triệt xem có thơm hay không đi, chắc chắn cha nó sẽ bỏ qua cho ngài."
"Mày!" Người đàn ông giận đến mức mặt sắp thành màu gan heo, cầm thắt lưng quất tới, trong nhà một phen gà bay chó sủa.
"Đừng đánh nữa!" Người phụ nữ lại bảo vệ cậu.
Người đàn ông quát người phụ nữ: "Cô còn biết làm gì khác ngoại trừ suốt ngày che chở nó không!"
Lời này vừa nói ra, trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại.
"Anh cảm thấy tôi vô dụng đúng không?" Hồi lâu sau, người phụ nữ lên tiếng, đôi mắt đỏ bừng: "Vậy thì ly hôn đi?"
...
Cuối cùng Vân Ngạn cũng rõ tại sao trong trí nhớ 'cậu' thường xuyên mặc quần áo mang giày trông rất đắt tiền, nhưng đoạn đầu tiên trong trí nhớ, bản thân cùng với mẹ lại ở trong căn phòng bình thường như thế.
Đoạn ký ức lúc nhận được miếng ngọc kia là sau này, khi đó, chắc hẳn ba mẹ cậu đã ly hôn.
Cũng không phải vì cậu đánh nhau với Vương Triệt, sự kiện đó chỉ là ngòi nổ thôi.
Bây giờ nhìn lại, trong mảnh ký ức ấy, cậu có thể cảm nhận được bất an và bực bội của bản thân khi đó, đau lòng và quyến luyến dành cho mẹ, cùng với sự khinh bỉ cùng căm hận dành cho ba.
Ly hôn cũng tốt... Chỉ là không biết hiện tại bọn họ thế nào, ở đâu.
Trừ cái này ra, cậu còn có một ít ký ức ở trường học.
Dường như khi đó cậu không ham học lắm, sách giáo khoa đặt trên bàn cũng không lật, hình như cậu với Vương Triệt học cùng lớp, mỗi lần đi ra đi vào nhìn thấy nhau cũng không thuận mắt, luôn xảy ra mâu thuẫn lớn nhỏ.
Rốt cuộc Vương Triệt không làm gì cậu, nhưng cậu nhìn Vương Triệt là thấy khó chịu, lúc đi học nhìn cái đầu của Vương Triệt chỉ muốn đánh hắn.
Có hôm đi ngang qua lớp bên cạnh, cậu thấy Thẩm Sơ Hành lẻ loi ngồi đọc sách ở bàn cuối.
Cậu luôn đi ngang lớp bên cạnh, luôn nhìn thấy Thẩm Sơ Hành. Thẩm Sơ Hành luôn cô đơn như vậy, không có người đến gần, Thẩm Sơ Hành cũng không chủ động giao tiếp với người khác.
Rõ ràng anh ta cũng là giáo thảo, là dạng người được người khác săn đón, sùng bái và thần tượng.
Vân Ngạn cảm nhận bản thân trong trí nhớ đang phiền muộn, nhìn thấy bên cạnh Thẩm Sơ Hành còn trống một cái bàn, vì vậy 'cậu' đi tới, kéo ghế ra, ngồi xuống.
"Tiết tiếp theo của lớp cậu là gì vậy?" Cậu chọt Thẩm sơ Hành đang làm bài, hỏi.
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu một cái, im lặng.
'Cậu' bĩu môi, nghĩ Thẩm Sơ Hành sẽ không trả lời, 'cậu' vỗ vỗ nam sinh phía trước: "Có thể cho tôi xem thời khóa biểu của lớp các cậu không?"
Nam sinh phía trước nhìn 'cậu', ngẩn người, đưa thời khóa biểu cho 'cậu'.
Cậu xem thời khóa biểu, vỗ tay một cái: "Hai lớp chúng ta học cùng một giáo viên, đúng lúc hồi nãy học tiết toán tôi ngủ quên, sẵn qua đây nghe ké thêm lần nữa."
"Tiết toán! Nghe lại lần nữa?!" Vẻ mặt của cậu bạn đưa thời khóa biểu kiểu đầu óc cậu bị thủng à: "Này, tiết tiếp theo của lớp các cậu là gì?"
"Tiếng Anh."
"Vậy cậu không học tiếng Anh à?"
"Tiếng Anh cũng phải học?"
"..." Cậu bạn chịu thêm đả kích, yên lặng xoay người về...
'Cậu' nhìn thoáng qua thời khóa biểu, rồi nhìn xung quanh, phát hiện không có giáo viên, lấy điện thoại ra chụp lại thời khóa biểu.
"Này." 'Cậu' lại chọt Thẩm Sơ Hành, gõ mặt bàn: "Vì sự ham học của tôi, cho tôi mượn chỗ nha."
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu một cái, mí mắt run run, lại quay đầu đi, không nói lời nào.
Rất nhiều đoạn ngắn đều giống vậy, 'cậu' ngồi bên cạnh Thẩm Sơ Hành, Thẩm Sơ Hành không từ chối cũng không nói lời nào.
Hình như 'cậu' đã thông báo với giáo viên chủ nhiệm, sau này vẫn luôn học ở lớp Thẩm Sơ Hành, dù sao các tiết học và giáo viên ở hai lớp đều giống nhau, chỉ khác thứ tự.
Dường như Vương Triệt luôn muốn gây rắc rối cho Thẩm Sơ Hành, nhưng mỗi lần thấy 'cậu' bên cạnh, có lẽ biết dù có đánh cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích, nên lại bực bội bỏ đi.
Thẩm Sơ Hành chưa từng nói cảm ơn, 'cậu' cũng chưa bao giờ nghĩ Thẩm Sơ Hành sẽ cảm ơn 'cậu'.
'Cậu' không cố ý thân thiết với Thẩm Sơ Hành, chỉ là ở bên cạnh hắn thôi.
Cho nên... khi nhìn thấy ký ức sau này, cậu cũng không biết hai người có quan hệ thế nào.
Đoạn ký ức tiếp theo, cậu lại thấy được miếng ngọc bội.
Đây hẳn là sau đoạn ký ức đầu tiên.
Thẩm Sơ Hành đeo chân giả, chắc là vừa tan tiết thể dục nên ngồi ở bậc thang sân thể dục.
Thẩm Sơ Hành vẫn rất gầy, nhưng trông khá hơn lúc bị bắt nạt trước đây nhiều.
Vân Ngạn nhìn bản thân trong trí nhớ đi đến ngồi cạnh hắn, im lặng, khuỷu tay chống trên đầu gối, nghiêng người về phía trước, nhìn sân thể dục.
Thẩm Sơ Hành chợt hỏi 'cậu': "Đây là cái gì?"
'Cậu' cúi đầu, thấy miếng ngọc bội được lồng vào sợi dây tơ hồng, lủng lẳng trước ngực lúc ẩn lúc hiện, vội vàng cởi xuống, 'cậu' cảm thấy rất xấu.
"Người lớn cho cậu?" Thẩm Sơ Hành nói, 'cậu' quay đầu, thấy được ý cười trong mắt Thẩm Sơ Hành.
"...Ừm." 'Cậu' không cất ngọc bội vào túi, cầm trong tay sờ sờ: "Bà ngoại tớ lên núi cầu, nói cái gì mà khai quang, giữ bình an gì đó... Trưa nay tớ đến nhà ngoại ăn cơm nên đeo, quên đi."
Ý cười trong mắt Thẩm Sơ Hành càng đậm, hỏi 'cậu': "Người lớn chúc phúc, cậu tháo xuống làm gì?"
'Cậu' bĩu môi, tự luyến vuốt tóc: "Cái này... Chẳng phải nó không phù hợp với khí chất của tớ à?"
Thẩm Sơ Hành dời tầm mắt, nụ cười trên khóe miệng không hề phai nhạt.
"Ấy?" 'Cậu' nhìn Thẩm Sơ Hành, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: "Không thì tớ tặng cho cậu nha, với phong cách ăn mặc kín kẽ của cậu, chắc chắn không bị ai nhìn thấy đâu."
Thẩm Sơ Hành cạn lời nhìn 'cậu'.
"Nhìn tớ vậy làm gì." Vân Ngạn cảm giác được trong lòng 'cậu' đang cười xấu xa, trên mặt lại chính trực: "Ngôi miếu kia rất linh! Là do một cao tăng khai quang, giữ bình an."
Chương 63<:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.