Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Bốn Nam Chủ Văn Khởi Điểm
Chương 41:
Đại Mộng Đương Giác
17/10/2023
Hôm nay là ngày mười năm mới có một lần tuyển chọn đệ tử tiên môn, thân là phong chủ hắn nhất định phải tọa trấn.
Mười năm một lần, cho dù tâm tính hắn lạnh lẽo, nhưng cũng có một loại cảm giác mệt mỏi.
Chỉ là thân là phong chủ không thể không làm ra bộ dáng, tay áo dài phủi nhẹ mây mù, trường kiếm sau lưng “Vù vù” một tiếng, đột nhiên bay ra ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hắn.
Hắn đạp đi lên, vừa định ngự kiếm trở về, đột nhiên không trung giăng đầy mây đen, sấm sét ầm ầm.
Tựa hồ có một đôi bàn tay khổng lồ, cố xé mà kéo ra màn trời, đem tất cả hỗn độn sâu thẳm bên trong xé ra cho người ta xem.
Vẹt Tiểu Phượng nháy mắt xù lông: “Ai nha mẹ ơi! Xiêm y của ông trời bị xé rách rồi! Trời muốn mưa, Nguyên Hành mau thu quần áo trở về a!”
Nguyên Hành một phen bóp miệng con vẹt, hắn thấy dù cho trưởng lão Thiên giai bát phẩm cũng không có chút phản ứng nào với khe hở không gian này, không khỏi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là cơ duyên của ta?”
Nếu như thế, hôm nay hắn liền tùy ý!
Mặt mày hắn chợt tắt, đem con vẹt nhét trờ lại cổ tay áo, trường kiếm theo chỉ dẫn mà động, trong nháy mắt mang theo hắn biến mất trong cái khe hở kia.
Vừa mở mắt, hắn phát hiện bản thân dừng ở một chỗ cánh đồng hoang vu.
Khắp nơi đều là một trận rít gào rống giận của dã thú. Mấy con dã thú đó cùng với yêu thú trong thế giới của hắn có chỗ bất đồng, nhưng đồng dạng đều hung ác.
Cảm nhận trong không khí cùng tiên khí có năng lượng dao động bất đồng, tại bí cảnh ở trong động phủ đã gặp qua vô số thế giới lớn nhỏ nhưng hắn cũng không hoảng loạn, chỉ xem như là một lần thí luyện mà thôi.
Tính tình hắn vốn là lãnh đạm, huống hồ mấy trăm năm nay còn có con vẹt này bồi hắn, ngược lại hắn cũng không tịch mịch.
Chỉ là hắn phát hiện, từ khi đi vào nơi này, thần hồn tựa như bị lôi kéo, vô luận dù có đi rất xa cũng đều như là không hề đi ra một vòng tròn.
Hắn ở trong thế giới này chậm chậm đi về phía trước ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng ở ngày cuối cùng đi tới trung tâm của cái “Vòng”, cũng chính là rơi vào một cái đầm lầy.
Trước kia, hắn gặp qua vô số Địa giai Thương thú, chẳng có gì là lạ, thắng đến khi hắn ở đây thấy được một con Thiên gia Thương thú.
Ngay tại thời điểm hắn đang quan sát cẩn thận, vừa quay đầu, liền thấy một hắc y nhân.
Nguyên Hành: “....”
Ninh Trục: “.....”
Hai người đều không động đậy.
Bên kia một con Thiên giai dị thú có diện mạo hung ác đang rít gào, giãy giụa rớt ra bùn đất cùng với hòn đá đều sắp rơi tới trên người hai người, nhưng hai người này vẫn không có động.
Không hiểu sao, cảm thấy linh hồn ở trên tản ra địch ý, cũng chỉ là hai người ở giữa đối kháng không hẹn mà gặp phải dã thú.
Tựa như là đang đấu sức để lấy cái gì đó, rõ ràng là toàn thân đều kéo căng đến cực hạn, nhưng vì để biểu hiện bộ dạng không thèm để ý, mà lông mày cũng không có nửa điểm rung động.
Sau một lúc lâu, Tiểu Phượng trộm thò đầu ra khỏi cổ tay áo của Nguyên Hành, tò mò đánh giá Ninh Trục. Thấy mặt mày Ninh Trục anh tuấn, giẫm chân một cái, chóng mặt liền rơi xuống đất.
“Mẹ ơi, soái ca.....”
Tiểu Phượng tựa như một cây gậy gỗ lăn trên mặt đất ba vòng, sau đó đột nhiên đối mắt với Thương thú.
“.....”
Tuy rằng con vẹt này chỉ sống ba trăm năm, nhưng lá gan chỉ sợ không bằng một con mèo sống ba năm, vừa nhìn thấy đôi mắt cực đại đỏ như mắt châu kia, sợ tới mức trợn trắng mắt, điên cuồng mà chọc đôi giày của Nguyên Hành:
“Nguyên Hành Nguyên Hành! Chạy mau chạy mau! Tiểu Phượng đã bị hù chết rồi!”
Nó kêu một tiếng như vậy, Ninh Trục mới thấy nó, không khỏi sửng sốt.
Tiểu Phượng bị soái ca nhìn thẳng như vậy, có chút thẹn thùng, nó chịu đựng cái nhìn chăm chú của Thương thú mà rùng mình nhảy lên trên vai Nguyên Hành, lông chim run run, õng ẹo tạo dáng.
Ninh Trục: “....”
Nguyên Hnahf mặt không biểu cảm mà đem Tiểu Phượng nhét vào cổ tay áo. Gật đầu với Ninh Trục một cái, thân hình xoay tròn, nháy mắt giống như sương khói tản ra ngoài động.
Ninh Trục cả kinh.
Công phu này gọi là gì?
Hiện thực không kịp để cho hắn kinh ngạc, Thiên giai Thương thú đột nhiên chui ra từ dưới đất, mở ra cái miệng khổng lồ dữ tợn mà hướng hắn cắn tới, hắn cũng bất chấp nhiều thứ, rút ra trường thương rồi đi lên nghênh đón.
Chỉ một thoáng, núi đất rung chuyển, tiếng rên cùng tiếng gầm gừ của Thương thú bao phủ lên núi đá sụp đổ.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cơ hồ đã dẹp yên của ải ở đỉnh núi, trong động mới an tĩnh lại.
Ở bên trong núi đá, Ninh Trục máu tươi đầm đìa mà ngã xuống, thi thể của Thiên giai cự thú đang nằm bên cạnh hắn.
Hắn phun ra một hơi, hai tròng mắt dần dần ảm đạm xuống.
Nguyên Hành đứng ở ngoài động, Tiểu Phượng đang nghiêng tai lắng nghe, sau đó thương tâm mà nói:
“Nguyên Hành, tiểu soái ca sắp chết rồi”.
Nguyên Hành nói: “Ngươi đây là muốn chết theo”.
Tiểu Phượng bắt đầu mổ tóc hắn: “Hắn lớn lên đẹp mắt như vậy, chết rất đáng tiếc a”.
Nguyên Hành bóp mỏ con vẹt: “Tướng mạo chỉ là túi da. Tu hành tu tâm, vì sao ngươi đã sống ba trăm năm mà còn không rõ”.
Tiểu Phượng điên cuồng đem miệng tránh thoát, lại không thoát ra được cái bàn tay to của Nguyên Hành.
Đột nhiên, cánh của Tiểu Phượng dừng lại, chớp chớp đôi mắt như hạt đậu xanh nhỏ bỗng nhiên sáng lên:
“Sống, soái ca lại sống!”
Nguyên Hành hơi hơi quay đầu. Thấy Ninh Trục giãy giụa mà đem độc đan của Thiên giai cự thú nhét vào trong miệng. Chỉ một thoáng, đối phương phát ra tiếng gào đau thảm thiết, gân xanh trên trán tuôn ra, máu tươi cơ hồ tràn ra từ bên trong lỗ chân lông.
Nguyên Hnahf nheo mắt lại.
Không khó để thấy, tiểu tử này làm vậy là muốn đánh cucojw một ván cuối cùng.
Nếu như nuốt vào độc đan mà sau đó có thể qua khỏi, vậy thì có thể giữ được tính mạng, thậm chí còn có thể thăng lên một bậc.
Nếu là không qua được, không chỉ là trước khi chết sẽ thể nghiệm được sự thống khổ của ruột xuyên bụng nát, mà còn là chết không toàn thây.
Tiểu Phượng xem đến run bần bật, tựa hồ như nhớ đến cái gì mà dán ở trên má Nguyên Hành mà cọ cọ:
“Nguyên Hành Nguyên Hành không sợ, Tiểu Phượng ở chỗ này bồi ngươi”.
Nguyên Hành rũ xuống hàng mi dài.
Tiểu Phượng là đang nhớ đến ba trăm năm trước, thời điểm một người một chim rơi vào Ma Uyên.
Khi đó hắn bị vạn tiễn xuyên tâm, là lúc hơi thở thoi thóp không thể không nuốt vào thú đan của Thiên giai Thương thú, lấy chết cầu sinh.
Tại đại đạo đơn giản nhất, có gan cãi lời thiên mệnh, không dễ dàng nhận mệnh, đối mặt với cái chết nói chung đều là lựa chọn giống nhau.
Có lẽ là thấy được chính mình đã từng như vậy ở trên người Ninh Trục, nỗi lòng hắn khó có khi dao động, nhìn về phía không trung sương mù dày đặc, không khỏi tối sầm hai tròng mắt.
Một lát sau, phía sau có tiếng bước chân truyền đến.
Nguyên Hành không quay đầu lại.
Mười năm một lần, cho dù tâm tính hắn lạnh lẽo, nhưng cũng có một loại cảm giác mệt mỏi.
Chỉ là thân là phong chủ không thể không làm ra bộ dáng, tay áo dài phủi nhẹ mây mù, trường kiếm sau lưng “Vù vù” một tiếng, đột nhiên bay ra ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hắn.
Hắn đạp đi lên, vừa định ngự kiếm trở về, đột nhiên không trung giăng đầy mây đen, sấm sét ầm ầm.
Tựa hồ có một đôi bàn tay khổng lồ, cố xé mà kéo ra màn trời, đem tất cả hỗn độn sâu thẳm bên trong xé ra cho người ta xem.
Vẹt Tiểu Phượng nháy mắt xù lông: “Ai nha mẹ ơi! Xiêm y của ông trời bị xé rách rồi! Trời muốn mưa, Nguyên Hành mau thu quần áo trở về a!”
Nguyên Hành một phen bóp miệng con vẹt, hắn thấy dù cho trưởng lão Thiên giai bát phẩm cũng không có chút phản ứng nào với khe hở không gian này, không khỏi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là cơ duyên của ta?”
Nếu như thế, hôm nay hắn liền tùy ý!
Mặt mày hắn chợt tắt, đem con vẹt nhét trờ lại cổ tay áo, trường kiếm theo chỉ dẫn mà động, trong nháy mắt mang theo hắn biến mất trong cái khe hở kia.
Vừa mở mắt, hắn phát hiện bản thân dừng ở một chỗ cánh đồng hoang vu.
Khắp nơi đều là một trận rít gào rống giận của dã thú. Mấy con dã thú đó cùng với yêu thú trong thế giới của hắn có chỗ bất đồng, nhưng đồng dạng đều hung ác.
Cảm nhận trong không khí cùng tiên khí có năng lượng dao động bất đồng, tại bí cảnh ở trong động phủ đã gặp qua vô số thế giới lớn nhỏ nhưng hắn cũng không hoảng loạn, chỉ xem như là một lần thí luyện mà thôi.
Tính tình hắn vốn là lãnh đạm, huống hồ mấy trăm năm nay còn có con vẹt này bồi hắn, ngược lại hắn cũng không tịch mịch.
Chỉ là hắn phát hiện, từ khi đi vào nơi này, thần hồn tựa như bị lôi kéo, vô luận dù có đi rất xa cũng đều như là không hề đi ra một vòng tròn.
Hắn ở trong thế giới này chậm chậm đi về phía trước ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng ở ngày cuối cùng đi tới trung tâm của cái “Vòng”, cũng chính là rơi vào một cái đầm lầy.
Trước kia, hắn gặp qua vô số Địa giai Thương thú, chẳng có gì là lạ, thắng đến khi hắn ở đây thấy được một con Thiên gia Thương thú.
Ngay tại thời điểm hắn đang quan sát cẩn thận, vừa quay đầu, liền thấy một hắc y nhân.
Nguyên Hành: “....”
Ninh Trục: “.....”
Hai người đều không động đậy.
Bên kia một con Thiên giai dị thú có diện mạo hung ác đang rít gào, giãy giụa rớt ra bùn đất cùng với hòn đá đều sắp rơi tới trên người hai người, nhưng hai người này vẫn không có động.
Không hiểu sao, cảm thấy linh hồn ở trên tản ra địch ý, cũng chỉ là hai người ở giữa đối kháng không hẹn mà gặp phải dã thú.
Tựa như là đang đấu sức để lấy cái gì đó, rõ ràng là toàn thân đều kéo căng đến cực hạn, nhưng vì để biểu hiện bộ dạng không thèm để ý, mà lông mày cũng không có nửa điểm rung động.
Sau một lúc lâu, Tiểu Phượng trộm thò đầu ra khỏi cổ tay áo của Nguyên Hành, tò mò đánh giá Ninh Trục. Thấy mặt mày Ninh Trục anh tuấn, giẫm chân một cái, chóng mặt liền rơi xuống đất.
“Mẹ ơi, soái ca.....”
Tiểu Phượng tựa như một cây gậy gỗ lăn trên mặt đất ba vòng, sau đó đột nhiên đối mắt với Thương thú.
“.....”
Tuy rằng con vẹt này chỉ sống ba trăm năm, nhưng lá gan chỉ sợ không bằng một con mèo sống ba năm, vừa nhìn thấy đôi mắt cực đại đỏ như mắt châu kia, sợ tới mức trợn trắng mắt, điên cuồng mà chọc đôi giày của Nguyên Hành:
“Nguyên Hành Nguyên Hành! Chạy mau chạy mau! Tiểu Phượng đã bị hù chết rồi!”
Nó kêu một tiếng như vậy, Ninh Trục mới thấy nó, không khỏi sửng sốt.
Tiểu Phượng bị soái ca nhìn thẳng như vậy, có chút thẹn thùng, nó chịu đựng cái nhìn chăm chú của Thương thú mà rùng mình nhảy lên trên vai Nguyên Hành, lông chim run run, õng ẹo tạo dáng.
Ninh Trục: “....”
Nguyên Hnahf mặt không biểu cảm mà đem Tiểu Phượng nhét vào cổ tay áo. Gật đầu với Ninh Trục một cái, thân hình xoay tròn, nháy mắt giống như sương khói tản ra ngoài động.
Ninh Trục cả kinh.
Công phu này gọi là gì?
Hiện thực không kịp để cho hắn kinh ngạc, Thiên giai Thương thú đột nhiên chui ra từ dưới đất, mở ra cái miệng khổng lồ dữ tợn mà hướng hắn cắn tới, hắn cũng bất chấp nhiều thứ, rút ra trường thương rồi đi lên nghênh đón.
Chỉ một thoáng, núi đất rung chuyển, tiếng rên cùng tiếng gầm gừ của Thương thú bao phủ lên núi đá sụp đổ.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cơ hồ đã dẹp yên của ải ở đỉnh núi, trong động mới an tĩnh lại.
Ở bên trong núi đá, Ninh Trục máu tươi đầm đìa mà ngã xuống, thi thể của Thiên giai cự thú đang nằm bên cạnh hắn.
Hắn phun ra một hơi, hai tròng mắt dần dần ảm đạm xuống.
Nguyên Hành đứng ở ngoài động, Tiểu Phượng đang nghiêng tai lắng nghe, sau đó thương tâm mà nói:
“Nguyên Hành, tiểu soái ca sắp chết rồi”.
Nguyên Hành nói: “Ngươi đây là muốn chết theo”.
Tiểu Phượng bắt đầu mổ tóc hắn: “Hắn lớn lên đẹp mắt như vậy, chết rất đáng tiếc a”.
Nguyên Hành bóp mỏ con vẹt: “Tướng mạo chỉ là túi da. Tu hành tu tâm, vì sao ngươi đã sống ba trăm năm mà còn không rõ”.
Tiểu Phượng điên cuồng đem miệng tránh thoát, lại không thoát ra được cái bàn tay to của Nguyên Hành.
Đột nhiên, cánh của Tiểu Phượng dừng lại, chớp chớp đôi mắt như hạt đậu xanh nhỏ bỗng nhiên sáng lên:
“Sống, soái ca lại sống!”
Nguyên Hành hơi hơi quay đầu. Thấy Ninh Trục giãy giụa mà đem độc đan của Thiên giai cự thú nhét vào trong miệng. Chỉ một thoáng, đối phương phát ra tiếng gào đau thảm thiết, gân xanh trên trán tuôn ra, máu tươi cơ hồ tràn ra từ bên trong lỗ chân lông.
Nguyên Hnahf nheo mắt lại.
Không khó để thấy, tiểu tử này làm vậy là muốn đánh cucojw một ván cuối cùng.
Nếu như nuốt vào độc đan mà sau đó có thể qua khỏi, vậy thì có thể giữ được tính mạng, thậm chí còn có thể thăng lên một bậc.
Nếu là không qua được, không chỉ là trước khi chết sẽ thể nghiệm được sự thống khổ của ruột xuyên bụng nát, mà còn là chết không toàn thây.
Tiểu Phượng xem đến run bần bật, tựa hồ như nhớ đến cái gì mà dán ở trên má Nguyên Hành mà cọ cọ:
“Nguyên Hành Nguyên Hành không sợ, Tiểu Phượng ở chỗ này bồi ngươi”.
Nguyên Hành rũ xuống hàng mi dài.
Tiểu Phượng là đang nhớ đến ba trăm năm trước, thời điểm một người một chim rơi vào Ma Uyên.
Khi đó hắn bị vạn tiễn xuyên tâm, là lúc hơi thở thoi thóp không thể không nuốt vào thú đan của Thiên giai Thương thú, lấy chết cầu sinh.
Tại đại đạo đơn giản nhất, có gan cãi lời thiên mệnh, không dễ dàng nhận mệnh, đối mặt với cái chết nói chung đều là lựa chọn giống nhau.
Có lẽ là thấy được chính mình đã từng như vậy ở trên người Ninh Trục, nỗi lòng hắn khó có khi dao động, nhìn về phía không trung sương mù dày đặc, không khỏi tối sầm hai tròng mắt.
Một lát sau, phía sau có tiếng bước chân truyền đến.
Nguyên Hành không quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.