Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

Chương 19: Tần Ngọc Huân.

Mang Quả Nhãn Kính Nương

20/01/2022

Cố Thừa Dịch muốn ăn món cay Tứ Xuyên, mặc dù Thôi trợ lý lòng có nghi vấn nhưng vẫn lái xe đến trung tâm Giang Đông, ở đó có quán ăn Tứ Xuyên nổi tiếng nhất.

Phòng ghế lô chỉ có Thẩm Niệm, Cố Thừa Dịch cùng với một người phục vụ.

Lấy được thực đơn trước, Cố Thừa Dịch không hề nghĩ ngợi thuận tay mà đưa cho Thẩm Niệm: "Chọn món."

Thẩm Niệm ăn cay không giỏi, nhận được thực đơn cô tự nhiên dựa theo hình ảnh mà chọn những món nhìn không không cay, làm lơ chiêu bài đề cử đồ ăn cay mà ngon kia, cô chỉ chọn những món ít cay hoặc dứt khoát không có ớt cay.

Lúc chọn xong cô còn cố ý hỏi phục vụ: "Cho hỏi những món ăn này bên trong sẽ không phải rất cay chứ?"

Phục vụ: "Đúng vậy, không cay lắm."

Nháy mắt giọng nói rơi xuống, Thẩm Niệm chú ý tới Cố Thừa Dịch lén lút nhẹ nhàng thở ra: "..."

Cho nên nam chính cũng không thể ăn cay, vậy chạy tới quán ăn Tứ Xuyên ăn cơm, còn đem quyền lợi gọi món ăn giao cho người khác là vì sao? Tự ngược à?

Gọi đồ ăn xong, phục vụ cầm thực đơn rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thôi trợ lý không biết đi đâu.

Không có Thôi trợ lý am hiểu điều tiết không khí ở đây, chỉ có trai đơn gái chiếc vẫn là chia tay trường hợp hai người hòa hảo với nhau, không khí có phần xấu hổ.

Nhớ đến người này tiêu phí không ít cho nguyên bộ Chanel trên người mình, Thẩm Niệm quyết định cho nam chính ít mặt mũi, bữa tối cũng dễ dàng tiêu hóa hơn.

"Sao lại muốn ăn món cay Tứ Xuyên?"

Loại vấn đề này cùng thời tiết giống nhau, không đề cập riêng tư, không dễ dàng khiến cho người khác mâu thuẫn tâm lý, là phương thức đơn giản để mở ra một chủ đề trò chuyện.

Nhưng, ở trong mắt Cố Thừa Dịch, khó có thể trả lời.

Bởi vì cự tuyệt Thôi Tân Đạt đề cử món ăn Quảng Đông nên mới lựa chọn tới ăn món cay Tứ Xuyên, không lý do gì cả. Bây giờ nhớ lại, anh còn cảm thấy chính mình thật không có đạo lý.

- - đơn thuần chính là không muốn Thẩm Niệm ăn đồ ăn mà Thôi Tân Đạt đề cử.

Trong lúc Thẩm Niệm xem thực đơn gọi món ăn, Cố Thừa Dịch rất nhiều lần đã hỏi chính mình "Vì cái gì?", nhưng đáp án lại là: Chính là không nghĩ ra.

Không có lý do gì cả.

"Ăn cái gì còn phải có lý do?" Cố tổng tài cố ý bày ra biểu hiện khó có thể nói chuyện, hy vọng Thẩm Niệm biết khó mà lui, đừng lại tiếp tục.

Giám đốc Thẩm lập tức hiểu: "Đúng vậy, không cần lý do gì cả, tôi thỉnh thoảng cũng hay vào buổi tối đánh răng xong vẫn còn muốn ăn kem cây đấy."

Lấy thân làm lá chắn, tán đồng lời nói của nam chính, có vẻ càng có sức thuyết phục.

Nhưng ý ở tai Cố Thừa Dịch, liền thành.. "Trước khi ngủ cô còn muốn ăn kem?". Đúng là thói quen ấu trĩ của mấy đứa con nít?

"Không được sao?" Thẩm Niệm rất thích ăn kem, "Tủ lạnh của tôi một năm bốn mùa đều trữ sẵn kem que, kem thạch trái cây, kem nho, kem dâu tây, muốn ăn liền ăn."

Cố Thừa Dịch nhíu mày: "Ừ thì, trong lúc đặc thù cô cũng ăn sao?"

"Vì cái gì không ăn?" thân thểThẩm Niệm không tồi, mười mấy năm chưa từng bị đau bụng kinh, một chút cũng không sợ: "Tôi không có đau bụng kinh, ăn chút kem không thành vấn đề."

Không có đau bụng kinh?



Cố Thừa Dịch đồng tử hơi co lại, theo như ký ức không có lỗi của anh nhớ thì, năm đó Thẩm Niệm chính là thường xuyên bị tra tấn đến sắc mặt trắng bệch, những ngày đó chỉ uống nước ấm, tuyệt không chạm vào đồ lạnh.

Anh không có nói ra, bất động thanh sắc mà áp nỗi khiếp sợ xuống: "Muốn ăn cái gì thì nói với thím Trần."

Thẩm Niệm khóe mắt co giật, cô thích ăn cái gì thì nói cho người giúp việc nhà nam chính làm gì?

"Không quan hệ, không cần làm phiền thím Trần đâu."

Mùa hè nóng bức, nguyên liệu nấu ăn bỏ trong tủ lạnh đều sẽ nhanh chóng bị hư, cho nên sẽ phải mua thêm nguyên liệu nấu ăn thường xuyên hơn, đặc biệt tiêu hao nhất chính là kem.

Suy nghĩ của Thẩm Niệm chính là lúc đi siêu thị mua đồ ăn thì thuận tiện chọn lựa mua vài loại, không cần phiền đến người khác.

Lời này lần thứ hai chọc đến Cố Thừa Dịch không vui -- Thẩm Niệm câu câu chữ chữ đều đang liều mạng cùng anh kéo ra khoảng cách quan hệ.

Không cần phiền toái, không cần quấy rầy, không cần, một lần lại một lần mà nhắc nhở hai người bọn họ hiện tại là đã chia tay. Quan hệ bạn trai cũ - bạn gái cũ, không cần thân thiết.

Thật là, bực mình mà.

Nghĩ đến chuyện: "Đau đến mặt không còn chút máu và không có đau bụng kinh" bại lộ, anh đè nén cảm giác núi lửa phun trào mà ra lửa xuống, quyết định dò hỏi thêm.

"Còn đồ uống, chọn gì?"

"Phục vụ." Thẩm Niệm vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ vang, phục vụ liền đưa thực đơn đồ uống vào.

Một ly nước chanh, một ly sữa bò.

Phục vụ tự tin đem nước chanh đặt trước mặt Cố Thừa Dịch, sữa bò đặt ở Thẩm Niệm, còn nói thêm: "Đồ ăn sẽ nhanh chóng làm xong, mong quý khách chờ một lát".

Chờ phục vụ lui ra ngoài, Thẩm Niệm mang khuôn mặt mỉm cười mà đem đồ uống của hai người đổi trở về, đúng là cho nam chính mặt mũi: "So với sữa bò, tôi đột nhiên muốn uống nước chanh hơn, anh không ngại chứ?"

Cố Thừa Dịch xoay đầu đi, hồi lâu nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.

Thôi vậy, Thẩm Diệm không muốn chọc anh thêm, coi như đại phát từ bi mà tha thứ cho anh không trả lời tin nhắn của cô!

Đồ ăn mang lên rất nhanh, đồ uống không bao lâu cũng mang lên, một lượt tiếp theo một lượt trên bàn đầy đồ ăn.

Hai người không nói chuyện nhiều với nhau, mà nếm thử thức ăn, không thể ăn hết, Thẩm Niệm liền gọi ngay hai phần chè đậu xanh.

Cô có chút xem nhẹ độ cay trong món ăn của nhà hàng Tứ Xuyên này rồi, độ cay này không phải nước uống bình thường có thể ép trụ, cần phải ăn chè đậu xanh để hạ hỏa.

Ăn xong bữa tối, ngồi nghỉ ngơi một chút, hai người từ trong phòng đi ra.

Quán ăn Tứ Xuyên này rất lớn, phòng lại nhiều, loanh quanh lòng vòng đường ra hơi khó tìm, Thẩm Niệm đi cùng Cố Thừa Dịch.

Ở nhà hàng mà nổi tiếng thì xác suất gặp được người quen rất cao, mới vừa đi tới khúc cua liền gặp phải hai người từ một phòng khác đi ra.

"Cố tổng." Người đàn ông nhìn dáng vẻ khoảng 30 tuổi, mặc một bộ tây trang màu đen chỉnh chu, mắt kính mắt có gọng vàng, vừa thấy liền biết là người tri thức.

Nháy mắt trong đầu Thẩm Niệm liền nhảy ra ý nghĩ "Văn nhã bại hoại", giống trong tiểu thuyết cô xem.

Cố Thừa Dịch gật đầu với người đàn ông, nói chuyện với anh ta: "Anh cũng tới nơi này ăn cơm hả?"

Người đàn ông mỉm cười: "Đúng vậy, nghe nói nơi này không tồi, thay đổi khẩu vị."

Ánh mắt anh ta tự nhiên nhìn về phía người bên cạnh Cố Thừa Dịch, Thẩm Niệm, khẽ gật đầu chào.



Thẩm Niệm mỉm cười đáp lại.

Cố Thừa Dịch không có hành động giới thiệu, hai người không thông qua anh mà giới thiệu lẫn nhau thì không tốt lắm, lúc này mỉm cười là đủ rồi.

Nhưng, không phải ai cũng có thể biết điều như người đàn ông này.

Ở phía sau người đàn ông còn có một người đàn ông trung niên bụng phệ khác, khuôn mặt bóng dầu, với thân phận và địa vị của bản thân sẽ không bao giờ được nhìn thấy Cố Thừa Dịch, khó có cơ hội được gặp ở bên ngoài, tất nhiên là không thể dễ dàng bỏ lỡ.

Trên bàn được ăn ngon uống tốt tùy tiện trò chuyện, ăn xong rồi còn gặp ở bên ngoài, lại lại còn gặp được Cố Thừa Dịch bên người dẫn theo phụ nữ, còn phải nói gì sao?

Tuy mấy năm nay chưa nghe nói Cố Thừa Dịch có bạn gái, nhưng trên đời này làm gì có đàn ông nào không cần phụ nữ?

Người đàn ông trung niên tùy tiện tưởng tượng liền biết là chuyện như thế nào, khen tặng nói: "Đây chính là bạn gái của Cố tổng sao? Xinh đẹp lại có khí chất, không biết là tiểu thư nhà ai."

Người đàn ông trung niên nghĩ Thẩm Niệm xinh đẹp lại khí chất, khẳng định là từ gia đình giàu có nào đó.

Nhưng mà, Thẩm Niệm cùng Cố Thừa Dịch tự biết gia cảnh của cô, không cha không mẹ xuất thân từ cô nhi viện, nghe câu "Tiểu thư" kia liền có cảm giác bị hạ thấp đi -- giống như cảm thấy người đàn ông trung niên đang nói là "Cô gái của câu lạc bộ đêm nào".

Thẩm Niệm ý cười phai nhạt chút, cô không rõ chân tướng lắm, tốt nhất vẫn là không nên tùy ý đắc tội với người nào.

Phản ứng của Cố Thừa Dịch trực tiếp hơn.

Tay cắm ở túi quần lấy ra đổi thành dắt tay Thẩm Niệm, làm lơ người đàn ông trung niên, sau đó gật đầu với người đàn ông mang mắt kính: "Chúng tôi đi trước, lần sau lại nói tiếp."

"Đi thong thả." Thấu kính người đàn ông hơi lóe.

Thẩm Niệm thấy thế liền cảm thấy như giả thiết "Phúc hắc", có hơi sợ.

Cảm giác đó đến khi lên Maybach vẫn còn, không thể biến mất.

Không biết được cảm giác của Thẩm Niệm nên Cố Thừa Dịch chỉ cho rằng cô là bị câu hồn đi rồi, tức khắc sắc mặt lạnh lùng: "Coi kìa, thích anh ta rồi hả?"

"Gì?" Thẩm Niệm hơi giật mình.

Cố Thừa Dịch vì nắm tay của Thẩm Niệm mà không khỏi khẩn trương, cảm giác mềm mại trơn trượt vẫn còn lưu lại ở lòng bàn tay anh, nhưng người nào đó lại mãn tâm mãn nhãn* người khác khác.

(* Mãn tâm mãn nhãn: Hài lòng)

Anh tưởng tượng như vậy, không khỏi hừ lạnh: "Có muốn tôi giúp giới thiệu luật sư cho cô thì cứ việc nói thẳng."

Giọng điệu nói ra như là âm dương quái khí.

Thôi trợ lý đi theo Cố Thừa Dịch nhiều năm như vậy, chưa từng nghe thấy anh nói như vậy với ai.

Trong không khí mùi dấm chua thật nồng quá.

Luật sư?

Không phải nói dối chứ?

Thẩm Niệm thử thăm dò hỏi: "Anh ta chính là người mà chưa thua lần kiện tụng nào, luật sư Tần Ngọc Huân?"

"Ừ." Cùng với tiếng hừ lạnh, không khí ghế sau xe Maybach như phảng phất dòng nước lạnh Siberia chảy qua, gió lạnh thổi vù vù, mang theo mùi dấm chua bị đông lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook