Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường
Chương 22
Liên Sóc
11/08/2021
Editor: spring | Beta: YAN
Đám Doanh Kiêu hôm qua nhốn nháo hò hét chơi đùa suốt một đêm, một đống nam sinh say khướt chen chúc lung tung qua đêm trong phòng bao. Bọn họ ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới mơ mơ màng màng mở mắt, từng tên tự đi ra ngoài tìm ăn.
Người khác đều là đứng lên xoa xoa mặt rồi trực tiếp đi thẳng, nhưng Doanh Kiêu có vỏ bọc thần tượng nặng một tấn nên không làm thế. Hắn bảo Trịnh Khuyết ra ngoài mua giúp hắn một bộ đồ rửa mặt, chắp vá sửa soạn lại một phen ở trong phòng vệ sinh mới ra cửa.
Nhìn gương mặt kinh ngạc của Cảnh Từ đứng phía trước, khóe môi Doanh Kiêu cong lên, vô cùng may mắn hồi sáng mình không thông đồng làm bậy với lũ quỷ lười kia.
Cảnh Từ vẫn chưa phản ứng kịp, sững sờ nhìn Doanh Kiêu: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Doanh Kiêu ném trà sữa đã uống một nửa trong tay vào trong thùng rác, đi đến: "Đêm qua chơi muộn quá nên không về nhà." Hắn nhíu mày nhìn Cảnh Từ: "Cậu quay về trường tự học trước giờ?"
Cảnh Từ rũ mắt: "Ừ."
Doanh Kiêu cười, không hỏi nhiều.
"Ăn cơm chưa? Cùng đi chứ?"
"Tôi ăn rồi." Cảnh Từ lắc đầu từ chối, cậu đang muốn nói tiếp thì Trịnh Khuyết vẫn luôn chờ ở phía sau chạy chậm đến: "Đi thôi, gặp phải thì đi cùng với bọn tôi đi, dù sao cậu cũng chỉ một mình."
Trịnh Khuyết có thần kinh thô như Định Hải Thần Châm*, hoàn toàn không biết trong lúc vô tình mình đã chọc vào chỗ đau của Cảnh Từ, còn cười hì hì khuyên: "Ăn rồi thì ăn thêm, một người đâu có thú vị, một đám người mới..."
*Định Hải Thần Châm: còn được biết đến với cái tên Kim Cô Bổng hay Gậy Như Ý, tương truyền nó vốn được sử dụng để Nguyên Thủy Thiên Tôn đo biển đo trời, nặng tới 1 vạn 3 ngàn 5 trăm cân (tương đương 8.100kg). Khi bị Tôn Ngộ Không đến quấy rầy, Đông Hải Long Vương vốn định cho "con khỉ lông lá" thấy thần châm quá nặng, thấy khó mà lui nào ngờ, pháp bảo ngàn năm gặp Tôn Ngộ Không như gặp được chủ nhân thực sự liền thu nhỏ thành Kim Cô Bổng cho Ngộ Không tùy ý sử dụng. Với vũ khí này, Tôn Ngộ Không tung hoành ngang dọc, thậm chí còn đại náo thiên cung, khiến cho thiên đình được dịp trời nghiêng đất ngả.
"Không phải mày có việc phải đi về sao?" Lời còn sót lại chưa kịp nói đã bị Doanh Kiêu cắt ngang.
Doanh Kiêu mỉm cười nhìn cậu ta: "Vậy về trước đi, khỏi cần phải để ý đến tao."
Trịnh Khuyết mở to hai mắt nhìn: "Tao lúc nào..."
"Đúng đúng đúng, chúng tao đi cùng với lão Trịnh rồi, anh Kiêu, mày cứ tùy ý." Hà Chúc đi tới, một tay bịt miệng Trịnh Khuyết, một tay kéo cậu ta về sau.
Trịnh Khuyết còn đang ưm ưm giãy giụa, muốn hỏi ra nghi vấn trong lòng thì bị Bành Trình Trình lặng lẽ đạp cho một cước, bi thảm rời đi.
Cuối cùng cũng giải quyết được tên chướng mắt, Doanh Kiêu ấn màn hình di động ngó vào đồng hồ, nói với Cảnh Từ: "Giờ này trường học vẫn chưa mở cửa, cậu cũng không vào được, cùng tôi ăn một bữa cơm?"
Hắn cười cười, chỉ vào bóng lưng sắp không nhìn thấy của đám Hà Chúc, chẳng biết xấu hổ bán thảm: "Bọn họ đi cả rồi, tôi không quá muốn ăn cơm một mình."
Cảnh Từ hơi do dự, vẫn gật đầu: "Được."
Doanh Kiêu chọn một quán trà, vốn định tùy tiện gọi vài món ăn, nhưng nghĩ đến thói quen không để lại cơm thừa của Cảnh Từ nên đành kêu một suất thịt heo nướng sốt mật ong và một suất sườn nướng, kèm thêm một phần rau muống xào tỏi. Xác nhận Cảnh Từ thật sự ăn rồi, hắn không gọi suất cho cậu nữa, tránh việc cậu ăn không nổi lại mạnh mẽ nhét vào trong bụng, chỉ gọi cho cậu một phần chè xoài bưởi.
"Hôm nay mấy người lão Lưu đang ở trường học chấm bài thi." Doanh Kiêu nhấp một ngụm canh xương, nói với Cảnh Từ: "Lúc chúng ta quay về có thể sẽ gặp phải ông ấy."
Giáo viên của Thực nghiệm tỉnh có năng suất vô cùng cao, sau khi thi xong, tuyệt đối không quá ba ngày sẽ cho ra toàn bộ thành tích.
Trong vòng bốn ngày, bảng vàng nhất định sẽ được dán trước cổng của một tòa nhà dạy học, tất cả thầy cô giáo và học sinh ra ra vào vào đều có thể trông thấy.
Doanh Kiêu cười khẽ: "Nhìn thấy cậu cố gắng như bây giờ, ông ấy chắc chắn vô cùng vui mừng."
Cảnh Từ hơi ngượng ngùng nhấp môi: "Cũng không có gì, chỉ là học tập bình thường thôi."
Lúc hai người đang nói chuyện chè xoài bưởi được đưa đến, Doanh Kiêu cầm chén giao cho Cảnh Từ: "Của cậu."
Cảnh Từ kinh ngạc: "Tôi không gọi."
"Không sao cả, cậu cũng tốn thời gian ngồi ăn cơm cùng tôi mà." Doanh Kiêu đẩy lại lần nữa: "Không biết cậu có thích không, tôi tùy ý gọi đấy."
Cảnh Từ không muốn lại chiếm tiện nghi của hắn, nhưng nếu từ chối quá cứng rắn thì cũng không ổn, chỉ có thể nhận: "Cảm ơn."
Trong lòng thì đang buồn rầu, lần này nên trả lại cho hắn cái gì đây.
Doanh Kiêu không biết trong lòng Cảnh Từ đang ngẫm nghĩ muốn vạch rõ giới hạn với hắn, vừa ăn cơm vừa nói: "Nếm thử một miếng xem thế nào?"
Cảnh Từ cầm thìa lên, nhẹ nhàng xúc một miếng nhỏ cho vào trong miệng.
Quán này dùng nguyên liệu rất có lương tâm, cho xoài vừa ngọt lại vừa nhiều, mùi sữa và mùi trái cây đều vô cùng đậm đà. Lúc bỏ vào miệng mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, ăn vừa ngon vừa sảng khoái.
"Ăn ngon lắm, rất ngọt." Cảnh Từ nuốt thịt quả trong miệng xuống, trả lời.
Doanh Kiêu nhìn kỹ vẻ mặt của cậu, thấy cậu thật sự thích thì yên tâm.
Cảnh Từ nói cảm ơn hắn lần nữa: "Cảm ơn."
"Khách sáo." Doanh Kiêu khẽ cười: "Cậu..."
Vừa mở đầu một câu, điện thoại hắn đặt trên bàn bỗng nhiên bắt đầu rung rung. Doanh Kiêu cụp mắt nhìn lướt qua tên người gọi, trực tiếp tắt máy.
Nhưng bên kia không buông tha, tiếp tục mạnh mẽ và hăng hái gọi điện, cảm giác hắn không nhận máy thề không bỏ qua.
Doanh Kiêu đặt đũa xuống, nói với Cảnh Từ: "Tôi ra ngoài nhận điện thoại."
Cảnh Từ gật đầu, ra hiệu hắn tùy ý.
Doanh Kiêu đi thẳng tới cửa mới nhấn nút trả lời.
"Thằng khốn Doanh Kiêu này!" Điện thoại vừa thông, người ở đầu dây bên kia liền không kịp chờ mà bắt đầu chửi ầm lên: "Có phải mày làm không? Có phải mày chọc chuyện của tao ra ngoài không?"
Năm nay Doanh Thắng Quân thi đại học, kết quả thi không tệ, vào được một trường 211 ở bản địa, làm ông Thắng thay đổi vẻ không chào đón gã trước đó, chẳng những tìm cho gã một vị hôn thê có gia thế mạnh mà tháng trước còn cử hành lễ đính hôn.
Doanh Thắng Quân vô cùng hài lòng với vị hôn thê của gã, bạch phú mỹ* chính thống, tính cách còn mềm mại, đặc biệt thích hợp làm vợ.
*Bạch phú mỹ: ám chỉ những cô gái da trắng, giàu có và xinh đẹp; hình mẫu lý tưởng mà các cô gái đều hướng đến.
Gã không di truyền thiên phú kinh doanh của ông Thắng, ngược lại di truyền tính lăng nhăng của ông ta.
Cho dù đã có vị hôn thê nhưng gã vẫn hẹn các em gái khác ở bên ngoài như thường. Mỗi đêm đổi một người, hàng đêm không trùng lặp.
Gã giấu giếm rất tốt, vị hôn thê chưa hề phát hiện bất kỳ dấu vết nào để lại, càng ngày càng đối xử tốt với gã.
Nhưng ngay mấy ngày trước, ảnh chụp gã cùng cô gái khác ra vào hộp đêm và khách sạn đột nhiên bị phát tán khắp nơi, diễn đàn của trường học, Tieba, rồi nhóm lớp, ngay cả công ty gia đình vị hôn thê của gã cũng không tránh khỏi.
Trên các bức ảnh, tuy mặt các em gái khác đều bị mờ nhưng mặt gã lại là HD, khiến gã muốn lừa gạt cho qua chuyện cũng không được.
Vị hôn thê với tính cách mềm mại, luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn đột ngột thay đổi thái độ, cứng rắn muốn hủy bỏ hôn ước.
Mấy ngày nay, Doanh Thắng Quân bị làm cho sứt đầu mẻ trán. Ở ngoài thì bị người ta dùng ánh mắt khác thường quan sát, về đến nhà còn phải chịu đựng ông Thắng quở mắng, ngày ngày trôi qua vô cùng thê thảm.
Gã tra xét vài ngày vẫn không tài nào tra được tên đầu sỏ.
Đến bây giờ bỗng nhiên phản ứng lại, trừ Doanh Kiêu ra, không ai có khả năng làm được loại chuyện này!
"Mày muốn chết!" Doanh Thắng Quân hùng hùng hổ hổ dọa dẫm: "Cũng không nhìn xem mình là cái thá gì! Mày cho rằng dùng loại thủ đoạn này là có thể bôi nhọ tao trước mặt ông già? Mày nằm mơ! Tao nói cho mày biết, Doanh Kiêu, mẹ mày chết rồi nhưng mẹ tao còn..."
Doanh Kiêu mặt không biểu cảm cúp điện thoại, thuận tay kéo số điện thoại của Doanh Thắng Quân vào sổ đen.
Hắn dựa vào tường, lạnh lùng rũ mắt, cảm xúc thô bạo trong lòng không ngừng chồng chất, nhiều đến mức gần như muốn căng nứt cả người hắn.
Lồng ngực Doanh Kiêu phập phồng kịch liệt. Hắn ra sức nhẫn nại, móc một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa, hung hăng hút hai hơi mới miễn cưỡng đè lại những cảm xúc âm u kia.
Cảnh Từ ngồi trên ghế dài đợi một lúc lâu mới đợi được Doanh Kiêu trở về.
Trên người hắn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, biểu cảm trên mặt không có gì khác so với lúc ra ngoài. Nhưng Cảnh Từ vô cùng mẫn cảm với cảm xúc của người khác, vừa liếc mắt liền nhìn ra tâm trạng Doanh Kiêu đang không tốt.
Cậu không có ý định tìm tòi việc riêng tư của người khác, cũng chẳng muốn hàn gắn quan hệ với Doanh Kiêu. Nhưng nhớ lại tối hôm qua người này vô tình vượt qua khoảng thời gian khó khăn cùng cậu, do dự trong chốc lát, cậu vẫn mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Hả?" Doanh Kiêu ngẩng đầu.
"Tâm trạng của cậu không tốt?" Cảnh Từ không biết an ủi người khác, trong quá khứ cũng không có ai cần cậu an ủi, cậu vắt hết óc nghĩ lời giải thích, nhưng cuối cùng lại chỉ khô khốc nặn ra một câu: "Có cần tôi giúp gì không?"
Trong lòng Doanh Kiêu đang bực bội, hắn nỗ lực duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, không muốn thất thố trước mặt Cảnh Từ. Lúc nghe được câu đầu tiên của cậu, hắn vốn định lừa bịp cho qua, ai ngờ Cảnh Từ vẫn còn đoạn sau.
"Có đấy." Doanh Kiêu để đũa xuống, nhếch môi nhìn Cảnh Từ: "Chỉ xem cậu có chịu hay không thôi."
Cảnh Từ lập tức gật đầu: "Cậu nói đi, miễn tôi có thể làm là được."
Chè xoài bưởi trong tay vẫn hơi lạnh, Cảnh Từ vừa mới đón nhận ý tốt từ Doanh Kiêu, đơn thuần buông lời cam đoan.
Doanh Kiêu cười khẽ, hắn lười biếng dựa vào thành ghế, nhìn thẳng vào Cảnh Từ: "Qua đây đi, cho tôi ôm một chốc."
Cảnh Từ ngẩn ra: "Cái gì?"
Doanh Kiêu đứng lên, đi về phía trước hai bước, thờ ơ nói: "Chẳng phải cậu bảo có thể làm được là sẽ làm sao? Hiện tại tôi đang cần ôm cậu để làm dịu cảm xúc."
Cảnh Từ trừng mắt lườm hắn một cái, cơ thể rúc về phía sau: "Cậu đừng náo loạn!"
Thấy dáng vẻ tránh hắn không kịp này của cậu, Doanh Kiêu cười trào phúng, không hề dây dưa nữa, xoay người nói: "Đi."
Cảnh Từ nhìn lướt qua đồ ăn vẫn còn hơn một nửa: "Cậu không ăn nữa?"
Doanh Kiêu ừ một tiếng, bước ra cửa.
Cảnh Từ do dự trong phút chốc, hơi không nỡ, nhưng nhớ đến cặp con ngươi âm trầm kia của Doanh Kiêu, rốt cuộc cậu vẫn không nói gì, yên lặng đi ra ngoài theo.
Quán trà này làm ăn khá khẩm, ông chủ cũng rất có đầu óc kinh doanh. Chỗ tiếp tân bày biện từng chồng đồ ngọt đóng gói tuyệt đẹp, đôi lúc khách hàng ăn xong cảm thấy không tệ, lúc tính tiền sẽ thuận tay mang một hộp đi.
Lúc này Doanh Kiêu đã một mình đi ra khỏi cửa trước.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, bước chân Cảnh Từ ngừng lại, đi hai bước về phía trước, cuối cùng vẫn vòng trở lại: "Cho tôi một hộp bánh xoài xốp."
Trên đường quay về trường học, Doanh Kiêu yên lặng khác thường, không trêu chọc Cảnh Từ, cũng không nói đùa với cậu. Dọc đường hai người không ai nói chuyện, đi vào khu ký túc xá.
Đến cửa phòng 301, Cảnh Từ dừng bước, gọi Doanh Kiêu vẫn đang đi về phía trước lại: "Chờ xíu."
Doanh Kiêu quay đầu lại, ngả ngớn nhìn Cảnh Từ: "Sao hả, nhớ tôi?"
Cảnh Từ mặc kệ hắn, tiến lên trước hai bước, nhét hộp bánh xoài xốp kia vào trong tay hắn.
Doanh Kiêu hơi sửng sốt, lần đầu tiên nghèo từ: "Cho... tôi hả?"
"Ừ." Cảnh Từ gật đầu, vừa móc chìa khóa mở cửa vừa nói: "Bữa trưa cậu ăn chưa no."
Bánh xoài xốp vừa mới ra lò, đáy hộp vẫn mang theo chút nhiệt độ. Doanh Kiêu cầm lấy cái hộp tinh xảo kia, trong lòng bỗng chốc nóng lên.
Trong nháy mắt này, có thứ gì đó phá đất chui lên, chớp mắt đã trưởng thành một chồi non nho nhỏ.
"Cậu..." Hầu kết Doanh Kiêu lăn lộn mấy lần, giọng nói hơi khàn khàn, xác nhận thêm lần nữa: "Cố ý mua cho tôi hả?"
Cảnh Từ đã đẩy cửa ký túc xá ra, nghe vậy thì nhìn hắn một cái, bình tĩnh đáp: "Ừ."
Doanh Kiêu nhắm mắt lại, nắm thật chặt hộp đồ ngọt, cảm nhận trái tim càng đập càng nhanh của mình, trong lòng mắng một câu thô tục.
Cảnh Từ không để ý đến hắn, đang muốn đóng cửa ký túc xá lại, Doanh Kiêu bỗng nhiên duỗi tay chặn cửa.
Cảnh Từ nghi hoặc: "Còn có việc?"
Doanh Kiêu chưa đi đến ký túc xá của hắn, chỉ hơi cúi đầu nhìn cậu, khẽ cười nói: "Bây giờ tôi biết là cậu nói thật rồi."
"Cái gì?"
"Chè xoài bưởi buổi trưa hôm nay." Doanh Kiêu nói: "Quả thực là ăn rất ngọt rất ngon."
Cảnh Từ vẫn chưa hiểu hết ý của hắn, hơi trợn to mắt ngẩng đầu nhìn hắn: "Hả? Sao đột nhiên cậu lại..."
Chưa nói hết lời, một ngón tay thon dài bỗng đè lên đôi môi cậu.
"Miệng chợt ngọt như vậy." Ngón tay Doanh Kiêu khẽ dùng sức ma sát, giọng nói trầm thấp, mang chút khàn khàn: "Là bởi vì ăn chè xoài bưởi sao?"
Hắn liếm liếm môi, ánh mắt rất có tính xâm lược rơi xuống môi Cảnh Từ, ý tứ sâu xa nói: "Lần sau, cũng cho tôi nếm thử nhé."
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Doanh Kiêu: Thôi xong rồi.
Đám Doanh Kiêu hôm qua nhốn nháo hò hét chơi đùa suốt một đêm, một đống nam sinh say khướt chen chúc lung tung qua đêm trong phòng bao. Bọn họ ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới mơ mơ màng màng mở mắt, từng tên tự đi ra ngoài tìm ăn.
Người khác đều là đứng lên xoa xoa mặt rồi trực tiếp đi thẳng, nhưng Doanh Kiêu có vỏ bọc thần tượng nặng một tấn nên không làm thế. Hắn bảo Trịnh Khuyết ra ngoài mua giúp hắn một bộ đồ rửa mặt, chắp vá sửa soạn lại một phen ở trong phòng vệ sinh mới ra cửa.
Nhìn gương mặt kinh ngạc của Cảnh Từ đứng phía trước, khóe môi Doanh Kiêu cong lên, vô cùng may mắn hồi sáng mình không thông đồng làm bậy với lũ quỷ lười kia.
Cảnh Từ vẫn chưa phản ứng kịp, sững sờ nhìn Doanh Kiêu: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Doanh Kiêu ném trà sữa đã uống một nửa trong tay vào trong thùng rác, đi đến: "Đêm qua chơi muộn quá nên không về nhà." Hắn nhíu mày nhìn Cảnh Từ: "Cậu quay về trường tự học trước giờ?"
Cảnh Từ rũ mắt: "Ừ."
Doanh Kiêu cười, không hỏi nhiều.
"Ăn cơm chưa? Cùng đi chứ?"
"Tôi ăn rồi." Cảnh Từ lắc đầu từ chối, cậu đang muốn nói tiếp thì Trịnh Khuyết vẫn luôn chờ ở phía sau chạy chậm đến: "Đi thôi, gặp phải thì đi cùng với bọn tôi đi, dù sao cậu cũng chỉ một mình."
Trịnh Khuyết có thần kinh thô như Định Hải Thần Châm*, hoàn toàn không biết trong lúc vô tình mình đã chọc vào chỗ đau của Cảnh Từ, còn cười hì hì khuyên: "Ăn rồi thì ăn thêm, một người đâu có thú vị, một đám người mới..."
*Định Hải Thần Châm: còn được biết đến với cái tên Kim Cô Bổng hay Gậy Như Ý, tương truyền nó vốn được sử dụng để Nguyên Thủy Thiên Tôn đo biển đo trời, nặng tới 1 vạn 3 ngàn 5 trăm cân (tương đương 8.100kg). Khi bị Tôn Ngộ Không đến quấy rầy, Đông Hải Long Vương vốn định cho "con khỉ lông lá" thấy thần châm quá nặng, thấy khó mà lui nào ngờ, pháp bảo ngàn năm gặp Tôn Ngộ Không như gặp được chủ nhân thực sự liền thu nhỏ thành Kim Cô Bổng cho Ngộ Không tùy ý sử dụng. Với vũ khí này, Tôn Ngộ Không tung hoành ngang dọc, thậm chí còn đại náo thiên cung, khiến cho thiên đình được dịp trời nghiêng đất ngả.
"Không phải mày có việc phải đi về sao?" Lời còn sót lại chưa kịp nói đã bị Doanh Kiêu cắt ngang.
Doanh Kiêu mỉm cười nhìn cậu ta: "Vậy về trước đi, khỏi cần phải để ý đến tao."
Trịnh Khuyết mở to hai mắt nhìn: "Tao lúc nào..."
"Đúng đúng đúng, chúng tao đi cùng với lão Trịnh rồi, anh Kiêu, mày cứ tùy ý." Hà Chúc đi tới, một tay bịt miệng Trịnh Khuyết, một tay kéo cậu ta về sau.
Trịnh Khuyết còn đang ưm ưm giãy giụa, muốn hỏi ra nghi vấn trong lòng thì bị Bành Trình Trình lặng lẽ đạp cho một cước, bi thảm rời đi.
Cuối cùng cũng giải quyết được tên chướng mắt, Doanh Kiêu ấn màn hình di động ngó vào đồng hồ, nói với Cảnh Từ: "Giờ này trường học vẫn chưa mở cửa, cậu cũng không vào được, cùng tôi ăn một bữa cơm?"
Hắn cười cười, chỉ vào bóng lưng sắp không nhìn thấy của đám Hà Chúc, chẳng biết xấu hổ bán thảm: "Bọn họ đi cả rồi, tôi không quá muốn ăn cơm một mình."
Cảnh Từ hơi do dự, vẫn gật đầu: "Được."
Doanh Kiêu chọn một quán trà, vốn định tùy tiện gọi vài món ăn, nhưng nghĩ đến thói quen không để lại cơm thừa của Cảnh Từ nên đành kêu một suất thịt heo nướng sốt mật ong và một suất sườn nướng, kèm thêm một phần rau muống xào tỏi. Xác nhận Cảnh Từ thật sự ăn rồi, hắn không gọi suất cho cậu nữa, tránh việc cậu ăn không nổi lại mạnh mẽ nhét vào trong bụng, chỉ gọi cho cậu một phần chè xoài bưởi.
"Hôm nay mấy người lão Lưu đang ở trường học chấm bài thi." Doanh Kiêu nhấp một ngụm canh xương, nói với Cảnh Từ: "Lúc chúng ta quay về có thể sẽ gặp phải ông ấy."
Giáo viên của Thực nghiệm tỉnh có năng suất vô cùng cao, sau khi thi xong, tuyệt đối không quá ba ngày sẽ cho ra toàn bộ thành tích.
Trong vòng bốn ngày, bảng vàng nhất định sẽ được dán trước cổng của một tòa nhà dạy học, tất cả thầy cô giáo và học sinh ra ra vào vào đều có thể trông thấy.
Doanh Kiêu cười khẽ: "Nhìn thấy cậu cố gắng như bây giờ, ông ấy chắc chắn vô cùng vui mừng."
Cảnh Từ hơi ngượng ngùng nhấp môi: "Cũng không có gì, chỉ là học tập bình thường thôi."
Lúc hai người đang nói chuyện chè xoài bưởi được đưa đến, Doanh Kiêu cầm chén giao cho Cảnh Từ: "Của cậu."
Cảnh Từ kinh ngạc: "Tôi không gọi."
"Không sao cả, cậu cũng tốn thời gian ngồi ăn cơm cùng tôi mà." Doanh Kiêu đẩy lại lần nữa: "Không biết cậu có thích không, tôi tùy ý gọi đấy."
Cảnh Từ không muốn lại chiếm tiện nghi của hắn, nhưng nếu từ chối quá cứng rắn thì cũng không ổn, chỉ có thể nhận: "Cảm ơn."
Trong lòng thì đang buồn rầu, lần này nên trả lại cho hắn cái gì đây.
Doanh Kiêu không biết trong lòng Cảnh Từ đang ngẫm nghĩ muốn vạch rõ giới hạn với hắn, vừa ăn cơm vừa nói: "Nếm thử một miếng xem thế nào?"
Cảnh Từ cầm thìa lên, nhẹ nhàng xúc một miếng nhỏ cho vào trong miệng.
Quán này dùng nguyên liệu rất có lương tâm, cho xoài vừa ngọt lại vừa nhiều, mùi sữa và mùi trái cây đều vô cùng đậm đà. Lúc bỏ vào miệng mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, ăn vừa ngon vừa sảng khoái.
"Ăn ngon lắm, rất ngọt." Cảnh Từ nuốt thịt quả trong miệng xuống, trả lời.
Doanh Kiêu nhìn kỹ vẻ mặt của cậu, thấy cậu thật sự thích thì yên tâm.
Cảnh Từ nói cảm ơn hắn lần nữa: "Cảm ơn."
"Khách sáo." Doanh Kiêu khẽ cười: "Cậu..."
Vừa mở đầu một câu, điện thoại hắn đặt trên bàn bỗng nhiên bắt đầu rung rung. Doanh Kiêu cụp mắt nhìn lướt qua tên người gọi, trực tiếp tắt máy.
Nhưng bên kia không buông tha, tiếp tục mạnh mẽ và hăng hái gọi điện, cảm giác hắn không nhận máy thề không bỏ qua.
Doanh Kiêu đặt đũa xuống, nói với Cảnh Từ: "Tôi ra ngoài nhận điện thoại."
Cảnh Từ gật đầu, ra hiệu hắn tùy ý.
Doanh Kiêu đi thẳng tới cửa mới nhấn nút trả lời.
"Thằng khốn Doanh Kiêu này!" Điện thoại vừa thông, người ở đầu dây bên kia liền không kịp chờ mà bắt đầu chửi ầm lên: "Có phải mày làm không? Có phải mày chọc chuyện của tao ra ngoài không?"
Năm nay Doanh Thắng Quân thi đại học, kết quả thi không tệ, vào được một trường 211 ở bản địa, làm ông Thắng thay đổi vẻ không chào đón gã trước đó, chẳng những tìm cho gã một vị hôn thê có gia thế mạnh mà tháng trước còn cử hành lễ đính hôn.
Doanh Thắng Quân vô cùng hài lòng với vị hôn thê của gã, bạch phú mỹ* chính thống, tính cách còn mềm mại, đặc biệt thích hợp làm vợ.
*Bạch phú mỹ: ám chỉ những cô gái da trắng, giàu có và xinh đẹp; hình mẫu lý tưởng mà các cô gái đều hướng đến.
Gã không di truyền thiên phú kinh doanh của ông Thắng, ngược lại di truyền tính lăng nhăng của ông ta.
Cho dù đã có vị hôn thê nhưng gã vẫn hẹn các em gái khác ở bên ngoài như thường. Mỗi đêm đổi một người, hàng đêm không trùng lặp.
Gã giấu giếm rất tốt, vị hôn thê chưa hề phát hiện bất kỳ dấu vết nào để lại, càng ngày càng đối xử tốt với gã.
Nhưng ngay mấy ngày trước, ảnh chụp gã cùng cô gái khác ra vào hộp đêm và khách sạn đột nhiên bị phát tán khắp nơi, diễn đàn của trường học, Tieba, rồi nhóm lớp, ngay cả công ty gia đình vị hôn thê của gã cũng không tránh khỏi.
Trên các bức ảnh, tuy mặt các em gái khác đều bị mờ nhưng mặt gã lại là HD, khiến gã muốn lừa gạt cho qua chuyện cũng không được.
Vị hôn thê với tính cách mềm mại, luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn đột ngột thay đổi thái độ, cứng rắn muốn hủy bỏ hôn ước.
Mấy ngày nay, Doanh Thắng Quân bị làm cho sứt đầu mẻ trán. Ở ngoài thì bị người ta dùng ánh mắt khác thường quan sát, về đến nhà còn phải chịu đựng ông Thắng quở mắng, ngày ngày trôi qua vô cùng thê thảm.
Gã tra xét vài ngày vẫn không tài nào tra được tên đầu sỏ.
Đến bây giờ bỗng nhiên phản ứng lại, trừ Doanh Kiêu ra, không ai có khả năng làm được loại chuyện này!
"Mày muốn chết!" Doanh Thắng Quân hùng hùng hổ hổ dọa dẫm: "Cũng không nhìn xem mình là cái thá gì! Mày cho rằng dùng loại thủ đoạn này là có thể bôi nhọ tao trước mặt ông già? Mày nằm mơ! Tao nói cho mày biết, Doanh Kiêu, mẹ mày chết rồi nhưng mẹ tao còn..."
Doanh Kiêu mặt không biểu cảm cúp điện thoại, thuận tay kéo số điện thoại của Doanh Thắng Quân vào sổ đen.
Hắn dựa vào tường, lạnh lùng rũ mắt, cảm xúc thô bạo trong lòng không ngừng chồng chất, nhiều đến mức gần như muốn căng nứt cả người hắn.
Lồng ngực Doanh Kiêu phập phồng kịch liệt. Hắn ra sức nhẫn nại, móc một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa, hung hăng hút hai hơi mới miễn cưỡng đè lại những cảm xúc âm u kia.
Cảnh Từ ngồi trên ghế dài đợi một lúc lâu mới đợi được Doanh Kiêu trở về.
Trên người hắn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, biểu cảm trên mặt không có gì khác so với lúc ra ngoài. Nhưng Cảnh Từ vô cùng mẫn cảm với cảm xúc của người khác, vừa liếc mắt liền nhìn ra tâm trạng Doanh Kiêu đang không tốt.
Cậu không có ý định tìm tòi việc riêng tư của người khác, cũng chẳng muốn hàn gắn quan hệ với Doanh Kiêu. Nhưng nhớ lại tối hôm qua người này vô tình vượt qua khoảng thời gian khó khăn cùng cậu, do dự trong chốc lát, cậu vẫn mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Hả?" Doanh Kiêu ngẩng đầu.
"Tâm trạng của cậu không tốt?" Cảnh Từ không biết an ủi người khác, trong quá khứ cũng không có ai cần cậu an ủi, cậu vắt hết óc nghĩ lời giải thích, nhưng cuối cùng lại chỉ khô khốc nặn ra một câu: "Có cần tôi giúp gì không?"
Trong lòng Doanh Kiêu đang bực bội, hắn nỗ lực duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, không muốn thất thố trước mặt Cảnh Từ. Lúc nghe được câu đầu tiên của cậu, hắn vốn định lừa bịp cho qua, ai ngờ Cảnh Từ vẫn còn đoạn sau.
"Có đấy." Doanh Kiêu để đũa xuống, nhếch môi nhìn Cảnh Từ: "Chỉ xem cậu có chịu hay không thôi."
Cảnh Từ lập tức gật đầu: "Cậu nói đi, miễn tôi có thể làm là được."
Chè xoài bưởi trong tay vẫn hơi lạnh, Cảnh Từ vừa mới đón nhận ý tốt từ Doanh Kiêu, đơn thuần buông lời cam đoan.
Doanh Kiêu cười khẽ, hắn lười biếng dựa vào thành ghế, nhìn thẳng vào Cảnh Từ: "Qua đây đi, cho tôi ôm một chốc."
Cảnh Từ ngẩn ra: "Cái gì?"
Doanh Kiêu đứng lên, đi về phía trước hai bước, thờ ơ nói: "Chẳng phải cậu bảo có thể làm được là sẽ làm sao? Hiện tại tôi đang cần ôm cậu để làm dịu cảm xúc."
Cảnh Từ trừng mắt lườm hắn một cái, cơ thể rúc về phía sau: "Cậu đừng náo loạn!"
Thấy dáng vẻ tránh hắn không kịp này của cậu, Doanh Kiêu cười trào phúng, không hề dây dưa nữa, xoay người nói: "Đi."
Cảnh Từ nhìn lướt qua đồ ăn vẫn còn hơn một nửa: "Cậu không ăn nữa?"
Doanh Kiêu ừ một tiếng, bước ra cửa.
Cảnh Từ do dự trong phút chốc, hơi không nỡ, nhưng nhớ đến cặp con ngươi âm trầm kia của Doanh Kiêu, rốt cuộc cậu vẫn không nói gì, yên lặng đi ra ngoài theo.
Quán trà này làm ăn khá khẩm, ông chủ cũng rất có đầu óc kinh doanh. Chỗ tiếp tân bày biện từng chồng đồ ngọt đóng gói tuyệt đẹp, đôi lúc khách hàng ăn xong cảm thấy không tệ, lúc tính tiền sẽ thuận tay mang một hộp đi.
Lúc này Doanh Kiêu đã một mình đi ra khỏi cửa trước.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, bước chân Cảnh Từ ngừng lại, đi hai bước về phía trước, cuối cùng vẫn vòng trở lại: "Cho tôi một hộp bánh xoài xốp."
Trên đường quay về trường học, Doanh Kiêu yên lặng khác thường, không trêu chọc Cảnh Từ, cũng không nói đùa với cậu. Dọc đường hai người không ai nói chuyện, đi vào khu ký túc xá.
Đến cửa phòng 301, Cảnh Từ dừng bước, gọi Doanh Kiêu vẫn đang đi về phía trước lại: "Chờ xíu."
Doanh Kiêu quay đầu lại, ngả ngớn nhìn Cảnh Từ: "Sao hả, nhớ tôi?"
Cảnh Từ mặc kệ hắn, tiến lên trước hai bước, nhét hộp bánh xoài xốp kia vào trong tay hắn.
Doanh Kiêu hơi sửng sốt, lần đầu tiên nghèo từ: "Cho... tôi hả?"
"Ừ." Cảnh Từ gật đầu, vừa móc chìa khóa mở cửa vừa nói: "Bữa trưa cậu ăn chưa no."
Bánh xoài xốp vừa mới ra lò, đáy hộp vẫn mang theo chút nhiệt độ. Doanh Kiêu cầm lấy cái hộp tinh xảo kia, trong lòng bỗng chốc nóng lên.
Trong nháy mắt này, có thứ gì đó phá đất chui lên, chớp mắt đã trưởng thành một chồi non nho nhỏ.
"Cậu..." Hầu kết Doanh Kiêu lăn lộn mấy lần, giọng nói hơi khàn khàn, xác nhận thêm lần nữa: "Cố ý mua cho tôi hả?"
Cảnh Từ đã đẩy cửa ký túc xá ra, nghe vậy thì nhìn hắn một cái, bình tĩnh đáp: "Ừ."
Doanh Kiêu nhắm mắt lại, nắm thật chặt hộp đồ ngọt, cảm nhận trái tim càng đập càng nhanh của mình, trong lòng mắng một câu thô tục.
Cảnh Từ không để ý đến hắn, đang muốn đóng cửa ký túc xá lại, Doanh Kiêu bỗng nhiên duỗi tay chặn cửa.
Cảnh Từ nghi hoặc: "Còn có việc?"
Doanh Kiêu chưa đi đến ký túc xá của hắn, chỉ hơi cúi đầu nhìn cậu, khẽ cười nói: "Bây giờ tôi biết là cậu nói thật rồi."
"Cái gì?"
"Chè xoài bưởi buổi trưa hôm nay." Doanh Kiêu nói: "Quả thực là ăn rất ngọt rất ngon."
Cảnh Từ vẫn chưa hiểu hết ý của hắn, hơi trợn to mắt ngẩng đầu nhìn hắn: "Hả? Sao đột nhiên cậu lại..."
Chưa nói hết lời, một ngón tay thon dài bỗng đè lên đôi môi cậu.
"Miệng chợt ngọt như vậy." Ngón tay Doanh Kiêu khẽ dùng sức ma sát, giọng nói trầm thấp, mang chút khàn khàn: "Là bởi vì ăn chè xoài bưởi sao?"
Hắn liếm liếm môi, ánh mắt rất có tính xâm lược rơi xuống môi Cảnh Từ, ý tứ sâu xa nói: "Lần sau, cũng cho tôi nếm thử nhé."
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Doanh Kiêu: Thôi xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.