Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê
Chương 30
Tây Oa
14/07/2024
Trải qua một đêm hãi hùng, Tạ Ninh với hai quầng thâm mắt thấy rõ thất thểu đến trường, vừa đặt m.ô.n.g ngồi đã ngay lập tức đổ người xuống bàn học.
Từ khi tiếng động kỳ lạ ngoài cửa sổ biến mất, nửa đêm sau đó, cậu càng nghĩ càng thấy quái dị, càng nghĩ càng hoảng loạn.
Nếu nói là ăn trộm, phòng lúc ấy còn sáng đèn thì không có lý gì lại liều lĩnh chọn nhà cậu. Rốt cuộc ngay cả điều kỳ quặc như xuyên thư cũng đã xảy ra ở thế giới này, vậy ma quỷ gì đó…không phải là điều không thể nhỉ.
Tự mình dọa mình cả một đêm, Tạ Ninh không tài nào ngủ được suýt nữa hồn lìa khỏi xác luôn. Lúc này lại cảm thấy may mắn vì bản thân bị cô lập, ít ra thì không có thứ bạn bè nào không có mắt tới quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Tự mình an ủi vậy, kết quả mới sáng tinh mơ, “bạn bè” không có mắt đến thật rồi.
Rảo bước đi vào lớp 3/3, Hà Mạn Quyển còn “ngựa quen đường cũ” hơn là vào lớp của mình, mặc kệ lời chào hỏi của chị gái lớp trên, đôi chân dài chỉ bước vài bước là đã tới trước bàn của Tạ Ninh.
“Ẻo lả, đứng lên cho tao!”
Tạ Ninh mơ màng ngẩng đầu, đối diện ngay với đôi mắt mèo đang phừng phừng lửa giận của Hà Mạn Quyển.
Hà Mạn Quyển tức giận đến mức hốc mắt cũng đỏ hết lên, giọng nói run run: “Mày nói đi, miệng của Lăng ca có phải mày meo cắn không?”
Hai mắt nhập nhèm bỗng chốc trợn tròn, Tạ Ninh giật mình hoàn toàn tỉnh táo lại. “…Gì?!” Nhìn cậu ra vẻ như đóa sen trắng giả ngu chẳng biết gì khiến Hà Mạn Quyển càng thêm cáu giận, nhìn giống như sắp khóc đến nơi: “Dám làm không dám nhận à?! Chiều nay lớp chúng ta cùng có hai tiết môn thể dục, mày có bản lĩnh thì đấu một chọi một với tao, ai thua sẽ phải đồng ý một chuyện vô điều kiện, có dám hay không?!”
Một lần khác nhìn thấy bộ dáng tủi thân của Hà Mạn Quyển là thời điểm cậu vừa mới xuyên tới đây, Tạ Ninh nhìn cậu ta như nhìn tên thiểu năng, suýt nữa không nhịn được mà mắng người.
Dám làm không dám nhận là cái gì chứ, nếu cậu nhớ không lầm thì ngày hôm qua trong đám học sinh Dương Trừng tham gia ẩu đả, cái tên mặc áo khoác màu cam dễ nhìn thấy nhất trông chẳng khác gì con mèo cam hình như chính là Hà Mạn Quyển còn gì!
Không nói đến việc mấy tên này đánh nhau tới mức thương tật xong ngoảnh đầu cái đã quên, đây còn đổ hết lên đầu cậu thì có phải côn đồ quá không, hay cố ý mất trí nhớ đấy?
Thử so sánh một với một, bất chợt Tạ Ninh cảm thấy cả đêm qua tự mình não bổ nào là linh dị thần quái xem ra cũng không bị coi là tâm thần.
Tuy nhiên trong nguyên tác miêu tả Hà Mạn Quyển là kiểu nhân vật ngốc bạch ngọt, Tạ Ninh không chấp nhặt với cậu ta: “Tôi không biết chơi bóng rổ, hơn nữa cũng chẳng phải tôi…”
Hà Mạn Quyển nghẹn họng: “Vậy đấu ném rổ!”
“Cậu là tay lão luyện, tôi lại là người mới, đấu cái này không công bằng.”
Tạ Ninh nhẹ ngáp một cái, trong mắt ngân ngấn nước, cậu giả bộ trầm ngâm: “Nếu cậu muốn đấu, chi bằng tìm một bộ đề thi rồi hai ta so điểm số, sẽ công bằng hơn đấy.”
Hà Mạn Quyển: “…”
Từ khi tiếng động kỳ lạ ngoài cửa sổ biến mất, nửa đêm sau đó, cậu càng nghĩ càng thấy quái dị, càng nghĩ càng hoảng loạn.
Nếu nói là ăn trộm, phòng lúc ấy còn sáng đèn thì không có lý gì lại liều lĩnh chọn nhà cậu. Rốt cuộc ngay cả điều kỳ quặc như xuyên thư cũng đã xảy ra ở thế giới này, vậy ma quỷ gì đó…không phải là điều không thể nhỉ.
Tự mình dọa mình cả một đêm, Tạ Ninh không tài nào ngủ được suýt nữa hồn lìa khỏi xác luôn. Lúc này lại cảm thấy may mắn vì bản thân bị cô lập, ít ra thì không có thứ bạn bè nào không có mắt tới quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Tự mình an ủi vậy, kết quả mới sáng tinh mơ, “bạn bè” không có mắt đến thật rồi.
Rảo bước đi vào lớp 3/3, Hà Mạn Quyển còn “ngựa quen đường cũ” hơn là vào lớp của mình, mặc kệ lời chào hỏi của chị gái lớp trên, đôi chân dài chỉ bước vài bước là đã tới trước bàn của Tạ Ninh.
“Ẻo lả, đứng lên cho tao!”
Tạ Ninh mơ màng ngẩng đầu, đối diện ngay với đôi mắt mèo đang phừng phừng lửa giận của Hà Mạn Quyển.
Hà Mạn Quyển tức giận đến mức hốc mắt cũng đỏ hết lên, giọng nói run run: “Mày nói đi, miệng của Lăng ca có phải mày meo cắn không?”
Hai mắt nhập nhèm bỗng chốc trợn tròn, Tạ Ninh giật mình hoàn toàn tỉnh táo lại. “…Gì?!” Nhìn cậu ra vẻ như đóa sen trắng giả ngu chẳng biết gì khiến Hà Mạn Quyển càng thêm cáu giận, nhìn giống như sắp khóc đến nơi: “Dám làm không dám nhận à?! Chiều nay lớp chúng ta cùng có hai tiết môn thể dục, mày có bản lĩnh thì đấu một chọi một với tao, ai thua sẽ phải đồng ý một chuyện vô điều kiện, có dám hay không?!”
Một lần khác nhìn thấy bộ dáng tủi thân của Hà Mạn Quyển là thời điểm cậu vừa mới xuyên tới đây, Tạ Ninh nhìn cậu ta như nhìn tên thiểu năng, suýt nữa không nhịn được mà mắng người.
Dám làm không dám nhận là cái gì chứ, nếu cậu nhớ không lầm thì ngày hôm qua trong đám học sinh Dương Trừng tham gia ẩu đả, cái tên mặc áo khoác màu cam dễ nhìn thấy nhất trông chẳng khác gì con mèo cam hình như chính là Hà Mạn Quyển còn gì!
Không nói đến việc mấy tên này đánh nhau tới mức thương tật xong ngoảnh đầu cái đã quên, đây còn đổ hết lên đầu cậu thì có phải côn đồ quá không, hay cố ý mất trí nhớ đấy?
Thử so sánh một với một, bất chợt Tạ Ninh cảm thấy cả đêm qua tự mình não bổ nào là linh dị thần quái xem ra cũng không bị coi là tâm thần.
Tuy nhiên trong nguyên tác miêu tả Hà Mạn Quyển là kiểu nhân vật ngốc bạch ngọt, Tạ Ninh không chấp nhặt với cậu ta: “Tôi không biết chơi bóng rổ, hơn nữa cũng chẳng phải tôi…”
Hà Mạn Quyển nghẹn họng: “Vậy đấu ném rổ!”
“Cậu là tay lão luyện, tôi lại là người mới, đấu cái này không công bằng.”
Tạ Ninh nhẹ ngáp một cái, trong mắt ngân ngấn nước, cậu giả bộ trầm ngâm: “Nếu cậu muốn đấu, chi bằng tìm một bộ đề thi rồi hai ta so điểm số, sẽ công bằng hơn đấy.”
Hà Mạn Quyển: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.