Xuyên Thành Bảo Bối Trên Đầu Tim Của Đại Lão Vai Ác
Chương 10: Dùng 500 Đồng Tiền Mua Một Câu Nói
Lão Dương Ái Cật Ngư
29/07/2022
Edit: Umeco
-------------------------
“Tiểu Niếp!”
Đường Ái Quân gấp gáp bắt lấy tay Đường Tiểu Niếp, thấy khuôn mặt trắng nõn sưng phù, phẫn hận trừng mắt nhìn Hoắc Cẩn Chi, ngầm nhận định là tai tinh này làm hại.
Tiểu Niếp mỗi lần ở cạnh tai tinh này, đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, động cái là bị thương. Tuy Tiểu Niếp ngoài miệng nói chán ghét Hoắc Cẩn Chi, nhưng trên thực tế lúc nào đi chơi cũng tìm hắn ta đầu tiên, nghĩ mà tức điên người.
“Hoắc Cẩn Chi, ngươi vừa lòng chưa?”
Đường Ái Quân hằn học như muốn ăn thịt người, tay nắm thật chặt.
Tuy Đường Ái Quân kém Hoắc Cẩn Chi một tuổi, nhưng khi học tiểu học đã cao hơn Hoắc Cẩn Chi nửa cái đầu, thân thể cũng rắn chắc hơn. Nói theo cách khác đại lão tương lai hiện tại chỉ là đứa nhóc thân thể đơn bạc, gầy đến da bọc xương.
Nhưng khí thế của hắn so với Đường Ái Quân chỉ biết giương nanh múa vuốt cường đại hơn nhiều. Cứ vậy đứng im không nhúc nhích, lạnh nhạt nhìn Đường Ái Quân, tựa như người cha chán nản nhìn đứa con không hiểu chuyện của mình.
Hoắc Cẩn Chi bế tắc vô cùng, hắn thật sự không muốn gây sự đánh nhau. Hắn không có thời gian rảnh rỗi, cũng không muốn đắc tội Đường gia.
Đường gia là đầu xà ở đại đội Ma Bàn Sơn, ngay cả trưởng đội sản xuất cũng phải kính ba phần. Tuy rằng Đường gia không làm tròn nghĩa vụ khi nhận 500 đồng tiền, nhưng ở trong mắt người ngoài hai mẹ con hắn là do Đường gia che chở, bắt buộc phải cho ba phần tình cảm, không dám nháo quá phận.
Sở dĩ cha hắn tìm đến Đường gia là muốn dựa hơi gia đình này, cũng sớm tính đến tình trạng hiện tại.
Với 500 đồng tiền đâu thể bắt người ta chiếu cố cả đời, nên điều cha hắn muốn chỉ là một câu nói của Đường gia.
Sau khi thu 500 đồng tiền, Đường lão gia tử Đường Bách Sơn trực tiếp công bố với người ngoài, hai mẹ con hắn là bà con thân thích với Đường gia, nhờ vả người trong thôn quan tâm nhiều hơn.
Cũng nhờ những lời này, hắn và mẹ mới có chỗ cư trú tại đại đội Ma Bàn Sơn. Đội trưởng còn phân việc cho mẹ con hắn, tuy rằng công điểm không nhiều nhưng miễn cưỡng lấp đầy bụng.
So với bên ngoài hỗn loạn, Ma Bàn Sơn được coi như thế ngoại đào nguyên.
Hoắc Cẩn Chi rất vừa lòng với hiện trạng, cũng cảm kích Đường gia. Chẳng qua chút cảm kích này đang dần dần bị bào mòn, ngày càng ảm đạm, có lẽ vào một ngày không xa nó sẽ biến mất hoàn toàn.
Nhưng chỉ cần giữ lại được chút tình cảm này, chỉ cần Đường gia không tiếp tục đâm đầu vào chỗ chết, tương lai Hoắc Cẩn Chi nhất định thành tâm báo đáp.
Hắn vốn ân oán phân minh, có ân tất báo ân, có thù oán đáp trả gấp đôi.
Đại đội Ma Bàn Sơn có tốt đẹp cỡ nào cũng không thể giữ chân hắn lâu dài, sớm muộn sẽ có ngày hắn rời khỏi đây!
Nhưng... Nha đầu béo trước mặt thực phiền toái, làm Hoắc Cẩn Chi buồn bực không thôi.
Hắn thật sự… Không muốn đụng độ với nha đầu vụng về ấu trĩ này.
“Anh ba, không liên quan đến anh Hoắc mà!”
Đường Tiểu Niếp dùng sức giữ chặt Đường Ái Quân đang nổi trận lôi đình, mặt trướng đến đỏ bừng, mở miệng hít từng đợt khí lạnh.
Nhất quyết không để anh ba khù khờ ẩu đả với Hoắc Cẩn Chi.
Hoắc Cẩn Chi bình tĩnh nhìn hàm trong trống không của Đường Tiểu Niếp. Nha đầu thối này thay răng cũng cổ quái hơn người khác, bốn cái răng hàm rụng cùng một lúc, khó trách nói chuyện kèm theo tiếng gió.
“Không nghe thấy sao? Ta không bắt Đường Tiểu Niếp tự đánh mình.”
“Đúng vậy, tự em muốn đánh.”
Đường Tiểu Niếp dùng sức gật đầu, nhưng Đường Ái Quân tựa như phát điên, căn bản không nghe khuyên bảo, khăng khăng nhận định điều mình thấy.
Em gái bảo bối mặt sưng phù có liên hệ với tai tinh Hoắc Cẩn Chi, hắn phải thay em gái báo thù rửa hận.
“Tiểu Niếp xin lỗi ngươi, vậy mà ngươi không thèm hé răng trả lời? Nếu không Tiểu Niếp tự dưng tát mình làm gì!? Chính là ngươi làm hại Tiểu Niếp, lão tử lộng chết ngươi!”
Nếu không phải cánh tay bị Đường Tiểu Niếp gắt gao túm chặt, Đường Ái Quân đã sớm xông lên đánh người, hắn không dám quăng em gái ra, chỉ đành mắng to: “Đường Tiểu Niếp! Em bị ngốc à? Anh ba báo thù cho em, mau buông ra!”
Hôm nay Tiểu Niếp rất khác thường, trước kia mỗi khi hắn đánh nhau với Hoắc Cẩn Chi, em ấy sẽ ngồi bên cạnh vỗ tay cổ động, hớn hở như đang xem xiếc khỉ.
Đôi khi hắn không muốn đánh nhau, nhưng Tiểu Niếp cứ xúi giục hắn động tay động chân đấy!
-------------------------
“Tiểu Niếp!”
Đường Ái Quân gấp gáp bắt lấy tay Đường Tiểu Niếp, thấy khuôn mặt trắng nõn sưng phù, phẫn hận trừng mắt nhìn Hoắc Cẩn Chi, ngầm nhận định là tai tinh này làm hại.
Tiểu Niếp mỗi lần ở cạnh tai tinh này, đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, động cái là bị thương. Tuy Tiểu Niếp ngoài miệng nói chán ghét Hoắc Cẩn Chi, nhưng trên thực tế lúc nào đi chơi cũng tìm hắn ta đầu tiên, nghĩ mà tức điên người.
“Hoắc Cẩn Chi, ngươi vừa lòng chưa?”
Đường Ái Quân hằn học như muốn ăn thịt người, tay nắm thật chặt.
Tuy Đường Ái Quân kém Hoắc Cẩn Chi một tuổi, nhưng khi học tiểu học đã cao hơn Hoắc Cẩn Chi nửa cái đầu, thân thể cũng rắn chắc hơn. Nói theo cách khác đại lão tương lai hiện tại chỉ là đứa nhóc thân thể đơn bạc, gầy đến da bọc xương.
Nhưng khí thế của hắn so với Đường Ái Quân chỉ biết giương nanh múa vuốt cường đại hơn nhiều. Cứ vậy đứng im không nhúc nhích, lạnh nhạt nhìn Đường Ái Quân, tựa như người cha chán nản nhìn đứa con không hiểu chuyện của mình.
Hoắc Cẩn Chi bế tắc vô cùng, hắn thật sự không muốn gây sự đánh nhau. Hắn không có thời gian rảnh rỗi, cũng không muốn đắc tội Đường gia.
Đường gia là đầu xà ở đại đội Ma Bàn Sơn, ngay cả trưởng đội sản xuất cũng phải kính ba phần. Tuy rằng Đường gia không làm tròn nghĩa vụ khi nhận 500 đồng tiền, nhưng ở trong mắt người ngoài hai mẹ con hắn là do Đường gia che chở, bắt buộc phải cho ba phần tình cảm, không dám nháo quá phận.
Sở dĩ cha hắn tìm đến Đường gia là muốn dựa hơi gia đình này, cũng sớm tính đến tình trạng hiện tại.
Với 500 đồng tiền đâu thể bắt người ta chiếu cố cả đời, nên điều cha hắn muốn chỉ là một câu nói của Đường gia.
Sau khi thu 500 đồng tiền, Đường lão gia tử Đường Bách Sơn trực tiếp công bố với người ngoài, hai mẹ con hắn là bà con thân thích với Đường gia, nhờ vả người trong thôn quan tâm nhiều hơn.
Cũng nhờ những lời này, hắn và mẹ mới có chỗ cư trú tại đại đội Ma Bàn Sơn. Đội trưởng còn phân việc cho mẹ con hắn, tuy rằng công điểm không nhiều nhưng miễn cưỡng lấp đầy bụng.
So với bên ngoài hỗn loạn, Ma Bàn Sơn được coi như thế ngoại đào nguyên.
Hoắc Cẩn Chi rất vừa lòng với hiện trạng, cũng cảm kích Đường gia. Chẳng qua chút cảm kích này đang dần dần bị bào mòn, ngày càng ảm đạm, có lẽ vào một ngày không xa nó sẽ biến mất hoàn toàn.
Nhưng chỉ cần giữ lại được chút tình cảm này, chỉ cần Đường gia không tiếp tục đâm đầu vào chỗ chết, tương lai Hoắc Cẩn Chi nhất định thành tâm báo đáp.
Hắn vốn ân oán phân minh, có ân tất báo ân, có thù oán đáp trả gấp đôi.
Đại đội Ma Bàn Sơn có tốt đẹp cỡ nào cũng không thể giữ chân hắn lâu dài, sớm muộn sẽ có ngày hắn rời khỏi đây!
Nhưng... Nha đầu béo trước mặt thực phiền toái, làm Hoắc Cẩn Chi buồn bực không thôi.
Hắn thật sự… Không muốn đụng độ với nha đầu vụng về ấu trĩ này.
“Anh ba, không liên quan đến anh Hoắc mà!”
Đường Tiểu Niếp dùng sức giữ chặt Đường Ái Quân đang nổi trận lôi đình, mặt trướng đến đỏ bừng, mở miệng hít từng đợt khí lạnh.
Nhất quyết không để anh ba khù khờ ẩu đả với Hoắc Cẩn Chi.
Hoắc Cẩn Chi bình tĩnh nhìn hàm trong trống không của Đường Tiểu Niếp. Nha đầu thối này thay răng cũng cổ quái hơn người khác, bốn cái răng hàm rụng cùng một lúc, khó trách nói chuyện kèm theo tiếng gió.
“Không nghe thấy sao? Ta không bắt Đường Tiểu Niếp tự đánh mình.”
“Đúng vậy, tự em muốn đánh.”
Đường Tiểu Niếp dùng sức gật đầu, nhưng Đường Ái Quân tựa như phát điên, căn bản không nghe khuyên bảo, khăng khăng nhận định điều mình thấy.
Em gái bảo bối mặt sưng phù có liên hệ với tai tinh Hoắc Cẩn Chi, hắn phải thay em gái báo thù rửa hận.
“Tiểu Niếp xin lỗi ngươi, vậy mà ngươi không thèm hé răng trả lời? Nếu không Tiểu Niếp tự dưng tát mình làm gì!? Chính là ngươi làm hại Tiểu Niếp, lão tử lộng chết ngươi!”
Nếu không phải cánh tay bị Đường Tiểu Niếp gắt gao túm chặt, Đường Ái Quân đã sớm xông lên đánh người, hắn không dám quăng em gái ra, chỉ đành mắng to: “Đường Tiểu Niếp! Em bị ngốc à? Anh ba báo thù cho em, mau buông ra!”
Hôm nay Tiểu Niếp rất khác thường, trước kia mỗi khi hắn đánh nhau với Hoắc Cẩn Chi, em ấy sẽ ngồi bên cạnh vỗ tay cổ động, hớn hở như đang xem xiếc khỉ.
Đôi khi hắn không muốn đánh nhau, nhưng Tiểu Niếp cứ xúi giục hắn động tay động chân đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.