Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Chương 74: Bốn mươi chín
Vân Mộc Ngư
10/11/2023
"Tiểu Sơ, mau qua xem, dì mua cho con cái này hay lắm!".
Xong bữa tối, Trần Cửu Cửu dụ dỗ Mạc Sơ Quyết về nhà, điệu bộ thần bí hòng hấp dẫn trí tò mò của cậu.
"Gì vậy dì?". Mạc Sơ Quyết chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt đầy chờ mong.
Trần Cửu Cửu lấy một hộp quà từ trong phòng ra: "Nào, con tự mở đi!".
Hộp quà to tướng cao gần nửa người, Mạc Sơ Quyết phấn khích xoa tay, nhẹ nhàng kéo dải ruy băng màu chàm bên trên.
Dụ Quy Tinh khoanh tay đứng bên cạnh, không chút hứng thú.
Mạc Sơ Quyết mở hộp, đập vào mắt là một đống đồ ăn vặt, toàn là những loại mà cậu thích ăn.
"Dì Cửu Cửu đúng là hiểu con!".
Dụ Quy Tinh dội một gáo nước lạnh: "Hôm nay em ăn không ít quà vặt, anh còn mua cho em rất nhiều".
Mạc Sơ Quyết lườm hắn: "... Giờ em có ăn liền đâu, anh vô duyên ghê".
Dụ Quy Tinh không nói gì.
Trần Cửu Cửu bỗng nhắc: "Khụ khụ, Tiểu Sơ, con xem kỹ đi, bên dưới còn một tầng kìa".
Mạc Sơ Quyết nhìn lại, quả nhiên vẫn chưa mở đến đáy. Cậu lấy tầng đầu tiên trong hộp ra thì nhìn thấy một chú mèo con lông xù màu trắng nằm bên trong kêu meo meo với cậu.
"Dễ thương quá!". Mạc Sơ Quyết phấn khích, thận trọng vươn tay ra.
Theo lý mà nói, với tính cảnh giác của loài mèo, lần đầu tiên gặp người sống nó không cào cho mấy đường là may lắm rồi. Đằng này chú mèo nhỏ chỉ lười biếng nhìn nhìn rồi liếm móng, để mặc Mạc Sơ Quyết ôm vào lòng.
Trần Cửu Cửu cũng kinh ngạc: "Xem ra nó rất có duyên với con, dì đụng nó tí nó cũng không vui".
Mạc Sơ Quyết xoa tai mèo: "Cảm ơn dì Cửu Cửu!".
Trần Cửu Cửu cười nói: "Con thích là tốt, à đúng rồi, có phải mẹ con không cho nuôi mèo?".
Mạc Sơ Quyết ngẫm nghĩ rồi thất vọng: "... Đúng thật, làm sao bây giờ?".
Trần Cửu Cửu đề nghị: "Vậy cứ nói với mẹ con đây là mèo nhà dì, con chỉ qua chơi với nó là được rồi".
Dụ Quy Tinh lãnh đạm: "Con sẽ không nuôi".
Trần Cửu Cửu nhún vai nhìn Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết hết sức tội nghiệp: "Nuôi giúp em đi mà".
Mèo con trong ngực cũng ngưng liếm chân, khẽ kêu meo keo.
Dụ Quy Tinh: "..."
Một lần nữa hắn lại kinh nghiệm nỗi bất lực trong đời.
Nói tóm lại, sự việc đã được giải quyết êm thấm, mèo trắng nhỏ cũng có tên mới – "Bạch Cầu".
Người đặt tên – Mạc Sơ Quyết giải thích: bởi vì nó mập mập tròn tròn như quả bóng trắng.
Dụ Quy Tinh ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt hết sức khó chịu.
Nhìn dáng vẻ Mạc Sơ Quyết yêu thích không buông, hắn lạnh lùng hỏi: "Nếu đã muốn nuôi mèo, vậy em đã tra tài liệu liên quan chưa?".
Mạc Sơ Quyết ngu ngơ: "Nuôi mèo cũng cần tra tài liệu à?".
Dụ Quy Tinh mím môi, thầm nghĩ nhiệm vụ này kiểu gì cũng rơi xuống đầu mình.
Quả như dự đoán, Trần Cửu Cửu nói: "Mẹ mua thức ăn, cát với đồ chơi cho mèo nhiều lắm. Đều do cửa hàng giới thiệu nhưng mẹ không biết dùng. Tinh Tinh qua đây xem thử giúp mẹ với?".
Dụ Quy Tinh: "... Dạ".
Trong lúc bọn họ nghiên cứu, Mạc Sơ Quyết ngồi trên sô pha vuốt lông mèo. Thời gian ngủ của mèo vốn đã dài, Bạch Cầu nhanh chóng thiếp đi trong lòng cậu, hai chân đặt lên nhau, lộ ra đệm thịt hồng hồng.
Mạc Sơ Quyết lén nắm lấy hôn một cái.
Hí hí.
Măng cụt mèo đúng là thơm quá đi!
Chẳng mấy chốc Dụ Quy Tinh và Trần Cửu Cửu cũng nghiên cứu xong mấy thứ này. Hắn còn lên mạng tham khảo thêm nhiều tài liệu, vừa đọc vừa nhíu mày.
Sau khi hiểu ra, hắn nói một số điều cần lưu ý với Mạc Sơ Quyết. Tuy cậu thường lơ mơ trong sinh hoạt hằng ngày, nhưng với năng lực học tập nhiều năm, chỉ lát sau cậu đã có thể nắm kỹ.
Bạch Cầu ngủ rất ngon, Mạc Sơ Quyết sợ đánh thức nó nên đặt nó vào ổ mèo mới mua.
Cậu vừa quay lại phòng khách liền nghe Trần Cửu Cửu hỏi: "Nghe nói hôm nay hai đứa rủ nhau đi siêu thị?".
Trong ấn tượng của bà, Dụ Quy Tinh chưa bao giờ đi đến những nơi như siêu thị. Hắn ngại chen lấn.
Không nghĩ tới đổi người đi cùng một phát hắn liền đồng ý ngay.
Dụ Quy Tinh chưa kịp lên tiếng, Mạc Sơ Quyết đã hăng hái trả lời: "Đúng ạ! Siêu thị đông lắm luôn!".
Trần Cửu Cửu cười: "Đi siêu thị thôi mà trông con vui thế?".
Mạc Sơ Quyết nhỏ giọng đáp: "Dụ Quy Tinh mua cho con quá trời đồ ăn ngon".
Trần Cửu Cửu: "Thảo nào hôm nay dì tặng con nhiều quà vặt mà con không kích động lắm".
Mạc Sơ Quyết cười lấy lòng: "Không có đâu, dì Cửu Cửu là tốt nhất! Đồ ăn vặt thì nào có chuyện chê ít".
Trần Cửu Cửu xoa đầu cậu: "Chỉ được cái dẻo miệng".
Nói đoạn, bà hỏi: "Còn Tinh Tinh mua gì?".
Dụ Quy Tinh chợt có linh cảm xấu, giây tiếp theo liền nghe Mạc Sơ Quyết nhanh nhảu: "Anh ấy mua một hộp gì đó như kẹo cao su ấy dì".
"Kẹo cao su?". Trần Cửu Cửu nghi hoặc.
Dụ Quy Tinh che mắt, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Mạc Sơ Quyết hồn nhiên vẫn chưa nhận ra vấn đề: "Đúng ạ. Là một hộp nhỏ hình vuông, con không nhìn kỹ nhưng có nhiều vị lắm. Con có hỏi nhưng anh ấy không nói con biết".
"Tinh Tinh chưa bao giờ ăn kẹo cao su...". Trần Cửu Cửu lẩm bẩm, rồi bà nhìn đến người nào đó đang tuyệt vọng trên sô pha, lòng bắt đầu hoài nghi.
Hình như... chân tướng gì đó sắp sửa lộ diện.
Xong bữa tối, Trần Cửu Cửu dụ dỗ Mạc Sơ Quyết về nhà, điệu bộ thần bí hòng hấp dẫn trí tò mò của cậu.
"Gì vậy dì?". Mạc Sơ Quyết chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt đầy chờ mong.
Trần Cửu Cửu lấy một hộp quà từ trong phòng ra: "Nào, con tự mở đi!".
Hộp quà to tướng cao gần nửa người, Mạc Sơ Quyết phấn khích xoa tay, nhẹ nhàng kéo dải ruy băng màu chàm bên trên.
Dụ Quy Tinh khoanh tay đứng bên cạnh, không chút hứng thú.
Mạc Sơ Quyết mở hộp, đập vào mắt là một đống đồ ăn vặt, toàn là những loại mà cậu thích ăn.
"Dì Cửu Cửu đúng là hiểu con!".
Dụ Quy Tinh dội một gáo nước lạnh: "Hôm nay em ăn không ít quà vặt, anh còn mua cho em rất nhiều".
Mạc Sơ Quyết lườm hắn: "... Giờ em có ăn liền đâu, anh vô duyên ghê".
Dụ Quy Tinh không nói gì.
Trần Cửu Cửu bỗng nhắc: "Khụ khụ, Tiểu Sơ, con xem kỹ đi, bên dưới còn một tầng kìa".
Mạc Sơ Quyết nhìn lại, quả nhiên vẫn chưa mở đến đáy. Cậu lấy tầng đầu tiên trong hộp ra thì nhìn thấy một chú mèo con lông xù màu trắng nằm bên trong kêu meo meo với cậu.
"Dễ thương quá!". Mạc Sơ Quyết phấn khích, thận trọng vươn tay ra.
Theo lý mà nói, với tính cảnh giác của loài mèo, lần đầu tiên gặp người sống nó không cào cho mấy đường là may lắm rồi. Đằng này chú mèo nhỏ chỉ lười biếng nhìn nhìn rồi liếm móng, để mặc Mạc Sơ Quyết ôm vào lòng.
Trần Cửu Cửu cũng kinh ngạc: "Xem ra nó rất có duyên với con, dì đụng nó tí nó cũng không vui".
Mạc Sơ Quyết xoa tai mèo: "Cảm ơn dì Cửu Cửu!".
Trần Cửu Cửu cười nói: "Con thích là tốt, à đúng rồi, có phải mẹ con không cho nuôi mèo?".
Mạc Sơ Quyết ngẫm nghĩ rồi thất vọng: "... Đúng thật, làm sao bây giờ?".
Trần Cửu Cửu đề nghị: "Vậy cứ nói với mẹ con đây là mèo nhà dì, con chỉ qua chơi với nó là được rồi".
Dụ Quy Tinh lãnh đạm: "Con sẽ không nuôi".
Trần Cửu Cửu nhún vai nhìn Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết hết sức tội nghiệp: "Nuôi giúp em đi mà".
Mèo con trong ngực cũng ngưng liếm chân, khẽ kêu meo keo.
Dụ Quy Tinh: "..."
Một lần nữa hắn lại kinh nghiệm nỗi bất lực trong đời.
Nói tóm lại, sự việc đã được giải quyết êm thấm, mèo trắng nhỏ cũng có tên mới – "Bạch Cầu".
Người đặt tên – Mạc Sơ Quyết giải thích: bởi vì nó mập mập tròn tròn như quả bóng trắng.
Dụ Quy Tinh ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt hết sức khó chịu.
Nhìn dáng vẻ Mạc Sơ Quyết yêu thích không buông, hắn lạnh lùng hỏi: "Nếu đã muốn nuôi mèo, vậy em đã tra tài liệu liên quan chưa?".
Mạc Sơ Quyết ngu ngơ: "Nuôi mèo cũng cần tra tài liệu à?".
Dụ Quy Tinh mím môi, thầm nghĩ nhiệm vụ này kiểu gì cũng rơi xuống đầu mình.
Quả như dự đoán, Trần Cửu Cửu nói: "Mẹ mua thức ăn, cát với đồ chơi cho mèo nhiều lắm. Đều do cửa hàng giới thiệu nhưng mẹ không biết dùng. Tinh Tinh qua đây xem thử giúp mẹ với?".
Dụ Quy Tinh: "... Dạ".
Trong lúc bọn họ nghiên cứu, Mạc Sơ Quyết ngồi trên sô pha vuốt lông mèo. Thời gian ngủ của mèo vốn đã dài, Bạch Cầu nhanh chóng thiếp đi trong lòng cậu, hai chân đặt lên nhau, lộ ra đệm thịt hồng hồng.
Mạc Sơ Quyết lén nắm lấy hôn một cái.
Hí hí.
Măng cụt mèo đúng là thơm quá đi!
Chẳng mấy chốc Dụ Quy Tinh và Trần Cửu Cửu cũng nghiên cứu xong mấy thứ này. Hắn còn lên mạng tham khảo thêm nhiều tài liệu, vừa đọc vừa nhíu mày.
Sau khi hiểu ra, hắn nói một số điều cần lưu ý với Mạc Sơ Quyết. Tuy cậu thường lơ mơ trong sinh hoạt hằng ngày, nhưng với năng lực học tập nhiều năm, chỉ lát sau cậu đã có thể nắm kỹ.
Bạch Cầu ngủ rất ngon, Mạc Sơ Quyết sợ đánh thức nó nên đặt nó vào ổ mèo mới mua.
Cậu vừa quay lại phòng khách liền nghe Trần Cửu Cửu hỏi: "Nghe nói hôm nay hai đứa rủ nhau đi siêu thị?".
Trong ấn tượng của bà, Dụ Quy Tinh chưa bao giờ đi đến những nơi như siêu thị. Hắn ngại chen lấn.
Không nghĩ tới đổi người đi cùng một phát hắn liền đồng ý ngay.
Dụ Quy Tinh chưa kịp lên tiếng, Mạc Sơ Quyết đã hăng hái trả lời: "Đúng ạ! Siêu thị đông lắm luôn!".
Trần Cửu Cửu cười: "Đi siêu thị thôi mà trông con vui thế?".
Mạc Sơ Quyết nhỏ giọng đáp: "Dụ Quy Tinh mua cho con quá trời đồ ăn ngon".
Trần Cửu Cửu: "Thảo nào hôm nay dì tặng con nhiều quà vặt mà con không kích động lắm".
Mạc Sơ Quyết cười lấy lòng: "Không có đâu, dì Cửu Cửu là tốt nhất! Đồ ăn vặt thì nào có chuyện chê ít".
Trần Cửu Cửu xoa đầu cậu: "Chỉ được cái dẻo miệng".
Nói đoạn, bà hỏi: "Còn Tinh Tinh mua gì?".
Dụ Quy Tinh chợt có linh cảm xấu, giây tiếp theo liền nghe Mạc Sơ Quyết nhanh nhảu: "Anh ấy mua một hộp gì đó như kẹo cao su ấy dì".
"Kẹo cao su?". Trần Cửu Cửu nghi hoặc.
Dụ Quy Tinh che mắt, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Mạc Sơ Quyết hồn nhiên vẫn chưa nhận ra vấn đề: "Đúng ạ. Là một hộp nhỏ hình vuông, con không nhìn kỹ nhưng có nhiều vị lắm. Con có hỏi nhưng anh ấy không nói con biết".
"Tinh Tinh chưa bao giờ ăn kẹo cao su...". Trần Cửu Cửu lẩm bẩm, rồi bà nhìn đến người nào đó đang tuyệt vọng trên sô pha, lòng bắt đầu hoài nghi.
Hình như... chân tướng gì đó sắp sửa lộ diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.