Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Chương 1: Sống lại một đời
Vân Mộc Ngư
28/12/2022
Một buổi chiều mùa xuân, ánh mặt trời nhè nhẹ phủ bóng ấm áp xuống mặt đất.
Trong công viên tiểu khu, một cậu bé khoảng năm tuổi ngồi đung đưa trên xích đu, vẻ mặt buồn chán.
Cậu nhóc bên cạnh vui vẻ nghịch cát, thỉnh thoảng nhìn bé một cái, thúc giục: "Thô Thô, mau qua đây chơi chung".
Cậu bé ngồi trên xích đu da dẻ trắng nõn, mặt mũi thanh tú đáng yêu, nghe vậy liền nhíu mày: "Đã nói nhiều lần rồi, đừng gọi tớ là Thô Thô (*)".
...............
(*) Chữ Thô (cū) và Sơ (chū) trong tiếng Trung có âm đọc gần giống nhau, có lẽ bạn nhỏ kia đọc trại chữ Sơ Sơ thành Thô Thô.
................
Cậu nhóc sửng sốt một chút, sau đó hít nước mũi, ngoan ngoãn nói: "Ô kê, Thô Thô".
Mạc Sơ Quyết: "..." thôi kệ đi.
Cậu thực sự không thể chịu nổi hai dòng nước mũi thò lò của nhóc, bèn lấy một tờ khăn giấy trong túi đưa sang.
Nhóc nhận lấy quẹt quẹt vài cái rồi tiếp tục nghịch cát, Mạc Sơ Quyết ngồi trên xích đu yên lặng nhìn. Không lâu sau, phía sau đột nhiên truyền đến một trận cười ầm ĩ, đấy là tông giọng non choẹt chỉ có ở bé trai.
Cậu nhóc đang nghịch cát bỗng cứng người, len lén ngó về sau với ánh mắt sợ hãi.
Mạc Sơ Quyết thấy nhóc hơi là lạ, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Cậu nhóc rời mắt rồi khẩn cầu nhìn cậu: "Thô Thô, tớ không muốn chơi nữa, chúng mình về nhà đi, nếu không mẹ sẽ mắng tớ mất".
Mạc Sơ Quyết nhìn thoáng qua phía sau, lập tức hiểu ra: "Được".
Nói xong, cậu nhảy xuống khỏi xích đu, vỗ cát trên người cậu nhóc rồi dẫn nó đi ra.
Đúng lúc này, một giọng cười ác ý đột nhiên vang lên từ phía sau: "Lêu lêu lêu, sên con mũi thò lò về nhà tìm mẹ kìa!"
Cậu nhóc bị câu này chọc giận run người, quay đầu cãi lại: "Mày mới là đồ mũi thò lò!"
Mạc Sơ Quyết thì bình tĩnh hơn, nhưng vẫn xoay người nhìn đám mới tới với ánh mắt lạnh lẽo.
Bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, bọn nhóc lập tức nín bặt, nhưng dù sao cơ thể con nít năm tuổi này của Mạc Sơ Quyết cũng chẳng có uy hiếp gì lớn, bọn nhóc kia liền không sợ nữa: "Mày nhìn gì? Muốn ăn đòn hả?"
Cả bọn có bốn năm người, toàn là những thằng nhóc sáu bảy tuổi, rất khỏe và cao hơn bạn cùng trang lứa. Tuy Mạc Sơ Quyết có ký ức đời trước nhưng với dáng người yếu ớt vừa nhỏ vừa gầy của mình, cậu cũng không dám liều.
Đại trượng phu co được duỗi được, để xem sau này tao đánh tụi mày thế nào.
Mạc Sơ Quyết thầm nghĩ, sau đó kéo nhóc gà chọi con ở kế bên chạy đi.
Thấy hai người chạy mất, đám trẻ lại càng phách lối hơn: "Sợ rồi kìa!"
Mạc Sơ Quyết nắm chặt tay, nhìn nhóc một cái, nói: "Đừng giận nữa, sau này anh giúp em dạy dỗ bọn nó."
Cậu nhóc khịt mũi, không chút khách khí vạch trần: "Mẹ tớ nói rồi, tớ lớn hơn cậu, cho nên tớ mới là anh".
Mạc Sơ Quyết: "Lương Vũ Hiên, cậu im đi".
Lương Vũ Hiên mím môi, nhỏ giọng: "Đó là sự thật mà..."
Hai người cãi qua cãi lại suốt cả chặng đường, lúc về đến nhà vẫn chưa đến giờ cơm tối.
Họ sống ở chung cư một tầng hai hộ, Lương gia nằm bên phải Mạc gia, hai gia đình là hàng xóm của nhau đã hơn năm năm, quan hệ rất tốt, con cái cũng trạc tuổi nên thường xuyên qua lại lẫn nhau.
Mạc Sơ Quyết tạm biệt Lương Vũ Hiên rồi trở về nhà. Hôm nay là thứ tư, Mạc Hiên Văn đi làm, trong nhà chỉ có Khương Y Linh.
Cậu quen thói ôm lấy đùi Khương Y Linh, nhẹ giọng làm nũng: "Mẹ ơi, con về rồi".
"Sao hôm nay bé con về sớm thế?" Khương Y Linh hôn lên gương mặt nhỏ trắng nõn của cậu, cười nói: "Muốn ăn gì nào, mẹ nấu cho con".
Mạc Sơ Quyết cởi giày ra, cẩn thận đặt lên kệ: "Cá ạ".
Khương Y Linh cưng chiều đáp: "Được, chờ ba tan làm, mẹ nhờ ông ấy mua một con".
Mạc Sơ Quyết ngồi trên sô pha, đung đưa chân nhỏ, giọng nói non nớt: "Mẹ vất vả rồi".
Bị một đôi mắt to tròn đen láy nhìn như vậy, lòng Khương Y Linh như muốn tan thành nước, cô cảm động rưng rưng nước mắt: "Bé con ngoan quá, mẹ đi phơi đồ chút, con cứ xem tivi trước đi. Muốn xem bộ hoạt hình lần trước không?"
Sắc mặt Mạc Sơ Quyết hơi cứng lại nhưng vẫn gật đầu.
Hai phút sau, tiếng heo con dễ thương vang lên, Mạc Sơ Quyết nhìn chằm chằm chú heo trên màn hình.
Thực ra cậu thích nhất là tiểu thuyết ngược luyến tình thâm, nhưng ai tin một đứa trẻ lại biết đọc chữ? Cho nên từ đó đến giờ cậu chưa từng để lộ sở thích.
Lỡ như có người phát hiện cậu có ký ức đời trước thì không hay.
Mạc Sơ Quyết bưng mặt thẫn thờ đối diện tivi một lúc rồi ngủ gục lúc nào không hay.
Khương Y Linh phơi xong quần áo đi ra, thoáng thấy bé con cuộn tròn ngủ say trên sô pha, cô đi qua ôm con vào phòng rồi giúp cậu đắp chăn, động tác dịu dàng tỉ mỉ.
Mạc Sơ Quyết ngủ mãi đến khi mặt trời sắp lặn mới thức dậy. Trong phòng hơi tối, cậu dụi mắt ngồi dậy, góc chăn trên người trượt xuống.
Lúc nãy ngủ vẫn ở phòng khách, tỉnh dậy đã thấy nằm trong phòng ngủ, khỏi nghĩ cũng biết ai ôm cậu vào.
Mạc Sơ Quyết mỉm cười, tuy đã được chăm sóc như vậy năm năm nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng ấm áp.
Đời trước cậu là trẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện, chưa từng biết cảm giác được người khác quan tâm là thế nào, vừa lớn lên đã bị nhà tìm kiếm lôi kéo vào giới giải trí. Cậu không quá đam mê với ngành này, chỉ muốn kiếm nhiều tiền để đền ơn cô nhi viện. Nhưng tiếc thay khi qua đời cậu mới vừa gia nhập giới giải trí không lâu, vẫn là một tiểu minh tinh tuyến mười tám không kiếm được bao nhiêu tiền.
Hơn nữa showbiz là một nơi tàn khốc và lạnh nhạt, quan hệ xã giao phức tạp, lợi ích đặt lên hàng đầu, cậu cũng chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào.
Thế giới ấy cậu không có gì để bận tâm lưu luyến cả, lần này có cơ hội sống lại, còn được gặp gỡ ba mẹ tốt như vậy đã xem như may mắn lắm rồi.
Cậu xốc chăn bước xuống giường, vừa đến cửa đã nghe thấy một giọng nói khe khẽ.
"Nhà họ sắp chuyển đi rồi à? Tại sao vậy?" Đây là tiếng của Khương Y Linh.
Mạc Hiên Văn nói: "Hôm qua lão Lương có nói với anh, nghe đâu là gia đình có chuyện, cụ thể là gì thì không rõ".
Khương Y Linh lộ vẻ tiếc nuối: "Thằng bé Vũ Hiên kia chẳng phải sắp vào tiểu học rồi à? Còn học khu (*) này bọn họ tính sao đây?"
..............
(*) 学区房: họckhu (tạm dịch), là những ngôi nhà nằm trong một khu học ở Trung Quốc cho phép họcsinh nhập học miễn phí đến trường gần nhất. Học sinh tận dụng nhà của học khu đểcó thể vào trường gần nhất mà không cần thi.
...............
"Bán nhà thì đăng tin vài hôm là bán được thôi, vài hôm nữa họ chuyển đi rồi, anh đoán là đi di dân". Mạc Hiên Văn uống một hớp trà, chầm chậm nói: "Chẳng biết sau này có còn cơ hội gặp lại không?"
Khương Y Linh thở dài: "Thế sự vô thường".
Mạc Sơ Quyết giật mình chôn chân tại chỗ.
Tình cảnh quen thuộc bỗng chốc kéo cậu về dòng ký ức xưa cũ.
Thuở trước khi còn ở cô nhi viện, bạn bè thân cận đều được người ta nhận nuôi, còn cậu vì lầm lì nhút nhát, ăn nói vụng về, lại còn mau nước mắt nên đành chờ mãi trong cô nhi viện suốt mười tám năm.
Bảo không buồn là giả, tuy nhiên lúc ấy cậu không có tình cảm với những người đó nên trong lòng chẳng mấy dao động.
Nhưng từ khi sinh ra, gia đình cậu vẫn luôn chung sống với Lương gia. Đến nay đã được năm năm, vợ chồng họ cũng xem cậu như con cái trong nhà, dĩ nhiên cậu không thể thờ ơ vô cảm.
Cậu lon ton chạy đến bên cạnh Khương Y Linh, ngẩng mặt hỏi: "Mẹ ơi, nhà chú Lương sắp dọn đi ạ?"
Khương Y Linh xoa mớ tóc rối trên đầu con trai, đổi chủ đề: "Con dậy rồi à".
Mạc Sơ Quyết không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Khương Y Linh nhìn Mạc Hiên Văn với ánh mắt cầu cứu, người phía sau khẽ ho một tiếng: "Tiểu Sơ".
Mạc Sơ Quyết lập tức quay đầu lại, giống như chiếc ăng-ten đang chờ tín hiệu.
Đối diện với đôi mắt to trong sáng như vậy ai mà nỡ lòng nói dối, huống chi đây lại là đứa con trai cưng như trứng hứng như hoa của Mạc Hiên Văn, anh khẽ thở dài: "Đúng vậy, cả nhà chú Lương sắp chuyển đi rồi".
Lòng Mạc Sơ Quyết có hơi khó chịu, rõ ràng là không muốn khóc nhưng với thể chất chết tiệt này, tầm mắt cậu dần trở nên mơ hồ.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên gò má trắng nõn, dù không bật thành tiếng nhưng kiểu khóc lặng lẽ càng khiến người ta thêm đau lòng.
Khương Y Linh ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao đâu bé con, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại mà".
Mạc Sơ Quyết cắn môi lắc đầu.
Vài ngày sau, quả nhiên vách kế bên vang lên tiếng dọn đồ, đang dịp cuối tuần nên Mạc Hiên Văn và Khương Y Linh đều ở nhà, họ dẫn Mạc Sơ Quyết sang tạm biệt Lương gia.
Lương Vũ Hiên khóc bù lu bù loa, nước mắt lưng tròng nắm lấy tay Mạc Sơ Quyết: "Thô Thô, sau này tớ quay lại tìm cậu, cậu đừng quên tớ đó".
Đây có lẽ là lần cuối cùng nhóc gọi như vậy, Mạc Sơ Quyết không sửa sai nữa mà xoa đầu nhóc: "Cậu hay bị sổ mũi, sau này nhớ đem theo khăn giấy nha".
Giọng điệu rất nghiêm túc, còn hơi nhíu mày, bỏ qua gương mặt bé con bầu bĩnh dễ thương ra thì trông cũng ra gì lắm.
Cảm giác đau buồn ly biệt bị câu này của cậu làm gián đoạn, những người lớn đứng kế bên đều không nhịn được cười.
Lương Vũ Hiên rơm rớm nước mắt ngơ ngẩn nhìn mọi người.
Dù có tiếc đến đâu cũng đến lúc phải rời đi, họ nhìn theo Lương gia ôm túi to túi nhỏ ngồi lên taxi rồi trở về nhà.
Khương Y Linh vừa vào bếp chuẩn bị bữa trưa vừa trò chuyện với Mạc Hiên Văn: "Đúng rồi, hộ kế bên khi nào dọn đến?"
Mạc Hiên Văn giũ tờ báo rồi ngồi xuống sô pha: "Chắc hai hôm nữa, nghe nói bên kia rất gấp, mua đứt cả căn".
"Ồ, ít nhất cũng vài trăm vạn chứ chẳng đùa!" giọng Khương Y Linh không khỏi ngạc nhiên.
Tiểu khu này tuy hơi cũ nhưng bên cạnh là trường cấp ba tốt nhất thành phố, giao thông tiện lợi, môi trường phù hợp. Hồi trước họ trầy trật lắm mới mua được căn này, chưa kể hiện nay giá nhà tăng cao, có thể một lần lấy ra nhiều tiền như vậy ắt hẳn không phải người bình thường.
Mạc Sơ Quyết nghe vài câu rồi trở về phòng. Gia đình mới có chuyển đến không chẳng liên quan gì cậu, chuyện quan trọng nhất bây giờ là... cậu không có người chơi chung.
Còn học hành gì đó, cậu mới năm tuổi, lại có ký ức kiếp trước nên không cần lo lắng.
Vài ngày sau đó Mạc Sơ Quyết đều ở lì trong nhà, vách kế bên thi thoảng vang lên tiếng sửa sang vận chuyển đồ đạc, nhưng cậu chẳng buồn ra xem.
Mãi cho đến cuối tuần này, Khương Y Linh làm quá nhiều điểm tâm, ăn không hết nên định biếu hàng xóm mới một ít, thế là cô kéo cả Mạc Sơ Quyết đang đờ đẫn cùng đi sang.
Cửa sắt cũ kỹ bên cạnh đã đổi thành cửa chống trộm cao cấp, Khương Y Linh bấm chuông mấy lần nhưng bên trong không có động tĩnh.
Mạc Sơ Quyết dán lỗ tai lên cửa cẩn thận nghe ngóng rồi lắc đầu, bên trong không có tiếng động nào.
Chẳng lẽ lại không có nhà?
Ngay từ lúc hàng xóm mới vừa chuyển đến, Khương Y Linh đã sang chào hỏi làm quen trước. Thế nhưng cô gõ cửa nửa buổi cũng chẳng thấy ai ra nên đành từ bỏ, còn tưởng cuối tuần họ sẽ có nhà, kết quả vẫn không có ai.
Cô xoa đầu con trai, vừa định về nhà thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Khương Y Linh quay đầu liền thấy hai người đứng trước mặt, hình như là hai mẹ con.
Người phụ nữa ăn mặc rất giản dị, tuy không son phấn nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, thậm chí đẹp hơn cả những diễn viên trên tivi. Cô đang nắm tay một cậu bé, nhóc này thừa hưởng tất cả những ưu điểm từ mẹ, dù còn nhỏ nhưng cũng có thể loáng thoáng nhìn ra bóng dáng của một hotboy tương lai, ngũ quan tuấn tú, cánh môi lạnh lùng mím chặt.
Khương Y Linh sững sờ một chút nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cô cười chào hỏi: "Hai người là gia đình mới chuyển đến phải không? Chúng tôi sống kế bên, vài hôm trước có qua gõ cửa nhưng không thấy ai ở nhà".
Người phụ nữ vén sợi tóc mai, mặt hơi mỉm cười, cất giọng dịu dàng: "Mấy ngày trước chúng tôi có việc phải đi, hôm nay vừa định chuyển vào... Đúng rồi, chị tìm chúng tôi có việc gì không?"
Khương Y Linh xua tay: "Không có gì, tôi chỉ đến đưa chút điểm tâm, lỡ làm nhiều quá ăn không hết".
Nói xong cô liền dúi hộp bánh cho đối phương, người phụ nữ từ chối vài lần rồi lịch sự đáp: "Ôi, thật là ngại quá..."
"Mọi người đều là hàng xóm, chị đừng ngại".
Khương Y Linh quá nhiệt tình, người phụ nữ đành cười cười nhận lấy: "Cảm ơn chị".
Người phụ nữ chợt chuyển ánh nhìn về phía Mạc Sơ Quyết: "Đây là bé nhà chị à, dễ thương quá!"
"Cháu nhà chị cũng đẹp trai lắm nha!"
Những lời khen ngợi của đối phương khiến Khương Y Linh vui như mở cờ trong bụng, cô cũng thật lòng khen lại vài câu rồi quay đầu nhìn con trai, chợt phát hiện bé con đang nhìn con nhà người ta không chớp mắt.
Cô khẽ hắng giọng và xoa đầu nhỏ của Mạc Sơ Quyết: "Đang nhìn gì thế?"
Câu nói này lập tức khiến mọi sự chú ý đổ dồn về Mạc Sơ Quyết, cậu nhóc nãy giờ hờ hững ngó ra ngoài cửa sổ cũng quay đầu lại nhìn.
Mạc Sơ Quyết chẳng hiểu tại sao bản thân đột nhiên hồi hộp, cậu ngập ngừng đáp: "Không có gì..."
Hai người lớn không để tâm tiếp tục trò chuyện. Mạc Sơ Quyết len lén nhìn nhóc đối diện rồi vội rời mắt trước khi đối phương phát hiện, âm thầm cảm thán: người anh em này đẹp trai ghê! Làm sao bây giờ, cái danh "giáo thảo(*)" trường mẫu giáo Tinh Tinh của cậu sắp không giữ nổi rồi!
..............
(*) Thật ra là "ngoan thảo" (园草), gần giống với "giáo thảo" – chỉ nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.
..............
Trong công viên tiểu khu, một cậu bé khoảng năm tuổi ngồi đung đưa trên xích đu, vẻ mặt buồn chán.
Cậu nhóc bên cạnh vui vẻ nghịch cát, thỉnh thoảng nhìn bé một cái, thúc giục: "Thô Thô, mau qua đây chơi chung".
Cậu bé ngồi trên xích đu da dẻ trắng nõn, mặt mũi thanh tú đáng yêu, nghe vậy liền nhíu mày: "Đã nói nhiều lần rồi, đừng gọi tớ là Thô Thô (*)".
...............
(*) Chữ Thô (cū) và Sơ (chū) trong tiếng Trung có âm đọc gần giống nhau, có lẽ bạn nhỏ kia đọc trại chữ Sơ Sơ thành Thô Thô.
................
Cậu nhóc sửng sốt một chút, sau đó hít nước mũi, ngoan ngoãn nói: "Ô kê, Thô Thô".
Mạc Sơ Quyết: "..." thôi kệ đi.
Cậu thực sự không thể chịu nổi hai dòng nước mũi thò lò của nhóc, bèn lấy một tờ khăn giấy trong túi đưa sang.
Nhóc nhận lấy quẹt quẹt vài cái rồi tiếp tục nghịch cát, Mạc Sơ Quyết ngồi trên xích đu yên lặng nhìn. Không lâu sau, phía sau đột nhiên truyền đến một trận cười ầm ĩ, đấy là tông giọng non choẹt chỉ có ở bé trai.
Cậu nhóc đang nghịch cát bỗng cứng người, len lén ngó về sau với ánh mắt sợ hãi.
Mạc Sơ Quyết thấy nhóc hơi là lạ, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Cậu nhóc rời mắt rồi khẩn cầu nhìn cậu: "Thô Thô, tớ không muốn chơi nữa, chúng mình về nhà đi, nếu không mẹ sẽ mắng tớ mất".
Mạc Sơ Quyết nhìn thoáng qua phía sau, lập tức hiểu ra: "Được".
Nói xong, cậu nhảy xuống khỏi xích đu, vỗ cát trên người cậu nhóc rồi dẫn nó đi ra.
Đúng lúc này, một giọng cười ác ý đột nhiên vang lên từ phía sau: "Lêu lêu lêu, sên con mũi thò lò về nhà tìm mẹ kìa!"
Cậu nhóc bị câu này chọc giận run người, quay đầu cãi lại: "Mày mới là đồ mũi thò lò!"
Mạc Sơ Quyết thì bình tĩnh hơn, nhưng vẫn xoay người nhìn đám mới tới với ánh mắt lạnh lẽo.
Bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, bọn nhóc lập tức nín bặt, nhưng dù sao cơ thể con nít năm tuổi này của Mạc Sơ Quyết cũng chẳng có uy hiếp gì lớn, bọn nhóc kia liền không sợ nữa: "Mày nhìn gì? Muốn ăn đòn hả?"
Cả bọn có bốn năm người, toàn là những thằng nhóc sáu bảy tuổi, rất khỏe và cao hơn bạn cùng trang lứa. Tuy Mạc Sơ Quyết có ký ức đời trước nhưng với dáng người yếu ớt vừa nhỏ vừa gầy của mình, cậu cũng không dám liều.
Đại trượng phu co được duỗi được, để xem sau này tao đánh tụi mày thế nào.
Mạc Sơ Quyết thầm nghĩ, sau đó kéo nhóc gà chọi con ở kế bên chạy đi.
Thấy hai người chạy mất, đám trẻ lại càng phách lối hơn: "Sợ rồi kìa!"
Mạc Sơ Quyết nắm chặt tay, nhìn nhóc một cái, nói: "Đừng giận nữa, sau này anh giúp em dạy dỗ bọn nó."
Cậu nhóc khịt mũi, không chút khách khí vạch trần: "Mẹ tớ nói rồi, tớ lớn hơn cậu, cho nên tớ mới là anh".
Mạc Sơ Quyết: "Lương Vũ Hiên, cậu im đi".
Lương Vũ Hiên mím môi, nhỏ giọng: "Đó là sự thật mà..."
Hai người cãi qua cãi lại suốt cả chặng đường, lúc về đến nhà vẫn chưa đến giờ cơm tối.
Họ sống ở chung cư một tầng hai hộ, Lương gia nằm bên phải Mạc gia, hai gia đình là hàng xóm của nhau đã hơn năm năm, quan hệ rất tốt, con cái cũng trạc tuổi nên thường xuyên qua lại lẫn nhau.
Mạc Sơ Quyết tạm biệt Lương Vũ Hiên rồi trở về nhà. Hôm nay là thứ tư, Mạc Hiên Văn đi làm, trong nhà chỉ có Khương Y Linh.
Cậu quen thói ôm lấy đùi Khương Y Linh, nhẹ giọng làm nũng: "Mẹ ơi, con về rồi".
"Sao hôm nay bé con về sớm thế?" Khương Y Linh hôn lên gương mặt nhỏ trắng nõn của cậu, cười nói: "Muốn ăn gì nào, mẹ nấu cho con".
Mạc Sơ Quyết cởi giày ra, cẩn thận đặt lên kệ: "Cá ạ".
Khương Y Linh cưng chiều đáp: "Được, chờ ba tan làm, mẹ nhờ ông ấy mua một con".
Mạc Sơ Quyết ngồi trên sô pha, đung đưa chân nhỏ, giọng nói non nớt: "Mẹ vất vả rồi".
Bị một đôi mắt to tròn đen láy nhìn như vậy, lòng Khương Y Linh như muốn tan thành nước, cô cảm động rưng rưng nước mắt: "Bé con ngoan quá, mẹ đi phơi đồ chút, con cứ xem tivi trước đi. Muốn xem bộ hoạt hình lần trước không?"
Sắc mặt Mạc Sơ Quyết hơi cứng lại nhưng vẫn gật đầu.
Hai phút sau, tiếng heo con dễ thương vang lên, Mạc Sơ Quyết nhìn chằm chằm chú heo trên màn hình.
Thực ra cậu thích nhất là tiểu thuyết ngược luyến tình thâm, nhưng ai tin một đứa trẻ lại biết đọc chữ? Cho nên từ đó đến giờ cậu chưa từng để lộ sở thích.
Lỡ như có người phát hiện cậu có ký ức đời trước thì không hay.
Mạc Sơ Quyết bưng mặt thẫn thờ đối diện tivi một lúc rồi ngủ gục lúc nào không hay.
Khương Y Linh phơi xong quần áo đi ra, thoáng thấy bé con cuộn tròn ngủ say trên sô pha, cô đi qua ôm con vào phòng rồi giúp cậu đắp chăn, động tác dịu dàng tỉ mỉ.
Mạc Sơ Quyết ngủ mãi đến khi mặt trời sắp lặn mới thức dậy. Trong phòng hơi tối, cậu dụi mắt ngồi dậy, góc chăn trên người trượt xuống.
Lúc nãy ngủ vẫn ở phòng khách, tỉnh dậy đã thấy nằm trong phòng ngủ, khỏi nghĩ cũng biết ai ôm cậu vào.
Mạc Sơ Quyết mỉm cười, tuy đã được chăm sóc như vậy năm năm nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng ấm áp.
Đời trước cậu là trẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện, chưa từng biết cảm giác được người khác quan tâm là thế nào, vừa lớn lên đã bị nhà tìm kiếm lôi kéo vào giới giải trí. Cậu không quá đam mê với ngành này, chỉ muốn kiếm nhiều tiền để đền ơn cô nhi viện. Nhưng tiếc thay khi qua đời cậu mới vừa gia nhập giới giải trí không lâu, vẫn là một tiểu minh tinh tuyến mười tám không kiếm được bao nhiêu tiền.
Hơn nữa showbiz là một nơi tàn khốc và lạnh nhạt, quan hệ xã giao phức tạp, lợi ích đặt lên hàng đầu, cậu cũng chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào.
Thế giới ấy cậu không có gì để bận tâm lưu luyến cả, lần này có cơ hội sống lại, còn được gặp gỡ ba mẹ tốt như vậy đã xem như may mắn lắm rồi.
Cậu xốc chăn bước xuống giường, vừa đến cửa đã nghe thấy một giọng nói khe khẽ.
"Nhà họ sắp chuyển đi rồi à? Tại sao vậy?" Đây là tiếng của Khương Y Linh.
Mạc Hiên Văn nói: "Hôm qua lão Lương có nói với anh, nghe đâu là gia đình có chuyện, cụ thể là gì thì không rõ".
Khương Y Linh lộ vẻ tiếc nuối: "Thằng bé Vũ Hiên kia chẳng phải sắp vào tiểu học rồi à? Còn học khu (*) này bọn họ tính sao đây?"
..............
(*) 学区房: họckhu (tạm dịch), là những ngôi nhà nằm trong một khu học ở Trung Quốc cho phép họcsinh nhập học miễn phí đến trường gần nhất. Học sinh tận dụng nhà của học khu đểcó thể vào trường gần nhất mà không cần thi.
...............
"Bán nhà thì đăng tin vài hôm là bán được thôi, vài hôm nữa họ chuyển đi rồi, anh đoán là đi di dân". Mạc Hiên Văn uống một hớp trà, chầm chậm nói: "Chẳng biết sau này có còn cơ hội gặp lại không?"
Khương Y Linh thở dài: "Thế sự vô thường".
Mạc Sơ Quyết giật mình chôn chân tại chỗ.
Tình cảnh quen thuộc bỗng chốc kéo cậu về dòng ký ức xưa cũ.
Thuở trước khi còn ở cô nhi viện, bạn bè thân cận đều được người ta nhận nuôi, còn cậu vì lầm lì nhút nhát, ăn nói vụng về, lại còn mau nước mắt nên đành chờ mãi trong cô nhi viện suốt mười tám năm.
Bảo không buồn là giả, tuy nhiên lúc ấy cậu không có tình cảm với những người đó nên trong lòng chẳng mấy dao động.
Nhưng từ khi sinh ra, gia đình cậu vẫn luôn chung sống với Lương gia. Đến nay đã được năm năm, vợ chồng họ cũng xem cậu như con cái trong nhà, dĩ nhiên cậu không thể thờ ơ vô cảm.
Cậu lon ton chạy đến bên cạnh Khương Y Linh, ngẩng mặt hỏi: "Mẹ ơi, nhà chú Lương sắp dọn đi ạ?"
Khương Y Linh xoa mớ tóc rối trên đầu con trai, đổi chủ đề: "Con dậy rồi à".
Mạc Sơ Quyết không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Khương Y Linh nhìn Mạc Hiên Văn với ánh mắt cầu cứu, người phía sau khẽ ho một tiếng: "Tiểu Sơ".
Mạc Sơ Quyết lập tức quay đầu lại, giống như chiếc ăng-ten đang chờ tín hiệu.
Đối diện với đôi mắt to trong sáng như vậy ai mà nỡ lòng nói dối, huống chi đây lại là đứa con trai cưng như trứng hứng như hoa của Mạc Hiên Văn, anh khẽ thở dài: "Đúng vậy, cả nhà chú Lương sắp chuyển đi rồi".
Lòng Mạc Sơ Quyết có hơi khó chịu, rõ ràng là không muốn khóc nhưng với thể chất chết tiệt này, tầm mắt cậu dần trở nên mơ hồ.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên gò má trắng nõn, dù không bật thành tiếng nhưng kiểu khóc lặng lẽ càng khiến người ta thêm đau lòng.
Khương Y Linh ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao đâu bé con, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại mà".
Mạc Sơ Quyết cắn môi lắc đầu.
Vài ngày sau, quả nhiên vách kế bên vang lên tiếng dọn đồ, đang dịp cuối tuần nên Mạc Hiên Văn và Khương Y Linh đều ở nhà, họ dẫn Mạc Sơ Quyết sang tạm biệt Lương gia.
Lương Vũ Hiên khóc bù lu bù loa, nước mắt lưng tròng nắm lấy tay Mạc Sơ Quyết: "Thô Thô, sau này tớ quay lại tìm cậu, cậu đừng quên tớ đó".
Đây có lẽ là lần cuối cùng nhóc gọi như vậy, Mạc Sơ Quyết không sửa sai nữa mà xoa đầu nhóc: "Cậu hay bị sổ mũi, sau này nhớ đem theo khăn giấy nha".
Giọng điệu rất nghiêm túc, còn hơi nhíu mày, bỏ qua gương mặt bé con bầu bĩnh dễ thương ra thì trông cũng ra gì lắm.
Cảm giác đau buồn ly biệt bị câu này của cậu làm gián đoạn, những người lớn đứng kế bên đều không nhịn được cười.
Lương Vũ Hiên rơm rớm nước mắt ngơ ngẩn nhìn mọi người.
Dù có tiếc đến đâu cũng đến lúc phải rời đi, họ nhìn theo Lương gia ôm túi to túi nhỏ ngồi lên taxi rồi trở về nhà.
Khương Y Linh vừa vào bếp chuẩn bị bữa trưa vừa trò chuyện với Mạc Hiên Văn: "Đúng rồi, hộ kế bên khi nào dọn đến?"
Mạc Hiên Văn giũ tờ báo rồi ngồi xuống sô pha: "Chắc hai hôm nữa, nghe nói bên kia rất gấp, mua đứt cả căn".
"Ồ, ít nhất cũng vài trăm vạn chứ chẳng đùa!" giọng Khương Y Linh không khỏi ngạc nhiên.
Tiểu khu này tuy hơi cũ nhưng bên cạnh là trường cấp ba tốt nhất thành phố, giao thông tiện lợi, môi trường phù hợp. Hồi trước họ trầy trật lắm mới mua được căn này, chưa kể hiện nay giá nhà tăng cao, có thể một lần lấy ra nhiều tiền như vậy ắt hẳn không phải người bình thường.
Mạc Sơ Quyết nghe vài câu rồi trở về phòng. Gia đình mới có chuyển đến không chẳng liên quan gì cậu, chuyện quan trọng nhất bây giờ là... cậu không có người chơi chung.
Còn học hành gì đó, cậu mới năm tuổi, lại có ký ức kiếp trước nên không cần lo lắng.
Vài ngày sau đó Mạc Sơ Quyết đều ở lì trong nhà, vách kế bên thi thoảng vang lên tiếng sửa sang vận chuyển đồ đạc, nhưng cậu chẳng buồn ra xem.
Mãi cho đến cuối tuần này, Khương Y Linh làm quá nhiều điểm tâm, ăn không hết nên định biếu hàng xóm mới một ít, thế là cô kéo cả Mạc Sơ Quyết đang đờ đẫn cùng đi sang.
Cửa sắt cũ kỹ bên cạnh đã đổi thành cửa chống trộm cao cấp, Khương Y Linh bấm chuông mấy lần nhưng bên trong không có động tĩnh.
Mạc Sơ Quyết dán lỗ tai lên cửa cẩn thận nghe ngóng rồi lắc đầu, bên trong không có tiếng động nào.
Chẳng lẽ lại không có nhà?
Ngay từ lúc hàng xóm mới vừa chuyển đến, Khương Y Linh đã sang chào hỏi làm quen trước. Thế nhưng cô gõ cửa nửa buổi cũng chẳng thấy ai ra nên đành từ bỏ, còn tưởng cuối tuần họ sẽ có nhà, kết quả vẫn không có ai.
Cô xoa đầu con trai, vừa định về nhà thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Khương Y Linh quay đầu liền thấy hai người đứng trước mặt, hình như là hai mẹ con.
Người phụ nữa ăn mặc rất giản dị, tuy không son phấn nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, thậm chí đẹp hơn cả những diễn viên trên tivi. Cô đang nắm tay một cậu bé, nhóc này thừa hưởng tất cả những ưu điểm từ mẹ, dù còn nhỏ nhưng cũng có thể loáng thoáng nhìn ra bóng dáng của một hotboy tương lai, ngũ quan tuấn tú, cánh môi lạnh lùng mím chặt.
Khương Y Linh sững sờ một chút nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cô cười chào hỏi: "Hai người là gia đình mới chuyển đến phải không? Chúng tôi sống kế bên, vài hôm trước có qua gõ cửa nhưng không thấy ai ở nhà".
Người phụ nữ vén sợi tóc mai, mặt hơi mỉm cười, cất giọng dịu dàng: "Mấy ngày trước chúng tôi có việc phải đi, hôm nay vừa định chuyển vào... Đúng rồi, chị tìm chúng tôi có việc gì không?"
Khương Y Linh xua tay: "Không có gì, tôi chỉ đến đưa chút điểm tâm, lỡ làm nhiều quá ăn không hết".
Nói xong cô liền dúi hộp bánh cho đối phương, người phụ nữ từ chối vài lần rồi lịch sự đáp: "Ôi, thật là ngại quá..."
"Mọi người đều là hàng xóm, chị đừng ngại".
Khương Y Linh quá nhiệt tình, người phụ nữ đành cười cười nhận lấy: "Cảm ơn chị".
Người phụ nữ chợt chuyển ánh nhìn về phía Mạc Sơ Quyết: "Đây là bé nhà chị à, dễ thương quá!"
"Cháu nhà chị cũng đẹp trai lắm nha!"
Những lời khen ngợi của đối phương khiến Khương Y Linh vui như mở cờ trong bụng, cô cũng thật lòng khen lại vài câu rồi quay đầu nhìn con trai, chợt phát hiện bé con đang nhìn con nhà người ta không chớp mắt.
Cô khẽ hắng giọng và xoa đầu nhỏ của Mạc Sơ Quyết: "Đang nhìn gì thế?"
Câu nói này lập tức khiến mọi sự chú ý đổ dồn về Mạc Sơ Quyết, cậu nhóc nãy giờ hờ hững ngó ra ngoài cửa sổ cũng quay đầu lại nhìn.
Mạc Sơ Quyết chẳng hiểu tại sao bản thân đột nhiên hồi hộp, cậu ngập ngừng đáp: "Không có gì..."
Hai người lớn không để tâm tiếp tục trò chuyện. Mạc Sơ Quyết len lén nhìn nhóc đối diện rồi vội rời mắt trước khi đối phương phát hiện, âm thầm cảm thán: người anh em này đẹp trai ghê! Làm sao bây giờ, cái danh "giáo thảo(*)" trường mẫu giáo Tinh Tinh của cậu sắp không giữ nổi rồi!
..............
(*) Thật ra là "ngoan thảo" (园草), gần giống với "giáo thảo" – chỉ nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.
..............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.