Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Chương 42
Trì Linh
29/05/2021
Chuyển ngữ: Han
Chỉnh sửa: Sunny
Xe ngựa nhanh chóng về đến thôn Lâm Khê.
Cảnh Lê vén rèm xe lên thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, nhất thời sửng sốt.
Trên bãi đất trống đầu thôn đầy những người, có những khuôn mặt quen thuộc hoặc không quen, trong mắt đều là vẻ mong ngóng sốt ruột.
“Sao thế?” Thấy Cảnh Lê không động, Tần Chiêu từ trong xe hỏi.
“Không, không có gì…” Cảnh Lê vén mành xe lên, đỡ Tần Chiêu đi ra.
Tần Chiêu nhìn thấy quang cảnh trước mắt chỉ hơi dừng lại một chút, được Cảnh Lê và phu xe đỡ xuống.
Bọn họ đi về phía đám đông, đứng đầu tiên là trưởng thôn.
Tần Chiêu nói: “Chỉ là muốn nhờ trưởng thôn tìm mấy người đến giúp ta chuyển đồ, ngài đây là… ”
“Ngươi giúp mọi người một việc lớn như vậy, tất cả mọi người đều muốn tới xem thế nào.” Trưởng thôn nở nụ cười, quay đầu lại giục: “Còn ngây ra đó làm gì, mau chuyển đồ đi.”
Mọi người đáp một tiếng, mấy anh nông dân nhảy lên xe, mỗi người một ít, nhanh chóng chuyển hết sách y trên xe xuống.
Tần Chiêu đại khái nhìn lướt qua, có người Trần gia, người Lâm gia, người Lý gia, ngay cả Lý Hồng Vũ cũng treo một cánh tay ở bên cạnh giúp đỡ.
Hắn thu hồi ánh mắt, hỏi: “Thân thể thôn trưởng khôi phục rồi chứ?”
“Uống thuốc của ngươi, chút bệnh vặt của ta đã khỏi rồi.” Trưởng thôn khoát tay, nói: “Ngược lại ngươi đấy, ta thấy sắc mặt ngươi kém lắm, có phải dạo này quá mức mệt mỏi không?”
Tần Chiêu: “Vẫn tốt.”
“Ngươi đứa trẻ này, chỉ cậy mạnh.” Trưởng thôn than thở một tiếng, lại nói: “Từ lúc nghe nói Huyện lệnh đại nhân muốn giữ ngươi lại huyện thành, ta vẫn luôn không yên lòng. Vốn định đi thăm ngươi, nhưng việc sửa đê điều trong thôn không thể không có người, hai ngày nay mới vừa hoàn thành xong hết mọi việc.”
Bọn họ đi dọc theo con đường vào thôn, xa xa nhìn thấy con đê cũ đã được đắp cao lên không ít, toàn bộ kênh rạch khô nước hai bên đồng ruộng cũng được đào lại hết.
“… Công trình này ta trông coi ngày đêm, tất cả đều làm theo y như lời ngươi dặn, ngươi yên tâm.” Trưởng thôn nói.
Tần Chiêu gật đầu, đột nhiên có người kéo ống tay áo của hắn.
Một bé trai chỉ cao đến eo Tần Chiêu đứng trước mặt hắn, ôm một giỏ trứng gà, ngửa đầu nhìn hắn: “Tần Chiêu thúc thúc, cảm ơn thúc đã làm quan lão gia sửa bờ đê, ruộng nhà con ở thấp nhất trong thôn, trước đây mỗi năm nước lên cao đều bị ngập. Mẹ con bảo con đem những thứ này cho thúc, cảm ơn thúc.”
Da đứa trẻ phơi nắng nên ngăm đen, ánh mắt lại sáng ngời.
Vẻ mặt Tần Chiêu hơi sững lại, nhẹ giọng nói: “Mang đồ về đi nhé, không cần nói cảm ơn, đây là việc ta nên làm mà.”
“Đó là chút tấm lòng của mọi người trong thôn thôi, ngươi nhận lấy đi.” Trưởng thôn nói, “Không chỉ nhà nó, còn rất nhiều bà con đều tặng đồ nữa, có một ít vẫn để ở chỗ ta, lát nữa cùng nhau mang qua cho ngươi.”
“Đúng vậy, ngươi nhận lấy đi.”
Ngươi giúp trong thôn một chuyện lớn như vậy, chúng ta không thể không tỏ ý.”
“Đừng khách khí, đều nhận lấy đi.”
Mọi người tranh nhau nói, Tần Chiêu không từ chối nổi, có chút do dự.
Một ngươi bên cạnh đưa tay ra, nhận đồ thay hắn: “Khách sáo với mọi được làm gì, nào, để ta cầm giúp ngươi.”
Là Lý Đại Lực.
Lý Đại Lực nói: “Đều là hàng xóm láng giềng, nào đâu có chuyện để ngươi giúp không công, ngươi không nhận bọn ta cũng áy náy, mọi người nói có phải không?”
Mọi người liên tục đáp lời.
Tần Chiêu không biết làm thế nào, đành phải gật đầu đồng ý.
Đứa bé trai trước mặt hắn còn chưa rời đi, lại kéo vạt áo của Tần Chiêu: “Tần Chiêu thúc thúc, sang năm con cũng phải lên trấn trên học vỡ lòng rồi.”
Con ngươi Tần Chiêu khẽ động.
Thôn Lâm Khê rất ít đưa con cái ra ngoài đi học, trước đây chỉ có một mình Trần Ngạn An lên trấn trên đi học.
“Không chỉ có nhóc này.” Trưởng thôn nói, “Sau chuyện lần này, trong thôn có rất nhiều người đều muốn đưa con cái đi học biết chữ. Cho dù không phải vì thi đậu công danh, biết thêm mấy chữ cũng là tốt.”
Trưởng thôn dừng một lát, cảm thán nói: “Mấy năm trước đã đã từng đề xuất với thôn, trẻ nhỏ nên cho đi học đọc sách viết chữ, nhưng không có ai bằng lòng. Lần này coi như ngươi hoàn thành một tâm nguyện cho ta.”
Tần Chiêu: “Như vậy thì tốt quá.”
“Được rồi trưởng thôn à, mấy chuyện này để ngày khác rồi nói đi.” Lý Đại Lực nói: “Tất cả mọi người đều giải tán thôi, đừng tụ tập ở đây nữa, Tần tiên sinh của chúng ta đã đi một ngày đường rồi, để hắn về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trưởng thôn gật đầu, giúp giải tán mọi người.
Chỉ còn lại Lý Đại Lực đưa Tần Chiêu về nhà.
Dọc đường đi bọn họ nhận được không ít đồ của người dân đưa tới, chẳng qua chỉ là chút hoa quả rau dưa hay vật dụng sinh hoạt hằng ngày như vải vóc này nọ.
Cảnh Lê và Lý Đại Lực cùng nhau mang đồ về nhà.
Mấy người nông dân giúp chuyển sách đã về nhà hắn trước một bước.
May mà tủ sách lúc trước Phương Thiên Ứng đưa tới rất lớn, còn hơn nửa chỗ trống chưa lấp đầy, đủ xếp những sách y học mà Tần Chiêu mang về.
Mọi người đặt đồ xuống, không ở lại lâu, mỗi người uống xong một chén nước thì rời đi.
Cảnh Lê tiễn mọi người ra sân, lúc quay về lại thấy Tần Chiêu đứng bên cạnh bàn, đang bắt đầu thu xếp sách.
Số lượng sách y học mà Tần Chiêu mang về không ít, còn chưa kịp đặt vào tủ, tán loạn chất chồng trên bàn trên đất. Tần Chiêu khom người nhặt một quyển sách từ dưới đất lên, đột nhiên cảm thấy choáng váng hoa mắt, thân hình hơi lảo đảo một chút.
“Ngươi đừng làm nữa.” Cảnh Lê liền vội vàng đi tới đỡ hắn, “Nhanh đi nghỉ ngơi đi, những thứ này ta thu xếp là được.”
Tần Chiêu: “Không sao, ta còn… Khụ khụ!”
Hắn đột ngột ho khan.
Hôm nay quay về thôn, bọn họ đi cả một ngày đường, sắc mặt Tần Chiêu vốn đã khó coi, trận ho này như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng. Một tay hắn để ở bên cạnh môi, một tay khác chống bàn, bả vai gầy gò run run theo tiếng ho.
Trước mắt Tần Chiêu tối sầm, sau khi cơn thở dốc qua đi, hắn mới phát giác mình đã được Cảnh Lê đỡ đến ghế tựa ngồi xuống.
Trán hắn thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng đầy cảm giác dinh dính lạnh lẽo.
Tần Chiêu cúi đầu nhìn xuống, lại thấy toàn là màu đỏ gai mắt.
“…”
Hắn nhắm mắt lại, im lặng thở dài.
Cảnh Lê đi lấy khăn sạch, sau khi nhúng nước vắt khô, giúp Tần Chiêu lau mồ hôi lạnh trên trán trước, sau đó mới đến bên môi.
Cặp môi mỏng kia mím thật chặt, tái nhợt đến đáng sợ, thêm một chút đỏ tươi càng nhìn càng thấy đau lòng.
Đầu ngón tay Cảnh Lê run lên, không nói một lời lau máu đi, lại ngồi xổm xuống giúp hắn lau tay.
“Đã bảo ngươi nghỉ ngơi cho tử tế rồi mà.” Rót chén nước ấm cho Tần Chiêu súc miệng, Cảnh Lê nói: “Ta đi trải giường chiếu trước đã, ngươi nằm nghỉ một lát chắc sẽ thoải mái hơn.”
Tần Chiêu gật đầu.
Bọn họ rời nhà hơn một tháng, tất cả giường chiếu đều phải thay ra để giặt.
Cảnh Lê làm những việc này cũng được coi như thuần thục, nhanh nhẹn tháo tất cả vỏ chăn nệm cũ ra, thay một bộ mới sạch sẽ.
Sau đó đỡ Tần Chiêu nằm xuống.
Cảnh Lê giúp hắn dém chăn vào, thấp giọng hỏi: “Ngươi đói bụng không, có muốn ăn chút gì rồi ngủ tiếp không?”
“Ngươi biết làm à?” Tần Chiêu cười.
“Không biết… Nhưng ta có thể đi mua mà.”
“Không cần.” Tần Chiêu nói, “Đi lên nằm một lúc đi.”
“Ta không mệt, ngươi ngủ đi, ta thu dọn nốt những quyển sách kia.” Cảnh Lê nói xong thì đứng lên, nhưng lại bị Tần Chiêu kéo tay.
Nhiệt độ lòng bàn tay Tần Chiêu truyền vào tay Cảnh Lê, đầu ngón tay Cảnh Lê cuộn tròn, không quay đầu.
“Tiểu Ngư.” Tần Chiêu nhìn cậu, nhẹ nhàng nói, “Ngươi quên ta đã nói gì với ngươi rồi sao?”
“… Không quên.” Giọng nói rất nhỏ, mang theo chút nức nở nghẹn ngào.
Tần Chiêu thở dài nói: “Nhất định là ngươi đang ức hiếp ta lúc này không có sức phạt ngươi.”
“…”
Cảnh Lê ngoan ngoãn xoay người lại.
Hốc mắt thiếu niên rất đỏ, vừa cúi đầu, nước trong đáy mắt rốt cuộc không giữ được nữa mà lăn xuống một giọt, đúng lúc rơi trên mu bàn tay Tần Chiêu.
Tần Chiêu nhéo nhéo tay cậu, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: “Qua đây, ta dỗ ngươi.”
Cảnh Lê cúi người xuống, bị Tần Chiêu ôm lấy.
Cậu vùi đầu vào đầu vai Tần Chiêu, mang theo nức nở nói: “Ta biết ngươi sẽ không sao, chỉ cần tìm đủ thảo dược thì ngươi sẽ không sao, ta chỉ là… Ta chỉ là…”
“Ngươi đau lòng ta, ta biết.”
Tần Chiêu khe khẽ vỗ lưng cậu, thấp giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa người ta lại tưởng ta bắt nạt ngươi mất.”
Cảnh Lê thấp giọng đáp một tiếng.
Cậu quả thực không khóc quá lâu.
Một lát sau, cảm xúc của Cảnh Lê dần lắng xuống, nghiêng đầu lau lau mắt, chủ động giãy ra khỏi ngực Tần Chiêu: “Hết khóc rồi.”
Tần Chiêu đã đủ khó chịu rồi, cậu không thể lại khiến cho hắn hao tâm tốn sức nữa.
Cảnh Lê ngồi dậy, đôi mắt còn có chút đỏ, giống như con thỏ nhỏ bị tủi thân: “Ngươi nhanh nghỉ ngơi đi, ta đi thu dọn số sách kia.”
“Đợi đã.” Tần Chiêu không buông tay, nói, “Có phải ngươi quên gì rồi không?”
Cảnh Lê: “Hả?”
Tần Chiêu: “Trừng phạt.”
Tần Chiêu nhàn nhạt nói ra hai chữ, bầu không khí lại nhất thời trở nên có chút mập mờ.
Cảnh Lê mím môi, hơi ngượng ngùng tiến lại gần.
Tần Chiêu lại nói: “Ta không dậy nổi.”
Cảnh Lê đối mặt với Tần Chiêu trong chốc lát, đôi mắt người nọ đầy ý cười, rõ ràng là đang có ý chơi xấu.
Cảnh Lê biết hắn có ý gì.
Cậu cúi đầu, chạm môi vào môi Tần Chiêu một chút.
Hơn một tháng nay, thỉnh thoảng Tần Chiêu sẽ dùng cách này “trừng phạt” cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chủ động làm chuyện này.
Xúc cảm môi chạm nhau thoáng một cái đã qua, Tần Chiêu vẫn không buông tay, khóe miệng khẽ nhếch: “Quá nhanh, không cảm nhận được.”
“…” Đây rõ ràng là lời trước đây cậu đã nói.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê, rất có ý tứ nếu Cảnh Lê không ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ không buông tay cũng sẽ không đi ngủ.
Cảnh Lê chỉ có thể cúi đầu xuống,dán cánh môi hơi lạnh lên đôi môi Tần Chiêu.
Môi của đối phương mềm mại, hơi lạnh, Cảnh Lê tỉ mỉ miêu tả đường nét của cánh môi, hồi lâu sau cậu hơi ngẩng đầu lên: “Ngươi sẽ nhanh chóng khỏe lại có đúng không?”
“Phải.” Tần Chiêu giơ tay lên xoa đuôi mắt rất đỏ của cậu, nhẹ nhàng nói, “Ta bảo đảm.”
Thế nhưng cơn bệnh này của Tần Chiêu tới còn hùng hổ hơn so với trước kia.
Bắt đầu từ ngày về thôn đó, hắn liên tục nằm trên giường non nửa tháng, lúc này mới có chiều hướng tốt lên một chút.
Giữa trưa nắng hạ, trong viện râm ran tiếng ve kêu.
Viện này thiết kế vô cùng tốt, cho dù là đang giữa mùa hạ, vẫn có gió nhẹ hiu hiu, không hề nóng nực.
Tần Chiêu ngồi dựa trên giường, nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ mở một nửa.
Cảnh Lê đang ngồi xổm trong sân chăm sóc hoa cỏ.
Trước đây Cảnh Lê nói cậu biết trồng hoa, quả nhiên không phải đang khoe khoang.
Từ lúc trồng hoa tới giờ đã được hai tháng, trong sân rất nhiều hoa cỏ đã ra mầm ra lá, tuy rằng vẫn chưa nở, thế nhưng không khó để tưởng tượng ra khung cảnh khi hoa nở trong viện sẽ rực rỡ tươi tốt đến thế nào.
Tỉ lệ nảy mầm quả thật không giống loại hạt giống thập cẩm 2 văn một gói.
Mà hơn phân nửa cũng là nhờ một phần vận may của cá chép.
Tần Chiêu nghĩ như vậy, mở sách y học trong tay ra tiếp tục đọc và tìm hiểu, thỉnh thoảng còn cầm bút ở trên sách viết mấy nét.
“Tần Chiêu, sao ngươi lại đọc sách, Cát đại phu nói bây giờ ngươi không thể quá mệt mỏi!” Cảnh Lê vừa vào nhà đã nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cau mày nói.
Lúc trước Tần Chiêu bị bệnh cũng là bởi vì ở huyện thành quá mệt nhọc, thân thể không chống đỡ được. Sau khi nghỉ ngơi non nửa tháng mới bình phục một chút, nhưng cũng khiến Cảnh Lê gần đây rất là mẫn cảm, không dám cho hắn đọc sách quá lâu, cũng không dám cho hắn tùy tiện xuống giường, chỉ sợ hắn lại mệt mỏi.
Đối với chuyện này, Tần Chiêu dở khóc dở cười: “Ta đã nằm ở trên giường nửa tháng rồi.”
Cảnh Lê lấy sách trong tay Tần Chiêu, tức giận nói: “Nếu ngươi lại bị bệnh lần nữa, thì nằm ở trên giường đến khi Tiết lão tiên sinh phối ra giải dược luôn đi.”
“…”
Non nửa tháng này, Cảnh Lê lo lắng đến độ ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả tính tình cũng trở nên cáu kỉnh hơn, Tần Chiêu quyết đoán im miệng, không tranh luận với cậu.
Cảnh Lê đặt sách mà Tần Chiêu vừa mới đọc lên đầu giường, còn đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
“Tần Chiêu, ngươi có ở nhà không? Có thư cho ngươi!”
Cảnh Lê và Tần Chiêu nhìn nhau.
Tần Chiêu ở ngoài thôn không có người quen nào, gần như sẽ không nhận được thư tới, phong thư này chỉ có thể được gửi từ trong tay một người.
Bùi An.
Lần trước Bùi An gửi thư tới có lẽ là khoảng mười ngày trước, lúc đó hắn viết trong trấn không tìm được loại thuốc Tần Chiêu muốn, Huyện lệnh đại nhân dự định đưa tin tức tìm thảo dược tới phủ thành, để bên kia nghĩ cách.
Liên tiếp mười ngày trôi qua, cũng là lúc nên có tin hồi âm.
Cảnh Lê vội vàng ra ngoài cửa lấy thư.
Hiện tại cậu vẫn chưa biết nhiều chữ, cũng không phải quá quen thuộc, chỉ nhận ra quả thực là nét bút của vị trợ tá Huyện lệnh kia, lập tức đưa thư cho Tần Chiêu.
Tần Chiêu mở thư.
Một lát sau, hắn đặt thư xuống.
Cảnh Lê thấy trên mặt hắn cũng không vui mừng, trong lòng cũng trầm xuống: “Vẫn không tìm đủ thuốc sao?”
Tần Chiêu gật đầu: “Phần lớn thảo dược trong đơn thuốc kia đã tìm đủ, cũng đã đưa đến tiệm thuốc của Tiết lão tiên sinh, chỉ là vẫn còn thiếu một vị…”
Cảnh Lê: “Thiếu cái gì?”
“Kỳ Đông Thảo.”
Tần Chiêu lấy quyển sách y học đặt trên bàn kia, trong chốc lát mở ra tìm, nói: “Ở chỗ này.”
“Kỳ Đông Thảo, vị ngọt, sinh trưởng trong núi sâu vào hai mùa hạ thu, hái khi thân cây lá tươi tốt, phơi khô, dùng làm thuốc.”
Cảnh Lê cau mày một cái: “Nếu loại thảo dược này sinh trưởng vào hai mùa hạ thu, vì sao không tìm được?”
“Thảo dược này quá hiếm.” Tần Chiêu lắc đầu một cái, “Nếu không phải đọc được trong quyển sách này, ngay cả ta cũng mới nghe lần đầu.”
Mức độ hiếm thấy của loại thuốc này hoàn toàn không giống Sâm Ô Sơn.
Sâm Ô Sơn tuy hiếm, nhưng trong đơn thuốc vẫn được sử dụng nhiều, có thể thấy ở rất nhiều y quán.
Nhưng Kỳ Đông Thảo… Nếu cầm đi hỏi y quán trong thành, hơn phân nửa đại phu xem mạch y quán đều không trả lời được tính trạng cũng như cách sử dụng của thuốc này như thế nào.
Dùng ít, đương nhiên sẽ không có người đi hái.
“Sao Tiết lão tiên sinh lại dùng loại dược tréo ngoe như vậy chứ?” Cảnh Lê nhỏ giọng lầu bầu một câu, lại hỏi: “Vậy giờ phải làm sao đây?”
“Lúc trước Tiết lão tiên sinh từng nói, đơn thuốc ông ấy viết không tìm được thảo dược thay thế, dù chỉ thiếu một vị bất kỳ, thuốc giải kia cũng không phối được.” Tần Chiêu than thở một tiếng, “Chỉ có thể lại phiền toái Bùi đại nhân tìm thêm mấy ngày rồi.”
Hắn lấy giấy bút bên mép giường, đơn giản viết thư hồi âm cho Bùi An.
“Vẫn như lúc trước, đưa thư đến dịch trạm ở cửa thôn thì trở về, đi đường cẩn thận một chút.” Tần Chiêu đưa thư cho Cảnh Lê, dặn dò.
Cảnh Lê nhận thư, lại không vội vã rời đi.
Tần Chiêu hỏi: “Sao thế?”
“Ta đi tìm thuốc giúp ngươi nhé.” Cảnh Lê nói.
Tần Chiêu ngẩn ra.
“Kỳ Đông Thảo sinh trưởng trong núi sâu vào hai mùa hạ thu, không phải bây giờ chúng ta ở trong núi sao?” Cảnh Lê nghiêm túc nói: “Ta là cá chép mà, nếu như bọn họ không tìm được, vậy thì nhất định có thể tìm được.”
“Tiểu Ngư…”
Cảnh Lê nói: “Là ngươi nói ta phải tin tưởng bản thân, bây giờ ta tin, ta cảm thấy ta nhất định có thể tìm được!”
Tần Chiêu nhìn cậu, con ngươi trở nên dịu dàng: “Cảm ơn.”
Bệnh tình lần này của hắn quả thực nghiêm trọng hơn bất kỳ lần nào trong quá khứ, nhưng cũng là lần ít khó chịu nhất trong ba năm qua.
Vì khi đó hắn chỉ có một mình, cho dù Trần Ngạn An thỉnh thoảng sẽ qua thăm hắn, mỗi lúc hắn không dậy nổi sẽ mang đồ ăn qua.
Nhưng phần lớn thời gian, đều phải dựa vào một mình hắn chịu đựng trải qua.
Bây giờ tất cả đều không như vậy nữa.
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, vén chăn lên xuống giường.
“Ngươi xuống làm gì?” Cảnh Lê nhạy cảm cau mày, “Ngươi không thể lên núi cùng ta được, ngươi như vậy…”
“Không phải.”
Tần Chiêu bất đắc dĩ thở dài, không biết bản thân ở trong lòng cá nhỏ này đã biến thành hình tượng gì. Hắn vừa mặc thêm y phục, vừa kiên nhẫn giải thích: “Ta với ngươi đến nhà thôn trưởng, mướn mấy người lên núi cùng ngươi.”
“… Nhóc lơ mơ như ngươi, nếu như không có người dẫn đường, lạc đường thì phải làm sao?”
Cảnh Lê bước thấp bước cao giẫm lên đường núi, dưới chân đột nhiên trượt một cái, lập tức được người từ phía sau đỡ lấy: “Ngươi cẩn thận!”
“Ta không sao, cảm ơn.” Cảnh Lê đẩy tay của hắn ra.
Lý Hồng vũ sờ sờ mũi, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt: “Ta đã bảo ngươi đừng lên núi, ngươi muốn tìm thảo dược không phải để bọn ta đi là được rồi sao?”
Hiện giờ hình tượng của Tần Chiêu trong thôn rất tốt, hắn vừa nói với trưởng thôn muốn thuê người lên núi tìm thuốc, chẳng mấy chốc đã có bảy tám người tới giúp đỡ.
Hơn nữa đều nói rằng không cần thù lao.
Đương nhiên Tần Chiêu sẽ không trắng trợn chiếm hời của người ta, thanh toán cho mỗi người hai mươi văn tiền, để sáng sớm ngày hôm sau bọn họ dẫn Cảnh Lê lên núi.
Trong núi sâu gần thôn Lâm Khê sinh trưởng không ít thảo dược, ngày thường thôn dân cũng tới nơi này hái thảo dược, nhặt ít củi đốt, mọi người vào núi lập tức chia nhau ra hành động, để lại Lý Hồng Vũ chăm sóc Cảnh Lê.
“Tất nhiên là ta phải đi cùng rồi.” Cảnh Lê đi trên đường núi vô cùng khó khăn, nhỏ giọng nói: “Không có ta ở đây các ngươi mới không tìm được ấy.”
Lý Hồng Vũ nghe không rõ: “Ngươi nói gì?”
“Không có gì.” Cảnh Lê lại nói, “Ngươi mới là người không nên tới đây đấy, tay của ngươi còn chưa khỏi kìa.”
“Chút vết thương này thì là gì, cho dù ta gãy tay mù mắt, cũng có thể đi một vòng trong núi nguyên vẹn không tổn hao gì.” Giọng nói của Lý Hồng Vũ rất đắc ý.
Từ nhỏ hắn đã đi theo cha săn thú trong núi, vô cùng quen thuộc với núi sâu.
Lý Hồng Vũ dừng một lát, lại nói: “Nhưng mà nói thật, ta chưa từng nhìn thấy loại thảo dược mà ngươi muốn tìm ở trong núi, ở trong núi này thật sự có sao?”
“Có.” Cảnh Lê kiên định nói, “Nhất định có thể tìm được.”
Thế nhưng Cảnh Lê tìm mấy ngày liên tục, ngay cả một cái lá cây tương tự cũng không tìm thấy.
“… Quả nhiên ta không phải cá chép gấm.” Đêm khuya, Cảnh Lê ngồi trên giường, uể oải nói.
“Nguyện vọng của ta chẳng lần nào thực hiện được cả… Đau đau đau…!”
Tần Chiêu đang bôi thuốc lên mắt cá chân bị cào xước của Cảnh Lê, quấn vải gạc lên: “Nhịn một chút, sáng mai là hết đau.”
“Biết rồi…” Cảnh Lê ngửa mặt ngã xuống giường, hai chân trần còn giẫm ở trên đùi Tần Chiêu, đã quấn không ít vải gạc.
Cậu không thường xuyên đi đường núi, mỗi lần không phải bị nhánh cây cào xước bị thương, thì cũng là bị giày ma sát, gần như mỗi ngày sau khi xuống núi đều có thêm một vài vết thương mới.
Tần Chiêu đưa tay nhẹ nhàng cầm mắt cá chân đối phương.
Da Cảnh Lê trắng nõn mịn màng, có vết thương càng nhìn càng đau lòng.
“Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi, ngươi như thế này không có cách nào lên núi đâu.” Tần Chiêu nói.
“Không cần, ta với bọn Lý Hồng Vũ đã hẹn ngày mai tới phía tây núi xem sao, mấy ngày nay đều chưa qua bên kia.” Cảnh Lê nói, “Nói phải tìm được thảo dược thì nhất định phải tìm được, ngươi tin tưởng ta đi mà.”
Tần Chiêu lắc đầu: “Nếu thân thể ta khá hơn chút…”
Hắn cũng không nói hết câu.
Nếu còn có lựa chọn khác, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Cảnh Lê làm như vậy, nhưng hắn và Cảnh Lê đều hiểu, đây là biện pháp duy nhất.
Con ngươi Tần Chiêu trở nên ảm đạm, đầu ngón tay xoa nhẹ vết thương đã kết vảy trên mu bàn chân của đối phương.
Cảnh Lê bị Tần Chiêu sờ hơi nhột, khẽ co rúm lại một chút.
Bọn họ định đi ngủ, trên người chỉ mặc áo lót đơn bạc. Ánh đèn trong phòng đã tối, phản chiếu bóng dáng hai người u ám không rõ, bỗng thêm mấy phần mập mờ.
Những ngày qua thân thể Tần Chiêu luôn không khỏe, có rất nhiều chuyện Cảnh Lê không suy xét tới.
Nhưng trong bầu không khí lúc này, những ý niệm ban ngày vốn sẽ không nghĩ tới, bây giờ hết cái này đến cái kia kéo tới không thế kiểm soát.
Tai Cảnh Lê hơi nóng lên, lại vẫn không rời tầm mắt.
Khuôn mặt Tần Chiêu dưới ánh đèn có thêm vài phần huyết sắc, bộ dạng này của hắn càng đẹp hơn so với lúc ban ngày.
Cảnh Lê thất thần nhìn đối phương, Tần Chiêu cũng đang nhìn lại cậu, bàn tay đặt ở mắt cá nhân Cảnh Lê chậm rãi di chuyển, đụng đến bắp chân thon dài tinh tế.
Cơ thể Cảnh Lê run lên, theo bản năng muốn lùi lại trốn tránh.
Nhưng Tần Chiêu lại hơi nghiêng người, một bàn tay đặt bên người Cảnh Lê, ngăn cản tất cả đường lui của cậu.
Cảnh Lê bị áp xuống giường nhỏ mềm mại, nhìn khuôn mặt Tần Chiêu được phóng lớn ở trước mắt, hô hấp cũng sắp ngừng lại. Đột nhiên, bên thái dương truyền tới nhiệt độ nóng hổi bất thường.
“!!!”
“Vảy cá lại xuất hiện rồi.” Ngón tay Tần Chiêu chạm nhẹ vào vảy cá trên thái dương Cảnh Lê, nhẹ nhàng vuốt ve, dường như cảm thấy rất thú vị.
Lúc ở hình cá rõ ràng Cảnh Lê không sợ Tần Chiêu sờ vẩy cá của cậu, nhưng vảy cá ở hình người dường như vô cùng nhạy cảm sợ nóng, Cảnh Lê không chịu được cảm giác kia, nghiêng đầu trốn tránh: “Ngươi đừng… Đừng sờ nữa.”
Động tác của Tần Chiêu dừng lại.
Hắn đắm đuối nhìn Cảnh Lê, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí như trở nên cực kỳ mỏng manh, nhiệt độ dần dần cao lên.
Chốc lát sau, hắn cúi đầu, hết sức kiềm chế cũng hết sức dịu dàng nhẹ nhàng hôn lên vẩy cá.
“Tần… Tần Chiêu!” Cảnh Lê hốt hoảng gọi một tiếng, áp lực trên người đột nhiên biến mất.
Trái tim Cảnh Lê đập dồn dập, cũng không để ý tới phản ứng của đối phương, ôm chăn lăn đến một bên khác của giường nhỏ.
Cả đêm cũng không quay đầu lại.
Ngày hôm sau, Cảnh Lê theo thường lệ dậy thật sớm.
Sắc trời ngoài cửa sổ vừa tờ mờ sáng, Tần Chiêu giúp Cảnh Lê thắt vạt áo, hỏi: “Hôm nay thật sự vẫn muốn đi?”
“Đương nhiên phải đi.” Cảnh Lê nhai một miếng bánh bột mì nhỏ, mơ hồ nói, “Tìm được thảo dược sớm một chút thì có thể giúp ngươi chữa bệnh sớm hơn!”
Tần Chiêu nhìn ngoài cửa sổ, tối qua lại mưa một trận, mặt đất trong sân hơi thấm ướt.
“Trong sách nói, thơi tiết sau cơn mưa mùa hạ thích hợp cho Kỳ Đông Thảo sinh trưởng, hôm nay quả thực có thể đi thử một chút.” Tần Chiêu giúp cậu sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói.
“Ta biết rồi.” Cảnh Lê đi đến cạnh cửa, suy nghĩ một chút lại xoay đầu lại, nhẹ nhàng ôm Tần Chiều, “Đừng có gánh nặng trong lòng, chăm sóc ngươi là đúng, đây là việc nam nhân nên làm.”
Tần Chiêu: “?”
Cứ cảm thấy câu này có chỗ nào sai sai.
Không đợi Tần Chiêu trả lời, Cảnh Lê đã ra khỏi cửa.
Hắn dở khóc dở cười lắc đầu, đang muốn nằm một lát, bên ngoài đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân.
“Tần, Tần Chiêu!” Cảnh Lê đứng ngoài cửa sổ gọi hắn, thanh âm có chút vội vàng, “Thảo dược kia… Thân cây tươi tốt, lá cây nhỏ dài, mặt lá xám bạc có hoa văn, đúng không?”
Tần Chiêu mơ hồ nhận ra điều gì đó, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Cảnh Lê chỉ một mảnh đất ở góc tường, một đêm trôi qua, nơi đó mọc ra thảo diệp mới.
Chính là hình dạng Kỳ Đông Thảo.
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng ghét bỏ Tần Chiêu, bây giờ hắn thật sự không được.
Nhưng mà chữa khỏi cũng rất được, thật đó!
Chỉnh sửa: Sunny
Xe ngựa nhanh chóng về đến thôn Lâm Khê.
Cảnh Lê vén rèm xe lên thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, nhất thời sửng sốt.
Trên bãi đất trống đầu thôn đầy những người, có những khuôn mặt quen thuộc hoặc không quen, trong mắt đều là vẻ mong ngóng sốt ruột.
“Sao thế?” Thấy Cảnh Lê không động, Tần Chiêu từ trong xe hỏi.
“Không, không có gì…” Cảnh Lê vén mành xe lên, đỡ Tần Chiêu đi ra.
Tần Chiêu nhìn thấy quang cảnh trước mắt chỉ hơi dừng lại một chút, được Cảnh Lê và phu xe đỡ xuống.
Bọn họ đi về phía đám đông, đứng đầu tiên là trưởng thôn.
Tần Chiêu nói: “Chỉ là muốn nhờ trưởng thôn tìm mấy người đến giúp ta chuyển đồ, ngài đây là… ”
“Ngươi giúp mọi người một việc lớn như vậy, tất cả mọi người đều muốn tới xem thế nào.” Trưởng thôn nở nụ cười, quay đầu lại giục: “Còn ngây ra đó làm gì, mau chuyển đồ đi.”
Mọi người đáp một tiếng, mấy anh nông dân nhảy lên xe, mỗi người một ít, nhanh chóng chuyển hết sách y trên xe xuống.
Tần Chiêu đại khái nhìn lướt qua, có người Trần gia, người Lâm gia, người Lý gia, ngay cả Lý Hồng Vũ cũng treo một cánh tay ở bên cạnh giúp đỡ.
Hắn thu hồi ánh mắt, hỏi: “Thân thể thôn trưởng khôi phục rồi chứ?”
“Uống thuốc của ngươi, chút bệnh vặt của ta đã khỏi rồi.” Trưởng thôn khoát tay, nói: “Ngược lại ngươi đấy, ta thấy sắc mặt ngươi kém lắm, có phải dạo này quá mức mệt mỏi không?”
Tần Chiêu: “Vẫn tốt.”
“Ngươi đứa trẻ này, chỉ cậy mạnh.” Trưởng thôn than thở một tiếng, lại nói: “Từ lúc nghe nói Huyện lệnh đại nhân muốn giữ ngươi lại huyện thành, ta vẫn luôn không yên lòng. Vốn định đi thăm ngươi, nhưng việc sửa đê điều trong thôn không thể không có người, hai ngày nay mới vừa hoàn thành xong hết mọi việc.”
Bọn họ đi dọc theo con đường vào thôn, xa xa nhìn thấy con đê cũ đã được đắp cao lên không ít, toàn bộ kênh rạch khô nước hai bên đồng ruộng cũng được đào lại hết.
“… Công trình này ta trông coi ngày đêm, tất cả đều làm theo y như lời ngươi dặn, ngươi yên tâm.” Trưởng thôn nói.
Tần Chiêu gật đầu, đột nhiên có người kéo ống tay áo của hắn.
Một bé trai chỉ cao đến eo Tần Chiêu đứng trước mặt hắn, ôm một giỏ trứng gà, ngửa đầu nhìn hắn: “Tần Chiêu thúc thúc, cảm ơn thúc đã làm quan lão gia sửa bờ đê, ruộng nhà con ở thấp nhất trong thôn, trước đây mỗi năm nước lên cao đều bị ngập. Mẹ con bảo con đem những thứ này cho thúc, cảm ơn thúc.”
Da đứa trẻ phơi nắng nên ngăm đen, ánh mắt lại sáng ngời.
Vẻ mặt Tần Chiêu hơi sững lại, nhẹ giọng nói: “Mang đồ về đi nhé, không cần nói cảm ơn, đây là việc ta nên làm mà.”
“Đó là chút tấm lòng của mọi người trong thôn thôi, ngươi nhận lấy đi.” Trưởng thôn nói, “Không chỉ nhà nó, còn rất nhiều bà con đều tặng đồ nữa, có một ít vẫn để ở chỗ ta, lát nữa cùng nhau mang qua cho ngươi.”
“Đúng vậy, ngươi nhận lấy đi.”
Ngươi giúp trong thôn một chuyện lớn như vậy, chúng ta không thể không tỏ ý.”
“Đừng khách khí, đều nhận lấy đi.”
Mọi người tranh nhau nói, Tần Chiêu không từ chối nổi, có chút do dự.
Một ngươi bên cạnh đưa tay ra, nhận đồ thay hắn: “Khách sáo với mọi được làm gì, nào, để ta cầm giúp ngươi.”
Là Lý Đại Lực.
Lý Đại Lực nói: “Đều là hàng xóm láng giềng, nào đâu có chuyện để ngươi giúp không công, ngươi không nhận bọn ta cũng áy náy, mọi người nói có phải không?”
Mọi người liên tục đáp lời.
Tần Chiêu không biết làm thế nào, đành phải gật đầu đồng ý.
Đứa bé trai trước mặt hắn còn chưa rời đi, lại kéo vạt áo của Tần Chiêu: “Tần Chiêu thúc thúc, sang năm con cũng phải lên trấn trên học vỡ lòng rồi.”
Con ngươi Tần Chiêu khẽ động.
Thôn Lâm Khê rất ít đưa con cái ra ngoài đi học, trước đây chỉ có một mình Trần Ngạn An lên trấn trên đi học.
“Không chỉ có nhóc này.” Trưởng thôn nói, “Sau chuyện lần này, trong thôn có rất nhiều người đều muốn đưa con cái đi học biết chữ. Cho dù không phải vì thi đậu công danh, biết thêm mấy chữ cũng là tốt.”
Trưởng thôn dừng một lát, cảm thán nói: “Mấy năm trước đã đã từng đề xuất với thôn, trẻ nhỏ nên cho đi học đọc sách viết chữ, nhưng không có ai bằng lòng. Lần này coi như ngươi hoàn thành một tâm nguyện cho ta.”
Tần Chiêu: “Như vậy thì tốt quá.”
“Được rồi trưởng thôn à, mấy chuyện này để ngày khác rồi nói đi.” Lý Đại Lực nói: “Tất cả mọi người đều giải tán thôi, đừng tụ tập ở đây nữa, Tần tiên sinh của chúng ta đã đi một ngày đường rồi, để hắn về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trưởng thôn gật đầu, giúp giải tán mọi người.
Chỉ còn lại Lý Đại Lực đưa Tần Chiêu về nhà.
Dọc đường đi bọn họ nhận được không ít đồ của người dân đưa tới, chẳng qua chỉ là chút hoa quả rau dưa hay vật dụng sinh hoạt hằng ngày như vải vóc này nọ.
Cảnh Lê và Lý Đại Lực cùng nhau mang đồ về nhà.
Mấy người nông dân giúp chuyển sách đã về nhà hắn trước một bước.
May mà tủ sách lúc trước Phương Thiên Ứng đưa tới rất lớn, còn hơn nửa chỗ trống chưa lấp đầy, đủ xếp những sách y học mà Tần Chiêu mang về.
Mọi người đặt đồ xuống, không ở lại lâu, mỗi người uống xong một chén nước thì rời đi.
Cảnh Lê tiễn mọi người ra sân, lúc quay về lại thấy Tần Chiêu đứng bên cạnh bàn, đang bắt đầu thu xếp sách.
Số lượng sách y học mà Tần Chiêu mang về không ít, còn chưa kịp đặt vào tủ, tán loạn chất chồng trên bàn trên đất. Tần Chiêu khom người nhặt một quyển sách từ dưới đất lên, đột nhiên cảm thấy choáng váng hoa mắt, thân hình hơi lảo đảo một chút.
“Ngươi đừng làm nữa.” Cảnh Lê liền vội vàng đi tới đỡ hắn, “Nhanh đi nghỉ ngơi đi, những thứ này ta thu xếp là được.”
Tần Chiêu: “Không sao, ta còn… Khụ khụ!”
Hắn đột ngột ho khan.
Hôm nay quay về thôn, bọn họ đi cả một ngày đường, sắc mặt Tần Chiêu vốn đã khó coi, trận ho này như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng. Một tay hắn để ở bên cạnh môi, một tay khác chống bàn, bả vai gầy gò run run theo tiếng ho.
Trước mắt Tần Chiêu tối sầm, sau khi cơn thở dốc qua đi, hắn mới phát giác mình đã được Cảnh Lê đỡ đến ghế tựa ngồi xuống.
Trán hắn thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng đầy cảm giác dinh dính lạnh lẽo.
Tần Chiêu cúi đầu nhìn xuống, lại thấy toàn là màu đỏ gai mắt.
“…”
Hắn nhắm mắt lại, im lặng thở dài.
Cảnh Lê đi lấy khăn sạch, sau khi nhúng nước vắt khô, giúp Tần Chiêu lau mồ hôi lạnh trên trán trước, sau đó mới đến bên môi.
Cặp môi mỏng kia mím thật chặt, tái nhợt đến đáng sợ, thêm một chút đỏ tươi càng nhìn càng thấy đau lòng.
Đầu ngón tay Cảnh Lê run lên, không nói một lời lau máu đi, lại ngồi xổm xuống giúp hắn lau tay.
“Đã bảo ngươi nghỉ ngơi cho tử tế rồi mà.” Rót chén nước ấm cho Tần Chiêu súc miệng, Cảnh Lê nói: “Ta đi trải giường chiếu trước đã, ngươi nằm nghỉ một lát chắc sẽ thoải mái hơn.”
Tần Chiêu gật đầu.
Bọn họ rời nhà hơn một tháng, tất cả giường chiếu đều phải thay ra để giặt.
Cảnh Lê làm những việc này cũng được coi như thuần thục, nhanh nhẹn tháo tất cả vỏ chăn nệm cũ ra, thay một bộ mới sạch sẽ.
Sau đó đỡ Tần Chiêu nằm xuống.
Cảnh Lê giúp hắn dém chăn vào, thấp giọng hỏi: “Ngươi đói bụng không, có muốn ăn chút gì rồi ngủ tiếp không?”
“Ngươi biết làm à?” Tần Chiêu cười.
“Không biết… Nhưng ta có thể đi mua mà.”
“Không cần.” Tần Chiêu nói, “Đi lên nằm một lúc đi.”
“Ta không mệt, ngươi ngủ đi, ta thu dọn nốt những quyển sách kia.” Cảnh Lê nói xong thì đứng lên, nhưng lại bị Tần Chiêu kéo tay.
Nhiệt độ lòng bàn tay Tần Chiêu truyền vào tay Cảnh Lê, đầu ngón tay Cảnh Lê cuộn tròn, không quay đầu.
“Tiểu Ngư.” Tần Chiêu nhìn cậu, nhẹ nhàng nói, “Ngươi quên ta đã nói gì với ngươi rồi sao?”
“… Không quên.” Giọng nói rất nhỏ, mang theo chút nức nở nghẹn ngào.
Tần Chiêu thở dài nói: “Nhất định là ngươi đang ức hiếp ta lúc này không có sức phạt ngươi.”
“…”
Cảnh Lê ngoan ngoãn xoay người lại.
Hốc mắt thiếu niên rất đỏ, vừa cúi đầu, nước trong đáy mắt rốt cuộc không giữ được nữa mà lăn xuống một giọt, đúng lúc rơi trên mu bàn tay Tần Chiêu.
Tần Chiêu nhéo nhéo tay cậu, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: “Qua đây, ta dỗ ngươi.”
Cảnh Lê cúi người xuống, bị Tần Chiêu ôm lấy.
Cậu vùi đầu vào đầu vai Tần Chiêu, mang theo nức nở nói: “Ta biết ngươi sẽ không sao, chỉ cần tìm đủ thảo dược thì ngươi sẽ không sao, ta chỉ là… Ta chỉ là…”
“Ngươi đau lòng ta, ta biết.”
Tần Chiêu khe khẽ vỗ lưng cậu, thấp giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa người ta lại tưởng ta bắt nạt ngươi mất.”
Cảnh Lê thấp giọng đáp một tiếng.
Cậu quả thực không khóc quá lâu.
Một lát sau, cảm xúc của Cảnh Lê dần lắng xuống, nghiêng đầu lau lau mắt, chủ động giãy ra khỏi ngực Tần Chiêu: “Hết khóc rồi.”
Tần Chiêu đã đủ khó chịu rồi, cậu không thể lại khiến cho hắn hao tâm tốn sức nữa.
Cảnh Lê ngồi dậy, đôi mắt còn có chút đỏ, giống như con thỏ nhỏ bị tủi thân: “Ngươi nhanh nghỉ ngơi đi, ta đi thu dọn số sách kia.”
“Đợi đã.” Tần Chiêu không buông tay, nói, “Có phải ngươi quên gì rồi không?”
Cảnh Lê: “Hả?”
Tần Chiêu: “Trừng phạt.”
Tần Chiêu nhàn nhạt nói ra hai chữ, bầu không khí lại nhất thời trở nên có chút mập mờ.
Cảnh Lê mím môi, hơi ngượng ngùng tiến lại gần.
Tần Chiêu lại nói: “Ta không dậy nổi.”
Cảnh Lê đối mặt với Tần Chiêu trong chốc lát, đôi mắt người nọ đầy ý cười, rõ ràng là đang có ý chơi xấu.
Cảnh Lê biết hắn có ý gì.
Cậu cúi đầu, chạm môi vào môi Tần Chiêu một chút.
Hơn một tháng nay, thỉnh thoảng Tần Chiêu sẽ dùng cách này “trừng phạt” cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chủ động làm chuyện này.
Xúc cảm môi chạm nhau thoáng một cái đã qua, Tần Chiêu vẫn không buông tay, khóe miệng khẽ nhếch: “Quá nhanh, không cảm nhận được.”
“…” Đây rõ ràng là lời trước đây cậu đã nói.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê, rất có ý tứ nếu Cảnh Lê không ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ không buông tay cũng sẽ không đi ngủ.
Cảnh Lê chỉ có thể cúi đầu xuống,dán cánh môi hơi lạnh lên đôi môi Tần Chiêu.
Môi của đối phương mềm mại, hơi lạnh, Cảnh Lê tỉ mỉ miêu tả đường nét của cánh môi, hồi lâu sau cậu hơi ngẩng đầu lên: “Ngươi sẽ nhanh chóng khỏe lại có đúng không?”
“Phải.” Tần Chiêu giơ tay lên xoa đuôi mắt rất đỏ của cậu, nhẹ nhàng nói, “Ta bảo đảm.”
Thế nhưng cơn bệnh này của Tần Chiêu tới còn hùng hổ hơn so với trước kia.
Bắt đầu từ ngày về thôn đó, hắn liên tục nằm trên giường non nửa tháng, lúc này mới có chiều hướng tốt lên một chút.
Giữa trưa nắng hạ, trong viện râm ran tiếng ve kêu.
Viện này thiết kế vô cùng tốt, cho dù là đang giữa mùa hạ, vẫn có gió nhẹ hiu hiu, không hề nóng nực.
Tần Chiêu ngồi dựa trên giường, nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ mở một nửa.
Cảnh Lê đang ngồi xổm trong sân chăm sóc hoa cỏ.
Trước đây Cảnh Lê nói cậu biết trồng hoa, quả nhiên không phải đang khoe khoang.
Từ lúc trồng hoa tới giờ đã được hai tháng, trong sân rất nhiều hoa cỏ đã ra mầm ra lá, tuy rằng vẫn chưa nở, thế nhưng không khó để tưởng tượng ra khung cảnh khi hoa nở trong viện sẽ rực rỡ tươi tốt đến thế nào.
Tỉ lệ nảy mầm quả thật không giống loại hạt giống thập cẩm 2 văn một gói.
Mà hơn phân nửa cũng là nhờ một phần vận may của cá chép.
Tần Chiêu nghĩ như vậy, mở sách y học trong tay ra tiếp tục đọc và tìm hiểu, thỉnh thoảng còn cầm bút ở trên sách viết mấy nét.
“Tần Chiêu, sao ngươi lại đọc sách, Cát đại phu nói bây giờ ngươi không thể quá mệt mỏi!” Cảnh Lê vừa vào nhà đã nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cau mày nói.
Lúc trước Tần Chiêu bị bệnh cũng là bởi vì ở huyện thành quá mệt nhọc, thân thể không chống đỡ được. Sau khi nghỉ ngơi non nửa tháng mới bình phục một chút, nhưng cũng khiến Cảnh Lê gần đây rất là mẫn cảm, không dám cho hắn đọc sách quá lâu, cũng không dám cho hắn tùy tiện xuống giường, chỉ sợ hắn lại mệt mỏi.
Đối với chuyện này, Tần Chiêu dở khóc dở cười: “Ta đã nằm ở trên giường nửa tháng rồi.”
Cảnh Lê lấy sách trong tay Tần Chiêu, tức giận nói: “Nếu ngươi lại bị bệnh lần nữa, thì nằm ở trên giường đến khi Tiết lão tiên sinh phối ra giải dược luôn đi.”
“…”
Non nửa tháng này, Cảnh Lê lo lắng đến độ ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả tính tình cũng trở nên cáu kỉnh hơn, Tần Chiêu quyết đoán im miệng, không tranh luận với cậu.
Cảnh Lê đặt sách mà Tần Chiêu vừa mới đọc lên đầu giường, còn đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
“Tần Chiêu, ngươi có ở nhà không? Có thư cho ngươi!”
Cảnh Lê và Tần Chiêu nhìn nhau.
Tần Chiêu ở ngoài thôn không có người quen nào, gần như sẽ không nhận được thư tới, phong thư này chỉ có thể được gửi từ trong tay một người.
Bùi An.
Lần trước Bùi An gửi thư tới có lẽ là khoảng mười ngày trước, lúc đó hắn viết trong trấn không tìm được loại thuốc Tần Chiêu muốn, Huyện lệnh đại nhân dự định đưa tin tức tìm thảo dược tới phủ thành, để bên kia nghĩ cách.
Liên tiếp mười ngày trôi qua, cũng là lúc nên có tin hồi âm.
Cảnh Lê vội vàng ra ngoài cửa lấy thư.
Hiện tại cậu vẫn chưa biết nhiều chữ, cũng không phải quá quen thuộc, chỉ nhận ra quả thực là nét bút của vị trợ tá Huyện lệnh kia, lập tức đưa thư cho Tần Chiêu.
Tần Chiêu mở thư.
Một lát sau, hắn đặt thư xuống.
Cảnh Lê thấy trên mặt hắn cũng không vui mừng, trong lòng cũng trầm xuống: “Vẫn không tìm đủ thuốc sao?”
Tần Chiêu gật đầu: “Phần lớn thảo dược trong đơn thuốc kia đã tìm đủ, cũng đã đưa đến tiệm thuốc của Tiết lão tiên sinh, chỉ là vẫn còn thiếu một vị…”
Cảnh Lê: “Thiếu cái gì?”
“Kỳ Đông Thảo.”
Tần Chiêu lấy quyển sách y học đặt trên bàn kia, trong chốc lát mở ra tìm, nói: “Ở chỗ này.”
“Kỳ Đông Thảo, vị ngọt, sinh trưởng trong núi sâu vào hai mùa hạ thu, hái khi thân cây lá tươi tốt, phơi khô, dùng làm thuốc.”
Cảnh Lê cau mày một cái: “Nếu loại thảo dược này sinh trưởng vào hai mùa hạ thu, vì sao không tìm được?”
“Thảo dược này quá hiếm.” Tần Chiêu lắc đầu một cái, “Nếu không phải đọc được trong quyển sách này, ngay cả ta cũng mới nghe lần đầu.”
Mức độ hiếm thấy của loại thuốc này hoàn toàn không giống Sâm Ô Sơn.
Sâm Ô Sơn tuy hiếm, nhưng trong đơn thuốc vẫn được sử dụng nhiều, có thể thấy ở rất nhiều y quán.
Nhưng Kỳ Đông Thảo… Nếu cầm đi hỏi y quán trong thành, hơn phân nửa đại phu xem mạch y quán đều không trả lời được tính trạng cũng như cách sử dụng của thuốc này như thế nào.
Dùng ít, đương nhiên sẽ không có người đi hái.
“Sao Tiết lão tiên sinh lại dùng loại dược tréo ngoe như vậy chứ?” Cảnh Lê nhỏ giọng lầu bầu một câu, lại hỏi: “Vậy giờ phải làm sao đây?”
“Lúc trước Tiết lão tiên sinh từng nói, đơn thuốc ông ấy viết không tìm được thảo dược thay thế, dù chỉ thiếu một vị bất kỳ, thuốc giải kia cũng không phối được.” Tần Chiêu than thở một tiếng, “Chỉ có thể lại phiền toái Bùi đại nhân tìm thêm mấy ngày rồi.”
Hắn lấy giấy bút bên mép giường, đơn giản viết thư hồi âm cho Bùi An.
“Vẫn như lúc trước, đưa thư đến dịch trạm ở cửa thôn thì trở về, đi đường cẩn thận một chút.” Tần Chiêu đưa thư cho Cảnh Lê, dặn dò.
Cảnh Lê nhận thư, lại không vội vã rời đi.
Tần Chiêu hỏi: “Sao thế?”
“Ta đi tìm thuốc giúp ngươi nhé.” Cảnh Lê nói.
Tần Chiêu ngẩn ra.
“Kỳ Đông Thảo sinh trưởng trong núi sâu vào hai mùa hạ thu, không phải bây giờ chúng ta ở trong núi sao?” Cảnh Lê nghiêm túc nói: “Ta là cá chép mà, nếu như bọn họ không tìm được, vậy thì nhất định có thể tìm được.”
“Tiểu Ngư…”
Cảnh Lê nói: “Là ngươi nói ta phải tin tưởng bản thân, bây giờ ta tin, ta cảm thấy ta nhất định có thể tìm được!”
Tần Chiêu nhìn cậu, con ngươi trở nên dịu dàng: “Cảm ơn.”
Bệnh tình lần này của hắn quả thực nghiêm trọng hơn bất kỳ lần nào trong quá khứ, nhưng cũng là lần ít khó chịu nhất trong ba năm qua.
Vì khi đó hắn chỉ có một mình, cho dù Trần Ngạn An thỉnh thoảng sẽ qua thăm hắn, mỗi lúc hắn không dậy nổi sẽ mang đồ ăn qua.
Nhưng phần lớn thời gian, đều phải dựa vào một mình hắn chịu đựng trải qua.
Bây giờ tất cả đều không như vậy nữa.
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, vén chăn lên xuống giường.
“Ngươi xuống làm gì?” Cảnh Lê nhạy cảm cau mày, “Ngươi không thể lên núi cùng ta được, ngươi như vậy…”
“Không phải.”
Tần Chiêu bất đắc dĩ thở dài, không biết bản thân ở trong lòng cá nhỏ này đã biến thành hình tượng gì. Hắn vừa mặc thêm y phục, vừa kiên nhẫn giải thích: “Ta với ngươi đến nhà thôn trưởng, mướn mấy người lên núi cùng ngươi.”
“… Nhóc lơ mơ như ngươi, nếu như không có người dẫn đường, lạc đường thì phải làm sao?”
Cảnh Lê bước thấp bước cao giẫm lên đường núi, dưới chân đột nhiên trượt một cái, lập tức được người từ phía sau đỡ lấy: “Ngươi cẩn thận!”
“Ta không sao, cảm ơn.” Cảnh Lê đẩy tay của hắn ra.
Lý Hồng vũ sờ sờ mũi, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt: “Ta đã bảo ngươi đừng lên núi, ngươi muốn tìm thảo dược không phải để bọn ta đi là được rồi sao?”
Hiện giờ hình tượng của Tần Chiêu trong thôn rất tốt, hắn vừa nói với trưởng thôn muốn thuê người lên núi tìm thuốc, chẳng mấy chốc đã có bảy tám người tới giúp đỡ.
Hơn nữa đều nói rằng không cần thù lao.
Đương nhiên Tần Chiêu sẽ không trắng trợn chiếm hời của người ta, thanh toán cho mỗi người hai mươi văn tiền, để sáng sớm ngày hôm sau bọn họ dẫn Cảnh Lê lên núi.
Trong núi sâu gần thôn Lâm Khê sinh trưởng không ít thảo dược, ngày thường thôn dân cũng tới nơi này hái thảo dược, nhặt ít củi đốt, mọi người vào núi lập tức chia nhau ra hành động, để lại Lý Hồng Vũ chăm sóc Cảnh Lê.
“Tất nhiên là ta phải đi cùng rồi.” Cảnh Lê đi trên đường núi vô cùng khó khăn, nhỏ giọng nói: “Không có ta ở đây các ngươi mới không tìm được ấy.”
Lý Hồng Vũ nghe không rõ: “Ngươi nói gì?”
“Không có gì.” Cảnh Lê lại nói, “Ngươi mới là người không nên tới đây đấy, tay của ngươi còn chưa khỏi kìa.”
“Chút vết thương này thì là gì, cho dù ta gãy tay mù mắt, cũng có thể đi một vòng trong núi nguyên vẹn không tổn hao gì.” Giọng nói của Lý Hồng Vũ rất đắc ý.
Từ nhỏ hắn đã đi theo cha săn thú trong núi, vô cùng quen thuộc với núi sâu.
Lý Hồng Vũ dừng một lát, lại nói: “Nhưng mà nói thật, ta chưa từng nhìn thấy loại thảo dược mà ngươi muốn tìm ở trong núi, ở trong núi này thật sự có sao?”
“Có.” Cảnh Lê kiên định nói, “Nhất định có thể tìm được.”
Thế nhưng Cảnh Lê tìm mấy ngày liên tục, ngay cả một cái lá cây tương tự cũng không tìm thấy.
“… Quả nhiên ta không phải cá chép gấm.” Đêm khuya, Cảnh Lê ngồi trên giường, uể oải nói.
“Nguyện vọng của ta chẳng lần nào thực hiện được cả… Đau đau đau…!”
Tần Chiêu đang bôi thuốc lên mắt cá chân bị cào xước của Cảnh Lê, quấn vải gạc lên: “Nhịn một chút, sáng mai là hết đau.”
“Biết rồi…” Cảnh Lê ngửa mặt ngã xuống giường, hai chân trần còn giẫm ở trên đùi Tần Chiêu, đã quấn không ít vải gạc.
Cậu không thường xuyên đi đường núi, mỗi lần không phải bị nhánh cây cào xước bị thương, thì cũng là bị giày ma sát, gần như mỗi ngày sau khi xuống núi đều có thêm một vài vết thương mới.
Tần Chiêu đưa tay nhẹ nhàng cầm mắt cá chân đối phương.
Da Cảnh Lê trắng nõn mịn màng, có vết thương càng nhìn càng đau lòng.
“Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi, ngươi như thế này không có cách nào lên núi đâu.” Tần Chiêu nói.
“Không cần, ta với bọn Lý Hồng Vũ đã hẹn ngày mai tới phía tây núi xem sao, mấy ngày nay đều chưa qua bên kia.” Cảnh Lê nói, “Nói phải tìm được thảo dược thì nhất định phải tìm được, ngươi tin tưởng ta đi mà.”
Tần Chiêu lắc đầu: “Nếu thân thể ta khá hơn chút…”
Hắn cũng không nói hết câu.
Nếu còn có lựa chọn khác, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Cảnh Lê làm như vậy, nhưng hắn và Cảnh Lê đều hiểu, đây là biện pháp duy nhất.
Con ngươi Tần Chiêu trở nên ảm đạm, đầu ngón tay xoa nhẹ vết thương đã kết vảy trên mu bàn chân của đối phương.
Cảnh Lê bị Tần Chiêu sờ hơi nhột, khẽ co rúm lại một chút.
Bọn họ định đi ngủ, trên người chỉ mặc áo lót đơn bạc. Ánh đèn trong phòng đã tối, phản chiếu bóng dáng hai người u ám không rõ, bỗng thêm mấy phần mập mờ.
Những ngày qua thân thể Tần Chiêu luôn không khỏe, có rất nhiều chuyện Cảnh Lê không suy xét tới.
Nhưng trong bầu không khí lúc này, những ý niệm ban ngày vốn sẽ không nghĩ tới, bây giờ hết cái này đến cái kia kéo tới không thế kiểm soát.
Tai Cảnh Lê hơi nóng lên, lại vẫn không rời tầm mắt.
Khuôn mặt Tần Chiêu dưới ánh đèn có thêm vài phần huyết sắc, bộ dạng này của hắn càng đẹp hơn so với lúc ban ngày.
Cảnh Lê thất thần nhìn đối phương, Tần Chiêu cũng đang nhìn lại cậu, bàn tay đặt ở mắt cá nhân Cảnh Lê chậm rãi di chuyển, đụng đến bắp chân thon dài tinh tế.
Cơ thể Cảnh Lê run lên, theo bản năng muốn lùi lại trốn tránh.
Nhưng Tần Chiêu lại hơi nghiêng người, một bàn tay đặt bên người Cảnh Lê, ngăn cản tất cả đường lui của cậu.
Cảnh Lê bị áp xuống giường nhỏ mềm mại, nhìn khuôn mặt Tần Chiêu được phóng lớn ở trước mắt, hô hấp cũng sắp ngừng lại. Đột nhiên, bên thái dương truyền tới nhiệt độ nóng hổi bất thường.
“!!!”
“Vảy cá lại xuất hiện rồi.” Ngón tay Tần Chiêu chạm nhẹ vào vảy cá trên thái dương Cảnh Lê, nhẹ nhàng vuốt ve, dường như cảm thấy rất thú vị.
Lúc ở hình cá rõ ràng Cảnh Lê không sợ Tần Chiêu sờ vẩy cá của cậu, nhưng vảy cá ở hình người dường như vô cùng nhạy cảm sợ nóng, Cảnh Lê không chịu được cảm giác kia, nghiêng đầu trốn tránh: “Ngươi đừng… Đừng sờ nữa.”
Động tác của Tần Chiêu dừng lại.
Hắn đắm đuối nhìn Cảnh Lê, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí như trở nên cực kỳ mỏng manh, nhiệt độ dần dần cao lên.
Chốc lát sau, hắn cúi đầu, hết sức kiềm chế cũng hết sức dịu dàng nhẹ nhàng hôn lên vẩy cá.
“Tần… Tần Chiêu!” Cảnh Lê hốt hoảng gọi một tiếng, áp lực trên người đột nhiên biến mất.
Trái tim Cảnh Lê đập dồn dập, cũng không để ý tới phản ứng của đối phương, ôm chăn lăn đến một bên khác của giường nhỏ.
Cả đêm cũng không quay đầu lại.
Ngày hôm sau, Cảnh Lê theo thường lệ dậy thật sớm.
Sắc trời ngoài cửa sổ vừa tờ mờ sáng, Tần Chiêu giúp Cảnh Lê thắt vạt áo, hỏi: “Hôm nay thật sự vẫn muốn đi?”
“Đương nhiên phải đi.” Cảnh Lê nhai một miếng bánh bột mì nhỏ, mơ hồ nói, “Tìm được thảo dược sớm một chút thì có thể giúp ngươi chữa bệnh sớm hơn!”
Tần Chiêu nhìn ngoài cửa sổ, tối qua lại mưa một trận, mặt đất trong sân hơi thấm ướt.
“Trong sách nói, thơi tiết sau cơn mưa mùa hạ thích hợp cho Kỳ Đông Thảo sinh trưởng, hôm nay quả thực có thể đi thử một chút.” Tần Chiêu giúp cậu sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói.
“Ta biết rồi.” Cảnh Lê đi đến cạnh cửa, suy nghĩ một chút lại xoay đầu lại, nhẹ nhàng ôm Tần Chiều, “Đừng có gánh nặng trong lòng, chăm sóc ngươi là đúng, đây là việc nam nhân nên làm.”
Tần Chiêu: “?”
Cứ cảm thấy câu này có chỗ nào sai sai.
Không đợi Tần Chiêu trả lời, Cảnh Lê đã ra khỏi cửa.
Hắn dở khóc dở cười lắc đầu, đang muốn nằm một lát, bên ngoài đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân.
“Tần, Tần Chiêu!” Cảnh Lê đứng ngoài cửa sổ gọi hắn, thanh âm có chút vội vàng, “Thảo dược kia… Thân cây tươi tốt, lá cây nhỏ dài, mặt lá xám bạc có hoa văn, đúng không?”
Tần Chiêu mơ hồ nhận ra điều gì đó, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Cảnh Lê chỉ một mảnh đất ở góc tường, một đêm trôi qua, nơi đó mọc ra thảo diệp mới.
Chính là hình dạng Kỳ Đông Thảo.
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng ghét bỏ Tần Chiêu, bây giờ hắn thật sự không được.
Nhưng mà chữa khỏi cũng rất được, thật đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.