Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Hoa Thố Ti
Chương 10: .
Ám Hương Phiêu Phù
07/01/2022
Hiện nay, Bộ giáo dục đã liên tục kêu gọi giảm bớt áp lực cho học sinh, theo xu hướng này, nhà trường đương nhiên không dám không giảm tiết học, trừ lớp mười hai phải học thêm một ngày ra, lớp mười và lớp mười một cứ nghỉ theo thường lệ.
Chiều thứ sáu, sắp đến kỳ nghỉ khiến tâm trạng người ta trôi lơ lửng.
Tô Khê Nghiêu nghiêm túc nghe giảng bài, thỉnh thoảng gặp câu hỏi khó sẽ lấy sách giáo khoa ra tìm hiểu, lục lọi từng bước từng bước. Lúc nghỉ giải lao, lớp học ồn ào, đám thì hẹn cùng nhau đi ra ngoài chơi, còn lại thì đang tám chuyện.
Để phòng ngừa người nào đó phát hiện nên vô cùng nhỏ giọng, chen chúc ở một chỗ, nhìn giống như con chuột dưới cống ngầm, vừa buồn cười lại đáng buồn.
Hai hàng cuối lớp học, Trình Tuyết dẫn đám bạn thân của mình tụ tập lại trước mặt một cô gái nhỏ mập mạp đeo mắt kính, đa số họ đều trang điểm đậm, quần rách, giày đinh tán, trông giống hệt với trào lưu của bọn côn đồ.
"Sắp chết khát rồi, ê! Mập mạp chết bầm, đi mua cho tớ một chai Pulse."
"Tớ cũng muốn."
"Tớ muốn Coca."
...
Năm sáu người, cậu một câu tớ một lời nói xong, Trình Tuyết hừ nhẹ hai tiếng, đạp cái bàn một cái, mặt đầy vẻ không hài lòng nói: "Cậu còn ở đây ngớ ra làm gì? Còn không đi mua đồ nhanh lên."
Thân thể cô gái nhỏ mập mạp run lên, co rúm lại thành một đoàn: "Cái kia... Các cậu còn chưa đưa tiền cho tớ."
"Ha! Chúng tôi tốt bụng muốn làm bạn với cậu, ngay cả chút đồ uống cậu cũng không muối mời chúng tôi uống à?" Đột nhiên Trình Tuyết vỗ bàn một cái, đe doạ: "Cậu không có lòng thành như vậy khiến chúng tôi rất xấu hổ nha!"
"Đúng vậy, cậu cho là chúng tôi bắt nạt cậu hả?"
Cô gái nhỏ mập mạp nhỏ giọng: "Tớ không có."
"Ơ kìa! Đừng nhỏ mọn như vậy mà, lần này cậu mời, không phải lần sau đến chúng tôi. Mọi người đều ở trong cùng một tập thể, cần gì phải so đo nhiều như vậy."
Một bên hát mặt đỏ, một bên hát mặt trắng, dùng dăm ba câu đã nói đối phương thành người sai.
Ở trường học, sẽ luôn có một ít thứ không tốt như vậy, dĩ nhiên lúc nào cũng phải có một người làm túi trút giận, bị bắt nạt, bị chèn ép. Phần lớn người thấy cũng không kinh sợ gì, liếc mắt nhìn một cái, dù sao cũng không bắt nạt tới trên đầu họ, không cần phải xen vào việc của người khác.
Trước kia lúc Tô Khê Nghiêu chạy vặt, bởi vì cô có một em gái hoa khôi, cho dù không được thích, đám người kia cũng chỉ dám chèn ép cô trong tối, còn nghĩ cách dỗ dành cô ngoan ngoãn.
Nhưng đối với cô gái nhỏ mập mạp này cũng không cần phải uyển chuyển nữa.
"Nhưng mà... Hôm nay tớ không... Không mang tiền." Cô gái nhỏ mập mạp cúi đầu hệt như đã phạm phải lỗi lớn vậy: "Lần sau, tớ mời có được không?"
Hai tay Trình Tuyết ôm ngực, ánh mắt lạnh như băng: "Lúc trưa tôi mới nhìn thấy cậu cầm tiền đưa vào thẻ cơm, cậu cho là chúng tôi ngu à?"
"Tiền đó... Tớ phải mua bút và vở."
"Lần sau mua đi." Cô ta hùng hồn nói.
Dưới sự cường ngạnh bức bách của bọn họ, cô gái nhỏ mập suýt khóc, cô ấy biết sau khi đưa tiền này ra ngoài, nhất định sẽ không lấy lại được, nhưng nhiều người như vậy... Không thuận theo thì cô ấy lại sợ, bạo lực học đường vẫn luôn tồn tại.
Thà đắc tội bọn họ để bị nhằm vào không bằng dùng tiền mua yên tĩnh.
Cô gái nhỏ mập co người, đang chuẩn bị gật đầu nói 'được', đột nhiên, đằng trước có bóng ai đó đứng lên, cô nặng nề nện sách giáo khoa thật dày xuống bàn phát ra tiếng 'ẦM' vang rất lớn, quay đầu, tóc ngắn xinh xắn, mặt mũi xinh đẹp, con ngươi tràn đầy tự tin, kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Là Tô Khê Nghiêu.
"Mấy người các cậu làm ồn đến tôi học tập, phiền im lặng chút được không?" Chân máy cô nhíu lại, bút máy màu đen xoay tròn trên đầu ngón tay cô, rõ ràng đang dùng câu nghi vấn nhưng giọng lại khẳng định.
"Giờ giải lao, chúng tao nói chuyện thì liên quan cái rắm gì đến mày?" Trình Tuyết ngoài mạnh trong yếu nói.
Cô ta vừa lên tiếng, những người khác cũng phụ hoạ theo.
Đầu mày thiếu nữ cau lại, cười như không cười nói: "Cậu như vậy sẽ khiến cho tâm tình của tôi rất không tốt đó!"
"Cái gì?"
"Tâm tình tôi không tốt thì sẽ muốn phát tiết, tay chân cậu nhỏ như này..." Cô quan sát trên dưới một lượt, chán ghét mà 'chậc' một tiếng: "Xấu quá, nhìn cậu một cái thôi mà tôi đã cảm thấy mắt mình bẩn rồi."
"Phốc."
Không biết ai trong lớp học lén lút bật cười, ngay sau đó, cả đám người cũng cười nghiêng ngã.
Nhất thời mặt đám người Trình Tuyết đen như đít nồi, nắm tay đến gắt gao, nếu không phải kiêng dè với giá trị vũ lực của cô, chỉ sợ lúc này đã thét chói tai đi lên đánh người.
Tiếng chuông vào học rất nhanh đã vang lên, làm cho bầu không khí náo nhiệt tiêu tán trong không khí.
Tô Khê Nghiêu lấy sách ra, ngẩng đầu lên chỉ thấy cô gái nhỏ bàn trước thừa dịp giáo viên không chú ý lặng lẽ xoay đầu, giơ ngón tay cái lên: "Cậu quá ngầu."
"Yêu tôi rồi à?"
"Phốc!" Cô gái nhỏ che miệng: "Yêu yêu yêu."
Sau buổi học này, Tô Khê Nghiêu có thêm một người bạn mới nói chuyện cùng. Cô gái nhỏ ngồi trước mặt cô tên là Lâm Kiều Kiều, mi thanh mục tú, thành tích học tập trung bình, thuộc loại người không có bạn bè gì, hai người trao đổi số điện thoại, hẹn khi nào rảnh rỗi cùng nhau đi ra ngoài chơi.
Trong lúc đó đối phương còn ám chỉ cô nên lên diễn đàn của trường học xem một chút để cô cẩn thận.
Tô Khê Nghiêu: "..."
Mịa! Mấy người đó không thể yên tĩnh một chút à? Có bản lĩnh thì làm lớn coi ai sợ ai? Hết lần này tới lần khác lại chơi mấy trò không lên được mặt bàn, thấy mà bực.
Cô đăng nhập vào tài khoản của nguyên chủ, trực tiếp dùng tên lên sân khấu.
【 Có bản lĩnh giáp mặt đối chiến, trốn ở sau lưng khua môi múa mép, tôi còn tưởng cả đám các cậu là phụ nữ trung niên ăn không ngồi rồi đấy.】
【Lầu một: Như bài viết, lời đồn dừng lại ở người tri thức, người trong đầu có hố, người khác nói cái gì cũng tin, tôi không ôm hy vọng với chỉ số IQ của các cậu, lần sau trước khi tung tin vịt, phiền chọn người đẹp trai nhất trường, dẫu sao đặt cạnh nhau cũng có cảnh đẹp ý vui.
Lầu hai: Kéo ghế ngồi.
Lầu ba: Trọng điểm ở đây là khuôn mặt à?
Lầu bốn: Tiểu tam cút giùm, chuyện dơ bẩn của cậu lòi ra liền vội vã lên tẩy trắng, tôi nói cho cậu biết, người không biết xấu hổ như cậu đáng bị chửi.
Lầu năm: Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy ngay từ đầu chuyện này có gì đó lạ lắm à?
Lầu sáu: Không! Không phải mình cậu thôi đâu.
...
...
Lầu một trăm ba mươi: Ban đầu tôi tin rồi đó, nhưng bây giờ tôi lại bắt đầu thấy hoài nghi.
...
Lầu hai trăm mười: Hình như chuyện tiểu tam này do chính miệng chính chủ Lâm Văn Hạo nói ra, rõ ràng không có chút chứng cứ nào, cả đám lại nói như đúng rồi.
...
Lầu ba trăm bốn mươi: Lâm Văn Hạo là tên côn đồ, thích giả bộ, nói láo, lời bọn đấy nói mà các cậu cũng tin à?】
Nếu Tô Khê Nghiêu giải thích không ngừng, có thể mọi người sẽ cho là cô đang già mồm át lẽ phải, nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại bày ra dáng vẻ lưu manh chê 'nam chính' trong lời đồn quá xấu, ngược lại khiến không ít người tin cô.
Sau đó, mọi người đều chế nhạo Lâm Văn Hạo, hạ thấp giá trị của gã ta xuống không đáng một đồng.
Diễn đàn trên internet là như vậy, yêu và hận đều được phát huy đến tận cùng, có thể tùy ý thả trôi mình.
Tô Khê An cũng đang chú ý diễn đàn, mắt thấy tình huống không đúng lắm, cô ta vội vàng lấy acc nhỏ nhảy lên, kèo chủ đề sang chuyện khác: 【Chuyện này còn chưa xác định, mọi người đều thấy thái độ của nhỏ đó với hoa khôi trường rồi đấy, dù sao cũng là chị em ruột, đối phương khắp nơi vì tốt cho cô ta, nhưng cô ta cứ đi tìm tra, không biết cảm kích là gì, một đứa sói mắt trắng.】
【Dù sao cũng chả phải thứ tốt lành gì.】
【 An An nhà tôi quá thiện lương, nếu là tôi, đã sớm không nhịn được làm ầm lên, coi như đánh không lại tôi cũng không có cách nào nhịn.】
【 Cố ý loại bỏ người khác, đá em gái ra khỏi nhóm học tập, ha hả.】
【 Đậu má! Các cậu đi nhìn cách vách lẹ đi, Đường Ninh Tề đăng bài kìa.】
【WTF???】
【Hôm nay dưa nhiều quá, thật vui.】
Ngôn luận có thể tổn thương người, đây là chuyện Đường Ninh Tề luôn biết, dựa theo tính cách của anh, vốn không nên bước chân vào vũng nước đục này. Nhưng nhớ đáng dáng vẻ nước mắt lã chã lại mạnh mẽ chống đỡ của cô gái nhỏ, lòng anh không kiềm được mà mềm nhũn ra.
Anh sắp xếp từ ngữ, đơn giản nhanh chóng nói lại chuyện nhóm học tập.
Nhấn mạnh rõ ràng, trước đó cô giáo để cho Tô Khê An kèm Tô Khê Nghiêu học bị từ chối, đối phương nói cô ta không có thời gian, anh mới thu người vào, ngay từ đầu nhóm chỉ có ba người, từ đầu đến cuối không có chỗ cho Tô Khê An.
Những lời này, bạch bạch bạch vả mặt.
Trực tiếp tán lên mặt Tô Khê An, đáng cho người tỉnh mộng.
【Tin tức trong đó thật lớn, tôi với người bạn nhỏ của tôi đều sợ ngây người, gần đây không phải Tô Khê An đau lòng chị, bày tỏ muốn hoà thuận sống chung với chị hay sao, sao lúc này lại nói ngay cả thời gian dạy kèm cũng không có, chậc! Buồn cười.】
【Mặt nạ của Bạch Liên Hoa bể rồi, ha ha ha.】
【 An An là loại người gì, trong lòng chúng ta rõ ràng, mấy cậu đừng có tung tin vịt, vừa nhìn là biết mấy đứa bức cách LOW cuộc sống không vừa ý mới đến chỗ này chê cười người khác soát cảm giác tồn tại.】
【 Tôi tin Tô Khê An, chắc trong này nhất định có hiểu lầm gì đó.】
……
Edit có lời muốn nói:
Chương này dài quá nên Hạ tách làm hai.
Đọc truyện tại https://dtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-cua-nu-chinh-hoa-tho-ti/
Chiều thứ sáu, sắp đến kỳ nghỉ khiến tâm trạng người ta trôi lơ lửng.
Tô Khê Nghiêu nghiêm túc nghe giảng bài, thỉnh thoảng gặp câu hỏi khó sẽ lấy sách giáo khoa ra tìm hiểu, lục lọi từng bước từng bước. Lúc nghỉ giải lao, lớp học ồn ào, đám thì hẹn cùng nhau đi ra ngoài chơi, còn lại thì đang tám chuyện.
Để phòng ngừa người nào đó phát hiện nên vô cùng nhỏ giọng, chen chúc ở một chỗ, nhìn giống như con chuột dưới cống ngầm, vừa buồn cười lại đáng buồn.
Hai hàng cuối lớp học, Trình Tuyết dẫn đám bạn thân của mình tụ tập lại trước mặt một cô gái nhỏ mập mạp đeo mắt kính, đa số họ đều trang điểm đậm, quần rách, giày đinh tán, trông giống hệt với trào lưu của bọn côn đồ.
"Sắp chết khát rồi, ê! Mập mạp chết bầm, đi mua cho tớ một chai Pulse."
"Tớ cũng muốn."
"Tớ muốn Coca."
...
Năm sáu người, cậu một câu tớ một lời nói xong, Trình Tuyết hừ nhẹ hai tiếng, đạp cái bàn một cái, mặt đầy vẻ không hài lòng nói: "Cậu còn ở đây ngớ ra làm gì? Còn không đi mua đồ nhanh lên."
Thân thể cô gái nhỏ mập mạp run lên, co rúm lại thành một đoàn: "Cái kia... Các cậu còn chưa đưa tiền cho tớ."
"Ha! Chúng tôi tốt bụng muốn làm bạn với cậu, ngay cả chút đồ uống cậu cũng không muối mời chúng tôi uống à?" Đột nhiên Trình Tuyết vỗ bàn một cái, đe doạ: "Cậu không có lòng thành như vậy khiến chúng tôi rất xấu hổ nha!"
"Đúng vậy, cậu cho là chúng tôi bắt nạt cậu hả?"
Cô gái nhỏ mập mạp nhỏ giọng: "Tớ không có."
"Ơ kìa! Đừng nhỏ mọn như vậy mà, lần này cậu mời, không phải lần sau đến chúng tôi. Mọi người đều ở trong cùng một tập thể, cần gì phải so đo nhiều như vậy."
Một bên hát mặt đỏ, một bên hát mặt trắng, dùng dăm ba câu đã nói đối phương thành người sai.
Ở trường học, sẽ luôn có một ít thứ không tốt như vậy, dĩ nhiên lúc nào cũng phải có một người làm túi trút giận, bị bắt nạt, bị chèn ép. Phần lớn người thấy cũng không kinh sợ gì, liếc mắt nhìn một cái, dù sao cũng không bắt nạt tới trên đầu họ, không cần phải xen vào việc của người khác.
Trước kia lúc Tô Khê Nghiêu chạy vặt, bởi vì cô có một em gái hoa khôi, cho dù không được thích, đám người kia cũng chỉ dám chèn ép cô trong tối, còn nghĩ cách dỗ dành cô ngoan ngoãn.
Nhưng đối với cô gái nhỏ mập mạp này cũng không cần phải uyển chuyển nữa.
"Nhưng mà... Hôm nay tớ không... Không mang tiền." Cô gái nhỏ mập mạp cúi đầu hệt như đã phạm phải lỗi lớn vậy: "Lần sau, tớ mời có được không?"
Hai tay Trình Tuyết ôm ngực, ánh mắt lạnh như băng: "Lúc trưa tôi mới nhìn thấy cậu cầm tiền đưa vào thẻ cơm, cậu cho là chúng tôi ngu à?"
"Tiền đó... Tớ phải mua bút và vở."
"Lần sau mua đi." Cô ta hùng hồn nói.
Dưới sự cường ngạnh bức bách của bọn họ, cô gái nhỏ mập suýt khóc, cô ấy biết sau khi đưa tiền này ra ngoài, nhất định sẽ không lấy lại được, nhưng nhiều người như vậy... Không thuận theo thì cô ấy lại sợ, bạo lực học đường vẫn luôn tồn tại.
Thà đắc tội bọn họ để bị nhằm vào không bằng dùng tiền mua yên tĩnh.
Cô gái nhỏ mập co người, đang chuẩn bị gật đầu nói 'được', đột nhiên, đằng trước có bóng ai đó đứng lên, cô nặng nề nện sách giáo khoa thật dày xuống bàn phát ra tiếng 'ẦM' vang rất lớn, quay đầu, tóc ngắn xinh xắn, mặt mũi xinh đẹp, con ngươi tràn đầy tự tin, kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Là Tô Khê Nghiêu.
"Mấy người các cậu làm ồn đến tôi học tập, phiền im lặng chút được không?" Chân máy cô nhíu lại, bút máy màu đen xoay tròn trên đầu ngón tay cô, rõ ràng đang dùng câu nghi vấn nhưng giọng lại khẳng định.
"Giờ giải lao, chúng tao nói chuyện thì liên quan cái rắm gì đến mày?" Trình Tuyết ngoài mạnh trong yếu nói.
Cô ta vừa lên tiếng, những người khác cũng phụ hoạ theo.
Đầu mày thiếu nữ cau lại, cười như không cười nói: "Cậu như vậy sẽ khiến cho tâm tình của tôi rất không tốt đó!"
"Cái gì?"
"Tâm tình tôi không tốt thì sẽ muốn phát tiết, tay chân cậu nhỏ như này..." Cô quan sát trên dưới một lượt, chán ghét mà 'chậc' một tiếng: "Xấu quá, nhìn cậu một cái thôi mà tôi đã cảm thấy mắt mình bẩn rồi."
"Phốc."
Không biết ai trong lớp học lén lút bật cười, ngay sau đó, cả đám người cũng cười nghiêng ngã.
Nhất thời mặt đám người Trình Tuyết đen như đít nồi, nắm tay đến gắt gao, nếu không phải kiêng dè với giá trị vũ lực của cô, chỉ sợ lúc này đã thét chói tai đi lên đánh người.
Tiếng chuông vào học rất nhanh đã vang lên, làm cho bầu không khí náo nhiệt tiêu tán trong không khí.
Tô Khê Nghiêu lấy sách ra, ngẩng đầu lên chỉ thấy cô gái nhỏ bàn trước thừa dịp giáo viên không chú ý lặng lẽ xoay đầu, giơ ngón tay cái lên: "Cậu quá ngầu."
"Yêu tôi rồi à?"
"Phốc!" Cô gái nhỏ che miệng: "Yêu yêu yêu."
Sau buổi học này, Tô Khê Nghiêu có thêm một người bạn mới nói chuyện cùng. Cô gái nhỏ ngồi trước mặt cô tên là Lâm Kiều Kiều, mi thanh mục tú, thành tích học tập trung bình, thuộc loại người không có bạn bè gì, hai người trao đổi số điện thoại, hẹn khi nào rảnh rỗi cùng nhau đi ra ngoài chơi.
Trong lúc đó đối phương còn ám chỉ cô nên lên diễn đàn của trường học xem một chút để cô cẩn thận.
Tô Khê Nghiêu: "..."
Mịa! Mấy người đó không thể yên tĩnh một chút à? Có bản lĩnh thì làm lớn coi ai sợ ai? Hết lần này tới lần khác lại chơi mấy trò không lên được mặt bàn, thấy mà bực.
Cô đăng nhập vào tài khoản của nguyên chủ, trực tiếp dùng tên lên sân khấu.
【 Có bản lĩnh giáp mặt đối chiến, trốn ở sau lưng khua môi múa mép, tôi còn tưởng cả đám các cậu là phụ nữ trung niên ăn không ngồi rồi đấy.】
【Lầu một: Như bài viết, lời đồn dừng lại ở người tri thức, người trong đầu có hố, người khác nói cái gì cũng tin, tôi không ôm hy vọng với chỉ số IQ của các cậu, lần sau trước khi tung tin vịt, phiền chọn người đẹp trai nhất trường, dẫu sao đặt cạnh nhau cũng có cảnh đẹp ý vui.
Lầu hai: Kéo ghế ngồi.
Lầu ba: Trọng điểm ở đây là khuôn mặt à?
Lầu bốn: Tiểu tam cút giùm, chuyện dơ bẩn của cậu lòi ra liền vội vã lên tẩy trắng, tôi nói cho cậu biết, người không biết xấu hổ như cậu đáng bị chửi.
Lầu năm: Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy ngay từ đầu chuyện này có gì đó lạ lắm à?
Lầu sáu: Không! Không phải mình cậu thôi đâu.
...
...
Lầu một trăm ba mươi: Ban đầu tôi tin rồi đó, nhưng bây giờ tôi lại bắt đầu thấy hoài nghi.
...
Lầu hai trăm mười: Hình như chuyện tiểu tam này do chính miệng chính chủ Lâm Văn Hạo nói ra, rõ ràng không có chút chứng cứ nào, cả đám lại nói như đúng rồi.
...
Lầu ba trăm bốn mươi: Lâm Văn Hạo là tên côn đồ, thích giả bộ, nói láo, lời bọn đấy nói mà các cậu cũng tin à?】
Nếu Tô Khê Nghiêu giải thích không ngừng, có thể mọi người sẽ cho là cô đang già mồm át lẽ phải, nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại bày ra dáng vẻ lưu manh chê 'nam chính' trong lời đồn quá xấu, ngược lại khiến không ít người tin cô.
Sau đó, mọi người đều chế nhạo Lâm Văn Hạo, hạ thấp giá trị của gã ta xuống không đáng một đồng.
Diễn đàn trên internet là như vậy, yêu và hận đều được phát huy đến tận cùng, có thể tùy ý thả trôi mình.
Tô Khê An cũng đang chú ý diễn đàn, mắt thấy tình huống không đúng lắm, cô ta vội vàng lấy acc nhỏ nhảy lên, kèo chủ đề sang chuyện khác: 【Chuyện này còn chưa xác định, mọi người đều thấy thái độ của nhỏ đó với hoa khôi trường rồi đấy, dù sao cũng là chị em ruột, đối phương khắp nơi vì tốt cho cô ta, nhưng cô ta cứ đi tìm tra, không biết cảm kích là gì, một đứa sói mắt trắng.】
【Dù sao cũng chả phải thứ tốt lành gì.】
【 An An nhà tôi quá thiện lương, nếu là tôi, đã sớm không nhịn được làm ầm lên, coi như đánh không lại tôi cũng không có cách nào nhịn.】
【 Cố ý loại bỏ người khác, đá em gái ra khỏi nhóm học tập, ha hả.】
【 Đậu má! Các cậu đi nhìn cách vách lẹ đi, Đường Ninh Tề đăng bài kìa.】
【WTF???】
【Hôm nay dưa nhiều quá, thật vui.】
Ngôn luận có thể tổn thương người, đây là chuyện Đường Ninh Tề luôn biết, dựa theo tính cách của anh, vốn không nên bước chân vào vũng nước đục này. Nhưng nhớ đáng dáng vẻ nước mắt lã chã lại mạnh mẽ chống đỡ của cô gái nhỏ, lòng anh không kiềm được mà mềm nhũn ra.
Anh sắp xếp từ ngữ, đơn giản nhanh chóng nói lại chuyện nhóm học tập.
Nhấn mạnh rõ ràng, trước đó cô giáo để cho Tô Khê An kèm Tô Khê Nghiêu học bị từ chối, đối phương nói cô ta không có thời gian, anh mới thu người vào, ngay từ đầu nhóm chỉ có ba người, từ đầu đến cuối không có chỗ cho Tô Khê An.
Những lời này, bạch bạch bạch vả mặt.
Trực tiếp tán lên mặt Tô Khê An, đáng cho người tỉnh mộng.
【Tin tức trong đó thật lớn, tôi với người bạn nhỏ của tôi đều sợ ngây người, gần đây không phải Tô Khê An đau lòng chị, bày tỏ muốn hoà thuận sống chung với chị hay sao, sao lúc này lại nói ngay cả thời gian dạy kèm cũng không có, chậc! Buồn cười.】
【Mặt nạ của Bạch Liên Hoa bể rồi, ha ha ha.】
【 An An là loại người gì, trong lòng chúng ta rõ ràng, mấy cậu đừng có tung tin vịt, vừa nhìn là biết mấy đứa bức cách LOW cuộc sống không vừa ý mới đến chỗ này chê cười người khác soát cảm giác tồn tại.】
【 Tôi tin Tô Khê An, chắc trong này nhất định có hiểu lầm gì đó.】
……
Edit có lời muốn nói:
Chương này dài quá nên Hạ tách làm hai.
Đọc truyện tại https://dtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-cua-nu-chinh-hoa-tho-ti/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.