Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 10:
Kiêm Gia Thị Thảo
27/11/2024
Thái Tử thì như bịt tai trộm chuông, chẳng chịu suy xét toàn cục.
Điền trang này nằm sâu trong khe núi, cả trang chỉ có một Trang Đầu cùng hơn mười hộ tá điền sinh sống. Một tiểu cô nương chưa xuất giá, chỉ đi cùng nhũ mẫu và nha hoàn, mà ở nơi hẻo lánh này thì thật chẳng an toàn chút nào.
Nàng sống trong một tiểu viện riêng, chẳng mấy giao thiệp với Trang Đầu hay tá điền xung quanh, cứ như bị cô lập hoàn toàn. Cũng may là ở Vụ Ẩn Sơn, Thái Tử đã dựng nên một bãi săn, mà quản sự bãi săn vì muốn lấy lòng hắn nên gom hết thú trong núi vào bãi nuôi dưỡng. Nhờ vậy, những con mãnh thú lớn như hổ, sói, hay gấu không còn tìm được mồi, đành phải rút sâu vào rừng mà tránh xa thôn trang.
Tuy nhiên, trong núi không có mãnh thú, nhưng vẫn còn người. Và đôi khi, con người còn đáng sợ hơn thú dữ.
Hiện giờ, tiểu cô nương tuy còn nhỏ, thân thể mỏng manh yếu ớt, nhưng cũng đã dần hết bệnh ngốc, dung mạo vốn có bảy phần sắc đẹp nay lại tăng thành mười phần. Một khi nàng bị kẻ khác để mắt tới, thì sẽ chẳng ai nói trước được điều gì. Huống chi, trong tiểu viện chỉ có ba nữ tử tay trói gà không chặt – hai nha hoàn trẻ cùng một phụ nhân trung niên. Gặp phải vài kẻ lòng dạ bất lương, chỉ cần hai gã đàn ông khỏe mạnh cũng có thể dễ dàng chế ngự cả ba.
Tứ a ca nhìn gương mặt trắng ngần của tiểu cô nương, bỗng chốc cảm thấy lòng nặng trĩu. Nhưng ngay sau đó hắn liền tự tỉnh táo lại – đây vốn không phải chuyện hắn nên quan tâm. Tất cả những điều này, lẽ ra phải do Thái Tử lo liệu. Hắn theo sau thì nghĩ ngợi những chuyện này làm gì?
Việc hắn cần nghĩ lúc này là làm sao nhân cơ hội hôm nay, khiến mọi chuyện vỡ lở trước mặt Hoàng Thượng. Một khi Hoàng Thượng tức giận, niềm tin dành cho Thái Tử sẽ lại giảm đi một phần.
Trước khi Hoàng Thượng thất vọng mà phế truất Thái Tử, hắn không thể phân tâm nghĩ tới điều gì khác. Ngay cả tiểu cô nương trước mặt, dù bơ vơ không nơi nương tựa, thì nàng cũng chỉ là một quân cờ trong bàn cờ mà hắn bày ra nhằm đối phó với Thái Tử.
Hắn đã chơi ván cờ này ba năm, thế cục từng bước phát triển đúng như mong đợi. Không thể nào cho phép bản thân lơ là chỉ vì chút lòng thương hại dành cho một quân cờ. Tay cầm ván cờ, thì mọi vật trên đời đều phải vì ta mà phục vụ.
Vì vậy, khi Thái Tử cười, tiểu cô nương cười, thì Tứ a ca cũng cười. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt.
Rời khỏi Vụ Ẩn Sơn, Thái Tử kéo chặt dây cương, quay đầu hỏi Tứ a ca:
“Vì sao ngươi lại thu biên lai mượn tiền?”
Hắn vốn muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, làm chuyện nghĩa khí hào sảng. Nhưng khi thu tờ biên lai, tính chất sự việc liền thay đổi – hắn không còn là anh hùng nữa, mà thành một kẻ lái buôn.
Tứ a ca sớm đoán được Thái Tử sẽ tìm hắn tính sổ, nên đã chuẩn bị sẵn lời đáp:
“Nhị ca muốn nàng biết ngươi là ai sao?”
Thái Tử lắc đầu.
Hắn muốn kết giao bằng hữu thật lòng, không dựa vào thân phận. Nếu để lộ thân phận Trữ Quân, người khác ắt sẽ vì vị trí của hắn mà suy tính, nói lời hoa mỹ, làm việc giả dối. Thái Tử muốn có một mối quan hệ chân thật, không bị danh phận bó buộc.
Cũng giống như những con rối bị giật dây trong cung, tất cả đều là trò không thú vị!
Điền trang này nằm sâu trong khe núi, cả trang chỉ có một Trang Đầu cùng hơn mười hộ tá điền sinh sống. Một tiểu cô nương chưa xuất giá, chỉ đi cùng nhũ mẫu và nha hoàn, mà ở nơi hẻo lánh này thì thật chẳng an toàn chút nào.
Nàng sống trong một tiểu viện riêng, chẳng mấy giao thiệp với Trang Đầu hay tá điền xung quanh, cứ như bị cô lập hoàn toàn. Cũng may là ở Vụ Ẩn Sơn, Thái Tử đã dựng nên một bãi săn, mà quản sự bãi săn vì muốn lấy lòng hắn nên gom hết thú trong núi vào bãi nuôi dưỡng. Nhờ vậy, những con mãnh thú lớn như hổ, sói, hay gấu không còn tìm được mồi, đành phải rút sâu vào rừng mà tránh xa thôn trang.
Tuy nhiên, trong núi không có mãnh thú, nhưng vẫn còn người. Và đôi khi, con người còn đáng sợ hơn thú dữ.
Hiện giờ, tiểu cô nương tuy còn nhỏ, thân thể mỏng manh yếu ớt, nhưng cũng đã dần hết bệnh ngốc, dung mạo vốn có bảy phần sắc đẹp nay lại tăng thành mười phần. Một khi nàng bị kẻ khác để mắt tới, thì sẽ chẳng ai nói trước được điều gì. Huống chi, trong tiểu viện chỉ có ba nữ tử tay trói gà không chặt – hai nha hoàn trẻ cùng một phụ nhân trung niên. Gặp phải vài kẻ lòng dạ bất lương, chỉ cần hai gã đàn ông khỏe mạnh cũng có thể dễ dàng chế ngự cả ba.
Tứ a ca nhìn gương mặt trắng ngần của tiểu cô nương, bỗng chốc cảm thấy lòng nặng trĩu. Nhưng ngay sau đó hắn liền tự tỉnh táo lại – đây vốn không phải chuyện hắn nên quan tâm. Tất cả những điều này, lẽ ra phải do Thái Tử lo liệu. Hắn theo sau thì nghĩ ngợi những chuyện này làm gì?
Việc hắn cần nghĩ lúc này là làm sao nhân cơ hội hôm nay, khiến mọi chuyện vỡ lở trước mặt Hoàng Thượng. Một khi Hoàng Thượng tức giận, niềm tin dành cho Thái Tử sẽ lại giảm đi một phần.
Trước khi Hoàng Thượng thất vọng mà phế truất Thái Tử, hắn không thể phân tâm nghĩ tới điều gì khác. Ngay cả tiểu cô nương trước mặt, dù bơ vơ không nơi nương tựa, thì nàng cũng chỉ là một quân cờ trong bàn cờ mà hắn bày ra nhằm đối phó với Thái Tử.
Hắn đã chơi ván cờ này ba năm, thế cục từng bước phát triển đúng như mong đợi. Không thể nào cho phép bản thân lơ là chỉ vì chút lòng thương hại dành cho một quân cờ. Tay cầm ván cờ, thì mọi vật trên đời đều phải vì ta mà phục vụ.
Vì vậy, khi Thái Tử cười, tiểu cô nương cười, thì Tứ a ca cũng cười. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt.
Rời khỏi Vụ Ẩn Sơn, Thái Tử kéo chặt dây cương, quay đầu hỏi Tứ a ca:
“Vì sao ngươi lại thu biên lai mượn tiền?”
Hắn vốn muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, làm chuyện nghĩa khí hào sảng. Nhưng khi thu tờ biên lai, tính chất sự việc liền thay đổi – hắn không còn là anh hùng nữa, mà thành một kẻ lái buôn.
Tứ a ca sớm đoán được Thái Tử sẽ tìm hắn tính sổ, nên đã chuẩn bị sẵn lời đáp:
“Nhị ca muốn nàng biết ngươi là ai sao?”
Thái Tử lắc đầu.
Hắn muốn kết giao bằng hữu thật lòng, không dựa vào thân phận. Nếu để lộ thân phận Trữ Quân, người khác ắt sẽ vì vị trí của hắn mà suy tính, nói lời hoa mỹ, làm việc giả dối. Thái Tử muốn có một mối quan hệ chân thật, không bị danh phận bó buộc.
Cũng giống như những con rối bị giật dây trong cung, tất cả đều là trò không thú vị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.