Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 1:

Kiêm Gia Thị Thảo

27/11/2024

Tại tiền viện thính đường, Nặc Mục Tề mồ hôi đầm đìa, đích thân rót trà cho Thái tử và Tứ a ca. Trong lúc rót, hắn không nhịn được thăm dò, hỏi:

“Hai vị gia đích thân tới, chẳng hay có chuyện gì quan trọng chăng?”

Thái tử không trả lời, chỉ khẽ liếc sang Tứ a ca. Tứ a ca bất đắc dĩ lên tiếng:

“Chẳng có việc lớn lao gì, chỉ là muốn hỏi thăm vài chuyện trong nhà của ngươi thôi.”

Nặc Mục Tề nghe vậy mà hoang mang. Chỉ vì một điền trang nhỏ nơi núi xa, há lại đáng để Thái tử tự mình tới tận cửa? Những chuyện như thế, tìm bất kỳ một người hầu cận nào cũng đủ giải quyết rồi.

Tứ a ca cũng không hiểu nổi. Nhưng điều khiến hắn khó lý giải hơn chính là, Thái tử chẳng những tự mình tới, mà còn kiên quyết không nói chuyện với gia chủ, một mực đòi gặp trực tiếp phúc tấn để hỏi cho ra lẽ.

Hắn thầm nghĩ, Thái tử từ trước đến nay đều là như vậy—muốn gì làm đó, không ai can ngăn được. Dù Tứ a ca không đồng tình, hắn cũng không rỗi hơi khuyên can Thái tử sửa đổi những thói hư như thế này.

Dẫu sao, càng nhiều thói xấu trên người Thái tử, Hoàng thượng càng thất vọng, mà khoảng cách giữa Thái tử và ngôi vị Hoàng đế cũng càng xa.

Nếu đổi lại là Tứ a ca, hắn chắc chắn không tự hạ mình làm những việc như vậy. Loại chuyện tốn thời gian vô nghĩa này chẳng đáng để hắn bận tâm. Trong lòng Tứ a ca, vẫn còn rất nhiều việc khác quan trọng và có ý nghĩa hơn để làm.

Nhưng thôi, đi theo Thái tử thì đành phải tùy ý phung phí thời gian. Một việc vừa tốn công vừa dễ khiến người ta chỉ trích như thế này, Tứ a ca lại thấy chẳng ảnh hưởng gì đến mình, có khi còn “ngon bổ rẻ”.



Hoàng thượng đối với Thái tử đã lộ rõ thái độ lạnh nhạt, thậm chí còn nhiều lần trách phạt. Thế nhưng, Thái tử vẫn cứ lao đầu vào rắc rối, như kẻ tìm đường chết, chẳng màng hậu quả.

Tứ a ca thầm nghĩ, hắn cũng chẳng ngại giúp Thái tử rút ngắn con đường tìm tới thất bại, thậm chí còn sẵn sàng đẩy nhanh quá trình, để sớm ngày “trần ai lạc định”.

“Có chuyện gì, hai vị gia không bằng trực tiếp hỏi tại hạ. Tại hạ nhất định biết gì nói đó, không nửa lời giấu giếm.”

Nặc Mục Tề rốt cuộc nhịn không được lên tiếng. Hắn cũng như Tứ a ca, không hiểu nổi vì cớ gì chuyện này lại phải đích thân hỏi phúc tấn.

Dĩ nhiên, đi mời phúc tấn tới cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng Thái tử lại bảo rằng họ cải trang vi hành, không muốn để lộ thân phận trước mặt người ngoài. Nặc Mục Tề đành phải vờ vĩnh gọi đó là “khách quý”, lại sợ phúc tấn không hiểu rõ tình hình mà chậm trễ, liền nhắn người truyền lời, bảo nàng nhanh chóng đến đây dập đầu thỉnh an.

Phúc tấn tuy là người cứng nhắc, khắt khe, nhưng đầu óc không hề chậm chạp. Làm vợ chồng với Nặc Mục Tề nhiều năm, nàng chỉ cần nghe qua đã đoán được có chuyện lớn, lập tức sai người chạy đi chuẩn bị.

Thế nhưng, chưa thấy phúc tấn đâu, chỉ thấy một nha hoàn ướt nửa người chạy tới, mang theo lời nhắn từ phúc tấn.

Nặc Mục Tề nghe xong, mặt tức đến đỏ bừng. Tay đã nắm chặt bát trà, muốn đập mạnh xuống đất, nhưng nghĩ tới việc xúc phạm đến trữ quân thì tội chẳng phải nhỏ. Hắn chỉ biết quỳ xuống, dập đầu thỉnh tội:

“Nội tử không hiểu chuyện, xin hai vị gia rộng lòng thứ lỗi.”

Thái tử không để ý tới Nặc Mục Tề, mà quay sang nha hoàn, lạnh nhạt nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook