Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 20:
Kiêm Gia Thị Thảo
27/11/2024
“Ba năm sau, ngươi tục huyền, cùng vợ kế của ngươi ngang nhiên chia cắt của hồi môn của nguyên phối phúc tấn, không để lại cho trưởng nữ của nàng một đồng nào. Có phải vậy không?”
Những lời này khiến Nặc Mục Tề mặt tái mét, không dám đối diện với ánh mắt của Thái Tử.
Nặc Mục Tề vốn dựa vào ngoại thích để áp chế, gia đình mẹ đẻ của nguyên phối lại theo cữu huynh dời xuống Giang Nam, không để lại manh mối gì. Của hồi môn năm xưa, hắn cũng đã hủy bỏ chứng từ, nên nghĩ rằng dù có nợ nần cũng chẳng ai truy cứu được.
Nếu Thái Tử âm thầm điều tra, có lẽ Nặc Mục Tề còn dám nói sự thật. Nhưng hiện tại, trước mặt Hoàng Thượng và toàn bộ văn võ bá quan, hắn không dám thừa nhận những hành động đê hèn của mình, lại càng không chịu thừa nhận chuyện bức bách nguyên phối mẫu gia, cướp đoạt của hồi môn.
Cả đại điện bỗng chốc im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn lại tiếng bước chân của Khang Hi chậm rãi vang lên, đầy uy nghiêm.
“Nặc Mục Tề, ngươi nói Hoàng thượng minh giám, nhưng lời lẽ ngươi vừa thốt ra run rẩy, mà bộ dáng lại giống như người nói láo quen miệng!” Thái Tử cười lạnh, ánh mắt như lưỡi dao nhìn thẳng vào Nặc Mục Tề.
Nặc Mục Tề dù sợ hãi đến run cả người, nhưng vẫn cố tỏ vẻ cứng cỏi:
“Hoàng Thượng minh giám, Ô Lạp Na Lạp gia chúng thần vốn không phải hạng nhà nghèo thấp hèn, sao có thể làm ra chuyện khấu trừ của hồi môn của người quá cố được?”
Lời nói tuy rắn rỏi, nhưng trong giọng run rẩy đã lộ ra sự dối trá. Phí Dương Cổ đứng cách đó một khoảng, chẳng những không ra mặt phụ họa, mà còn giữ im lặng, tựa hồ ngầm đồng tình với lời buộc tội.
Thấy đối phương ngang nhiên bịa đặt, Thái Tử không thể nén nổi cơn giận. Hắn sải mấy bước lớn, giận dữ đá thẳng vào vai Nặc Mục Tề, khiến hắn ngã sóng soài trên mặt đất.
Tứ a ca đứng im nhìn mọi chuyện, ban đầu khẽ nhướng mày, nhưng sau đó chỉ giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ Thái Tử và huynh đệ Ô Lạp Na Lạp gia đấu trí lẫn nhau.
Thái Tử, từ nhỏ kim tôn ngọc quý, đã quen với việc được mọi người nể sợ và nhường nhịn. Hắn chưa từng phải chịu ấm ức, càng không quen bị người khác vây công, châm chọc. Với tính khí nóng nảy, hắn luôn chọn cách đánh người để phát tiết, và lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng trước mặt Hoàng Thượng và văn võ bá quan, dám động thủ đánh người lại là lần đầu tiên.
Tứ a ca liếc nhìn Hoàng Thượng qua khóe mắt, quả nhiên thấy long nhan đã sa sầm, mây đen che kín, rõ ràng đang rất giận. Trong lòng hắn hiểu, mỗi lần Thái Tử phạm lỗi như thế, Hoàng Thượng lại lặng lẽ trừ đi chút tín nhiệm dành cho Thái Tử. Nhưng đáng tiếc, giá trị của Thái Tử trong lòng Hoàng Thượng quá cao, muốn giảm hết thì vẫn còn rất lâu.
Tứ a ca không nôn nóng như Đại a ca, cũng chẳng lo lắng vội vàng. Hắn còn trẻ, hắn có đủ thời gian và sự kiên nhẫn để chờ đợi. Chờ tới ngày giá trị của Thái Tử trong mắt Hoàng Thượng rơi xuống đáy.
Lúc này, Thái Tử đang bị công kích đến mức không kiềm chế được, đã động thủ đánh người. Nếu làm một người đệ đệ mà không ra mặt giải vây, quả thật là điều bất thường.
Tứ a ca chậm rãi bước lên, giữ chặt Thái Tử khi hắn vừa đá ra cú thứ hai, khiến cú đá dừng lại giữa chừng, không trúng vào ai. Hắn khẽ khuyên giải, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ vang rõ để mọi người trong triều nghe thấy:
Những lời này khiến Nặc Mục Tề mặt tái mét, không dám đối diện với ánh mắt của Thái Tử.
Nặc Mục Tề vốn dựa vào ngoại thích để áp chế, gia đình mẹ đẻ của nguyên phối lại theo cữu huynh dời xuống Giang Nam, không để lại manh mối gì. Của hồi môn năm xưa, hắn cũng đã hủy bỏ chứng từ, nên nghĩ rằng dù có nợ nần cũng chẳng ai truy cứu được.
Nếu Thái Tử âm thầm điều tra, có lẽ Nặc Mục Tề còn dám nói sự thật. Nhưng hiện tại, trước mặt Hoàng Thượng và toàn bộ văn võ bá quan, hắn không dám thừa nhận những hành động đê hèn của mình, lại càng không chịu thừa nhận chuyện bức bách nguyên phối mẫu gia, cướp đoạt của hồi môn.
Cả đại điện bỗng chốc im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn lại tiếng bước chân của Khang Hi chậm rãi vang lên, đầy uy nghiêm.
“Nặc Mục Tề, ngươi nói Hoàng thượng minh giám, nhưng lời lẽ ngươi vừa thốt ra run rẩy, mà bộ dáng lại giống như người nói láo quen miệng!” Thái Tử cười lạnh, ánh mắt như lưỡi dao nhìn thẳng vào Nặc Mục Tề.
Nặc Mục Tề dù sợ hãi đến run cả người, nhưng vẫn cố tỏ vẻ cứng cỏi:
“Hoàng Thượng minh giám, Ô Lạp Na Lạp gia chúng thần vốn không phải hạng nhà nghèo thấp hèn, sao có thể làm ra chuyện khấu trừ của hồi môn của người quá cố được?”
Lời nói tuy rắn rỏi, nhưng trong giọng run rẩy đã lộ ra sự dối trá. Phí Dương Cổ đứng cách đó một khoảng, chẳng những không ra mặt phụ họa, mà còn giữ im lặng, tựa hồ ngầm đồng tình với lời buộc tội.
Thấy đối phương ngang nhiên bịa đặt, Thái Tử không thể nén nổi cơn giận. Hắn sải mấy bước lớn, giận dữ đá thẳng vào vai Nặc Mục Tề, khiến hắn ngã sóng soài trên mặt đất.
Tứ a ca đứng im nhìn mọi chuyện, ban đầu khẽ nhướng mày, nhưng sau đó chỉ giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ Thái Tử và huynh đệ Ô Lạp Na Lạp gia đấu trí lẫn nhau.
Thái Tử, từ nhỏ kim tôn ngọc quý, đã quen với việc được mọi người nể sợ và nhường nhịn. Hắn chưa từng phải chịu ấm ức, càng không quen bị người khác vây công, châm chọc. Với tính khí nóng nảy, hắn luôn chọn cách đánh người để phát tiết, và lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng trước mặt Hoàng Thượng và văn võ bá quan, dám động thủ đánh người lại là lần đầu tiên.
Tứ a ca liếc nhìn Hoàng Thượng qua khóe mắt, quả nhiên thấy long nhan đã sa sầm, mây đen che kín, rõ ràng đang rất giận. Trong lòng hắn hiểu, mỗi lần Thái Tử phạm lỗi như thế, Hoàng Thượng lại lặng lẽ trừ đi chút tín nhiệm dành cho Thái Tử. Nhưng đáng tiếc, giá trị của Thái Tử trong lòng Hoàng Thượng quá cao, muốn giảm hết thì vẫn còn rất lâu.
Tứ a ca không nôn nóng như Đại a ca, cũng chẳng lo lắng vội vàng. Hắn còn trẻ, hắn có đủ thời gian và sự kiên nhẫn để chờ đợi. Chờ tới ngày giá trị của Thái Tử trong mắt Hoàng Thượng rơi xuống đáy.
Lúc này, Thái Tử đang bị công kích đến mức không kiềm chế được, đã động thủ đánh người. Nếu làm một người đệ đệ mà không ra mặt giải vây, quả thật là điều bất thường.
Tứ a ca chậm rãi bước lên, giữ chặt Thái Tử khi hắn vừa đá ra cú thứ hai, khiến cú đá dừng lại giữa chừng, không trúng vào ai. Hắn khẽ khuyên giải, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ vang rõ để mọi người trong triều nghe thấy:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.