Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 22:
Kiêm Gia Thị Thảo
27/11/2024
Thái Tử im lặng trong giây lát, tự động bỏ qua câu đáp lạnh lùng ấy, rồi tiếp tục nói:
"Ba năm trước, nhi thần phóng ngựa trong phố, vô tình đâm trúng một tiểu cô nương. Tiểu cô nương ấy chính là nữ nhi của nguyên phối phúc tấn Ô Lạp Na Lạp gia."
Nói đến đây, Thái Tử thoáng cúi đầu, như thể bị ép buộc phải lôi chuyện cũ đầy xấu hổ ra trước triều đình. Nếu không bị hỏi đến bước này, hắn thậm chí mong câu chuyện ấy mãi mãi bị chôn vùi trong lớp bụi của quá khứ, biết càng ít người càng tốt.
Thái Tử cắn răng, tiếp tục xé toạc vết sẹo của chính mình:
"Nàng giống nhi thần, vừa sinh ra đã mất mẫu thân. Sau khi bị nhi thần đâm choáng váng, nàng bị đuổi khỏi phủ, phải sống khổ sở trong núi. Thấy nàng đáng thương, nhi thần bèn xây một bãi săn ở Vụ Ẩn Sơn, mỗi tháng vào ngày mười lại tới thăm nàng, mang theo chút đồ ăn giúp đỡ."
Hắn dừng lại, giọng nói trầm xuống, như để nhấn mạnh nỗi bất bình trong lòng:
"Lúc đầu nhi thần chỉ nghĩ nàng sống không tốt, không ngờ lại khổ sở đến mức này."
Thái Tử quay về phía Khang Hi, giọng tha thiết:
"Hoàng Thượng, khi ngài nam tuần, đã nghe những lời đồn đại, dù nửa thật nửa giả. Nhi thần thừa nhận bản thân ít quan tâm triều chính, đôi khi buông bỏ trách nhiệm Nội Các. Nhưng nhi thần chỉ đi xem nàng, chứ không phải ăn chơi đàng điếm như những kẻ kia đặt điều."
Lời lẽ của Thái Tử mang chút nghẹn ngào, như thể đang thật lòng giải bày. Nhưng Tứ a ca lại âm thầm quan sát phản ứng của Khang Hi. Hắn thấy long nhan không hề có chút cảm động nào, trái lại càng thêm sa sầm. Lông mày Tứ a ca khẽ nhíu, rồi từ từ cụp mi mắt, che đi nét suy tư trong đôi mắt sâu thẳm.
Tứ a ca từ nhỏ đã hiểu rõ Hoàng Thượng. Với Thái Tử, Khang Hi là một người cha nghiêm khắc, nhưng với tư cách là Hoàng Đế, ngài trước tiên là minh quân, sau đó mới là phụ thân. Thái Tử luôn xem Khang Hi chỉ là "a mã" của mình, hết lần này đến lần khác nghĩ rằng chỉ cần đào lòng đào dạ, giãi bày hết tâm can thì sẽ được tha thứ. Nhưng Tứ a ca và các huynh đệ khác đều biết rõ: với Khang Hi, trữ quân là người gánh vác cả giang sơn xã tắc, không thể tùy tiện tha thứ chỉ vì lý do cá nhân.
Thái Tử khi còn nhỏ từng được Hoàng Thượng nuông chiều hết mực, nhưng càng lớn, sự sủng ái ấy dần được thay thế bằng kỳ vọng của một người cha dành cho người thừa kế. Giờ đây, khi nghe chính miệng Thái Tử thừa nhận mình không quan tâm triều chính, lại vì một cô nương đáng thương mà lơ là trách nhiệm, Khang Hi chỉ thấy hắn là một trữ quân tùy hứng, không phân biệt nặng nhẹ, thiếu sự chín chắn cần có của người sẽ kế vị ngai vàng.
Trong đại điện, không khí trở nên trầm lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài nặng nề của Hoàng Thượng. Long nhan vẫn tối sầm, như sương mù bao phủ.
Tứ a ca cúi đầu, đôi mắt giấu sau hàng mi khẽ động, yên lặng chờ đợi Hoàng Thượng xử trí Thái Tử.
Ban đầu, những lời đồn đại kia vốn đã bị dập xuống, Khang Hi cũng không muốn nhắc lại, xem như một cách ngầm tha thứ cho Thái Tử. Nhưng nghe Thái Tử ngang nhiên nói rằng những lời đồn nửa thật nửa giả, còn thừa nhận mình thực sự không màng triều chính, cơn giận trong lòng Hoàng Thượng lập tức bùng lên lần nữa.
“Thái Tử, vì một nữ nhân mà bỏ mặc Nội Các, mặc kệ triều chính, ngươi có biết sai hay không?” Giọng nói của Hoàng Thượng trầm như sấm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Thái Tử.
"Ba năm trước, nhi thần phóng ngựa trong phố, vô tình đâm trúng một tiểu cô nương. Tiểu cô nương ấy chính là nữ nhi của nguyên phối phúc tấn Ô Lạp Na Lạp gia."
Nói đến đây, Thái Tử thoáng cúi đầu, như thể bị ép buộc phải lôi chuyện cũ đầy xấu hổ ra trước triều đình. Nếu không bị hỏi đến bước này, hắn thậm chí mong câu chuyện ấy mãi mãi bị chôn vùi trong lớp bụi của quá khứ, biết càng ít người càng tốt.
Thái Tử cắn răng, tiếp tục xé toạc vết sẹo của chính mình:
"Nàng giống nhi thần, vừa sinh ra đã mất mẫu thân. Sau khi bị nhi thần đâm choáng váng, nàng bị đuổi khỏi phủ, phải sống khổ sở trong núi. Thấy nàng đáng thương, nhi thần bèn xây một bãi săn ở Vụ Ẩn Sơn, mỗi tháng vào ngày mười lại tới thăm nàng, mang theo chút đồ ăn giúp đỡ."
Hắn dừng lại, giọng nói trầm xuống, như để nhấn mạnh nỗi bất bình trong lòng:
"Lúc đầu nhi thần chỉ nghĩ nàng sống không tốt, không ngờ lại khổ sở đến mức này."
Thái Tử quay về phía Khang Hi, giọng tha thiết:
"Hoàng Thượng, khi ngài nam tuần, đã nghe những lời đồn đại, dù nửa thật nửa giả. Nhi thần thừa nhận bản thân ít quan tâm triều chính, đôi khi buông bỏ trách nhiệm Nội Các. Nhưng nhi thần chỉ đi xem nàng, chứ không phải ăn chơi đàng điếm như những kẻ kia đặt điều."
Lời lẽ của Thái Tử mang chút nghẹn ngào, như thể đang thật lòng giải bày. Nhưng Tứ a ca lại âm thầm quan sát phản ứng của Khang Hi. Hắn thấy long nhan không hề có chút cảm động nào, trái lại càng thêm sa sầm. Lông mày Tứ a ca khẽ nhíu, rồi từ từ cụp mi mắt, che đi nét suy tư trong đôi mắt sâu thẳm.
Tứ a ca từ nhỏ đã hiểu rõ Hoàng Thượng. Với Thái Tử, Khang Hi là một người cha nghiêm khắc, nhưng với tư cách là Hoàng Đế, ngài trước tiên là minh quân, sau đó mới là phụ thân. Thái Tử luôn xem Khang Hi chỉ là "a mã" của mình, hết lần này đến lần khác nghĩ rằng chỉ cần đào lòng đào dạ, giãi bày hết tâm can thì sẽ được tha thứ. Nhưng Tứ a ca và các huynh đệ khác đều biết rõ: với Khang Hi, trữ quân là người gánh vác cả giang sơn xã tắc, không thể tùy tiện tha thứ chỉ vì lý do cá nhân.
Thái Tử khi còn nhỏ từng được Hoàng Thượng nuông chiều hết mực, nhưng càng lớn, sự sủng ái ấy dần được thay thế bằng kỳ vọng của một người cha dành cho người thừa kế. Giờ đây, khi nghe chính miệng Thái Tử thừa nhận mình không quan tâm triều chính, lại vì một cô nương đáng thương mà lơ là trách nhiệm, Khang Hi chỉ thấy hắn là một trữ quân tùy hứng, không phân biệt nặng nhẹ, thiếu sự chín chắn cần có của người sẽ kế vị ngai vàng.
Trong đại điện, không khí trở nên trầm lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài nặng nề của Hoàng Thượng. Long nhan vẫn tối sầm, như sương mù bao phủ.
Tứ a ca cúi đầu, đôi mắt giấu sau hàng mi khẽ động, yên lặng chờ đợi Hoàng Thượng xử trí Thái Tử.
Ban đầu, những lời đồn đại kia vốn đã bị dập xuống, Khang Hi cũng không muốn nhắc lại, xem như một cách ngầm tha thứ cho Thái Tử. Nhưng nghe Thái Tử ngang nhiên nói rằng những lời đồn nửa thật nửa giả, còn thừa nhận mình thực sự không màng triều chính, cơn giận trong lòng Hoàng Thượng lập tức bùng lên lần nữa.
“Thái Tử, vì một nữ nhân mà bỏ mặc Nội Các, mặc kệ triều chính, ngươi có biết sai hay không?” Giọng nói của Hoàng Thượng trầm như sấm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Thái Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.