Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 27:

Kiêm Gia Thị Thảo

27/11/2024

Ai đau, người đó mới biết. Giác La thị khi bước vào cửa đã là chính thất, sao có thể thấu hiểu nỗi khổ tâm của một vợ kế như nàng.

“Chuyện này… e rằng khó xử lý.” Tác Xước La thị ấp úng.

Chỉ là đưa một người từ điền trang về, có gì khó chứ? Giác La thị khẽ nhíu mày.

Sân của đại phòng cũng không nhỏ, dù trước đây Thư Nguyệt viện bị chiếm, nhưng chẳng lẽ đến mức không có chỗ an trí cho Thư Nguyệt sao?

Rõ ràng là không muốn chăm lo cho một ngốc cô nương mà thôi. Trong lòng Giác La thị nghĩ tới hôn nhân của nữ nhi, sợ bị ảnh hưởng nên cắn môi nhượng bộ: “Nếu đại tẩu thực sự không có chỗ nào cho Thư Nguyệt ở, vậy cứ để nàng vào viện của ta mà dưỡng cũng được.”

Chẳng qua chỉ thêm một bộ chén đũa, vài kẻ hầu người hạ, so với hạnh phúc cả đời của nữ nhi, thật không đáng gì.

Chuyện nuôi ở viện ai vốn không phải trọng điểm, nhưng Tác Xước La thị và Giác La thị lúc này chẳng khác gì cắn răng giao đấu, không nói thì không xong.

“Lúc đưa Thư Nguyệt đi, bên người nàng chỉ có Thường mụ mụ và con gái bà ta. Ta sợ Thường mụ mụ khắt khe với Thư Nguyệt, liền thương lượng với mọi người trong nhà, đem Thư Nguyệt gả cho con trai của Thường mụ mụ, tên là Phùng Biết.”

Nói xong, nàng siết chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Giác La thị. Tác Xước La thị, không dám chậm một khắc, vội vàng tiếp lời để củng cố lý lẽ của mình:

“Đại gia đã đem thân khế giao cho Phùng gia, hứa sẽ để thường mụ mụ nhi tử được đi học ở tộc học, lại nói rõ chờ đến khi Phùng Nhi thi đỗ cử nhân, thì mới cho phép hắn cưới Thư Nguyệt làm vợ.”



Chuyện hôn nhân của nữ nhi từ trước đến nay đều do cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, lời mai mối là lẽ thường, nhưng cô nương nhà Ô Lạp Na Lạp, dù có là một ngốc tử, cũng không thể tùy tiện gả cho con trai của một nô bộc!

Huống hồ Thư Nguyệt từ nhỏ đã xinh đẹp tựa tranh vẽ, mặt mày thanh tú, đâu phải là kẻ ngốc bẩm sinh. Chờ khi nàng trưởng thành, tìm một tiểu quan tử con nhà gia thế, vừa có chỗ dựa, vừa môn đăng hộ đối, há lại là việc khó?

Đại bá huynh hồ đồ thì đã đành, nhưng trước mặt đại tẩu, người vốn khôn ngoan hơn người, lẽ nào không nhận ra chuyện này?

Không, không phải không nhận ra, mà e rằng chính là muốn mượn cớ này để tống khứ nhị cô nương đi, tránh cho vướng mắt, tránh cho phiền lòng!

Đối diện ánh mắt dò xét của Giác La thị, Tác Xước La thị không hề che giấu suy nghĩ của mình, lạnh lùng nói:

“Chuyện ở Vụ Ẩn Sơn, Hoàng Thượng đã trách phạt, cũng đã xử lý, coi như cho qua. Còn chuyện hôn nhân của nữ nhi đại phòng, đều do ta và đại gia làm chủ. Trên đầu ta còn bao nhiêu việc phải lo, không phiền phúc tấn hao tâm.”

Nhắc đến Thư Nguyệt, Tác Xước La thị như chạm vào giới hạn của mình. Ai dám động vào nàng thì đều phải gánh lấy hậu quả. Nếu Giác La thị còn muốn chen vào, Tác Xước La thị cũng đã sẵn sàng cắt đứt mọi giao tình.

Trong lòng đã quyết, nét mặt cũng chẳng còn khách sáo, nàng đứng dậy, không nói thêm lời nào, quay người rời đi.

Giác La thị bị để lại giữa chốn ấy, vừa giận dữ vừa bất lực, chỉ biết đứng yên tại chỗ.

“Phúc tấn, thôi đi. Nhị cô nương dù sao cũng là nữ nhi đại phòng, có cha có mẹ, nào đến lượt chúng ta nhị phòng nhọc lòng lo liệu.” Phạm ma ma, đứng sau Giác La thị, thấy Tác Xước La thị đã bỏ đi, lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook