Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 32:
Kiêm Gia Thị Thảo
27/11/2024
---
“Cô nương, Bảo Thụ ca bọn họ đang đợi ở đầu thôn,” Phùng Xảo Nhi vội vã chạy đến báo, ban đầu còn bảo sợ không dám đi, nhưng nghe nói Tả Bảo Thụ đã tới, lập tức đổi ý, kéo tay Khương Thư Nguyệt chạy vội đi.
Khương Thư Nguyệt vừa bị kéo vừa than thầm trong bụng: Ta hiện tại dù sao cũng là chủ nhân, không thể cứ thế mà chạy như đứa trẻ con được, thật là mất hết thể diện!
Dù nghĩ vậy, nhưng sức nàng không bằng Phùng Xảo Nhi, đành để mặc mình bị kéo đi, hình tượng gì cũng không giữ nổi.
Hổn hển chạy tới gốc cây lớn ở đầu thôn, nàng thở dốc, thần sắc đầy oán trách, vừa đặt tay lên đầu gối vừa nhìn Phùng Xảo Nhi, hậm hực nghĩ: “Ngươi lôi kéo ta như vậy, còn đâu dáng vẻ của một chủ nhân nữa chứ!”
Thật may, thần dân của nàng không làm nàng thất vọng. Từng người một, với nét mặt chân chất và nụ cười hiền hậu, đồng loạt gọi nàng là “chủ nhân”. Khương Thư Nguyệt khẽ nhếch môi cười thầm: Hảo thôi, nàng được công nhận cũng là dựa vào thực lực.
Với nụ cười sáng ngời trên mặt, nàng lần lượt gật đầu chào: “Trương đại thúc, Lý đại thúc, Lưu đại ca…” Gọi hết một lượt, cuối cùng nàng quay sang nhìn Tả Bảo Thụ, hỏi: “Bảo Thụ ca, mọi người đã đến đông đủ chưa?”
Tả Bảo Thụ – người trẻ nhất trong nhóm nhưng lại là người dẫn đầu – khờ khạo cười đáp: “Tề cả rồi. Đi thôi!”
Điền trang nằm sâu trong khe núi, bước chân ra khỏi điền trang cũng chính là bước vào núi. Vào mùa đông và xuân, khi cái đói bủa vây, bất kỳ rau dại nào vừa nhú lên quanh vùng cũng đều bị thôn dân cắt sạch, chỉ để lại những gốc rễ trơ trụi, ngắn ngủn.
Nếu muốn hái được những bó rau dại tươi non, Khương Thư Nguyệt chỉ còn cách tiến sâu vào núi.
Nhưng mục đích của nàng không chỉ đơn giản là hái rau. Nàng còn muốn quan sát thổ nhưỡng trên núi. Nếu chất đất đủ tốt, nàng định mang một ít lớp đất mục lá (hủ diệp thổ) về làm phân bón cải tạo đất trong tiểu viện.
Lớp hủ diệp thổ trên núi chứa rất nhiều dưỡng chất cần thiết cho sự phát triển của cây trồng. Tuy nhiên, vì nó hình thành từ những lá cây mục nát, lên men qua năm tháng, nên cũng mang theo vi khuẩn, nấm mốc và trứng côn trùng. Nếu sử dụng trực tiếp, đất rất dễ bị sâu bệnh tấn công.
Thế nhưng, nếu hủ diệp thổ được phơi nắng kỹ càng để diệt khuẩn, loại bỏ côn trùng, sau đó trộn với bùn cát rồi ủ thêm một lần nữa thành phân xanh, thì sẽ trở thành loại phân bón vô cùng tốt, vừa không tốn tiền lại hiệu quả.
Điều khiến Khương Thư Nguyệt thích nhất là lớp hủ diệp thổ này không bốc mùi khó chịu như phân hữu cơ mà nông gia thường dùng. Dù gì đi nữa, nàng cũng không muốn Thường mụ mụ và Phùng Xảo Nhi phải chịu đựng thứ mùi ấy.
Trong nhà, nàng quyết định sẽ dùng đất mục lá đã xử lý để làm phân bón, vừa sạch vừa hiệu quả. Còn phân tro, tuy cũng không tệ, nhưng do đất trong tiểu viện là loại đất kiềm và khô cứng, chưa được cải tạo tốt, nên không thích hợp dùng ngay.
Vụ Ẩn Sơn là một ngọn núi hoang sơ, chưa từng bị khai phá. Càng đi sâu vào, cây cối càng rậm rạp, lối đi càng mờ nhạt.
Do việc đóng gia cụ cần rất nhiều gỗ, Tả Bảo Thụ liền chia nhóm thành ba tổ, phân công mỗi tổ đốn củi tại một khu vực khác nhau. Từ xà nhà đến giá đỡ, từ cửa sổ đến cửa chính, tất cả đều cần gỗ tốt. Đây không phải lần đầu thôn dân vào núi đốn củi, nên công việc nhanh chóng được phân chia, ai nấy đều tự biết phải làm gì.
“Cô nương, Bảo Thụ ca bọn họ đang đợi ở đầu thôn,” Phùng Xảo Nhi vội vã chạy đến báo, ban đầu còn bảo sợ không dám đi, nhưng nghe nói Tả Bảo Thụ đã tới, lập tức đổi ý, kéo tay Khương Thư Nguyệt chạy vội đi.
Khương Thư Nguyệt vừa bị kéo vừa than thầm trong bụng: Ta hiện tại dù sao cũng là chủ nhân, không thể cứ thế mà chạy như đứa trẻ con được, thật là mất hết thể diện!
Dù nghĩ vậy, nhưng sức nàng không bằng Phùng Xảo Nhi, đành để mặc mình bị kéo đi, hình tượng gì cũng không giữ nổi.
Hổn hển chạy tới gốc cây lớn ở đầu thôn, nàng thở dốc, thần sắc đầy oán trách, vừa đặt tay lên đầu gối vừa nhìn Phùng Xảo Nhi, hậm hực nghĩ: “Ngươi lôi kéo ta như vậy, còn đâu dáng vẻ của một chủ nhân nữa chứ!”
Thật may, thần dân của nàng không làm nàng thất vọng. Từng người một, với nét mặt chân chất và nụ cười hiền hậu, đồng loạt gọi nàng là “chủ nhân”. Khương Thư Nguyệt khẽ nhếch môi cười thầm: Hảo thôi, nàng được công nhận cũng là dựa vào thực lực.
Với nụ cười sáng ngời trên mặt, nàng lần lượt gật đầu chào: “Trương đại thúc, Lý đại thúc, Lưu đại ca…” Gọi hết một lượt, cuối cùng nàng quay sang nhìn Tả Bảo Thụ, hỏi: “Bảo Thụ ca, mọi người đã đến đông đủ chưa?”
Tả Bảo Thụ – người trẻ nhất trong nhóm nhưng lại là người dẫn đầu – khờ khạo cười đáp: “Tề cả rồi. Đi thôi!”
Điền trang nằm sâu trong khe núi, bước chân ra khỏi điền trang cũng chính là bước vào núi. Vào mùa đông và xuân, khi cái đói bủa vây, bất kỳ rau dại nào vừa nhú lên quanh vùng cũng đều bị thôn dân cắt sạch, chỉ để lại những gốc rễ trơ trụi, ngắn ngủn.
Nếu muốn hái được những bó rau dại tươi non, Khương Thư Nguyệt chỉ còn cách tiến sâu vào núi.
Nhưng mục đích của nàng không chỉ đơn giản là hái rau. Nàng còn muốn quan sát thổ nhưỡng trên núi. Nếu chất đất đủ tốt, nàng định mang một ít lớp đất mục lá (hủ diệp thổ) về làm phân bón cải tạo đất trong tiểu viện.
Lớp hủ diệp thổ trên núi chứa rất nhiều dưỡng chất cần thiết cho sự phát triển của cây trồng. Tuy nhiên, vì nó hình thành từ những lá cây mục nát, lên men qua năm tháng, nên cũng mang theo vi khuẩn, nấm mốc và trứng côn trùng. Nếu sử dụng trực tiếp, đất rất dễ bị sâu bệnh tấn công.
Thế nhưng, nếu hủ diệp thổ được phơi nắng kỹ càng để diệt khuẩn, loại bỏ côn trùng, sau đó trộn với bùn cát rồi ủ thêm một lần nữa thành phân xanh, thì sẽ trở thành loại phân bón vô cùng tốt, vừa không tốn tiền lại hiệu quả.
Điều khiến Khương Thư Nguyệt thích nhất là lớp hủ diệp thổ này không bốc mùi khó chịu như phân hữu cơ mà nông gia thường dùng. Dù gì đi nữa, nàng cũng không muốn Thường mụ mụ và Phùng Xảo Nhi phải chịu đựng thứ mùi ấy.
Trong nhà, nàng quyết định sẽ dùng đất mục lá đã xử lý để làm phân bón, vừa sạch vừa hiệu quả. Còn phân tro, tuy cũng không tệ, nhưng do đất trong tiểu viện là loại đất kiềm và khô cứng, chưa được cải tạo tốt, nên không thích hợp dùng ngay.
Vụ Ẩn Sơn là một ngọn núi hoang sơ, chưa từng bị khai phá. Càng đi sâu vào, cây cối càng rậm rạp, lối đi càng mờ nhạt.
Do việc đóng gia cụ cần rất nhiều gỗ, Tả Bảo Thụ liền chia nhóm thành ba tổ, phân công mỗi tổ đốn củi tại một khu vực khác nhau. Từ xà nhà đến giá đỡ, từ cửa sổ đến cửa chính, tất cả đều cần gỗ tốt. Đây không phải lần đầu thôn dân vào núi đốn củi, nên công việc nhanh chóng được phân chia, ai nấy đều tự biết phải làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.