Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 36:
Kiêm Gia Thị Thảo
27/11/2024
“Khúc to như thế này có được không?”
Tiểu cô nương đáp:
“Được rồi ạ!”
Tiếp theo đó là âm thanh chặt xương liên tiếp vang lên không dứt.
Một lát sau, Thường mụ mụ không kìm được tán thưởng:
“Tứ công tử chặt xương khéo thật! Từng khúc đều đều tăm tắp, còn đẹp mắt hơn cả Tả Trang Đầu chặt nữa!”
Thái Tử ngồi chờ trong phòng, đợi mãi vẫn không thấy Tứ a ca quay lại. Độc ngồi mãi cũng chán, hắn bèn đứng dậy, đi thẳng ra nhà bếp.
Vừa đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn thoáng khựng lại: Tứ a ca đang kéo tay áo, cúi người chiên xương cốt trong chảo lớn.
Phùng Xảo Nhi ngồi trước bếp nhóm lửa, Thường mụ mụ đứng một bên nhặt rau, còn tiểu cô nương thì cùng Tứ a ca đứng song song bên bếp, một người nhìn chằm chằm vào nồi xương chỉ huy, một người chăm chú làm theo, trở từng miếng xương cho đều lửa.
Tứ a ca nghiêng đầu hỏi, giọng vẫn bình tĩnh:
“Phải chiên bao lâu? Khi nào thì thêm gia vị?”
Đôi mắt dài hẹp, thường ngày trầm mặc đạm nhiên, lúc này lại ánh lên nét cười nhàn nhạt, đuôi mắt khẽ cong, khiến cả người tứ a ca vừa tuấn tú vừa toát lên vẻ ấm áp.
Còn nàng tiểu cô nương thì cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Nàng cúi người lấy từ bệ bếp một bình rượu nhỏ, đưa cho tứ a ca rồi nói:
“Rót chút rượu vàng vào nồi, chờ rượu bốc hết mùi, ngươi thêm nước ấm vào, hầm thêm một lát để ra chất, là có thể bưng ra dùng.”
Dứt lời, nàng xoay người đi sang bệ bếp đối diện. Thấy trong nồi nước đã sôi, nàng liền cầm lấy cái muỗng định múc nước ấm.
Thái Tử đứng đó, do dự không biết có nên qua giúp hay không, nhưng tứ a ca đã bước đến trước. Hắn tự nhiên nhận lấy cái muỗng từ tay tiểu cô nương, múc nước từ nồi lớn sang bồn rồi lại đổ vào nồi thịt, ngay lập tức, hơi nước bốc lên mịt mờ.
Sau một lát chờ phù mạt lắng xuống, tứ a ca dùng muỗng lớn gắp từng khúc xương sườn ra chậu gốm. Xong xuôi, hắn quay đầu hỏi tiểu cô nương:
“Sau đó thì sao?”
Tiểu cô nương thoáng ngẩn người, mất một chút mới đáp:
“Đem đổ vào nồi bên này.”
Khi xương sườn đã vào nồi, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, mắt đầy tò mò:
“Ngươi cũng biết nấu canh à?”
Thái Tử đứng cạnh nhịn không được mà thầm lườm: **“Hắn biết cái quái gì chứ!”**
Quả nhiên, tứ a ca thản nhiên đáp:
“Sẽ không. Đây chẳng phải đang theo ngươi học sao?”
Tiểu cô nương cười, giơ ngón cái lên tán thưởng:
“Lần trước ta đã nhìn ra, ngươi ở phương diện nấu nướng rất có thiên phú!”
Thái Tử nghe xong, suýt nữa phun cả ngụm trà trong miệng: **“Nghe như là đang mắng người!”**
Phùng Xảo Nhi ngồi ở bệ bếp nhóm lửa, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi:
“Cô nương, là ta thiên phú cao hơn hay tứ công tử thiên phú cao hơn?”
Khương Thư Nguyệt hơi ngẫm nghĩ, rồi cũng nghiêm túc đáp:
“Không chênh lệch nhiều.”
Thái Tử bật cười lớn: **“Tứ đệ của ta mà bị đem so với một nha đầu nhóm lửa? Lại còn chẳng thắng nổi? Ha ha ha, chuyện này đủ để cười cả năm!”**
Tứ a ca nghe vậy cũng không giận, vẫn giữ vẻ ôn hòa, khiêm tốn hỏi:
“Vậy tiếp theo làm món gì? Ta cũng muốn học.”
Thái Tử không nhịn được nữa, vội chen lời:
“Một người ngồi không thật buồn chán, cho ta cũng làm chút việc đi.”
Tiểu cô nương thấy Thái Tử muốn tham gia thì rõ ràng rất vui, nét mặt còn tươi hơn cả khi nhìn thấy lão Tứ, khiến Thái Tử trong lòng đắc ý vô cùng. Nhưng chưa kịp đắc ý lâu, trái tim hắn liền tan nát khi nghe nàng nói:
Tiểu cô nương đáp:
“Được rồi ạ!”
Tiếp theo đó là âm thanh chặt xương liên tiếp vang lên không dứt.
Một lát sau, Thường mụ mụ không kìm được tán thưởng:
“Tứ công tử chặt xương khéo thật! Từng khúc đều đều tăm tắp, còn đẹp mắt hơn cả Tả Trang Đầu chặt nữa!”
Thái Tử ngồi chờ trong phòng, đợi mãi vẫn không thấy Tứ a ca quay lại. Độc ngồi mãi cũng chán, hắn bèn đứng dậy, đi thẳng ra nhà bếp.
Vừa đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn thoáng khựng lại: Tứ a ca đang kéo tay áo, cúi người chiên xương cốt trong chảo lớn.
Phùng Xảo Nhi ngồi trước bếp nhóm lửa, Thường mụ mụ đứng một bên nhặt rau, còn tiểu cô nương thì cùng Tứ a ca đứng song song bên bếp, một người nhìn chằm chằm vào nồi xương chỉ huy, một người chăm chú làm theo, trở từng miếng xương cho đều lửa.
Tứ a ca nghiêng đầu hỏi, giọng vẫn bình tĩnh:
“Phải chiên bao lâu? Khi nào thì thêm gia vị?”
Đôi mắt dài hẹp, thường ngày trầm mặc đạm nhiên, lúc này lại ánh lên nét cười nhàn nhạt, đuôi mắt khẽ cong, khiến cả người tứ a ca vừa tuấn tú vừa toát lên vẻ ấm áp.
Còn nàng tiểu cô nương thì cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Nàng cúi người lấy từ bệ bếp một bình rượu nhỏ, đưa cho tứ a ca rồi nói:
“Rót chút rượu vàng vào nồi, chờ rượu bốc hết mùi, ngươi thêm nước ấm vào, hầm thêm một lát để ra chất, là có thể bưng ra dùng.”
Dứt lời, nàng xoay người đi sang bệ bếp đối diện. Thấy trong nồi nước đã sôi, nàng liền cầm lấy cái muỗng định múc nước ấm.
Thái Tử đứng đó, do dự không biết có nên qua giúp hay không, nhưng tứ a ca đã bước đến trước. Hắn tự nhiên nhận lấy cái muỗng từ tay tiểu cô nương, múc nước từ nồi lớn sang bồn rồi lại đổ vào nồi thịt, ngay lập tức, hơi nước bốc lên mịt mờ.
Sau một lát chờ phù mạt lắng xuống, tứ a ca dùng muỗng lớn gắp từng khúc xương sườn ra chậu gốm. Xong xuôi, hắn quay đầu hỏi tiểu cô nương:
“Sau đó thì sao?”
Tiểu cô nương thoáng ngẩn người, mất một chút mới đáp:
“Đem đổ vào nồi bên này.”
Khi xương sườn đã vào nồi, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, mắt đầy tò mò:
“Ngươi cũng biết nấu canh à?”
Thái Tử đứng cạnh nhịn không được mà thầm lườm: **“Hắn biết cái quái gì chứ!”**
Quả nhiên, tứ a ca thản nhiên đáp:
“Sẽ không. Đây chẳng phải đang theo ngươi học sao?”
Tiểu cô nương cười, giơ ngón cái lên tán thưởng:
“Lần trước ta đã nhìn ra, ngươi ở phương diện nấu nướng rất có thiên phú!”
Thái Tử nghe xong, suýt nữa phun cả ngụm trà trong miệng: **“Nghe như là đang mắng người!”**
Phùng Xảo Nhi ngồi ở bệ bếp nhóm lửa, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi:
“Cô nương, là ta thiên phú cao hơn hay tứ công tử thiên phú cao hơn?”
Khương Thư Nguyệt hơi ngẫm nghĩ, rồi cũng nghiêm túc đáp:
“Không chênh lệch nhiều.”
Thái Tử bật cười lớn: **“Tứ đệ của ta mà bị đem so với một nha đầu nhóm lửa? Lại còn chẳng thắng nổi? Ha ha ha, chuyện này đủ để cười cả năm!”**
Tứ a ca nghe vậy cũng không giận, vẫn giữ vẻ ôn hòa, khiêm tốn hỏi:
“Vậy tiếp theo làm món gì? Ta cũng muốn học.”
Thái Tử không nhịn được nữa, vội chen lời:
“Một người ngồi không thật buồn chán, cho ta cũng làm chút việc đi.”
Tiểu cô nương thấy Thái Tử muốn tham gia thì rõ ràng rất vui, nét mặt còn tươi hơn cả khi nhìn thấy lão Tứ, khiến Thái Tử trong lòng đắc ý vô cùng. Nhưng chưa kịp đắc ý lâu, trái tim hắn liền tan nát khi nghe nàng nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.