Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 42:
Kiêm Gia Thị Thảo
27/11/2024
Nhưng sự thật chứng minh, Lão Tứ tuy có tài nấu ăn nhưng lại chẳng có chút năng khiếu nào trong việc đồng áng.
Thái tử nằm trên giường, nhưng không sao ngủ được, liền dựng tai nghe động tĩnh ngoài tiền viện.
"Tứ công tử, ngươi cuốc nông quá, phải xới sâu thì đất mới tơi xốp!" – Giọng nàng trong trẻo như chim hoàng oanh hót, vang lên rõ mồn một. "Ngươi nhìn hậu viện do Ấn công tử xới đất, vừa sâu vừa đều, lại còn san phẳng."
Thái tử nghe đến đây, trong lòng không khỏi đắc ý. Vì để học giỏi việc này, ngài từng mời cả quan viên Công Bộ đến Sướng Xuân Viên, một chọi một mà học suốt mấy ngày.
Đang lâng lâng, ngài lại nghe nàng sửa cách cầm cuốc cho Lão Tứ:
"Ngươi cầm cuốc sai rồi, cuốc thế này chẳng khác gì múc nước đổ đi cả."
"Ngươi dạy ta dùng như thế nào." – Lão Tứ từ tốn đáp, giọng điềm nhiên.
Thái tử vừa hình dung ra cảnh nàng kề vai cầm tay dạy Lão Tứ cuốc đất, trong lòng đã dâng lên một trận hối hận. **Sớm biết vậy, ta chẳng thèm học, để nàng dạy ta thì hơn!**
Không chịu nổi nữa, ngài bật dậy, lớn tiếng nói:
"Ta tỉnh rồi!"
Ngài bước thẳng ra tiền viện, cướp lấy cuốc từ tay Lão Tứ, tự mình làm mẫu:
"Nhìn đây, để ta dạy ngươi, phải thế này, thế này mới đúng!"
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả hai, Thái tử không tự nhiên mà hừ lạnh:
"Ta thích cuốc đất, nghe tiếng cuốc đất là hưng phấn đến mức không ngủ được, có gì sai sao?"
Khương Thư Nguyệt đứng bên, chỉ biết thầm nghĩ: **Ngài vui là được rồi. Ai bảo ngài nhiều lần giúp ta ân lớn làm gì.**
Đúng lúc ấy, người ta đưa giường đất và bàn đến. Khương Thư Nguyệt chỉ cần nghe mùi gỗ là nhận ra đó là gỗ trầm hương.
Thái tử nhìn chiếc bàn và giường đất làm từ trầm hương, quay sang Lão Tứ, nhướng mày hỏi:
"Lão Tứ, ngươi gần đây phát tài sao?"
Người ta dùng gỗ trầm hương để làm chuỗi vòng, còn hắn lại dùng làm cả bàn và giường đất!
Tứ a ca lắc đầu, khẽ vuốt hoa văn trên bề mặt gỗ: “Không phải đồ mới, là đồ cũ.”
Hắn quay sang hỏi thị vệ đã ra ngoài mua sắm: “Không tìm được loại có sẵn sao?”
Thị vệ gãi đầu, cúi người thưa: “Không có cái loại mà gia muốn.”
Gỗ trầm hương vốn tự nhiên có mùi hương, mùa hè hương ấy còn đuổi được muỗi. Ngay cả bàn hay giường đất làm từ gỗ trầm hương đã qua sử dụng cũng rất đáng giá. Khương Thư Nguyệt e dè đẩy món quà về phía trước, nói rằng nó quá quý báu, nàng không thể nhận.
Ấn Tứ mỉm cười giải thích: “Gỗ trầm hương chia thành nhiều loại, loại này thật ra không đắt. Ta với nhị ca làm việc ở bãi săn gần đây, sau này chắc chắn còn thường xuyên qua lại. Mùa đông xuân ít muỗi, nhưng đến hạ thu, nhất định phải dùng giường đất và bàn gỗ trầm hương để đuổi muỗi và côn trùng.”
Biết đó là vật họ dùng cho tiện, Khương Thư Nguyệt mới chịu nhận lấy.
Thái tử nghe nói đây là đồ cũ, lập tức không còn hứng thú.
Việc sắp xếp bàn giường bằng gỗ trầm hương không phải dễ dàng, phải trải qua không ít khó khăn. Trong khi đó, một đám tiểu cô nương như bầy bướm vây quanh Ấn Tứ, ríu rít hỏi han hết chuyện này đến chuyện kia.
Thái tử đứng ngoài nhìn vào mà không sao chen được một lời, chỉ đành buồn bã đi ra tiền viện cuốc đất một mình.
Hắn ra sức cuốc cho đến khi toàn bộ tiền viện đã sạch sẽ, nhưng chẳng nghe được lấy một lời khen ngợi từ ai.
Sau khi tiễn đoàn người của Ấn công tử đi, Khương Thư Nguyệt mới thong thả kiểm tra trước sau viện, rồi chân thành thốt lên lời tán thưởng: “Ấn công tử quả thật là chu đáo!”
Thái tử nằm trên giường, nhưng không sao ngủ được, liền dựng tai nghe động tĩnh ngoài tiền viện.
"Tứ công tử, ngươi cuốc nông quá, phải xới sâu thì đất mới tơi xốp!" – Giọng nàng trong trẻo như chim hoàng oanh hót, vang lên rõ mồn một. "Ngươi nhìn hậu viện do Ấn công tử xới đất, vừa sâu vừa đều, lại còn san phẳng."
Thái tử nghe đến đây, trong lòng không khỏi đắc ý. Vì để học giỏi việc này, ngài từng mời cả quan viên Công Bộ đến Sướng Xuân Viên, một chọi một mà học suốt mấy ngày.
Đang lâng lâng, ngài lại nghe nàng sửa cách cầm cuốc cho Lão Tứ:
"Ngươi cầm cuốc sai rồi, cuốc thế này chẳng khác gì múc nước đổ đi cả."
"Ngươi dạy ta dùng như thế nào." – Lão Tứ từ tốn đáp, giọng điềm nhiên.
Thái tử vừa hình dung ra cảnh nàng kề vai cầm tay dạy Lão Tứ cuốc đất, trong lòng đã dâng lên một trận hối hận. **Sớm biết vậy, ta chẳng thèm học, để nàng dạy ta thì hơn!**
Không chịu nổi nữa, ngài bật dậy, lớn tiếng nói:
"Ta tỉnh rồi!"
Ngài bước thẳng ra tiền viện, cướp lấy cuốc từ tay Lão Tứ, tự mình làm mẫu:
"Nhìn đây, để ta dạy ngươi, phải thế này, thế này mới đúng!"
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả hai, Thái tử không tự nhiên mà hừ lạnh:
"Ta thích cuốc đất, nghe tiếng cuốc đất là hưng phấn đến mức không ngủ được, có gì sai sao?"
Khương Thư Nguyệt đứng bên, chỉ biết thầm nghĩ: **Ngài vui là được rồi. Ai bảo ngài nhiều lần giúp ta ân lớn làm gì.**
Đúng lúc ấy, người ta đưa giường đất và bàn đến. Khương Thư Nguyệt chỉ cần nghe mùi gỗ là nhận ra đó là gỗ trầm hương.
Thái tử nhìn chiếc bàn và giường đất làm từ trầm hương, quay sang Lão Tứ, nhướng mày hỏi:
"Lão Tứ, ngươi gần đây phát tài sao?"
Người ta dùng gỗ trầm hương để làm chuỗi vòng, còn hắn lại dùng làm cả bàn và giường đất!
Tứ a ca lắc đầu, khẽ vuốt hoa văn trên bề mặt gỗ: “Không phải đồ mới, là đồ cũ.”
Hắn quay sang hỏi thị vệ đã ra ngoài mua sắm: “Không tìm được loại có sẵn sao?”
Thị vệ gãi đầu, cúi người thưa: “Không có cái loại mà gia muốn.”
Gỗ trầm hương vốn tự nhiên có mùi hương, mùa hè hương ấy còn đuổi được muỗi. Ngay cả bàn hay giường đất làm từ gỗ trầm hương đã qua sử dụng cũng rất đáng giá. Khương Thư Nguyệt e dè đẩy món quà về phía trước, nói rằng nó quá quý báu, nàng không thể nhận.
Ấn Tứ mỉm cười giải thích: “Gỗ trầm hương chia thành nhiều loại, loại này thật ra không đắt. Ta với nhị ca làm việc ở bãi săn gần đây, sau này chắc chắn còn thường xuyên qua lại. Mùa đông xuân ít muỗi, nhưng đến hạ thu, nhất định phải dùng giường đất và bàn gỗ trầm hương để đuổi muỗi và côn trùng.”
Biết đó là vật họ dùng cho tiện, Khương Thư Nguyệt mới chịu nhận lấy.
Thái tử nghe nói đây là đồ cũ, lập tức không còn hứng thú.
Việc sắp xếp bàn giường bằng gỗ trầm hương không phải dễ dàng, phải trải qua không ít khó khăn. Trong khi đó, một đám tiểu cô nương như bầy bướm vây quanh Ấn Tứ, ríu rít hỏi han hết chuyện này đến chuyện kia.
Thái tử đứng ngoài nhìn vào mà không sao chen được một lời, chỉ đành buồn bã đi ra tiền viện cuốc đất một mình.
Hắn ra sức cuốc cho đến khi toàn bộ tiền viện đã sạch sẽ, nhưng chẳng nghe được lấy một lời khen ngợi từ ai.
Sau khi tiễn đoàn người của Ấn công tử đi, Khương Thư Nguyệt mới thong thả kiểm tra trước sau viện, rồi chân thành thốt lên lời tán thưởng: “Ấn công tử quả thật là chu đáo!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.