Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 44:

Kiêm Gia Thị Thảo

27/11/2024

Nặc Mục Tề trở về phủ, toàn thân thương tích đầy mình, phải nhờ người đỡ mới bước nổi qua cửa. Vừa về tới nhà, hắn chẳng kịp lo trị thương, lập tức cho người gọi lão thái thái và toàn bộ nhị phòng tới chính sảnh của đại phòng.

Hắn nhịn đau, kể lại đầu đuôi những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Rồi hắn gục xuống trước cửa, nước mắt rưng rưng, cầu xin: “Ngạch nương, nhi tử không muốn chết! Xin ngài, cứu nhi tử!”

Lão thái thái nhìn trưởng tử bị đánh đến toàn thân bê bết máu, suýt ngất ngay tại chỗ. Giờ lại nghe hắn nói như vậy, bà hoảng sợ đến mức tay chân run rẩy.

Phí Dương Cổ đứng bên chỉ biết thở dài, hết lần này đến lần khác. Tuy đại phòng gặp nạn, nhị phòng lẽ ra nên giúp, nhưng lần này đại ca đã động đến người không thể đụng vào, nhị phòng còn có thể làm gì?

Trước đây, đại phòng giống như một túi vải nặng, Phí Dương Cổ còn có thể cõng gánh, nhưng nay, đại phòng đã biến thành cả một ngọn núi. Hắn thầm nghĩ, mình chẳng phải kẻ ngu si, sao phải đi làm Ngu Công dời núi?

Giác La thị cũng nghĩ vậy. Khi lão thái thái tìm đến nhờ giúp đỡ, bà không nhịn được mà nói:

“Ngạch nương, lần này chuyện quá lớn. Nhị gia đã bị phạt nửa năm bổng lộc, nếu còn đi sai một bước, sợ rằng nhi tử khác của ngài cũng khó giữ được.”

Lão thái thái sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt, cuối cùng cũng phải chấp nhận hiện thực. Đại nhi tử đã hỏng, cả đại phòng cũng xem như phế bỏ. Giờ đây, bà chỉ còn có thể trông cậy vào tiểu nhi tử, mà tiểu nhi tử tuyệt đối không thể để bị liên lụy nữa.



“Lão đại à, Thái tử nói làm thế nào, ngươi cứ làm thế ấy.” Lão thái thái không thèm cầu cạnh nhị phòng nữa, phân rõ rành mạch từng chuyện, nói tiếp: “Của hồi môn của Thư Nguyệt, lúc trước thông gia không mang đi, đã nói rõ tất cả đều để lại cho con bé. Đó vốn là của Thư Nguyệt, nếu Thái tử muốn thay nó lấy lại, chúng ta nhất định phải đưa!”

Không kiên nhẫn nghe Tác Xước La thị khóc lóc kêu than, lão thái thái cắt ngang: “Giàu thì có cách giàu, nghèo cũng phải sống theo cách nghèo! Ngươi quản trong phủ nội trợ bao lâu nay, chẳng lẽ còn để đại phòng phải đói?”

Nghĩ lại, nếu không phải vì Tác Xước La thị nhảy nhót lung tung, một hai đổ tội chuyện tuyển tú thất bại lên đầu Thư Nguyệt, thì làm gì có chuyện con bé bị đưa ra điền trang ngoài thành, dẫn đến tất cả rắc rối này?

Xét đến cùng, đều là do Tác Xước La thị bề ngoài thì ngọt ngào, bên trong lại cay nghiệt. Vì ghét bỏ Thư Nguyệt là đứa “ngốc nghếch,” nàng ta không muốn làm mẹ kế cho con của nguyên phối, lại càng không muốn để con của người vợ trước che lấp hào quang của cặp song sinh mình dứt ruột đẻ ra.

Tác Xước La thị tưởng rằng bà già này hồ đồ, chẳng hay biết gì sao? Bà chỉ giả câm vờ điếc vì muốn giữ hòa khí cho đại phòng, mới để mặc họ đưa Thư Nguyệt đi.

Tác Xước La thị quản chuyện trong phủ nhiều năm, chẳng biết đã rút ruột bao nhiêu của cải. Không cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn vào cách cặp song sinh của nàng ta ăn mặc, chi tiêu chẳng kém cạnh nhị phòng chút nào, cũng đủ thấy nàng ta đã bòn rút không ít.

Nay lại khóc lóc kể khổ, nói gì mà ăn cỏ ăn trấu, lão thái thái tuy già nhưng đầu óc vẫn chưa lú lẫn.

“Ngạch nương, ăn cỏ ăn trấu là lời ta nói hơi quá. Nhưng Phú Hưng và Thư Lan cũng đã lớn, qua mấy năm nữa là đến tuổi bàn chuyện hôn nhân. Dù thế nào cũng phải để dành chút ít cho chúng nó chứ!” Tác Xước La thị vừa khóc vừa nói, bất đắc dĩ mang cặp song sinh ra làm lá chắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook