Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 50:
Kiêm Gia Thị Thảo
27/11/2024
Nhưng lần này, Tứ a ca lại trực tiếp bày tỏ sự không đồng tình, thậm chí thẳng thắn nói rõ ra. Đây đã là lần thứ hai trong đời Tứ a ca làm vậy, mà cả hai lần đều liên quan đến tiểu cô nương Thư Nguyệt kia.
Thái Tử vốn là người nói một không hai, không quen bị ai làm trái ý, trong lòng cảm thấy không thoải mái, liền nghiêm giọng hỏi:
“Lão tứ, ngươi có ý gì?”
Tứ a ca cúi mắt, giấu đi những cảm xúc phức tạp trong lòng. Hắn hiểu rõ tâm tư của Thái Tử, nhưng điều hắn không hiểu lúc này, chính là tâm tư của bản thân mình.
Không khí trong phòng đang giằng co, thì bên ngoài có người bẩm báo:
“Thái Tử gia, Hàm Châu đưa trà bánh tới.”
Hàm Châu là cung nữ bên gối của Thái Tử, cũng là người được sủng ái nhất trong Dục Khánh Cung thời gian gần đây, rất có tiếng nói trong cung. Giờ nàng đưa trà bánh tới, hơn phân nửa là muốn ở lại qua đêm.
Thái Tử liếc nhìn sắc trời, thấy đã muộn, ngày mai còn phải dậy sớm để trạm ban, liền khoát tay cho Tứ a ca lui về.
Đêm đó, đèn trong Dục Khánh Cung tắt, nhưng Tứ a ca vẫn ngồi yên trong phòng, tay cầm một quyển sách. Tô Bồi Thịnh, người hầu thân cận của Tứ a ca, đứng bên thấy rõ: ngày thường, dù là đêm đọc sách, Tứ a ca cũng lật được một nửa quyển, nhưng hôm nay đến một trang hắn cũng không đọc.
Tứ a ca mang tâm sự, nhưng hắn vốn là người kín tiếng, không hay nói ra suy nghĩ của mình, chỉ giữ lại trong lòng. Tô Bồi Thịnh, thân là nô tài, không dám hỏi nhiều, chỉ liếc nhìn đồng hồ báo giờ đặt ở góc tường, nhân lúc cắt bấc đèn, thấp giọng nhắc nhở:
“Gia, không còn sớm, nên đi nghỉ thôi.”
Tứ a ca khép lại quyển sách trong tay, để Tô Bồi Thịnh hầu rửa mặt chuẩn bị ngủ. Khi đang dọn dẹp, Tô Bồi Thịnh không nhịn được, nhỏ giọng lải nhải:
“Gia, Liên Chi đến đã nhiều ngày, nàng là người mà Đức phi nương nương tự tay chọn cho ngài. Nếu cứ để như vậy, không tốt lắm. Hay là ngài…”
Câu nói còn chưa dứt, Tô Bồi Thịnh đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát. Hắn ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tứ a ca, liền im bặt, đầu lưỡi thắt lại, không dám nói thêm một chữ nào nữa.
Tống Liên Chi, người được nhắc tới, vốn là cung nữ tâm phúc của Đức phi, quản lý nội vụ tại Vĩnh Hòa Cung. Là người được Đức phi đích thân chọn gửi tới, nàng ta có thể nói là tâm phúc trong các tâm phúc.
Nhưng dù nàng có thân phận cao cỡ nào, Tứ a ca cũng không hề để tâm. Trong lòng hắn, rõ ràng có chuyện khác khiến tâm trí rối bời, mà ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu nổi.
Trong cung có một quy tắc bất thành văn: trước khi hoàng tử thành thân, cần phải thông hiểu chuyện nhân gian. Những cung nữ được chọn để giúp hoàng tử trải qua việc này thường là do chính tay mẹ ruột của hoàng tử lựa chọn, và sau khi được Hoàng Thượng chuẩn y, họ sẽ được Nội Vụ Phủ điều đến hầu hạ bên cạnh hoàng tử.
Tống Liên Chi năm nay vừa tròn mười tám, chỉ vài năm nữa là đến hạn rời cung. Đức phi thương tiếc nàng, không muốn để nàng trở thành kẻ tha phương. Liên Chi vốn là cô nhi mẹ đẻ mất sớm, phải sống dưới tay mẹ kế nên chịu nhiều thiệt thòi, vì vậy nàng cũng không muốn rời cung. Đức phi liền quyết định đưa nàng đến bên cạnh Tứ A Ca.
Nhưng kể từ khi Liên Chi bước chân vào A Ca Sở, nàng lại chẳng thấy được Tứ A Ca lần nào. Ngay cả những ngày còn ở Vĩnh Hòa Cung, số lần nàng trông thấy Tứ A Ca còn nhiều hơn.
Thái Tử vốn là người nói một không hai, không quen bị ai làm trái ý, trong lòng cảm thấy không thoải mái, liền nghiêm giọng hỏi:
“Lão tứ, ngươi có ý gì?”
Tứ a ca cúi mắt, giấu đi những cảm xúc phức tạp trong lòng. Hắn hiểu rõ tâm tư của Thái Tử, nhưng điều hắn không hiểu lúc này, chính là tâm tư của bản thân mình.
Không khí trong phòng đang giằng co, thì bên ngoài có người bẩm báo:
“Thái Tử gia, Hàm Châu đưa trà bánh tới.”
Hàm Châu là cung nữ bên gối của Thái Tử, cũng là người được sủng ái nhất trong Dục Khánh Cung thời gian gần đây, rất có tiếng nói trong cung. Giờ nàng đưa trà bánh tới, hơn phân nửa là muốn ở lại qua đêm.
Thái Tử liếc nhìn sắc trời, thấy đã muộn, ngày mai còn phải dậy sớm để trạm ban, liền khoát tay cho Tứ a ca lui về.
Đêm đó, đèn trong Dục Khánh Cung tắt, nhưng Tứ a ca vẫn ngồi yên trong phòng, tay cầm một quyển sách. Tô Bồi Thịnh, người hầu thân cận của Tứ a ca, đứng bên thấy rõ: ngày thường, dù là đêm đọc sách, Tứ a ca cũng lật được một nửa quyển, nhưng hôm nay đến một trang hắn cũng không đọc.
Tứ a ca mang tâm sự, nhưng hắn vốn là người kín tiếng, không hay nói ra suy nghĩ của mình, chỉ giữ lại trong lòng. Tô Bồi Thịnh, thân là nô tài, không dám hỏi nhiều, chỉ liếc nhìn đồng hồ báo giờ đặt ở góc tường, nhân lúc cắt bấc đèn, thấp giọng nhắc nhở:
“Gia, không còn sớm, nên đi nghỉ thôi.”
Tứ a ca khép lại quyển sách trong tay, để Tô Bồi Thịnh hầu rửa mặt chuẩn bị ngủ. Khi đang dọn dẹp, Tô Bồi Thịnh không nhịn được, nhỏ giọng lải nhải:
“Gia, Liên Chi đến đã nhiều ngày, nàng là người mà Đức phi nương nương tự tay chọn cho ngài. Nếu cứ để như vậy, không tốt lắm. Hay là ngài…”
Câu nói còn chưa dứt, Tô Bồi Thịnh đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát. Hắn ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tứ a ca, liền im bặt, đầu lưỡi thắt lại, không dám nói thêm một chữ nào nữa.
Tống Liên Chi, người được nhắc tới, vốn là cung nữ tâm phúc của Đức phi, quản lý nội vụ tại Vĩnh Hòa Cung. Là người được Đức phi đích thân chọn gửi tới, nàng ta có thể nói là tâm phúc trong các tâm phúc.
Nhưng dù nàng có thân phận cao cỡ nào, Tứ a ca cũng không hề để tâm. Trong lòng hắn, rõ ràng có chuyện khác khiến tâm trí rối bời, mà ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu nổi.
Trong cung có một quy tắc bất thành văn: trước khi hoàng tử thành thân, cần phải thông hiểu chuyện nhân gian. Những cung nữ được chọn để giúp hoàng tử trải qua việc này thường là do chính tay mẹ ruột của hoàng tử lựa chọn, và sau khi được Hoàng Thượng chuẩn y, họ sẽ được Nội Vụ Phủ điều đến hầu hạ bên cạnh hoàng tử.
Tống Liên Chi năm nay vừa tròn mười tám, chỉ vài năm nữa là đến hạn rời cung. Đức phi thương tiếc nàng, không muốn để nàng trở thành kẻ tha phương. Liên Chi vốn là cô nhi mẹ đẻ mất sớm, phải sống dưới tay mẹ kế nên chịu nhiều thiệt thòi, vì vậy nàng cũng không muốn rời cung. Đức phi liền quyết định đưa nàng đến bên cạnh Tứ A Ca.
Nhưng kể từ khi Liên Chi bước chân vào A Ca Sở, nàng lại chẳng thấy được Tứ A Ca lần nào. Ngay cả những ngày còn ở Vĩnh Hòa Cung, số lần nàng trông thấy Tứ A Ca còn nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.