Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 8:
Kiêm Gia Thị Thảo
27/11/2024
Tác Xước La thị nghe vậy, lòng như rơi xuống vực. Tâm tư của bà vốn đã toan tính, mong đổi Tây Sơn lấy Vụ Ẩn Sơn để giữ lại lợi ích, nhưng xem ra Nặc Mục Tề đã nhìn thấu mọi ý đồ của bà. Lúc này, cơn phẫn uất trong lòng còn đau hơn gấp bội so với cú trách mắng vừa phải chịu.
Thấy Tác Xước La thị làm thinh không đáp, Nặc Mục Tề rốt cuộc mất hết kiên nhẫn. Hắn giận dữ, gương mặt đanh lại, tay vừa giơ cao định đánh thì bất chợt Thư Lan bật khóc, hai tay run rẩy mang tờ khế đất dâng lên trước mặt hắn. Nàng nghẹn ngào nói: “A mã, ngạch nương cũng chỉ vì cái gia này mà lo toan.”
Nặc Mục Tề vội nhận lấy khế đất, kiểm tra cẩn thận, thấy không sai sót gì thì hừ lạnh một tiếng, rồi phẫn nộ sập cửa bỏ đi.
Tác Xước La thị đau lòng trừng mắt nhìn con gái: “Thư Lan, sao ngươi lại hồ đồ như vậy? Những thứ đó vốn dĩ là ngạch nương để lại cho ngươi sau này.”
Thư Lan nước mắt lưng tròng, giọng khàn đi vì khóc: “Ngạch nương, a mã đã muốn bán đất, chúng ta làm sao ngăn được? Người cứ liều mạng chống đối cũng chỉ chuốc lấy trận đòn vô ích mà thôi! Hơn nữa, điền trang bán đi cũng tốt, ít nhất không để a mã một ngày nào đó nhớ tới ngốc muội mà rước nó về nhà.”
Thư Lan tuy thông minh nhưng vẫn chưa hiểu hết con người của a mã mình. Hắn vốn chẳng màng sống chết của hai mẹ con, bán đất, bán điền cũng chỉ để chuộc thân cho con tiện nhân kia, chứ đâu có ý định mang ngốc nữ nhi về nuôi dưỡng.
Tuy nhiên, Tác Xước La thị lại biết rõ hơn ai hết. Bà đã phái người âm thầm dò la, biết được con tiện nhân kia đã được Nặc Mục Tề chuộc thân và dưỡng ở ngoài. Nhưng hắn vẫn còn cần tiền để làm gì nữa? Chuyện này khiến bà không thể không cảnh giác.
Khế đất đã mất, Tác Xước La thị bất lực không thể xoay chuyển tình thế. Sau một hồi cân nhắc, bà quyết định phải tìm hiểu xem Nặc Mục Tề rốt cuộc muốn dùng số tiền này để làm gì, phòng trường hợp lần tới bà lại bị đánh úp mà không kịp trở tay.
Về phía Thái Tử, hắn hài lòng khi nhận được khế đất trong tay, trên mặt còn thoáng vẻ đắc ý khi thấy dấu vết móng tay nổi bật trên gương mặt Nặc Mục Tề. Sau khi xử lý xong việc, đoàn người Thái Tử lập tức rời đi.
Tứ a ca như thường lệ đi theo sau Thái Tử, nhưng khi vừa rẽ qua ảnh bích, hắn ngoái lại ra hiệu với tùy tùng. Hiểu ý, người tùy tùng lập tức tụt lại phía sau, chờ khi đoàn người Thái Tử đã đi xa, mới nhanh chóng xoay ngựa, phóng đi theo hướng ngược lại.
Khương Thư Nguyệt không ngờ rằng vị Ấn công tử thần bí này lại thần thông quảng đại đến vậy. Chỉ trong vòng một ngày, khế đất điền trang đã được mang đến tay nàng. Nhưng nàng càng không ngờ rằng chính tờ khế đất ấy lại khơi lên một cơn sóng gió lớn, thậm chí hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình.
Cầm khế đất trong tay, Khương Thư Nguyệt dâng lời cảm tạ vị Ấn công tử, rồi quay sang bảo Phùng Xảo Nhi mang giấy bút tới, định viết biên lai mượn đồ tại chỗ. Hiện tại nàng không có tiền, chỉ có thể vay nợ, sau này sẽ cố gắng trả lại.
Nhưng khi cầm bút, nàng lại ngập ngừng.
Chuyện liên quan đến điền trang, lúc trước Ấn công tử chỉ nói sơ qua. Nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, cũng chưa từng hỏi xem điền trang ấy trị giá bao nhiêu.
“Kinh thành, một điền trang trung bình, mỗi mẫu là ba lượng bạc,” một giọng nói trầm ấm vang lên...
Thấy Tác Xước La thị làm thinh không đáp, Nặc Mục Tề rốt cuộc mất hết kiên nhẫn. Hắn giận dữ, gương mặt đanh lại, tay vừa giơ cao định đánh thì bất chợt Thư Lan bật khóc, hai tay run rẩy mang tờ khế đất dâng lên trước mặt hắn. Nàng nghẹn ngào nói: “A mã, ngạch nương cũng chỉ vì cái gia này mà lo toan.”
Nặc Mục Tề vội nhận lấy khế đất, kiểm tra cẩn thận, thấy không sai sót gì thì hừ lạnh một tiếng, rồi phẫn nộ sập cửa bỏ đi.
Tác Xước La thị đau lòng trừng mắt nhìn con gái: “Thư Lan, sao ngươi lại hồ đồ như vậy? Những thứ đó vốn dĩ là ngạch nương để lại cho ngươi sau này.”
Thư Lan nước mắt lưng tròng, giọng khàn đi vì khóc: “Ngạch nương, a mã đã muốn bán đất, chúng ta làm sao ngăn được? Người cứ liều mạng chống đối cũng chỉ chuốc lấy trận đòn vô ích mà thôi! Hơn nữa, điền trang bán đi cũng tốt, ít nhất không để a mã một ngày nào đó nhớ tới ngốc muội mà rước nó về nhà.”
Thư Lan tuy thông minh nhưng vẫn chưa hiểu hết con người của a mã mình. Hắn vốn chẳng màng sống chết của hai mẹ con, bán đất, bán điền cũng chỉ để chuộc thân cho con tiện nhân kia, chứ đâu có ý định mang ngốc nữ nhi về nuôi dưỡng.
Tuy nhiên, Tác Xước La thị lại biết rõ hơn ai hết. Bà đã phái người âm thầm dò la, biết được con tiện nhân kia đã được Nặc Mục Tề chuộc thân và dưỡng ở ngoài. Nhưng hắn vẫn còn cần tiền để làm gì nữa? Chuyện này khiến bà không thể không cảnh giác.
Khế đất đã mất, Tác Xước La thị bất lực không thể xoay chuyển tình thế. Sau một hồi cân nhắc, bà quyết định phải tìm hiểu xem Nặc Mục Tề rốt cuộc muốn dùng số tiền này để làm gì, phòng trường hợp lần tới bà lại bị đánh úp mà không kịp trở tay.
Về phía Thái Tử, hắn hài lòng khi nhận được khế đất trong tay, trên mặt còn thoáng vẻ đắc ý khi thấy dấu vết móng tay nổi bật trên gương mặt Nặc Mục Tề. Sau khi xử lý xong việc, đoàn người Thái Tử lập tức rời đi.
Tứ a ca như thường lệ đi theo sau Thái Tử, nhưng khi vừa rẽ qua ảnh bích, hắn ngoái lại ra hiệu với tùy tùng. Hiểu ý, người tùy tùng lập tức tụt lại phía sau, chờ khi đoàn người Thái Tử đã đi xa, mới nhanh chóng xoay ngựa, phóng đi theo hướng ngược lại.
Khương Thư Nguyệt không ngờ rằng vị Ấn công tử thần bí này lại thần thông quảng đại đến vậy. Chỉ trong vòng một ngày, khế đất điền trang đã được mang đến tay nàng. Nhưng nàng càng không ngờ rằng chính tờ khế đất ấy lại khơi lên một cơn sóng gió lớn, thậm chí hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình.
Cầm khế đất trong tay, Khương Thư Nguyệt dâng lời cảm tạ vị Ấn công tử, rồi quay sang bảo Phùng Xảo Nhi mang giấy bút tới, định viết biên lai mượn đồ tại chỗ. Hiện tại nàng không có tiền, chỉ có thể vay nợ, sau này sẽ cố gắng trả lại.
Nhưng khi cầm bút, nàng lại ngập ngừng.
Chuyện liên quan đến điền trang, lúc trước Ấn công tử chỉ nói sơ qua. Nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, cũng chưa từng hỏi xem điền trang ấy trị giá bao nhiêu.
“Kinh thành, một điền trang trung bình, mỗi mẫu là ba lượng bạc,” một giọng nói trầm ấm vang lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.