Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70
Chương 48: A
Ngưu Nãi Hoa Quyển
21/07/2024
“Có vài người mới được chút thể diện, con mắt đã hất lên tận trời, coi chừng có ngày ngã xuống thì chết lúc nào không hay đâu!…”
Bạch Thục Hoa nghe tai này lọt tai kia, vốn dĩ cũng chẳng để bụng đến lời nói bóng gió, mỉa mai của bác gái cả Bạch.
Dù sao cũng chỉ là tức giận vô ích thôi.
Kể từ ngày hôm kia, mẹ Bạch cãi nhau với bác gái cả Bạch, nói một câu ‘Trong nhà thì giỏi lắm’, hai người suýt chút nữa thì lao vào đánh nhau, may mà được bà Bạch và bố Bạch ngăn lại.
Bác gái cả Bạch chắc là cảm thấy mình chịu thiệt nên lại bắt đầu giở trò.
May mà bố Bạch dỗ được mẹ Bạch, lúc rảnh rỗi hai người đều quấn quýt nhau sáng tác, chẳng ai thèm để ý đến bác gái cả Bạch.
Bạch Thục Hoa nghi ngờ là vì hai người họ lười cãi nhau.
Hơn nữa lần trước mẹ Bạch cũng không chịu thiệt, cho nên bố mẹ Bạch mới tốt tính như vậy.
Điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Bạch Thục Hoa nhân cơ hội này ‘Tẩy não’ bố mẹ: “Bố, mẹ, bác Cả lại lầm bầm cái gì kia kìa.”
Mẹ Bạch chẳng hề bận tâm: “Để chị ta mắng đi, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào. Chị ta cũng chỉ dám lén lút nói bóng gió, chứ nào dám nói thẳng vào mặt tôi.”
Bố Bạch hỏi: “Con gái lớn, chị ta mắng con à?”
Bạch Thục Hoa lắc đầu: “Không ạ, nếu mà nói móc mé thì chắc là đang nói mẹ đấy ạ.”
“Chị ta chỉ đang ghen ăn tức ở thôi.” Trong giọng nói của mẹ Bạch không khỏi có chút tự hào: “Ngày kia tôi phải vào thị trấn diễn tập rồi.”
Đã vào tháng mười, chẳng mấy chốc nữa là đến mùa thu hoạch.
“Bố, mẹ, bố mẹ đã từng nghe qua câu chuyện Mạnh mẫu tam thiên chưa ạ?”
Bạch Thục Hoa cũng không đợi họ trả lời, đã dùng lời lẽ ngắn gọn kể lại câu chuyện ngụ ngôn này: “Đợi sau này nhà mình có tiền rồi, chúng ta chuyển nhà đi ạ.”
Đây mới là mục đích của cô.
Muốn chuyển nhà thì phải có tiền, muốn có tiền thì phải hành động để kiếm tiền.
Cô sợ rằng có chút tiến bộ, bố mẹ sẽ thỏa mãn, rồi lại an phận thủ thường.
Nhất định phải đặt thêm một mục tiêu cho họ
Bố Bạch lộ ra vẻ mặt ‘Chuyện này khó quá’: “Xây nhà đâu phải chuyện nhỏ, tốn kém lắm đấy.”
Bạch Thục Hoa lập tức nói: “Cũng đâu có ai nói là phải bây giờ, phải ngay lập tức đâu, tiền bạc có thể tích cóp dần mà.”
Cô không dám tạo áp lực quá lớn một lúc, sợ bố mẹ trực tiếp buông xuôi.
Cái nhà này mà không có cô thì sợ là tan hoang mất.
Bố Bạch không muốn nói chuyện xây nhà nữa, vội vàng chuyển chủ đề: “Con gái lớn, con xem thử câu chuyện này bố và mẹ viết thế nào.”
Ông đưa cuốn sổ qua, có chút ý tứ khoe khoang.
Bạch Thục Hoa nhận lấy: “Để con xem thử.”
Cô xem rất chăm chú, và cũng rất nhanh.
Đây là một câu chuyện về nhà chồng tệ bạc với con dâu, thật ra mà nói ông viết khá hay, cô đọc mà cũng muốn đạp chết cả nhà đó, thật sự quá đáng.
“Bố, mẹ, câu chuyện này là hai người tự nghĩ ra hay là xem trên báo hay nghe được ở đâu vậy ạ?”
Mẹ Bạch trả lời: “Nghe được, chuyện có thật đấy! Chính là chuyện của nhà ở vườn ươm cây giống, bố con có sửa đổi một chút.”
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, đây chẳng phải là sáng tác nghệ thuật bắt nguồn từ hiện thực và cao hơn hiện thực hay sao.
Tuy nhiên, câu chuyện này vẫn cần phải sửa đổi một chút.
Cô dẫn dắt nói: “Bố, mẹ, hai người muốn kể câu chuyện này để thể hiện điều gì ạ?”
Mẹ Bạch có chút mơ màng: “Thể hiện cái gì? Không thể hiện cái gì cả, chỉ là nghe được câu chuyện này, thấy mọi người sẽ thích nghe thôi.”
Bố Bạch cũng phụ họa gật đầu: “Chắc chắn là thích nghe.”
Bạch Thục Hoa kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mẹ, sau này mẹ còn phải lên thị trấn biểu diễn, kể cho rất nhiều người nghe, sau khi họ nghe xong phải được giáo dục một cách tích cực. Giống như con nghe bài hát đỏ, mỗi lần con đều hát theo vài câu hơn nữa còn rất nhiệt huyết, cũng cảm thấy bản thân càng yêu nước hơn.”
Bạch Thục Hoa nghe tai này lọt tai kia, vốn dĩ cũng chẳng để bụng đến lời nói bóng gió, mỉa mai của bác gái cả Bạch.
Dù sao cũng chỉ là tức giận vô ích thôi.
Kể từ ngày hôm kia, mẹ Bạch cãi nhau với bác gái cả Bạch, nói một câu ‘Trong nhà thì giỏi lắm’, hai người suýt chút nữa thì lao vào đánh nhau, may mà được bà Bạch và bố Bạch ngăn lại.
Bác gái cả Bạch chắc là cảm thấy mình chịu thiệt nên lại bắt đầu giở trò.
May mà bố Bạch dỗ được mẹ Bạch, lúc rảnh rỗi hai người đều quấn quýt nhau sáng tác, chẳng ai thèm để ý đến bác gái cả Bạch.
Bạch Thục Hoa nghi ngờ là vì hai người họ lười cãi nhau.
Hơn nữa lần trước mẹ Bạch cũng không chịu thiệt, cho nên bố mẹ Bạch mới tốt tính như vậy.
Điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Bạch Thục Hoa nhân cơ hội này ‘Tẩy não’ bố mẹ: “Bố, mẹ, bác Cả lại lầm bầm cái gì kia kìa.”
Mẹ Bạch chẳng hề bận tâm: “Để chị ta mắng đi, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào. Chị ta cũng chỉ dám lén lút nói bóng gió, chứ nào dám nói thẳng vào mặt tôi.”
Bố Bạch hỏi: “Con gái lớn, chị ta mắng con à?”
Bạch Thục Hoa lắc đầu: “Không ạ, nếu mà nói móc mé thì chắc là đang nói mẹ đấy ạ.”
“Chị ta chỉ đang ghen ăn tức ở thôi.” Trong giọng nói của mẹ Bạch không khỏi có chút tự hào: “Ngày kia tôi phải vào thị trấn diễn tập rồi.”
Đã vào tháng mười, chẳng mấy chốc nữa là đến mùa thu hoạch.
“Bố, mẹ, bố mẹ đã từng nghe qua câu chuyện Mạnh mẫu tam thiên chưa ạ?”
Bạch Thục Hoa cũng không đợi họ trả lời, đã dùng lời lẽ ngắn gọn kể lại câu chuyện ngụ ngôn này: “Đợi sau này nhà mình có tiền rồi, chúng ta chuyển nhà đi ạ.”
Đây mới là mục đích của cô.
Muốn chuyển nhà thì phải có tiền, muốn có tiền thì phải hành động để kiếm tiền.
Cô sợ rằng có chút tiến bộ, bố mẹ sẽ thỏa mãn, rồi lại an phận thủ thường.
Nhất định phải đặt thêm một mục tiêu cho họ
Bố Bạch lộ ra vẻ mặt ‘Chuyện này khó quá’: “Xây nhà đâu phải chuyện nhỏ, tốn kém lắm đấy.”
Bạch Thục Hoa lập tức nói: “Cũng đâu có ai nói là phải bây giờ, phải ngay lập tức đâu, tiền bạc có thể tích cóp dần mà.”
Cô không dám tạo áp lực quá lớn một lúc, sợ bố mẹ trực tiếp buông xuôi.
Cái nhà này mà không có cô thì sợ là tan hoang mất.
Bố Bạch không muốn nói chuyện xây nhà nữa, vội vàng chuyển chủ đề: “Con gái lớn, con xem thử câu chuyện này bố và mẹ viết thế nào.”
Ông đưa cuốn sổ qua, có chút ý tứ khoe khoang.
Bạch Thục Hoa nhận lấy: “Để con xem thử.”
Cô xem rất chăm chú, và cũng rất nhanh.
Đây là một câu chuyện về nhà chồng tệ bạc với con dâu, thật ra mà nói ông viết khá hay, cô đọc mà cũng muốn đạp chết cả nhà đó, thật sự quá đáng.
“Bố, mẹ, câu chuyện này là hai người tự nghĩ ra hay là xem trên báo hay nghe được ở đâu vậy ạ?”
Mẹ Bạch trả lời: “Nghe được, chuyện có thật đấy! Chính là chuyện của nhà ở vườn ươm cây giống, bố con có sửa đổi một chút.”
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, đây chẳng phải là sáng tác nghệ thuật bắt nguồn từ hiện thực và cao hơn hiện thực hay sao.
Tuy nhiên, câu chuyện này vẫn cần phải sửa đổi một chút.
Cô dẫn dắt nói: “Bố, mẹ, hai người muốn kể câu chuyện này để thể hiện điều gì ạ?”
Mẹ Bạch có chút mơ màng: “Thể hiện cái gì? Không thể hiện cái gì cả, chỉ là nghe được câu chuyện này, thấy mọi người sẽ thích nghe thôi.”
Bố Bạch cũng phụ họa gật đầu: “Chắc chắn là thích nghe.”
Bạch Thục Hoa kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mẹ, sau này mẹ còn phải lên thị trấn biểu diễn, kể cho rất nhiều người nghe, sau khi họ nghe xong phải được giáo dục một cách tích cực. Giống như con nghe bài hát đỏ, mỗi lần con đều hát theo vài câu hơn nữa còn rất nhiệt huyết, cũng cảm thấy bản thân càng yêu nước hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.