Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70
Chương 24:
Ngưu Nãi Hoa Quyển
19/07/2024
Việc này cũng xem như đạt được phần lớn mục tiêu rồi.
Ngày tháng trôi qua, thời gian thoắt cái đã đến cuối tháng bảy, trường tiểu học bắt đầu nghỉ hè.
Bạch Thục Hoa đã trải qua bài kiểm tra của giáo viên, đến kỳ khai giảng có thể vào thẳng lớp ba, học chương trình của học kỳ sau.
Chuyện nhảy lớp lần nữa lại khiến cho phong trào “So sánh việc học của con cái” nổi lên trong đội sản xuất nhỏ bé.
Là con nhà người ta mang lại vinh dự cho nhà họ Bạch, ông Bạch rất hào phóng thưởng cho cô năm đồng, nhưng số tiền này cũng chỉ để mua sách vở (sách lớp bốn), vở viết và bút máy, mực viết, mua hết những thứ này thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Mẹ Bạch còn muốn nhân cơ hội này may cho cô một bộ quần áo mới, nhưng bị bà Bạch cản lại vì không có phiếu vải.
Vì chuyện này, mẹ Bạch không ít lần cằn nhằn bà Bạch đối xử thiên vị với người trong gia đình mình.
Lại một buổi tối sau bữa cơm, mẹ Bạch giục giã Bạch Thục Hoa: “Con gái lớn thi cử xong rồi, cũng nên luyện tập lại công phu rồi.”
Bạch Thục Hoa rất miễn cưỡng, cô cắn que gỗ luyện thanh vô cùng khó chịu.
Thật sự là chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Mấy ngày trước, cô lấy cớ ôn thi để trì hoãn nửa tháng, bây giờ không thể trì hoãn được nữa.
“Mẹ, con phải tập bao lâu nữa mới được đánh trống ạ?” Bạch Thục Hoa cảm thấy thà rằng đánh trống còn hơn là cắn que gỗ.
Mẹ Bạch cười mắng: “Chưa biết đi đã muốn chạy à, sang năm là được rồi.”
Bạch Thục Hoa có chút bất lực, kéo tay mẹ Bạch nũng nịu: “Mẹ kể chuyện đi.”
Dù sao thì cũng phải trì hoãn chuyện hôm nay đã rồi tính tiếp.
“Mẹ kể chuyện nào!” Bạch Tiểu Quân vừa nghe thấy mẹ muốn kể chuyện là không chịu ra ngoài chơi nữa.
Bây giờ trời đã tối muộn, ăn cơm xong lũ trẻ con cũng phải chạy ra ngoài chơi.
“Mẹ kể chuyện Tôn Ngộ Không!” Cậu ta còn ra vẻ sành sỏi.
Bạch Thục Hoa búng tay vào trán em trai: “Gì mà Tôn Ngộ Không, đó là Tề Thiên Đại Thánh.” Tôn Ngộ Không là của chị!
《Tây Du Ký》 không phải là tiết mục cũ mà mẹ Bạch biết.
Đây là do Bạch Thục Hoa mua được quyển truyện tranh cũ ở hiệu sách ve chai, sau khi xâu chuỗi câu chuyện thì để mẹ Bạch đọc.
Sức hấp dẫn của anh Ngộ Không quả nhiên không phân biệt già trẻ, lớn bé, nam hay nữ, không chỉ Bạch Tiểu Quân say mê, mà ngay cả bố Bạch và mẹ Bạch cũng rất thích, vì thế bà luyện tập rất chăm chỉ.
Tuy nhiên để tránh rắc rối, mẹ Bạch luyện tập kể chuyện đều ở trong nhà mình, gõ trống cũng rất nhẹ, thậm chí không nói to.
Bà còn cố ý dọa Bạch Tiểu Quân, một khi để người ngoài biết, sẽ không được nghe chuyện Tôn Ngộ Không nữa, trống nhỏ cũng sẽ bị lấy đi, chính vì vậy dù đã lâu như vậy rồi, ngoài phòng ba người họ ra những người khác đều không biết chuyện mẹ Bạch đang luyện tập kể chuyện đánh trống.
Mẹ Bạch lại không có tâm trạng kể chuyện Tôn Ngộ Không: “Bố con sao còn chưa về nhỉ, bị đội trưởng gọi đi rồi, có phải đã có chuyện gì không?”
Bạch Thục Hoa cũng không biết, từ sau khi bố Bạch đi Cáp Nhĩ Tân về, có lẽ đội trưởng thấy ông là người từng trải, cũng có thể thấy ông làm việc đáng tin cậy, thi thoảng lại gọi ông đến nói chuyện phiếm.
Nhưng thường chỉ là vài câu, không giống như hôm nay đến giờ cơm tối mà vẫn chưa về ăn cơm.
Chẳng lẽ trong đội sắp có chuyện lớn rồi?
Đêm đó bố Bạch trở về, quả nhiên mang về một tin tức động trời, đội sản xuất của họ sắp có hai ông cháu đến, là một ông lão trung y và cháu gái ngoại của ông ta.
Vị lão trung y này không những y thuật cao minh mà còn biết trồng dược liệu.
Cũng chính vì lý do này, đội trưởng mới tích cực đồng ý giúp ông ta nhập hộ khẩu như vậy.
Đội sản xuất của họ đang chuẩn bị khai hoang trồng dược liệu.
Đêm đó, bố Bạch và mẹ Bạch nằm trên giường trò chuyện.
Ngày tháng trôi qua, thời gian thoắt cái đã đến cuối tháng bảy, trường tiểu học bắt đầu nghỉ hè.
Bạch Thục Hoa đã trải qua bài kiểm tra của giáo viên, đến kỳ khai giảng có thể vào thẳng lớp ba, học chương trình của học kỳ sau.
Chuyện nhảy lớp lần nữa lại khiến cho phong trào “So sánh việc học của con cái” nổi lên trong đội sản xuất nhỏ bé.
Là con nhà người ta mang lại vinh dự cho nhà họ Bạch, ông Bạch rất hào phóng thưởng cho cô năm đồng, nhưng số tiền này cũng chỉ để mua sách vở (sách lớp bốn), vở viết và bút máy, mực viết, mua hết những thứ này thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Mẹ Bạch còn muốn nhân cơ hội này may cho cô một bộ quần áo mới, nhưng bị bà Bạch cản lại vì không có phiếu vải.
Vì chuyện này, mẹ Bạch không ít lần cằn nhằn bà Bạch đối xử thiên vị với người trong gia đình mình.
Lại một buổi tối sau bữa cơm, mẹ Bạch giục giã Bạch Thục Hoa: “Con gái lớn thi cử xong rồi, cũng nên luyện tập lại công phu rồi.”
Bạch Thục Hoa rất miễn cưỡng, cô cắn que gỗ luyện thanh vô cùng khó chịu.
Thật sự là chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Mấy ngày trước, cô lấy cớ ôn thi để trì hoãn nửa tháng, bây giờ không thể trì hoãn được nữa.
“Mẹ, con phải tập bao lâu nữa mới được đánh trống ạ?” Bạch Thục Hoa cảm thấy thà rằng đánh trống còn hơn là cắn que gỗ.
Mẹ Bạch cười mắng: “Chưa biết đi đã muốn chạy à, sang năm là được rồi.”
Bạch Thục Hoa có chút bất lực, kéo tay mẹ Bạch nũng nịu: “Mẹ kể chuyện đi.”
Dù sao thì cũng phải trì hoãn chuyện hôm nay đã rồi tính tiếp.
“Mẹ kể chuyện nào!” Bạch Tiểu Quân vừa nghe thấy mẹ muốn kể chuyện là không chịu ra ngoài chơi nữa.
Bây giờ trời đã tối muộn, ăn cơm xong lũ trẻ con cũng phải chạy ra ngoài chơi.
“Mẹ kể chuyện Tôn Ngộ Không!” Cậu ta còn ra vẻ sành sỏi.
Bạch Thục Hoa búng tay vào trán em trai: “Gì mà Tôn Ngộ Không, đó là Tề Thiên Đại Thánh.” Tôn Ngộ Không là của chị!
《Tây Du Ký》 không phải là tiết mục cũ mà mẹ Bạch biết.
Đây là do Bạch Thục Hoa mua được quyển truyện tranh cũ ở hiệu sách ve chai, sau khi xâu chuỗi câu chuyện thì để mẹ Bạch đọc.
Sức hấp dẫn của anh Ngộ Không quả nhiên không phân biệt già trẻ, lớn bé, nam hay nữ, không chỉ Bạch Tiểu Quân say mê, mà ngay cả bố Bạch và mẹ Bạch cũng rất thích, vì thế bà luyện tập rất chăm chỉ.
Tuy nhiên để tránh rắc rối, mẹ Bạch luyện tập kể chuyện đều ở trong nhà mình, gõ trống cũng rất nhẹ, thậm chí không nói to.
Bà còn cố ý dọa Bạch Tiểu Quân, một khi để người ngoài biết, sẽ không được nghe chuyện Tôn Ngộ Không nữa, trống nhỏ cũng sẽ bị lấy đi, chính vì vậy dù đã lâu như vậy rồi, ngoài phòng ba người họ ra những người khác đều không biết chuyện mẹ Bạch đang luyện tập kể chuyện đánh trống.
Mẹ Bạch lại không có tâm trạng kể chuyện Tôn Ngộ Không: “Bố con sao còn chưa về nhỉ, bị đội trưởng gọi đi rồi, có phải đã có chuyện gì không?”
Bạch Thục Hoa cũng không biết, từ sau khi bố Bạch đi Cáp Nhĩ Tân về, có lẽ đội trưởng thấy ông là người từng trải, cũng có thể thấy ông làm việc đáng tin cậy, thi thoảng lại gọi ông đến nói chuyện phiếm.
Nhưng thường chỉ là vài câu, không giống như hôm nay đến giờ cơm tối mà vẫn chưa về ăn cơm.
Chẳng lẽ trong đội sắp có chuyện lớn rồi?
Đêm đó bố Bạch trở về, quả nhiên mang về một tin tức động trời, đội sản xuất của họ sắp có hai ông cháu đến, là một ông lão trung y và cháu gái ngoại của ông ta.
Vị lão trung y này không những y thuật cao minh mà còn biết trồng dược liệu.
Cũng chính vì lý do này, đội trưởng mới tích cực đồng ý giúp ông ta nhập hộ khẩu như vậy.
Đội sản xuất của họ đang chuẩn bị khai hoang trồng dược liệu.
Đêm đó, bố Bạch và mẹ Bạch nằm trên giường trò chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.