Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70
Chương 2:
Ngưu Nãi Hoa Quyển
05/07/2024
Hơn nữa chí khí của cô rất cao, có một trái tim mong cha mẹ thành rồng thành phượng.
Đời đầu tiên quá mệt mỏi, cô quyết tâm làm một đời thứ hai giàu có.
Chỉ là cha mẹ bây giờ có lẽ muốn làm cha mẹ của một đời đầu tiên giàu có, mục tiêu đụng độ, điều này thật là khó xử.
Nhưng sống chung thì không phải là gió đông áp đảo gió tây thì cũng là gió tây áp đảo gió đông, cuộc đấu trí này cô nhất định phải thắng!
Đầu tiên đưa cho ông bố lười một cục băng, đây gọi là cho địch thấy mình tốt.
Bạch Tam Ni cầm một cục băng vội vàng chạy vào nhà, cầm băng lâu sẽ tan, lạnh tay.
"Bố, cho bố!"
Bố Bạch lười biếng đưa tay ra, cầm cục băng nhét vào miệng, cắn răng rắc, không biết còn tưởng đang ăn món ngon gì.
"Bố, con cũng muốn!"
Đứa trẻ nước mũi chảy ròng ròng nhìn người ta ăn cục băng thèm thuồng chính là em trai ruột của cô - Bạch Tiểu Quân.
"Muốn gì chứ, Bạch Tam Trụ, anh chỉ biết trêu con thôi! Nếu nó ăn mà đau bụng thì xem mẹ có đánh anh không." Mẹ Bạch cũng nằm trên giường sưởi ấm, thấy cảnh này không nhịn được đưa chân đá chồng mình.
Bố Bạch nhét hết số băng còn lại vào miệng, xòe tay ra, ra hiệu là hết rồi.
Bạch Tiểu Quân bĩu môi, định ra ngoài tự bẻ, bị Bạch Tam Ni kéo lại: "Bên ngoài lạnh lắm, đóng băng mông đấy."
Mặc dù Bạch Tiểu Quân đã bốn tuổi nhưng vì sợ tè dầm nên vẫn mặc quần đũng, để lộ mông và cậu nhỏ.
May mà mùa đông phải ở trong nhà, hầu như không ra khỏi nhà, nếu không thì sẽ bị đóng băng.
"Không được đi ra ngoài!" Mẹ Bạch trừng mắt, Bạch Tiểu Quân cũng không giãy giụa nữa, biết thời biết thế.
Cầm que chọc lửa làm ngựa, cưỡi trên đất " giá, giá, giá " chạy vòng tròn chơi.
Bạch Tam Ni đương nhiên không hứng thú, cởi giày rơm trèo lên giường.
Nhét đôi chân đi tất vá vào sau lưng bố Bạch, có chăn trùm chân thì không đắp, chỉ chơi thôi!
Bố Bạch cũng không thấy khó chịu, không nhúc nhích.
Bạch Tam Ni chủ động gợi chuyện: "Bố, ông bà đã mấy ngày không giao việc rồi?"
Mùa đông ở miền Bắc rất lạnh, bên ngoài tuyết trắng xóa, đất đóng băng cứng ngắc, không thể làm nông được.
Nhưng người dân quen siêng năng rồi, mùa đông cũng không thể nằm im cả ngày, vẫn có việc làm.
Ví dụ như se sợi rơm, phần lớn là nhiệm vụ của đội sản xuất, chia cho từng nhà, tính điểm công, một phần nhỏ dùng cho đất tự lưu của gia đình.
Còn như may vá, giặt giũ, khâu đế giày, v.v.
Bố Bạch lười biếng: "Trước Tết đã làm gần xong rồi, chắc không còn việc gì nữa đâu."
Đời đầu tiên quá mệt mỏi, cô quyết tâm làm một đời thứ hai giàu có.
Chỉ là cha mẹ bây giờ có lẽ muốn làm cha mẹ của một đời đầu tiên giàu có, mục tiêu đụng độ, điều này thật là khó xử.
Nhưng sống chung thì không phải là gió đông áp đảo gió tây thì cũng là gió tây áp đảo gió đông, cuộc đấu trí này cô nhất định phải thắng!
Đầu tiên đưa cho ông bố lười một cục băng, đây gọi là cho địch thấy mình tốt.
Bạch Tam Ni cầm một cục băng vội vàng chạy vào nhà, cầm băng lâu sẽ tan, lạnh tay.
"Bố, cho bố!"
Bố Bạch lười biếng đưa tay ra, cầm cục băng nhét vào miệng, cắn răng rắc, không biết còn tưởng đang ăn món ngon gì.
"Bố, con cũng muốn!"
Đứa trẻ nước mũi chảy ròng ròng nhìn người ta ăn cục băng thèm thuồng chính là em trai ruột của cô - Bạch Tiểu Quân.
"Muốn gì chứ, Bạch Tam Trụ, anh chỉ biết trêu con thôi! Nếu nó ăn mà đau bụng thì xem mẹ có đánh anh không." Mẹ Bạch cũng nằm trên giường sưởi ấm, thấy cảnh này không nhịn được đưa chân đá chồng mình.
Bố Bạch nhét hết số băng còn lại vào miệng, xòe tay ra, ra hiệu là hết rồi.
Bạch Tiểu Quân bĩu môi, định ra ngoài tự bẻ, bị Bạch Tam Ni kéo lại: "Bên ngoài lạnh lắm, đóng băng mông đấy."
Mặc dù Bạch Tiểu Quân đã bốn tuổi nhưng vì sợ tè dầm nên vẫn mặc quần đũng, để lộ mông và cậu nhỏ.
May mà mùa đông phải ở trong nhà, hầu như không ra khỏi nhà, nếu không thì sẽ bị đóng băng.
"Không được đi ra ngoài!" Mẹ Bạch trừng mắt, Bạch Tiểu Quân cũng không giãy giụa nữa, biết thời biết thế.
Cầm que chọc lửa làm ngựa, cưỡi trên đất " giá, giá, giá " chạy vòng tròn chơi.
Bạch Tam Ni đương nhiên không hứng thú, cởi giày rơm trèo lên giường.
Nhét đôi chân đi tất vá vào sau lưng bố Bạch, có chăn trùm chân thì không đắp, chỉ chơi thôi!
Bố Bạch cũng không thấy khó chịu, không nhúc nhích.
Bạch Tam Ni chủ động gợi chuyện: "Bố, ông bà đã mấy ngày không giao việc rồi?"
Mùa đông ở miền Bắc rất lạnh, bên ngoài tuyết trắng xóa, đất đóng băng cứng ngắc, không thể làm nông được.
Nhưng người dân quen siêng năng rồi, mùa đông cũng không thể nằm im cả ngày, vẫn có việc làm.
Ví dụ như se sợi rơm, phần lớn là nhiệm vụ của đội sản xuất, chia cho từng nhà, tính điểm công, một phần nhỏ dùng cho đất tự lưu của gia đình.
Còn như may vá, giặt giũ, khâu đế giày, v.v.
Bố Bạch lười biếng: "Trước Tết đã làm gần xong rồi, chắc không còn việc gì nữa đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.