Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60
Chương 11:
Tụ Trắt
13/09/2024
Không cách nào có thể che giấu được sự hân hoan trong giọng nói của cô, đôi mắt cô sáng ngời, mang theo ý cười mà nhìn anh, như thể cô đang tràn đầy mong đợi với hành trình phía trước vậy.
Nghiêm Lỗi không khỏi ngơ ngẩn.
Kiều Vi ngồi ở phía sau xe jeep, trong lòng cảm thấy vô cùng kiên định.
Thời đại này mà lại có thể sử dụng ô tô, nghĩa là anh có thể cho "Kiều Vi Vi" một cuộc sống ổn định.
Khi mới đến đây, tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Kiều Vi cảm thấy mọi thứ trong thế giới này đều vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ, như thể đang xem một bộ phim điện ảnh vậy. Nhưng nghĩ đến chuyện cuộc sống của mình đã được bảo đảm, cái cảm giác bất an khi lần đầu đến nơi xa lạ đã vơi đi khá nhiều.
“Chị dâu không sao chứ ạ?” Tài xế vừa lái xe vừa hỏi.
Lái xe là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi.
Trong đầu Kiều Vi phản hồi rằng cậu ta họ Trương, là tài xế Trương.
“Không sao rồi.” Cô nói.
"Bác sĩ đã nói gì?"
Nếu cậu ta đã hỏi cô như vậy, thì có nghĩa là cậu ta không biết tình hình, cũng chưa hỏi qua Nghiêm Lỗi. Kiều Vi liền nói: “Chỉ là bị tuột huyết áp chút thôi.”
Xét thấy thời điểm này thông tin còn kém phát triển nên có rất nhiều điều là thường thức của thế hệ sau nhưng lại là chuyện khó hiểu với những người ở đây, Kiều Vi mới giải thích thêm: “Tuột huyết áp chính là nồng độ đường trong máu quá thấp, khiến người ta dễ bị ngất xỉu. Uống một ít nước đường hoặc ăn chút kẹo là sẽ đỡ.”
"Trời! Lại còn phải ăn kẹo nữa à?" Tài xế Trương không nói nên lời: "Đúng là bệnh nhà giàu."
“Chị dâu biết nhiều thật đấy, không hổ là người làm công tác văn hoá.”
Sau khi khen xong, cậu ta còn nói thêm: "Cái bà thím hồi nãy là họ hàng của chị dâu à? Sao không lên xe cũng đến bệnh viện vậy? Cũng không đến tiễn chị luôn?"
Là đang nói đến bà cụ đã cho cô thuê phòng.
Mỗi một thời đại lại có những đặc điểm riêng của nó. Lúc này, việc đi thăm họ hàng và ở lại nhà họ mới là chuyện bình thường. Nếu không ở lại nhà thân thích, thì hoặc là họ hàng đó không nhiệt tâm với cô, hoặc là cô khinh thường người họ hàng đó.
Đón khách đến nhà, đưa khách ra cửa.
Nếu lễ nghĩa mà không chu toàn thì sẽ bị người ta trách cứ mỉa mai.
Tài xế Trương theo anh đến nhà máy sản xuất động cơ diesel rồi đợi ở bên ngoài nhưng không thấy ai. Sau đó cậu ta lại đi theo đến đường Hoa Vân, rồi đoàn trưởng Nghiêm ôm Kiều Vi đã ngất xỉu đi ra. Cậu ta chỉ thấy một bà cụ đi theo, nói là thân thích thì có chút không đúng lắm. Đoàn trưởng Nghiêm chẳng hề để ý đến bà ta, cứ thế ôm vợ đi thẳng lên xe, sau đó bảo cậu ta lái xe đến bệnh viện rồi đóng sầm cửa xe lại.
Cũng không thấy bà cụ kia nói chuyện hay là chạy theo gì cả.
Kiều Vi rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Nghiêm Lỗi qua gương chiếu hậu.
Cô kiẩm tra ký ức của nguyên chủ một chút. Thì ra nguyên chủ đã giao đứa bé cho một người hàng xóm trông giúp, lấy cớ "Tôi đi thăm họ hàng, khi ba thằng bé về thì cứ giao thằng bé cho anh ta là được."
Chỉ có duy nhất một mình Nghiêm Lỗi mới biết chân tướng sự thật, bời vì nguyên chủ đã để lại cho anh một lá thư cáo biệt và yêu cầu ly hôn, đặt trong phòng ngủ.
Nghiêm Lỗi không khỏi ngơ ngẩn.
Kiều Vi ngồi ở phía sau xe jeep, trong lòng cảm thấy vô cùng kiên định.
Thời đại này mà lại có thể sử dụng ô tô, nghĩa là anh có thể cho "Kiều Vi Vi" một cuộc sống ổn định.
Khi mới đến đây, tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Kiều Vi cảm thấy mọi thứ trong thế giới này đều vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ, như thể đang xem một bộ phim điện ảnh vậy. Nhưng nghĩ đến chuyện cuộc sống của mình đã được bảo đảm, cái cảm giác bất an khi lần đầu đến nơi xa lạ đã vơi đi khá nhiều.
“Chị dâu không sao chứ ạ?” Tài xế vừa lái xe vừa hỏi.
Lái xe là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi.
Trong đầu Kiều Vi phản hồi rằng cậu ta họ Trương, là tài xế Trương.
“Không sao rồi.” Cô nói.
"Bác sĩ đã nói gì?"
Nếu cậu ta đã hỏi cô như vậy, thì có nghĩa là cậu ta không biết tình hình, cũng chưa hỏi qua Nghiêm Lỗi. Kiều Vi liền nói: “Chỉ là bị tuột huyết áp chút thôi.”
Xét thấy thời điểm này thông tin còn kém phát triển nên có rất nhiều điều là thường thức của thế hệ sau nhưng lại là chuyện khó hiểu với những người ở đây, Kiều Vi mới giải thích thêm: “Tuột huyết áp chính là nồng độ đường trong máu quá thấp, khiến người ta dễ bị ngất xỉu. Uống một ít nước đường hoặc ăn chút kẹo là sẽ đỡ.”
"Trời! Lại còn phải ăn kẹo nữa à?" Tài xế Trương không nói nên lời: "Đúng là bệnh nhà giàu."
“Chị dâu biết nhiều thật đấy, không hổ là người làm công tác văn hoá.”
Sau khi khen xong, cậu ta còn nói thêm: "Cái bà thím hồi nãy là họ hàng của chị dâu à? Sao không lên xe cũng đến bệnh viện vậy? Cũng không đến tiễn chị luôn?"
Là đang nói đến bà cụ đã cho cô thuê phòng.
Mỗi một thời đại lại có những đặc điểm riêng của nó. Lúc này, việc đi thăm họ hàng và ở lại nhà họ mới là chuyện bình thường. Nếu không ở lại nhà thân thích, thì hoặc là họ hàng đó không nhiệt tâm với cô, hoặc là cô khinh thường người họ hàng đó.
Đón khách đến nhà, đưa khách ra cửa.
Nếu lễ nghĩa mà không chu toàn thì sẽ bị người ta trách cứ mỉa mai.
Tài xế Trương theo anh đến nhà máy sản xuất động cơ diesel rồi đợi ở bên ngoài nhưng không thấy ai. Sau đó cậu ta lại đi theo đến đường Hoa Vân, rồi đoàn trưởng Nghiêm ôm Kiều Vi đã ngất xỉu đi ra. Cậu ta chỉ thấy một bà cụ đi theo, nói là thân thích thì có chút không đúng lắm. Đoàn trưởng Nghiêm chẳng hề để ý đến bà ta, cứ thế ôm vợ đi thẳng lên xe, sau đó bảo cậu ta lái xe đến bệnh viện rồi đóng sầm cửa xe lại.
Cũng không thấy bà cụ kia nói chuyện hay là chạy theo gì cả.
Kiều Vi rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Nghiêm Lỗi qua gương chiếu hậu.
Cô kiẩm tra ký ức của nguyên chủ một chút. Thì ra nguyên chủ đã giao đứa bé cho một người hàng xóm trông giúp, lấy cớ "Tôi đi thăm họ hàng, khi ba thằng bé về thì cứ giao thằng bé cho anh ta là được."
Chỉ có duy nhất một mình Nghiêm Lỗi mới biết chân tướng sự thật, bời vì nguyên chủ đã để lại cho anh một lá thư cáo biệt và yêu cầu ly hôn, đặt trong phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.