Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60
Chương 20:
Tụ Trắt
13/09/2024
Khu tập thể mới xây bên kia có nước máy, còn có cả nhà tắm công cộng dùng nước đun từ nồi hơi nữa. Người nhà quân nhân có thể tắm bằng phiếu tắm mà không tốn đồng nào.
Nhưng từ khu nhà cũ này qua đó thì sẽ phải đi bộ một quãng đường khá xa. Còn nếu sống trong khu tập thể mới xây thì không cần phiền phức như vậy, chỉ cần ra cửa là đến nhà tắm rồi, còn có cả một quảng trường nhỏ nữa, nơi đó sẽ tổ chức chiếu phim ngoài trời hàng tháng, rất nhộn nhịp.
Nghiêm Lỗi quay đầu lại nhìn cô một cái, hôm nay không biết anh đã bị Kiều Vi làm cho kinh ngạc bao nhiêu lần rồi.
Trước đây, vợ anh rất lạnh nhạt với anh, gần một năm qua, cô hầu như là chẳng nói được mấy lời với anh cả. Nhưng hôm nay thì khác, đây không phải là lần đầu tiên cô chủ động lên tiếng, thậm chí cô còn nhắc anh đưa thuốc lá cho tài xế nữa chứ.
Sau khi trải qua chuyện với tên kỹ thuật viên kia, tính tình của cô đã thay đổi chóng mặt, như thể trở thành một người khác vậy.
Nghiêm Lỗi thu hồi ánh mắt, đổ hết nước trong thùng thiếc vào rồi xoay người đi ra ngoài: “Đã nấu nước cho cô rồi đấy.”
Trong khu nhà mới vẫn còn đầy những tòa nhà gạch đỏ, trông rất hoành tráng, không giống khu nhà được cải tạo lại từ những ngôi nhà nông thôn cũ như chỗ bọn họ, thực sự là kém không ít.
Vợ anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện anh nhường lại danh ngạch của mình ở khu nhà mới.
Cô đã buồn anh chuyện này rồi, nếu không định tiếp tục đòi ly hôn nữa, có khi nào cô lại vì chuyện này mà giận anh tiếp không?
Những gì anh vừa nói cũng kích hoạt ký ức cụ thể của Kiều Vi về chuyện này. Nhưng đó không phải là điều cô quan tâm.
Cô nhìn Nghiêm Lỗi, anh đứng rất gần cô. Đây là người đàn ông mà sau này cô sẽ cùng chung sống. Nhưng trên thực tế, trong đầu cô có rất ít thông tin nhận thức về anh, lại còn bị che phủ đi bởi cái màn lọc lãnh đạm màu xám nữa.
Đối với cô mà nói, những thông tin mang tính chủ quan đó không hề có ý nghĩa gì cả, cô phải tự mình tìm hiểu về người đàn ông Nghiêm Lỗi này mới được.
Là nam chính cơ mà.
Nam chính không hổ danh là nam chính, nhìn anh từ khoảng cách gần như vậy mới thấy, đôi lông mày rậm này, sống mũi này, cả dáng người và cơ bắp này nữa, đều không thể chê vào đâu được.
Kiều Vi giơ tay ấn lên ngực Nghiêm Lỗi, rất cứng. Cô lại chạm vào cánh tay anh, cũng rất cứng.
Nghiêm Lỗi nhìn cô bằng ánh mắt rất quái dị, anh có chút hoài nghi rằng bởi vì cô phải chịu kích thích quá lớn, nên lúc này thần kinh có chút không bình thường.
Kiều Vi rút tay lại, cảm thán một câu: "Khỏe mạnh thật đấy."
Cô nói: "Tôi thực sự rất hâm mộ anh."
Nghiêm Lỗi nghi là cô đang giễu cợt anh. Cô vẫn luôn chê bai anh không có văn hóa, thế nên anh thực sự không thể hiểu được những gì cô vừa nói. Anh ngờ rằng cô đang dùng cách thức khiến anh nghe không hiểu mà mắng anh cũng nên.
Giống như những lá thư mà tên kỹ thuật viên kia đã viết cho cô vậy, tất cả đều là những từ ngữ khó hiểu.
Nghĩ đến đây, lửa giận của anh lại phừng lên, hừ một tiếng: “Có bệnh à.”
Nói xong rồi hùng hùng hổ hổ bỏ đi ra ngoài. Hiện nay chỉ có khu nhà mới là đã có thể sử dụng nước máy, còn khu nhà cũ này thì chưa. Trong thị trấn thậm chí còn không có cả một cái giếng bơm nước bằng tay nữa kìa, người dân trong trấn đểu phải tự đi để lấy nước. Người siêng năng hơn một chút thì sẽ đi xa hơn, đến sông lấy nước, nước sông có vị nhạt hơn và cũng ngon hơn nước ở ao. Cũng có một số người có giếng kiểu truyền thống, dùng ròng rọc để kéo nước lên.
Nhưng từ khu nhà cũ này qua đó thì sẽ phải đi bộ một quãng đường khá xa. Còn nếu sống trong khu tập thể mới xây thì không cần phiền phức như vậy, chỉ cần ra cửa là đến nhà tắm rồi, còn có cả một quảng trường nhỏ nữa, nơi đó sẽ tổ chức chiếu phim ngoài trời hàng tháng, rất nhộn nhịp.
Nghiêm Lỗi quay đầu lại nhìn cô một cái, hôm nay không biết anh đã bị Kiều Vi làm cho kinh ngạc bao nhiêu lần rồi.
Trước đây, vợ anh rất lạnh nhạt với anh, gần một năm qua, cô hầu như là chẳng nói được mấy lời với anh cả. Nhưng hôm nay thì khác, đây không phải là lần đầu tiên cô chủ động lên tiếng, thậm chí cô còn nhắc anh đưa thuốc lá cho tài xế nữa chứ.
Sau khi trải qua chuyện với tên kỹ thuật viên kia, tính tình của cô đã thay đổi chóng mặt, như thể trở thành một người khác vậy.
Nghiêm Lỗi thu hồi ánh mắt, đổ hết nước trong thùng thiếc vào rồi xoay người đi ra ngoài: “Đã nấu nước cho cô rồi đấy.”
Trong khu nhà mới vẫn còn đầy những tòa nhà gạch đỏ, trông rất hoành tráng, không giống khu nhà được cải tạo lại từ những ngôi nhà nông thôn cũ như chỗ bọn họ, thực sự là kém không ít.
Vợ anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện anh nhường lại danh ngạch của mình ở khu nhà mới.
Cô đã buồn anh chuyện này rồi, nếu không định tiếp tục đòi ly hôn nữa, có khi nào cô lại vì chuyện này mà giận anh tiếp không?
Những gì anh vừa nói cũng kích hoạt ký ức cụ thể của Kiều Vi về chuyện này. Nhưng đó không phải là điều cô quan tâm.
Cô nhìn Nghiêm Lỗi, anh đứng rất gần cô. Đây là người đàn ông mà sau này cô sẽ cùng chung sống. Nhưng trên thực tế, trong đầu cô có rất ít thông tin nhận thức về anh, lại còn bị che phủ đi bởi cái màn lọc lãnh đạm màu xám nữa.
Đối với cô mà nói, những thông tin mang tính chủ quan đó không hề có ý nghĩa gì cả, cô phải tự mình tìm hiểu về người đàn ông Nghiêm Lỗi này mới được.
Là nam chính cơ mà.
Nam chính không hổ danh là nam chính, nhìn anh từ khoảng cách gần như vậy mới thấy, đôi lông mày rậm này, sống mũi này, cả dáng người và cơ bắp này nữa, đều không thể chê vào đâu được.
Kiều Vi giơ tay ấn lên ngực Nghiêm Lỗi, rất cứng. Cô lại chạm vào cánh tay anh, cũng rất cứng.
Nghiêm Lỗi nhìn cô bằng ánh mắt rất quái dị, anh có chút hoài nghi rằng bởi vì cô phải chịu kích thích quá lớn, nên lúc này thần kinh có chút không bình thường.
Kiều Vi rút tay lại, cảm thán một câu: "Khỏe mạnh thật đấy."
Cô nói: "Tôi thực sự rất hâm mộ anh."
Nghiêm Lỗi nghi là cô đang giễu cợt anh. Cô vẫn luôn chê bai anh không có văn hóa, thế nên anh thực sự không thể hiểu được những gì cô vừa nói. Anh ngờ rằng cô đang dùng cách thức khiến anh nghe không hiểu mà mắng anh cũng nên.
Giống như những lá thư mà tên kỹ thuật viên kia đã viết cho cô vậy, tất cả đều là những từ ngữ khó hiểu.
Nghĩ đến đây, lửa giận của anh lại phừng lên, hừ một tiếng: “Có bệnh à.”
Nói xong rồi hùng hùng hổ hổ bỏ đi ra ngoài. Hiện nay chỉ có khu nhà mới là đã có thể sử dụng nước máy, còn khu nhà cũ này thì chưa. Trong thị trấn thậm chí còn không có cả một cái giếng bơm nước bằng tay nữa kìa, người dân trong trấn đểu phải tự đi để lấy nước. Người siêng năng hơn một chút thì sẽ đi xa hơn, đến sông lấy nước, nước sông có vị nhạt hơn và cũng ngon hơn nước ở ao. Cũng có một số người có giếng kiểu truyền thống, dùng ròng rọc để kéo nước lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.