Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60
Chương 26:
Tụ Trắt
13/09/2024
Cho dù không muốn phải cạnh tranh, Kiều Vi cũng không thể để người khác tước đi quyền lợi vốn đã nằm trong tay mình như vậy.
Nữ chính muốn có cuộc sống hạnh phúc cũng được thôi, nhưng không thể lấy sự hy sinh của Kiều Vi ra làm điều kiện tiên quyết được.
*
Nghiêm Lỗi gọi Nghiêm Tương ra ăn cơm.
Kiều Vi nói với anh: “Bồn tắm nặng quá, tôi nhấc không nổi.”
Nghiêm Lỗi cúi đầu, mở nắp hộp cơm: “Cô để đó đi, chút ăn xong tôi sẽ làm.”
Anh quay đầu lại nhìn cô, cau mày: “Sao cô lại mặc áo của tôi?”
Kiều Vi kéo mạnh góc áo sơmi: “Quần áo của tôi mặc không thoải mái.”
Cô đã nhìn qua quần áo trong tủ rồi, quần áo của cô hầu hết đều làm từ vải sợi hóa học, ngược lại, áo sơ mi của Nghiêm Lỗi đều được làm từ vải cotton nguyên chất.
Mặc vải sợi hóa học rất khó chịu nên cô mới lấy một chiếc áo sơ mi mỏng mùa hè của Nghiêm Lỗi để mặc.
Tay áo được xắn lên, vạt áo để xả. Vóc người anh rất cao, kích cỡ áo lại lớn, thế nên cô mặc rất rộng rãi, vừa thoáng khí lại thấm hút mồ hôi, thoải mái.
Nghiêm Lỗi nhại lại cô: “Quần áo của cô mặc không thoải mái?”
Giọng điệu đầy châm chọc, giống như là nghe rất buồn cười vậy.
Kiều Vi kinh ngạc, đang định hỏi anh có ý gì thì anh nói: "Quần áo của cô đều là vải rũ cả đấy."
Thông tin được tích lũy ở một góc nào đó trong đầu cô được kích hoạt, lúc này Kiều Vi mới đột nhiên nhận ra.
Hóa ra ở thời đại này, vải sợi hóa học được coi là thứ tốt.
Muốn mua vải bông thì cần phải có phiếu vải, hơn nữa vải bông lại trông không được lịch sự, sang trọng lắm. Ở thời đại này, mỗi người đều không có nhiều quần áo lắm, cũng chỉ có hai ba bộ để thay đổi thôi, thế nên rất dễ bị rách bị cũ.
Sợi hóa học là một loại vật liệu mới trong thời đại mới, có độ rũ tốt, không dễ nhăn, thế nên được gọi là “vải rũ”.
Muốn mua vải rũ thì không cần phiếu vải, thế nhưng giá cả thì lại đắt hơn vải bông, người bình thường cũng sẽ chùn bước.
Bởi vậy mới có câu “cả người mặc vải rũ, vừa nhìn đã biết là cán bộ cấp cao rồi”.
Kiều Vi đã hiểu giọng điệu châm chọc trong lời nói của Nghiêm Lỗi là từ đâu mà có rồi. Quần áo trong tủ của cô đa phần đều là vải rũ.
Nói cách khác, Nghiêm Lỗi thật sự hề bạc đãi nguyên chủ về mặt vật chất.
Thế nhưng nguyên chủ lại bỏ trốn cùng người khác.
Kiều Vi đau đầu. Bởi vì người bỏ chạy kỳ thật không phải là cô, nhưng bây giờ cô đã thay thế nguyên chủ, việc nguyên chủ đã làm tất nhiên sẽ tính hết cho cô rồi.
Cô bất đắc dĩ mỉm cười, đang định đi vào bếp lấy bát đũa thì Nghiêm Lỗi đột nhiên hỏi cô: “Cô có mặc quần không đó?”
Kiều Vi vén vạt áo lên: “Tôi mặc quần đùi.”
Bên trong có mặc một cái quần đùi hoa, hiện nay thì gọi là quần cộc, thường hay mặc ở nhà hàng ngày. Chỉ là Nghiêm Lỗi quá cao, áo sơ mi của anh quá dài nên đã phủ hết cả quần bên dưới. Liếc mắt nhìn qua thì chỉ thấy mỗi cặp đùi trắng nõn, khiến người ta giật hết cả mình, dễ dàng cho rằng cô quên mặc quần.
Nghiêm Lỗi cau mày: "Ăn mặc cái kiểu gì vậy, nhìn giống như là không mặc quần ấy, may mắn vừa rồi không phải Lão Triệu tới đây."
Vừa rồi lúc anh đi vào cũng hết cả hồn, may mắn thay, người đi theo anh chính là cháu gái của đoàn trưởng Triệu.
Kiều Vi tùy ý nhét một góc áo vào trong quần đùi, như vậy thì sẽ có một góc quần đùi lộ ra ngoài, để tránh bị hiểu lầm là cô không mặc quần.
"Thế này được không?"
Nữ chính muốn có cuộc sống hạnh phúc cũng được thôi, nhưng không thể lấy sự hy sinh của Kiều Vi ra làm điều kiện tiên quyết được.
*
Nghiêm Lỗi gọi Nghiêm Tương ra ăn cơm.
Kiều Vi nói với anh: “Bồn tắm nặng quá, tôi nhấc không nổi.”
Nghiêm Lỗi cúi đầu, mở nắp hộp cơm: “Cô để đó đi, chút ăn xong tôi sẽ làm.”
Anh quay đầu lại nhìn cô, cau mày: “Sao cô lại mặc áo của tôi?”
Kiều Vi kéo mạnh góc áo sơmi: “Quần áo của tôi mặc không thoải mái.”
Cô đã nhìn qua quần áo trong tủ rồi, quần áo của cô hầu hết đều làm từ vải sợi hóa học, ngược lại, áo sơ mi của Nghiêm Lỗi đều được làm từ vải cotton nguyên chất.
Mặc vải sợi hóa học rất khó chịu nên cô mới lấy một chiếc áo sơ mi mỏng mùa hè của Nghiêm Lỗi để mặc.
Tay áo được xắn lên, vạt áo để xả. Vóc người anh rất cao, kích cỡ áo lại lớn, thế nên cô mặc rất rộng rãi, vừa thoáng khí lại thấm hút mồ hôi, thoải mái.
Nghiêm Lỗi nhại lại cô: “Quần áo của cô mặc không thoải mái?”
Giọng điệu đầy châm chọc, giống như là nghe rất buồn cười vậy.
Kiều Vi kinh ngạc, đang định hỏi anh có ý gì thì anh nói: "Quần áo của cô đều là vải rũ cả đấy."
Thông tin được tích lũy ở một góc nào đó trong đầu cô được kích hoạt, lúc này Kiều Vi mới đột nhiên nhận ra.
Hóa ra ở thời đại này, vải sợi hóa học được coi là thứ tốt.
Muốn mua vải bông thì cần phải có phiếu vải, hơn nữa vải bông lại trông không được lịch sự, sang trọng lắm. Ở thời đại này, mỗi người đều không có nhiều quần áo lắm, cũng chỉ có hai ba bộ để thay đổi thôi, thế nên rất dễ bị rách bị cũ.
Sợi hóa học là một loại vật liệu mới trong thời đại mới, có độ rũ tốt, không dễ nhăn, thế nên được gọi là “vải rũ”.
Muốn mua vải rũ thì không cần phiếu vải, thế nhưng giá cả thì lại đắt hơn vải bông, người bình thường cũng sẽ chùn bước.
Bởi vậy mới có câu “cả người mặc vải rũ, vừa nhìn đã biết là cán bộ cấp cao rồi”.
Kiều Vi đã hiểu giọng điệu châm chọc trong lời nói của Nghiêm Lỗi là từ đâu mà có rồi. Quần áo trong tủ của cô đa phần đều là vải rũ.
Nói cách khác, Nghiêm Lỗi thật sự hề bạc đãi nguyên chủ về mặt vật chất.
Thế nhưng nguyên chủ lại bỏ trốn cùng người khác.
Kiều Vi đau đầu. Bởi vì người bỏ chạy kỳ thật không phải là cô, nhưng bây giờ cô đã thay thế nguyên chủ, việc nguyên chủ đã làm tất nhiên sẽ tính hết cho cô rồi.
Cô bất đắc dĩ mỉm cười, đang định đi vào bếp lấy bát đũa thì Nghiêm Lỗi đột nhiên hỏi cô: “Cô có mặc quần không đó?”
Kiều Vi vén vạt áo lên: “Tôi mặc quần đùi.”
Bên trong có mặc một cái quần đùi hoa, hiện nay thì gọi là quần cộc, thường hay mặc ở nhà hàng ngày. Chỉ là Nghiêm Lỗi quá cao, áo sơ mi của anh quá dài nên đã phủ hết cả quần bên dưới. Liếc mắt nhìn qua thì chỉ thấy mỗi cặp đùi trắng nõn, khiến người ta giật hết cả mình, dễ dàng cho rằng cô quên mặc quần.
Nghiêm Lỗi cau mày: "Ăn mặc cái kiểu gì vậy, nhìn giống như là không mặc quần ấy, may mắn vừa rồi không phải Lão Triệu tới đây."
Vừa rồi lúc anh đi vào cũng hết cả hồn, may mắn thay, người đi theo anh chính là cháu gái của đoàn trưởng Triệu.
Kiều Vi tùy ý nhét một góc áo vào trong quần đùi, như vậy thì sẽ có một góc quần đùi lộ ra ngoài, để tránh bị hiểu lầm là cô không mặc quần.
"Thế này được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.