Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60
Chương 49:
Tụ Trắt
13/09/2024
Có thể là những người đó đã mất trước khi sống được đến tuổi trung niên, hoặc cũng có thể là bọn họ cũng sống một cuộc sống tầm thường vô vị như chồng cô ta vậy. Nhà máy mà chồng cô ta làm việc cũng có vài sĩ quan chuyển nghề được phân về, tuy là làm quản lý đấy, nhưng rồi cuối cùng cũng bị đều bị mất việc như nhau cả.
Vô nghĩa, nếu là người khác thì cũng đều vô nghĩa!
Cũng chỉ có Nghiêm Lỗi mới có thể đảm bảo được cuộc sống giàu sang phú quý mà cô ta muốn thôi.
Lâm Tịch Tịch thật ra là đang hoang mang về một chuyện.
Ví dụ như cô ta là đã trở về từ những năm 90, trở về từ cái chết.
Vậy thì Kiều Vi cũng là chết rồi được sống lại ư, vậy thì Kiều Vi trở về từ khi nào?
Cô ta biết rằng Kiều Vi đã từng chết trong chuyến đi đến tỉnh thành này, chẳng lẽ là chết rồi cứ thế được trùng sinh ngay ư?
Nếu là như vậy thì sự tự tin của Lâm Tịch Tịch lại được củng cô thêm rồi.
Cô ta chính là người đến từ thập niên 90 sau này, kiến thức đã vượt xa thời đại này rồi. Cái gì mà người làm công tác văn hóa cơ chứ, Kiều Vi cùng lắm cũng chỉ là một người có trình độ phổ thông thôi, làm sao có thể so sánh với kiến thức mấy chục năm của cô ta được.
Tuy rằng ‘kiến thức mấy chục năm’ của Lâm Tịch Tịch cũng chỉ là nửa đời làm vợ của một công nhân trong một thành phố hạng ba, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện Lâm Tịch Tịch nảy sinh ra một sự tự tin mãnh liệt và cảm giác về sự ưu việt.
Điều quan trọng nhất chính là, cô ta đã nắm được nhược điểm của Kiều Vi rồi.
Cái gì mà đến thăm họ hàng ở tỉnh thành cơ chứ, vợ cũ của Nghiêm Lỗi... Rõ ràng là đã bỏ trốn cùng người khác kia mà!
*
Kiều Vi dắt tay Nghiêm Tương đi về nhà, sau đó thì vào phòng của Nghiêm Tương trước.
Cô mở tủ quần áo ra và cái rương ra lục lọi một hồi, rồi mới quay đầu hỏi Nghiêm Tương: “Con không có mấy bộ quần áo có mụn vá à?”
“Không có ạ.”
“Quần áo chưa từng bị rách bao giờ?”
“Quần áo bị rách đều mang cho người ta hết rồi.”
Kiều Vi hỏi: “Thế đã có ai từng nói con giống một tiểu thiếu gia chưa?”
Nghiêm Tương gật đầu: “Có ak.”
Kiều Vi đột nhiên căng thẳng, cuối cùng hỏi thì mới biết, thì ra chỉ là mấy đứa trẻ con thôi. Lúc bọn nhỏ cùng chơi đùa ồn ào nhí nhó thì mới gọi Nghiêm Tương là tiểu thiếu gia.
Kiều Vi lúc này mới thoát thả lỏng, suy nghĩ một lúc, mới hỏi cậu: “Quần áo của Quân Quân có mấy miếng vá. Quần áo của mấy bạn khác cũng đều bị vá lại như thế à?”
Nghiêm Tương nghĩ nghĩ rồi mới trả lời: “Có cái vá lại, có cái không vá.”
Kiều Vi hỏi: “Mấy bạn nhỏ ở khu tập thể bên kia thì sao, quần áo của các bạn ấy cũng có miếng vá hả con?”
“Ở khu tập thể thì ít lắm, nhưng trên thị trấn thì có rất nhiều.” Nghiêm Tương nói.
Câu trả lời này đã để tiết lộ một điều là tính trật tự và khả năng quan sát của Nghiêm Tương mạnh mẽ hơn mấy đứa trẻ ba, bốn tuổi bình thường khác rất nhiều. Nhưng Kiều Vi không có kinh nghiệm nuôi con, thế nên cô không hề phát hiện ra.
Cô còn tưởng rằng trẻ con thì đứa nào cũng đều thông minh như vậy cả.
Kiều Vi cảm thấy bản thân có hơi thần hồn nát thần tính rồi.
*Thần hồn nát thần tính: Tự mình nghĩ ngợi huyễn hoặc gây sợ hãi, hoảng hốt; người yếu bóng vía, hay sợ hãi vu vơ.
Vô nghĩa, nếu là người khác thì cũng đều vô nghĩa!
Cũng chỉ có Nghiêm Lỗi mới có thể đảm bảo được cuộc sống giàu sang phú quý mà cô ta muốn thôi.
Lâm Tịch Tịch thật ra là đang hoang mang về một chuyện.
Ví dụ như cô ta là đã trở về từ những năm 90, trở về từ cái chết.
Vậy thì Kiều Vi cũng là chết rồi được sống lại ư, vậy thì Kiều Vi trở về từ khi nào?
Cô ta biết rằng Kiều Vi đã từng chết trong chuyến đi đến tỉnh thành này, chẳng lẽ là chết rồi cứ thế được trùng sinh ngay ư?
Nếu là như vậy thì sự tự tin của Lâm Tịch Tịch lại được củng cô thêm rồi.
Cô ta chính là người đến từ thập niên 90 sau này, kiến thức đã vượt xa thời đại này rồi. Cái gì mà người làm công tác văn hóa cơ chứ, Kiều Vi cùng lắm cũng chỉ là một người có trình độ phổ thông thôi, làm sao có thể so sánh với kiến thức mấy chục năm của cô ta được.
Tuy rằng ‘kiến thức mấy chục năm’ của Lâm Tịch Tịch cũng chỉ là nửa đời làm vợ của một công nhân trong một thành phố hạng ba, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện Lâm Tịch Tịch nảy sinh ra một sự tự tin mãnh liệt và cảm giác về sự ưu việt.
Điều quan trọng nhất chính là, cô ta đã nắm được nhược điểm của Kiều Vi rồi.
Cái gì mà đến thăm họ hàng ở tỉnh thành cơ chứ, vợ cũ của Nghiêm Lỗi... Rõ ràng là đã bỏ trốn cùng người khác kia mà!
*
Kiều Vi dắt tay Nghiêm Tương đi về nhà, sau đó thì vào phòng của Nghiêm Tương trước.
Cô mở tủ quần áo ra và cái rương ra lục lọi một hồi, rồi mới quay đầu hỏi Nghiêm Tương: “Con không có mấy bộ quần áo có mụn vá à?”
“Không có ạ.”
“Quần áo chưa từng bị rách bao giờ?”
“Quần áo bị rách đều mang cho người ta hết rồi.”
Kiều Vi hỏi: “Thế đã có ai từng nói con giống một tiểu thiếu gia chưa?”
Nghiêm Tương gật đầu: “Có ak.”
Kiều Vi đột nhiên căng thẳng, cuối cùng hỏi thì mới biết, thì ra chỉ là mấy đứa trẻ con thôi. Lúc bọn nhỏ cùng chơi đùa ồn ào nhí nhó thì mới gọi Nghiêm Tương là tiểu thiếu gia.
Kiều Vi lúc này mới thoát thả lỏng, suy nghĩ một lúc, mới hỏi cậu: “Quần áo của Quân Quân có mấy miếng vá. Quần áo của mấy bạn khác cũng đều bị vá lại như thế à?”
Nghiêm Tương nghĩ nghĩ rồi mới trả lời: “Có cái vá lại, có cái không vá.”
Kiều Vi hỏi: “Mấy bạn nhỏ ở khu tập thể bên kia thì sao, quần áo của các bạn ấy cũng có miếng vá hả con?”
“Ở khu tập thể thì ít lắm, nhưng trên thị trấn thì có rất nhiều.” Nghiêm Tương nói.
Câu trả lời này đã để tiết lộ một điều là tính trật tự và khả năng quan sát của Nghiêm Tương mạnh mẽ hơn mấy đứa trẻ ba, bốn tuổi bình thường khác rất nhiều. Nhưng Kiều Vi không có kinh nghiệm nuôi con, thế nên cô không hề phát hiện ra.
Cô còn tưởng rằng trẻ con thì đứa nào cũng đều thông minh như vậy cả.
Kiều Vi cảm thấy bản thân có hơi thần hồn nát thần tính rồi.
*Thần hồn nát thần tính: Tự mình nghĩ ngợi huyễn hoặc gây sợ hãi, hoảng hốt; người yếu bóng vía, hay sợ hãi vu vơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.