Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70
Chương 108
Dạ Bất Tư Ngữ
18/05/2022
Thẩm
Nhạc Hương nghe vậy gật gật đầu, nó nhìn thoáng qua Đại Bảo Tiểu Bảo một cái, liền xoay người dẫn theo Thẩm Gia Hảo chạy về hướng nhà Đại Tráng.
Từ sau khi Dương Đại Nguyệt tiếp nhận tiệm ăn của Lý Khanh Khanh, một nhà Đại Tráng liền sống càng ngày càng tốt hơn. Cả nhà bọn họ năm ngoái đã dọn tới huyện thành, đại đa số thời gian bọn họ đều ở huyện thành, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới trở lại quê quán.
Khi hai chị em Thẩm Nhạc Hương chạy đến nhà Đại Tráng, thì Đại Tráng đang dẫn mấy đứa em trai định đi lên trên núi một chuyến, vừa vặn đụng phải hai chị em Thẩm Nhạc Hương đang chạy vào.
Đại Tráng vốn dĩ lớn hơn Thẩm Nhạc Hương nhiều, hiện giờ hắn đã là thanh niên to khoẻ thân dài vai rộng. Lúc trước Thẩm Nhạc Hương từng nghe Lý Khanh Khanh nói, Đại Tráng cuối năm nay liền phải bắt đầu tìm đối tượng rồi.
Thẩm Gia Hảo cười cười đi chào hỏi bọn họ, mấy năm nay tính cách Thẩm Gia Hảo đã cởi mở hơn rất nhiều, dần dần càng giống một đứa bé trai hơn rồi.
Đại Tráng nhìn hai chị em nói: "Đi, đi với mấy anh lên núi đi, anh dẫn hai đứa đi bẫy gà rừng."
Đại Tráng nói xong, liền dẫn một đám con nít phía sau đi về hướng chân núi cách đó không xa.
Bên kia, Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân đơn giản dọn dẹp trong nhà một chút xong, liền cùng nhau đi qua nhà Trương Đại Nương.
Vốn dĩ trước khi trở về, Lý Khanh Khanh còn bận tâm suy nghĩ tìm không ít từ, nghĩ xem phải khuyên như thế nào để Trương Đại Nương đồng ý theo bọn họ rời đi?
Kết quả làm Lý Khanh Khanh thập phần ngoài ý muốn, khi cô cùng Thẩm Mộ Quân tới nhà Trương Đại Nương, hai người nói ra ý định xong, còn chưa kịp khuyên bảo như thế nào, Trương Đại Nương liền gật đầu đồng ý theo bọn họ đi.
Trong lòng Lý Khanh Khanh nhịn không được vui sướng một trận, cô vốn còn lo lắng bà quá cố chấp, không muốn rời khỏi cái nơi đã sinh sống hơn nửa đời người.
Thế là ngay ngày hôm đó, Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân liền giúp Trương Đại Nương đơn giản thu thập hành lý, liền dẫn Trương Đại Nương đi nhà bọn họ luôn.
Lần này bọn họ trở về đây, mục đích chủ yếu chính là đón Trương Đại Nương đến thành phố H sống cùng bọn họ. Hiện giờ giải quyết một chuyện đại sự, Lý Khanh Khanh liền bảo Thẩm Mộ Quân mang theo quà cáp trở về nhà cũ Thẩm gia một chuyến.
Khi Thẩm Mộ Quân đến nhà cũ Thẩm gia, Thẩm Hiệu Quân cùng Lưu Tình Hoa đều không có ở nhà, chỉ có Thẩm Hạ Quân vừa trở về đang ngồi nói chuyện với hai ông bà.
Thẩm Mộ Quân nhìn cha nương càng thêm già nua, liền hỏi ý hai người, hỏi xem bọn họ có đồng ý theo hắn đến thành phố H sinh hoạt hay không ?
Thẩm Hạ Quân nghe vậy, cũng nhìn hai ông bà nói: "Cha, nương, nếu hai người sống ở đây mà vất vả như vậy, chi bằng theo anh cả đi, hay là theo con cũng được. Hiện giờ con cùng anh cả đều kiếm được một chút tiền, hai người không cần lo lắng sẽ mang lại gánh nặng cho chúng con."
Hai ông bà Thẩm gia nghe vậy liền cảm động, bọn họ tự biết mình thua thiệt cả nhà con cả, nhưng hiện giờ con cả lại có cái ý nghĩ muốn nuôi bọn họ, bọn họ cũng coi như không còn gì tiếc nuối.
Cuối cùng, bọn họ cũng không đồng ý cùng Thẩm Mộ Quân đi, càng không đồng ý đi cùng Thẩm Hạ Quân.
Bọn họ không giống như Trương Đại Nương, Trương Đại Nương chỉ có một con trai một con gái, con trai thì đã hy sinh vì nước, đứa con gái duy nhất cũng đã có gia đình của riêng mình.
Trương Đại Nương chỉ có thể đi theo Thẩm Mộ Quân, bằng không về sau nếu không đi được nữa, sẽ không có ai quan tâm bà chết sống thế nào.
Mà bọn họ thì không giống vậy, bọn họ có đến ba đứa con trai, còn có một đứa con gái vừa thi đậu đại học.
Lúc trước khi phân gia, bọn họ đã nói trước là nhà con út nuôi bọn họ, sẽ không thể dễ dàng thay đổi chủ ý.
Bởi vì làm như vậy, đối với con cả, con thứ đều không công bằng, bọn họ không thể tiếp tục bất công nữa, bằng không về sau đã chết cũng không an tâm.
Thẩm Mộ Quân thấy hai vị ông bà đã quyết, cũng không tiếp tục khuyên bọn họ, mà chỉ dặn dò Thẩm Hạ Quân thường xuyên về nhà thăm bọn họ một chút.
Hôn lễ của Lưu Hạ Chí là ở hai ngày sau, năm nay Lưu Hạ Chí đã hai mươi mấy. Ở nông thôn bọn họ, đại đa số mấy cô gái tầm tuổi đó, con cái đều đi mua nước tương được rồi.
Lý Khanh Khanh không phải người thích xem náo nhiệt, sau khi cô cùng Thẩm Mộ Quân tặng lễ xong, liền đứng xa xa chụp ảnh cho Lưu Hạ Chí cùng tân lang.
Chồng Lưu Hạ Chí là người trong thị trấn, là một sinh viên tính cách có hơi rụt rè.
Lúc trước Lý Khanh Khanh từng nghe Lưu Hạ Chí nói qua trong thư, hoàn cảnh tương ngộ của hai người bọn họ cũng rất hài hước, sau này hai người mới dần dần nảy sinh tình cảm với đối phương.
Lý Khanh Khanh giơ camera chụp ảnh không ngừng, cô chụp chụp mấy bức, liền thấy một hình bóng quen thuộc.
Người đó là Đồng Phàm Phàm, cô ta hiện tại thay đổi rất lớn, Lý Khanh Khanh cơ hồ sắp không nhận ra.
Vốn dĩ Lý Khanh Khanh cho rằng Đồng Phàm Phàm sẽ giống như trong tiểu thuyết, cùng Thẩm Tu Dương ở bên nhau. Kết quả làm mọi người ngoài ý muốn chính là, Đồng Phàm Phàm cuối cùng lại gả cho thanh niên trí thức lớn tuổi bị tật chân kia.
Chính là người đã cùng với Đồng Phàm Phàm, Đổng Hiểu Na trở thành giáo viên trường tiểu học thôn Hoà Sơn.
Sau khi thời đại mở cửa, hai người bọn họ cũng không rời khỏi thôn Hòa Sơn, mà vẫn tiếp tục ở lại thôn Hòa Sơn làm giáo viên tiểu học.
Đồng Phàm Phàm mấy năm nay già đi không ít, bất quá tinh thần lại có vẻ không tồi. Lý Khanh Khanh có thể nhìn ra được, Đồng Phàm Phàm là thiệt tình thích cái công việc giáo viên này, bởi vì ánh mắt cô ta nhìn bọn trẻ trong thôn đều thập phần ôn nhu thân thiện.
Còn Thẩm Tu Dương thì sao ?
Lúc trước cô từng nghe Thẩm Mộ Quân kể, Thẩm Tu Dương hiện giờ đã chạy đến làm lính dưới trướng Tôn Diệu Thành. Hiện giờ hắn tung hoành hô mưa gọi gió dưới tay Tôn Diệu Thành, còn cùng một vô gái tên là Hà Phượng là đối tượng. Đối phương năm nay mới hai mươi tuổi, là một nữ quân y thực tập vô cùng trẻ trung năng động.
Lúc trước Lý Khanh Khanh còn trêu vài câu với Thẩm Mộ Quân, cô nói Thẩm Tu Dương dù sao cũng là người sắp lên hàng băm rồi, vậy mà không biết xấu hổ nhìn chằm chằm con gái nhỏ nhà người ta ? Sau đó chính vì những lời này của cô, lại làm tổn thương tới trái tim chàng trai lớn tuổi Thẩm Mộ Quân.
Tuổi Lý Khanh Khanh cũng tương đương với Thẩm Tu Dương, mà Thẩm Mộ Quân lại lớn hơn cô gần 9 tuổi.
Tuy hai người là dị năng giả, nhiều năm như vậy thoạt nhìn cũng không già đi bao nhiêu, nhưng cái chuyện lớn tuổi vẫn luôn là cây kim trong lòng Thẩm Mộ Quân.
Cuối cùng vẫn là Lý Khanh Khanh ôm eo chàng trai cao tuổi nhà mình, nhỏ giọng dỗ dành suốt nửa ngày, tâm tình Thẩm Mộ Quân mới tốt hơn một chút.
Từ sau cái lần đó, Lý Khanh Khanh cũng không dám đề cập đến cái chuyện già già trẻ trẻ nữa, sợ người nào đó với tâm hồn yếu ớt lại khổ sở trong lòng.
Sau khi Lý Khanh Khanh tham gia xong hôn lễ của Lưu Hạ Chí, liền định dọn dẹp một chút rồi rời khỏi thôn Hòa Sơn.
Hiện giờ hai người đã làm một cái nhà máy nuôi trồng thuỷ sản, chỗ này mới vừa đi vào hoạt động không lâu, đúng là lúc không thể không trông coi, nên hai người không tiện rời đi lâu.
Liền khi Thẩm Mộ Quân muốn mang theo người một nhà rời đi, Lưu Tình Hoa đột nhiên ôm con đi tới trước cửa nhà bọn.
Lý Khanh Khanh đứng ở cổng lớn nhìn Lưu Tình Hoa, biểu tình vốn dĩ hùng hùng hổ hổ của Lưu Tình Hoa tức khắc cứng đờ một chút.
Mấy năm nay tuy Lưu Tình Hoa càng lúc càng hống hách, nhưng trong xương cốt cô ta vẫn sợ hãi Lý Khanh Khanh. Rốt cuộc năm đó cô ta cũng ăn không ít khổ trong tay Lý Khanh Khanh còn gì.
Lý Khanh Khanh buồn cười nhìn Lưu Tình Hoa, ánh mắt xẹt qua thằng bé trai trong lòng ngực cô ta, sau đó ngữ khí mang trào phúng hỏi: "Ô, sao vậy? Lưu Tình Hoa cô đây là đột nhiên nhớ tới coi còn thiếu tôi mấy cái dập đầu vang dội, cho nên cố ý chạy tới dập đầu cho tôi sao ?"
Bởi vì Trương Đại Nương sẽ đi theo một nhà Thẩm Mộ Quân rời đi, nên hôm nay trong thôn có không ít người lớn tuổi đều tới. Trong số bọn họ rất nhiều người có quan hệ không tồi với Trương Đại Nương, hiện giờ thấy chị em mình sắp đi theo cả nhà Thẩm Mộ Quân hưởng phúc, trong lòng mọi người nhịn không được vừa hâm mộ lại vui vẻ giùm bà.
Về chuyện năm đó Lưu Tình Hoa vu hãm Tống Thanh Mân, còn thiếu Lý Khanh Khanh mấy cái dập đầu vang dội, rất nhiều người vẫn nhớ rõ rõ ràng. Hiện giờ đột nhiên nghe được Lý Khanh Khanh nhắc tới chuyện này, chung quanh tức khắc vang lên một trận nghẹn cười.
Lưu Tình Hoa tức giận quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, bởi vì chung quanh đại đa số đều là trưởng bối lớn tuổi, cho dù trong lòng cô ta không thoải mái cũng không thể nói cái gì.
Lưu Tình Hoa nhịn không được nhéo đứa con trai trong lòng ngực một chút, thằng bé liền tức khắc há mồm khóc lớn lên.
Tiếng trẻ con đột nhiên khóc lên làm tiếng cười chung quanh liền ngưng lại.
Lưu Tình Hoa: "Chị dâu cả, chị xem chị nói cái gì vậy ? Doạ con trai tôi khóc lên rồi này."
Lý Khanh Khanh muốn trợn trắng mắt, cô thở dài một hơi nói: "Lưu Tình Hoa, ai là chị dâu cô chứ ? Tôi cũng không có gan nhận thân thích với cô đâu. Cô giỏi nhất là hất nước bẩn lên người chị dâu mà, tôi cũng không dám làm chị dâu cô."
Lưu Tình Hoa nhíu mày nói: "Chị hiện tại có bản lĩnh rồi, liền không nhận mấy người thân dưới quê như chúng tôi nữa. Mấy năm nay chị trở về, có lần nào đi qua thăm cha nương không ? Phỏng chừng ngay cả cháu trai chị, chị còn không biết mặt đúng không ?"
Lý Khanh Khanh tức khắc lạnh mặt xuống, đã thật lâu không có ai dám chọc cô như vậy.
Lý Khanh Khanh cười lạnh nói: "Nếu cô muốn lôi chuyện cũ ra nói, vậy chúng ta nên tính toán từ đầu luôn đi. Trước hết, trả nợ cũ đã, cô thiếu tôi cái gì, thì trả lại cho tôi!"
Lý Khanh Khanh nói, nhấc chân liền đá vào đầu gối Lưu Tình Hoa, Lưu Tình Hoa ăn đau liền quỳ xuống, thiếu chút nữa vuột tay ném con trai trong lòng ngực xuống.
Lý Khanh Khanh đỡ lấy thằng bé một phen, xoay người giao nó cho một đại nương đứng bên cạnh.
Trong nháy mắt Lưu Tình Hoa quỳ xuống, tức khắc cô ta liền tức giận đến cả khuôn mặt đều đỏ, nhưng khi cô ta vừa định đứng dậy, đã bị Lý Khanh Khanh đè lại bả vai một phen.
Lý Khanh Khanh cất giọng nghiêm khắc nói: "Đã đánh cuộc thì phải chấp nhận thua, nếu cô thiếu tôi, phải trả lại cho tôi chứ."
Lý Khanh Khanh nói như vậy, liền ấn bả vai Lưu Tình Hoa xuống, dập đầu một cái trước mặt mình.
Trong nháy mắt đầu chấm đất, Lưu Tình Hoa tức khắc tức giận đến khóc rống lên. Cô ta vốn là muốn tới tìm Lý Khanh Khanh, bảo Lý Khanh Khanh giao cái tiệm ăn kia lại cho cô ta. Kết quả đồ còn chưa đến tay, đã bị Lý Khanh Khanh ấn dập đầu, xấu hổ như vậy trước mặt mọi người.
Lưu Tình Hoa thật tức giận muốn điên rồi, có trong nháy mắt cô ta thật muốn giơ tay bóp chết Lý Khanh Khanh.
Nhưng mà cô ta vừa mới nâng tay lên, còn chưa chạm được đến góc áo Lý Khanh Khanh, thì Lý Khanh Khanh lại ấn cô ta bò xuống trên mặt đất một lần nữa.
Lưu Tình Hoa tức khắc khóc đến càng dữ dội, cả người cô ta nằm bò trên mặt đất, bắt đầu la lối khóc lóc, hoàn toàn không còn vẻ vênh váo tự đắc như trước nữa.
Người chung quanh thấy bộ dáng cô ta chật vật như vậy, không những không có ai tội nghiệp cô ta, ngược lại đều nhịn không được phì cười.
Khi Thẩm Lệ Nghiên trở về, liền nghe được người trong thôn nói, Lưu Tình Hoa đang náo loạn trước cửa nhà anh cả cô ta.
Mấy năm nay Thẩm Lệ Nghiên học thông minh, cô ta phát hiện chỉ cần mình không đi nhằm vào Lý Khanh Khanh, thì cuộc sống của mình cũng không đến nỗi nào.
Tuy Thẩm Lệ Nghiên cũng từng oán hận, cũng từng không cam lòng, nhưng mà mặc kệ cô ta oán hận như thế nào, không cam lòng bao nhiêu, cũng không thể thay đổi sự thật là Thẩm Mộ Quân mê muội vì Lý Khanh Khanh.
Từ trước đến nay cô ta là một người vô cùng ích kỷ, nếu không có biện pháp lấy được chỗ tốt nào từ Thẩm Mộ Quân, vậy cô ta liền không bao giờ xuất hiện trước mặt Thẩm Mộ Quân làm gì.
Có người hỏi cô ta xem có muốn qua đi xem náo nhiệt hay không, Thẩm Lệ Nghiên nghe vậy lắc lắc đầu. Cô ta không thích Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh cũng không thích cô ta, cô ta mới không cần chạy tới chọc người ngại đâu. Cũng chỉ có thứ ngu xuẩn như Lưu Tình Hoa vậy, mới có thể ngông cuồng chạy tới cho người bắt nạt.
Lý Khanh Khanh buồn cười nhìn Lưu Tình Hoa đang la lối khóc lóc om sòm trên mặt đất, cô phát hiện cái người này á, nhân duyên không phải kém bình thường đâu. Cô ta lăn lộn trên mặt đất khóc như vậy đã nửa ngày, cũng không thấy có người giúp cô ta đi báo cho Thẩm Hiệu Quân. Sau đó, vẫn là Lưu Tình Hoa tự mình khóc tự mình mệt, liền ôm con trai mình, xám xịt chạy đi.
Lý Khanh Khanh ngồi trên xe một lúc, còn chờ Lưu Tình Hoa mang viện binh đến, sau đó tiếp tục dạy cho Lưu Tình Hoa thêm một trận.
Kết quả chờ đến khi Thẩm Mộ Quân lái xe đi rồi, Lý Khanh Khanh cũng không chờ được bóng dáng Thẩm Hiệu Quân cùng Lưu Tình Hoa, thế nhưng lại tình cờ gặp một người phụ nữ hồi lâu không thấy.
Thẩm Mộ Quân ngừng xe lại bên cạnh đối phương, Lý Khanh Khanh lúc này mới không dám xác định kêu một tiếng.
"Tống Thanh Mân?"
Tống Thanh Mân từ rất xa liền thấy xe của Thẩm Mộ Quân, cô ta vốn còn tưởng rằng mình hoa mắt nhận sai người, khi nghe được Lý Khanh Khanh gọi tên mình, Tống Thanh Mân lúc này mới lẹ làng phấn khởi bước lại đây.
Tống Thanh Mân duỗi tay vỗ vỗ trần ô tô, cười nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Ai da, không tồi nha! Lúc trước đã nghe nói cô làm ăn cũng được lắm, nhưng không thể tưởng được ngay cả cái ô tô này cũng có luôn ?"
Lý Khanh Khanh thấy cô ta mặc trang phục khá xa xỉ tiểu, trên mặt còn có một lớp trang điểm nhẹ, thoạt nhìn có lẽ cuộc sống cũng không tồi.
Lý Khanh Khanh: "Đã lâu không gặp, cô thay đổi thật nhiều, đẹp hơn trước kia."
Tống Thanh Mân nghe vậy lập tức vui đến nở hoa, cô ta xác thật đã đẹp hơn trước kia rất nhiều. Trước kia cô một lòng đổ vào Thẩm Hạ Quân, mỗi ngày vì hai đứa nhỏ sứt đầu mẻ trán, cả người thoạt nhìn vừa già lại quê mùa khó coi.
Tuy rằng sau này cô ta lại sinh một đứa con gái, nhưng chồng cô ta có bản lĩnh, hắn mời một bảo mẫu đến chăm sóc cho con gái bảo bối của mình, Tống Thanh Mân mỗi ngày ngoại trừ trang điểm chính là chơi mạt chược, cho nên cả người thoạt nhìn xinh đẹp hơn so với trước kia nhiều.
Trương Đại Nương đưa đầu nhìn thoáng qua hướng bên ngoài, nhịn không được hỏi: "Sao đột nhiên lại trở lại?"
Tống Thanh Mân nghe vậy, nụ cười trên mặt thu liễm lại vài phần.
"Tôi trở về nhìn xem hai đứa nhỏ kia, lúc trước tôi cũng gặp bọn nó ở huyện thành vài lần, nhưng mà bọn họ tựa hồ đều không nhớ tôi ......"
Trương Đại Nương nhìn Tống Thanh Mân liếc mắt một cái, nhịn không được thở dài một hơi, bà an ủi Tống Thanh Mân nói: "Lúc cô đi bọn nó còn nhỏ, không nhớ rõ cũng không có gì kỳ lạ."
Tống Thanh Mân gật gật đầu, thật ra cô ta không phải cảm thấy đặc biệt đau lòng gì, chính là muốn trở về nhìn nhìn bọn nó vậy thôi.
Lý Khanh Khanh lại nói thêm hai câu, rồi liền phất phất tay từ biệt Tống Thanh Mân.
Lần từ biệt này, sợ là về sau càng khó gặp. Chỉ hy vọng cuộc sống của mọi người, ai cũng đều sẽ thật tốt.
Thẩm Mộ Quân mang theo cả nhà về tới thành phố H, nhà bọn họ nơi đây là cái tứ hợp viện kiểu cũ, nhưng đồ đạc bên trong đều đã được hiện đại hoá hết rồi.
Ngay từ đầu Trương Đại Nương còn chưa ở quen, cũng may Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đều là những đứa trẻ kiên nhẫn, sau khi hai đứa nhỏ không chê phiền lụy giải thích mấy lần, Trương Đại Nương cũng dần dần phát giác được mấy thứ đồ hiện đại này cũng khá tốt.
Tỷ như bồn cầu tự hoại, sử dụng vô cùng sạch sẽ, WC cũng không có mùi lạ.
Tỷ như truyền hình, mỗi ngày có phim truyền hình có thể xem, nếu rảnh rỗi bà còn có thể xem hí khúc.
Tỷ như điện thoại, nếu Trương Đại Nương nhớ mấy người quen dưới quê, liền có thể gọi điện thoại tán gẫu với mấy bà bạn cũ.
Kỳ nghỉ hè này mau qua đi, Lý Khanh Khanh nhận được điện thoại của Dương Đại Nguyệt, mới biết lần đó sau khi bọn họ rời đi, Lưu Tình Hoa liền về nhà cũ Thẩm gia đại náo một trận.
Nhưng vì Thẩm Lệ Nghiên cùng Thẩm Hạ Quân đều ở đó, Lưu Tình Hoa không chỉ không chiếm được một chút chỗ tốt, sau đó còn bị Tống Thanh Mân tình cờ đi qua đánh cho một trận.
Tống Thanh Mân vô cùng hận Lưu Tình Hoa, cô ta không chỉ có hung hăng đánh Lưu Tình Hoa, mà sau đó còn bảo chồng hiện tại của mình làm khó làm dễ Thẩm Hiệu Quân khắp nơi, làm hại Thẩm Hiệu Quân làm cái gì cũng không hài lòng, hắn về đến nhà rồi lại thấy Lưu Tình Hoa không bớt lo, cuối cùng Thẩm Hiệu Quân cũng ra tay đánh bà vợ đanh đá của mình một trận.
Từ sau đó, Lưu Tình Hoa rốt cuộc an tâm, cô ta cũng không dám làm ầm ĩ khắp nơi nữa.
Khi Lý Khanh Khanh nghe đến đây, trong lòng nhịn không được thổn thức không thôi.
Cùng ngày này, Lý Khanh Khanh nhận được thư của Đổng Hiểu Na gửi cho mình từ thành phố Y.
Đổng Hiểu Na muốn tới thành phố H chơi mấy ngày, đến lúc đó muốn Lý Khanh Khanh làm chủ dẫn cô ta đi chơi.
Lý Khanh Khanh cầm lấy bút máy trên bàn, đang muốn hồi âm cho Đổng Hiểu Na, thì Thẩm Mộ Quân đi bàn việc làm ăn từ bên ngoài đã trở lại.
Thẩm Gia Hảo kêu lớn: "Mẹ, ba đã trở lại, ba uống say rồi, mẹ mau ra đây nhìn xem đi này !"
Từ sau khi đến huyện thành đi học, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo muốn học tiếng phổ thông, liền bắt đầu đổi giọng gọi Lý Khanh Khanh là mẹ, Thẩm Mộ Quân là ba.
Ngay từ đầu cả nhà đều chưa quen, mỗi lần hai đứa nhỏ kêu mẹ, Lý Khanh Khanh đều phải mất nửa ngày mới phản ứng lại.
Lý Khanh Khanh vội buông bút máy trong tay xuống, liền chạy vội ra hướng bên ngoài thư phòng. Nhưng chân Lý Khanh Khanh mới vừa bước ra khỏi thư phòng, thì thân ảnh cao lớn của Thẩm Mộ Quân liền xuất hiện ở trước mắt.
Thẩm Gia Hảo thấy Lý Khanh Khanh ra tới, vội cười nói: "Mẹ, giao ba cho mẹ á nha."
Nó nói xong câu đó, liền cười hề hề chạy đi.
Lý Khanh Khanh có chút không rõ nó cười cái gì, cô vừa định quay đầu gọi thằng nhãi Thẩm Gia Hảo kia lại, cả người đã bị Thẩm Mộ Quân bế ngang lên.
Lý Khanh Khanh vừa kinh hô một tiếng, thì hơi thở nóng bỏng của Thẩm Mộ Quân liền ập vào trên cổ cô.
Lý Khanh Khanh tức khắc tức giận đến không được, cô dùng cánh tay cản trước ngực Thẩm Mộ Quân, tức giận nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Mỗi lần uống xong rượu liền nổi điên, hiện tại con nó không chừng học hư theo anh luôn rồi."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy cười khẽ một tiếng, vừa bế Lý Khanh Khanh vào phòng ngủ cách vách, vừa cười nói với Lý Khanh Khanh: "Đã là vợ chồng lâu năm rồi, còn xấu hổ cái gì mà xấu hổ? Để anh hôn cục cưng của anh một cái nào."
Lý Khanh Khanh nghe được hắn xưng hô như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được bắt đầu phiếm hồng.
"Đừng có phá, em còn đang định hồi âm cho Hiểu Na đây này."
"Chờ anh hôn đủ rồi, lại nói."
- XONG TOÀN VĂN -
Từ sau khi Dương Đại Nguyệt tiếp nhận tiệm ăn của Lý Khanh Khanh, một nhà Đại Tráng liền sống càng ngày càng tốt hơn. Cả nhà bọn họ năm ngoái đã dọn tới huyện thành, đại đa số thời gian bọn họ đều ở huyện thành, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới trở lại quê quán.
Khi hai chị em Thẩm Nhạc Hương chạy đến nhà Đại Tráng, thì Đại Tráng đang dẫn mấy đứa em trai định đi lên trên núi một chuyến, vừa vặn đụng phải hai chị em Thẩm Nhạc Hương đang chạy vào.
Đại Tráng vốn dĩ lớn hơn Thẩm Nhạc Hương nhiều, hiện giờ hắn đã là thanh niên to khoẻ thân dài vai rộng. Lúc trước Thẩm Nhạc Hương từng nghe Lý Khanh Khanh nói, Đại Tráng cuối năm nay liền phải bắt đầu tìm đối tượng rồi.
Thẩm Gia Hảo cười cười đi chào hỏi bọn họ, mấy năm nay tính cách Thẩm Gia Hảo đã cởi mở hơn rất nhiều, dần dần càng giống một đứa bé trai hơn rồi.
Đại Tráng nhìn hai chị em nói: "Đi, đi với mấy anh lên núi đi, anh dẫn hai đứa đi bẫy gà rừng."
Đại Tráng nói xong, liền dẫn một đám con nít phía sau đi về hướng chân núi cách đó không xa.
Bên kia, Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân đơn giản dọn dẹp trong nhà một chút xong, liền cùng nhau đi qua nhà Trương Đại Nương.
Vốn dĩ trước khi trở về, Lý Khanh Khanh còn bận tâm suy nghĩ tìm không ít từ, nghĩ xem phải khuyên như thế nào để Trương Đại Nương đồng ý theo bọn họ rời đi?
Kết quả làm Lý Khanh Khanh thập phần ngoài ý muốn, khi cô cùng Thẩm Mộ Quân tới nhà Trương Đại Nương, hai người nói ra ý định xong, còn chưa kịp khuyên bảo như thế nào, Trương Đại Nương liền gật đầu đồng ý theo bọn họ đi.
Trong lòng Lý Khanh Khanh nhịn không được vui sướng một trận, cô vốn còn lo lắng bà quá cố chấp, không muốn rời khỏi cái nơi đã sinh sống hơn nửa đời người.
Thế là ngay ngày hôm đó, Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân liền giúp Trương Đại Nương đơn giản thu thập hành lý, liền dẫn Trương Đại Nương đi nhà bọn họ luôn.
Lần này bọn họ trở về đây, mục đích chủ yếu chính là đón Trương Đại Nương đến thành phố H sống cùng bọn họ. Hiện giờ giải quyết một chuyện đại sự, Lý Khanh Khanh liền bảo Thẩm Mộ Quân mang theo quà cáp trở về nhà cũ Thẩm gia một chuyến.
Khi Thẩm Mộ Quân đến nhà cũ Thẩm gia, Thẩm Hiệu Quân cùng Lưu Tình Hoa đều không có ở nhà, chỉ có Thẩm Hạ Quân vừa trở về đang ngồi nói chuyện với hai ông bà.
Thẩm Mộ Quân nhìn cha nương càng thêm già nua, liền hỏi ý hai người, hỏi xem bọn họ có đồng ý theo hắn đến thành phố H sinh hoạt hay không ?
Thẩm Hạ Quân nghe vậy, cũng nhìn hai ông bà nói: "Cha, nương, nếu hai người sống ở đây mà vất vả như vậy, chi bằng theo anh cả đi, hay là theo con cũng được. Hiện giờ con cùng anh cả đều kiếm được một chút tiền, hai người không cần lo lắng sẽ mang lại gánh nặng cho chúng con."
Hai ông bà Thẩm gia nghe vậy liền cảm động, bọn họ tự biết mình thua thiệt cả nhà con cả, nhưng hiện giờ con cả lại có cái ý nghĩ muốn nuôi bọn họ, bọn họ cũng coi như không còn gì tiếc nuối.
Cuối cùng, bọn họ cũng không đồng ý cùng Thẩm Mộ Quân đi, càng không đồng ý đi cùng Thẩm Hạ Quân.
Bọn họ không giống như Trương Đại Nương, Trương Đại Nương chỉ có một con trai một con gái, con trai thì đã hy sinh vì nước, đứa con gái duy nhất cũng đã có gia đình của riêng mình.
Trương Đại Nương chỉ có thể đi theo Thẩm Mộ Quân, bằng không về sau nếu không đi được nữa, sẽ không có ai quan tâm bà chết sống thế nào.
Mà bọn họ thì không giống vậy, bọn họ có đến ba đứa con trai, còn có một đứa con gái vừa thi đậu đại học.
Lúc trước khi phân gia, bọn họ đã nói trước là nhà con út nuôi bọn họ, sẽ không thể dễ dàng thay đổi chủ ý.
Bởi vì làm như vậy, đối với con cả, con thứ đều không công bằng, bọn họ không thể tiếp tục bất công nữa, bằng không về sau đã chết cũng không an tâm.
Thẩm Mộ Quân thấy hai vị ông bà đã quyết, cũng không tiếp tục khuyên bọn họ, mà chỉ dặn dò Thẩm Hạ Quân thường xuyên về nhà thăm bọn họ một chút.
Hôn lễ của Lưu Hạ Chí là ở hai ngày sau, năm nay Lưu Hạ Chí đã hai mươi mấy. Ở nông thôn bọn họ, đại đa số mấy cô gái tầm tuổi đó, con cái đều đi mua nước tương được rồi.
Lý Khanh Khanh không phải người thích xem náo nhiệt, sau khi cô cùng Thẩm Mộ Quân tặng lễ xong, liền đứng xa xa chụp ảnh cho Lưu Hạ Chí cùng tân lang.
Chồng Lưu Hạ Chí là người trong thị trấn, là một sinh viên tính cách có hơi rụt rè.
Lúc trước Lý Khanh Khanh từng nghe Lưu Hạ Chí nói qua trong thư, hoàn cảnh tương ngộ của hai người bọn họ cũng rất hài hước, sau này hai người mới dần dần nảy sinh tình cảm với đối phương.
Lý Khanh Khanh giơ camera chụp ảnh không ngừng, cô chụp chụp mấy bức, liền thấy một hình bóng quen thuộc.
Người đó là Đồng Phàm Phàm, cô ta hiện tại thay đổi rất lớn, Lý Khanh Khanh cơ hồ sắp không nhận ra.
Vốn dĩ Lý Khanh Khanh cho rằng Đồng Phàm Phàm sẽ giống như trong tiểu thuyết, cùng Thẩm Tu Dương ở bên nhau. Kết quả làm mọi người ngoài ý muốn chính là, Đồng Phàm Phàm cuối cùng lại gả cho thanh niên trí thức lớn tuổi bị tật chân kia.
Chính là người đã cùng với Đồng Phàm Phàm, Đổng Hiểu Na trở thành giáo viên trường tiểu học thôn Hoà Sơn.
Sau khi thời đại mở cửa, hai người bọn họ cũng không rời khỏi thôn Hòa Sơn, mà vẫn tiếp tục ở lại thôn Hòa Sơn làm giáo viên tiểu học.
Đồng Phàm Phàm mấy năm nay già đi không ít, bất quá tinh thần lại có vẻ không tồi. Lý Khanh Khanh có thể nhìn ra được, Đồng Phàm Phàm là thiệt tình thích cái công việc giáo viên này, bởi vì ánh mắt cô ta nhìn bọn trẻ trong thôn đều thập phần ôn nhu thân thiện.
Còn Thẩm Tu Dương thì sao ?
Lúc trước cô từng nghe Thẩm Mộ Quân kể, Thẩm Tu Dương hiện giờ đã chạy đến làm lính dưới trướng Tôn Diệu Thành. Hiện giờ hắn tung hoành hô mưa gọi gió dưới tay Tôn Diệu Thành, còn cùng một vô gái tên là Hà Phượng là đối tượng. Đối phương năm nay mới hai mươi tuổi, là một nữ quân y thực tập vô cùng trẻ trung năng động.
Lúc trước Lý Khanh Khanh còn trêu vài câu với Thẩm Mộ Quân, cô nói Thẩm Tu Dương dù sao cũng là người sắp lên hàng băm rồi, vậy mà không biết xấu hổ nhìn chằm chằm con gái nhỏ nhà người ta ? Sau đó chính vì những lời này của cô, lại làm tổn thương tới trái tim chàng trai lớn tuổi Thẩm Mộ Quân.
Tuổi Lý Khanh Khanh cũng tương đương với Thẩm Tu Dương, mà Thẩm Mộ Quân lại lớn hơn cô gần 9 tuổi.
Tuy hai người là dị năng giả, nhiều năm như vậy thoạt nhìn cũng không già đi bao nhiêu, nhưng cái chuyện lớn tuổi vẫn luôn là cây kim trong lòng Thẩm Mộ Quân.
Cuối cùng vẫn là Lý Khanh Khanh ôm eo chàng trai cao tuổi nhà mình, nhỏ giọng dỗ dành suốt nửa ngày, tâm tình Thẩm Mộ Quân mới tốt hơn một chút.
Từ sau cái lần đó, Lý Khanh Khanh cũng không dám đề cập đến cái chuyện già già trẻ trẻ nữa, sợ người nào đó với tâm hồn yếu ớt lại khổ sở trong lòng.
Sau khi Lý Khanh Khanh tham gia xong hôn lễ của Lưu Hạ Chí, liền định dọn dẹp một chút rồi rời khỏi thôn Hòa Sơn.
Hiện giờ hai người đã làm một cái nhà máy nuôi trồng thuỷ sản, chỗ này mới vừa đi vào hoạt động không lâu, đúng là lúc không thể không trông coi, nên hai người không tiện rời đi lâu.
Liền khi Thẩm Mộ Quân muốn mang theo người một nhà rời đi, Lưu Tình Hoa đột nhiên ôm con đi tới trước cửa nhà bọn.
Lý Khanh Khanh đứng ở cổng lớn nhìn Lưu Tình Hoa, biểu tình vốn dĩ hùng hùng hổ hổ của Lưu Tình Hoa tức khắc cứng đờ một chút.
Mấy năm nay tuy Lưu Tình Hoa càng lúc càng hống hách, nhưng trong xương cốt cô ta vẫn sợ hãi Lý Khanh Khanh. Rốt cuộc năm đó cô ta cũng ăn không ít khổ trong tay Lý Khanh Khanh còn gì.
Lý Khanh Khanh buồn cười nhìn Lưu Tình Hoa, ánh mắt xẹt qua thằng bé trai trong lòng ngực cô ta, sau đó ngữ khí mang trào phúng hỏi: "Ô, sao vậy? Lưu Tình Hoa cô đây là đột nhiên nhớ tới coi còn thiếu tôi mấy cái dập đầu vang dội, cho nên cố ý chạy tới dập đầu cho tôi sao ?"
Bởi vì Trương Đại Nương sẽ đi theo một nhà Thẩm Mộ Quân rời đi, nên hôm nay trong thôn có không ít người lớn tuổi đều tới. Trong số bọn họ rất nhiều người có quan hệ không tồi với Trương Đại Nương, hiện giờ thấy chị em mình sắp đi theo cả nhà Thẩm Mộ Quân hưởng phúc, trong lòng mọi người nhịn không được vừa hâm mộ lại vui vẻ giùm bà.
Về chuyện năm đó Lưu Tình Hoa vu hãm Tống Thanh Mân, còn thiếu Lý Khanh Khanh mấy cái dập đầu vang dội, rất nhiều người vẫn nhớ rõ rõ ràng. Hiện giờ đột nhiên nghe được Lý Khanh Khanh nhắc tới chuyện này, chung quanh tức khắc vang lên một trận nghẹn cười.
Lưu Tình Hoa tức giận quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, bởi vì chung quanh đại đa số đều là trưởng bối lớn tuổi, cho dù trong lòng cô ta không thoải mái cũng không thể nói cái gì.
Lưu Tình Hoa nhịn không được nhéo đứa con trai trong lòng ngực một chút, thằng bé liền tức khắc há mồm khóc lớn lên.
Tiếng trẻ con đột nhiên khóc lên làm tiếng cười chung quanh liền ngưng lại.
Lưu Tình Hoa: "Chị dâu cả, chị xem chị nói cái gì vậy ? Doạ con trai tôi khóc lên rồi này."
Lý Khanh Khanh muốn trợn trắng mắt, cô thở dài một hơi nói: "Lưu Tình Hoa, ai là chị dâu cô chứ ? Tôi cũng không có gan nhận thân thích với cô đâu. Cô giỏi nhất là hất nước bẩn lên người chị dâu mà, tôi cũng không dám làm chị dâu cô."
Lưu Tình Hoa nhíu mày nói: "Chị hiện tại có bản lĩnh rồi, liền không nhận mấy người thân dưới quê như chúng tôi nữa. Mấy năm nay chị trở về, có lần nào đi qua thăm cha nương không ? Phỏng chừng ngay cả cháu trai chị, chị còn không biết mặt đúng không ?"
Lý Khanh Khanh tức khắc lạnh mặt xuống, đã thật lâu không có ai dám chọc cô như vậy.
Lý Khanh Khanh cười lạnh nói: "Nếu cô muốn lôi chuyện cũ ra nói, vậy chúng ta nên tính toán từ đầu luôn đi. Trước hết, trả nợ cũ đã, cô thiếu tôi cái gì, thì trả lại cho tôi!"
Lý Khanh Khanh nói, nhấc chân liền đá vào đầu gối Lưu Tình Hoa, Lưu Tình Hoa ăn đau liền quỳ xuống, thiếu chút nữa vuột tay ném con trai trong lòng ngực xuống.
Lý Khanh Khanh đỡ lấy thằng bé một phen, xoay người giao nó cho một đại nương đứng bên cạnh.
Trong nháy mắt Lưu Tình Hoa quỳ xuống, tức khắc cô ta liền tức giận đến cả khuôn mặt đều đỏ, nhưng khi cô ta vừa định đứng dậy, đã bị Lý Khanh Khanh đè lại bả vai một phen.
Lý Khanh Khanh cất giọng nghiêm khắc nói: "Đã đánh cuộc thì phải chấp nhận thua, nếu cô thiếu tôi, phải trả lại cho tôi chứ."
Lý Khanh Khanh nói như vậy, liền ấn bả vai Lưu Tình Hoa xuống, dập đầu một cái trước mặt mình.
Trong nháy mắt đầu chấm đất, Lưu Tình Hoa tức khắc tức giận đến khóc rống lên. Cô ta vốn là muốn tới tìm Lý Khanh Khanh, bảo Lý Khanh Khanh giao cái tiệm ăn kia lại cho cô ta. Kết quả đồ còn chưa đến tay, đã bị Lý Khanh Khanh ấn dập đầu, xấu hổ như vậy trước mặt mọi người.
Lưu Tình Hoa thật tức giận muốn điên rồi, có trong nháy mắt cô ta thật muốn giơ tay bóp chết Lý Khanh Khanh.
Nhưng mà cô ta vừa mới nâng tay lên, còn chưa chạm được đến góc áo Lý Khanh Khanh, thì Lý Khanh Khanh lại ấn cô ta bò xuống trên mặt đất một lần nữa.
Lưu Tình Hoa tức khắc khóc đến càng dữ dội, cả người cô ta nằm bò trên mặt đất, bắt đầu la lối khóc lóc, hoàn toàn không còn vẻ vênh váo tự đắc như trước nữa.
Người chung quanh thấy bộ dáng cô ta chật vật như vậy, không những không có ai tội nghiệp cô ta, ngược lại đều nhịn không được phì cười.
Khi Thẩm Lệ Nghiên trở về, liền nghe được người trong thôn nói, Lưu Tình Hoa đang náo loạn trước cửa nhà anh cả cô ta.
Mấy năm nay Thẩm Lệ Nghiên học thông minh, cô ta phát hiện chỉ cần mình không đi nhằm vào Lý Khanh Khanh, thì cuộc sống của mình cũng không đến nỗi nào.
Tuy Thẩm Lệ Nghiên cũng từng oán hận, cũng từng không cam lòng, nhưng mà mặc kệ cô ta oán hận như thế nào, không cam lòng bao nhiêu, cũng không thể thay đổi sự thật là Thẩm Mộ Quân mê muội vì Lý Khanh Khanh.
Từ trước đến nay cô ta là một người vô cùng ích kỷ, nếu không có biện pháp lấy được chỗ tốt nào từ Thẩm Mộ Quân, vậy cô ta liền không bao giờ xuất hiện trước mặt Thẩm Mộ Quân làm gì.
Có người hỏi cô ta xem có muốn qua đi xem náo nhiệt hay không, Thẩm Lệ Nghiên nghe vậy lắc lắc đầu. Cô ta không thích Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh cũng không thích cô ta, cô ta mới không cần chạy tới chọc người ngại đâu. Cũng chỉ có thứ ngu xuẩn như Lưu Tình Hoa vậy, mới có thể ngông cuồng chạy tới cho người bắt nạt.
Lý Khanh Khanh buồn cười nhìn Lưu Tình Hoa đang la lối khóc lóc om sòm trên mặt đất, cô phát hiện cái người này á, nhân duyên không phải kém bình thường đâu. Cô ta lăn lộn trên mặt đất khóc như vậy đã nửa ngày, cũng không thấy có người giúp cô ta đi báo cho Thẩm Hiệu Quân. Sau đó, vẫn là Lưu Tình Hoa tự mình khóc tự mình mệt, liền ôm con trai mình, xám xịt chạy đi.
Lý Khanh Khanh ngồi trên xe một lúc, còn chờ Lưu Tình Hoa mang viện binh đến, sau đó tiếp tục dạy cho Lưu Tình Hoa thêm một trận.
Kết quả chờ đến khi Thẩm Mộ Quân lái xe đi rồi, Lý Khanh Khanh cũng không chờ được bóng dáng Thẩm Hiệu Quân cùng Lưu Tình Hoa, thế nhưng lại tình cờ gặp một người phụ nữ hồi lâu không thấy.
Thẩm Mộ Quân ngừng xe lại bên cạnh đối phương, Lý Khanh Khanh lúc này mới không dám xác định kêu một tiếng.
"Tống Thanh Mân?"
Tống Thanh Mân từ rất xa liền thấy xe của Thẩm Mộ Quân, cô ta vốn còn tưởng rằng mình hoa mắt nhận sai người, khi nghe được Lý Khanh Khanh gọi tên mình, Tống Thanh Mân lúc này mới lẹ làng phấn khởi bước lại đây.
Tống Thanh Mân duỗi tay vỗ vỗ trần ô tô, cười nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Ai da, không tồi nha! Lúc trước đã nghe nói cô làm ăn cũng được lắm, nhưng không thể tưởng được ngay cả cái ô tô này cũng có luôn ?"
Lý Khanh Khanh thấy cô ta mặc trang phục khá xa xỉ tiểu, trên mặt còn có một lớp trang điểm nhẹ, thoạt nhìn có lẽ cuộc sống cũng không tồi.
Lý Khanh Khanh: "Đã lâu không gặp, cô thay đổi thật nhiều, đẹp hơn trước kia."
Tống Thanh Mân nghe vậy lập tức vui đến nở hoa, cô ta xác thật đã đẹp hơn trước kia rất nhiều. Trước kia cô một lòng đổ vào Thẩm Hạ Quân, mỗi ngày vì hai đứa nhỏ sứt đầu mẻ trán, cả người thoạt nhìn vừa già lại quê mùa khó coi.
Tuy rằng sau này cô ta lại sinh một đứa con gái, nhưng chồng cô ta có bản lĩnh, hắn mời một bảo mẫu đến chăm sóc cho con gái bảo bối của mình, Tống Thanh Mân mỗi ngày ngoại trừ trang điểm chính là chơi mạt chược, cho nên cả người thoạt nhìn xinh đẹp hơn so với trước kia nhiều.
Trương Đại Nương đưa đầu nhìn thoáng qua hướng bên ngoài, nhịn không được hỏi: "Sao đột nhiên lại trở lại?"
Tống Thanh Mân nghe vậy, nụ cười trên mặt thu liễm lại vài phần.
"Tôi trở về nhìn xem hai đứa nhỏ kia, lúc trước tôi cũng gặp bọn nó ở huyện thành vài lần, nhưng mà bọn họ tựa hồ đều không nhớ tôi ......"
Trương Đại Nương nhìn Tống Thanh Mân liếc mắt một cái, nhịn không được thở dài một hơi, bà an ủi Tống Thanh Mân nói: "Lúc cô đi bọn nó còn nhỏ, không nhớ rõ cũng không có gì kỳ lạ."
Tống Thanh Mân gật gật đầu, thật ra cô ta không phải cảm thấy đặc biệt đau lòng gì, chính là muốn trở về nhìn nhìn bọn nó vậy thôi.
Lý Khanh Khanh lại nói thêm hai câu, rồi liền phất phất tay từ biệt Tống Thanh Mân.
Lần từ biệt này, sợ là về sau càng khó gặp. Chỉ hy vọng cuộc sống của mọi người, ai cũng đều sẽ thật tốt.
Thẩm Mộ Quân mang theo cả nhà về tới thành phố H, nhà bọn họ nơi đây là cái tứ hợp viện kiểu cũ, nhưng đồ đạc bên trong đều đã được hiện đại hoá hết rồi.
Ngay từ đầu Trương Đại Nương còn chưa ở quen, cũng may Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đều là những đứa trẻ kiên nhẫn, sau khi hai đứa nhỏ không chê phiền lụy giải thích mấy lần, Trương Đại Nương cũng dần dần phát giác được mấy thứ đồ hiện đại này cũng khá tốt.
Tỷ như bồn cầu tự hoại, sử dụng vô cùng sạch sẽ, WC cũng không có mùi lạ.
Tỷ như truyền hình, mỗi ngày có phim truyền hình có thể xem, nếu rảnh rỗi bà còn có thể xem hí khúc.
Tỷ như điện thoại, nếu Trương Đại Nương nhớ mấy người quen dưới quê, liền có thể gọi điện thoại tán gẫu với mấy bà bạn cũ.
Kỳ nghỉ hè này mau qua đi, Lý Khanh Khanh nhận được điện thoại của Dương Đại Nguyệt, mới biết lần đó sau khi bọn họ rời đi, Lưu Tình Hoa liền về nhà cũ Thẩm gia đại náo một trận.
Nhưng vì Thẩm Lệ Nghiên cùng Thẩm Hạ Quân đều ở đó, Lưu Tình Hoa không chỉ không chiếm được một chút chỗ tốt, sau đó còn bị Tống Thanh Mân tình cờ đi qua đánh cho một trận.
Tống Thanh Mân vô cùng hận Lưu Tình Hoa, cô ta không chỉ có hung hăng đánh Lưu Tình Hoa, mà sau đó còn bảo chồng hiện tại của mình làm khó làm dễ Thẩm Hiệu Quân khắp nơi, làm hại Thẩm Hiệu Quân làm cái gì cũng không hài lòng, hắn về đến nhà rồi lại thấy Lưu Tình Hoa không bớt lo, cuối cùng Thẩm Hiệu Quân cũng ra tay đánh bà vợ đanh đá của mình một trận.
Từ sau đó, Lưu Tình Hoa rốt cuộc an tâm, cô ta cũng không dám làm ầm ĩ khắp nơi nữa.
Khi Lý Khanh Khanh nghe đến đây, trong lòng nhịn không được thổn thức không thôi.
Cùng ngày này, Lý Khanh Khanh nhận được thư của Đổng Hiểu Na gửi cho mình từ thành phố Y.
Đổng Hiểu Na muốn tới thành phố H chơi mấy ngày, đến lúc đó muốn Lý Khanh Khanh làm chủ dẫn cô ta đi chơi.
Lý Khanh Khanh cầm lấy bút máy trên bàn, đang muốn hồi âm cho Đổng Hiểu Na, thì Thẩm Mộ Quân đi bàn việc làm ăn từ bên ngoài đã trở lại.
Thẩm Gia Hảo kêu lớn: "Mẹ, ba đã trở lại, ba uống say rồi, mẹ mau ra đây nhìn xem đi này !"
Từ sau khi đến huyện thành đi học, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo muốn học tiếng phổ thông, liền bắt đầu đổi giọng gọi Lý Khanh Khanh là mẹ, Thẩm Mộ Quân là ba.
Ngay từ đầu cả nhà đều chưa quen, mỗi lần hai đứa nhỏ kêu mẹ, Lý Khanh Khanh đều phải mất nửa ngày mới phản ứng lại.
Lý Khanh Khanh vội buông bút máy trong tay xuống, liền chạy vội ra hướng bên ngoài thư phòng. Nhưng chân Lý Khanh Khanh mới vừa bước ra khỏi thư phòng, thì thân ảnh cao lớn của Thẩm Mộ Quân liền xuất hiện ở trước mắt.
Thẩm Gia Hảo thấy Lý Khanh Khanh ra tới, vội cười nói: "Mẹ, giao ba cho mẹ á nha."
Nó nói xong câu đó, liền cười hề hề chạy đi.
Lý Khanh Khanh có chút không rõ nó cười cái gì, cô vừa định quay đầu gọi thằng nhãi Thẩm Gia Hảo kia lại, cả người đã bị Thẩm Mộ Quân bế ngang lên.
Lý Khanh Khanh vừa kinh hô một tiếng, thì hơi thở nóng bỏng của Thẩm Mộ Quân liền ập vào trên cổ cô.
Lý Khanh Khanh tức khắc tức giận đến không được, cô dùng cánh tay cản trước ngực Thẩm Mộ Quân, tức giận nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Mỗi lần uống xong rượu liền nổi điên, hiện tại con nó không chừng học hư theo anh luôn rồi."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy cười khẽ một tiếng, vừa bế Lý Khanh Khanh vào phòng ngủ cách vách, vừa cười nói với Lý Khanh Khanh: "Đã là vợ chồng lâu năm rồi, còn xấu hổ cái gì mà xấu hổ? Để anh hôn cục cưng của anh một cái nào."
Lý Khanh Khanh nghe được hắn xưng hô như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được bắt đầu phiếm hồng.
"Đừng có phá, em còn đang định hồi âm cho Hiểu Na đây này."
"Chờ anh hôn đủ rồi, lại nói."
- XONG TOÀN VĂN -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.