Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70
Chương 27
Dạ Bất Tư Ngữ
10/04/2022
Sau khi Lý Khanh Khanh lên núi, Thẩm Mộ Quân liền bảo Thẩm Nhạc Hương mang theo Thẩm Gia Hảo, xách theo hơn một nửa túi bột mì đi nhà Trương Đại Nương.
Chờ đến khi hai đứa nhóc xách túi rời đi không bao lâu, một đứa bé trai đen gầy, mặt xám mày tro liền cõng một sọt cỏ heo đi vào trong viện.
Thẩm Mộ Quân đem một vại sữa mạch nha cùng một vại sữa bột đưa cho nó, sau đó lại cầm mấy cục kẹo sữa đại bạch thỏ bỏ vào trong tay nó.
Thẩm Mộ Quân dặn dò nói: "Cẩn thận chút, đừng để ai phát hiện."
Đứa bé trai đen gầy kia thoạt nhìn không lớn, cũng chỉ khoảng trên dưới mười tuổi. Nó nghe vậy trịnh trọng gật gật đầu, liền giấu đồ vật vào dưới sọt cỏ heo, sau đó cầm một viên kẹo sữa nhét vào trong miệng.
Thằng bé vừa híp mắt ăn kẹo sữa, vừa lấy từ quần áo trong túi ra một tờ giấy.
Nó nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Chú, cha nuôi nói cái chân này của chú không thể trì hoãn nữa, nếu không sẽ.... sẽ trễ cái thời kỳ gì gì đó. Cha bảo con nói với chú, phải nhanh chóng tìm được mấy thứ ghi trên giấy, rồi cha mới giúp chú làm giải phẫu được......"
Thẩm Mộ Quân nhìn những đồ vật ghi trên tờ giấy, trong đôi mắt đen hiện lên do dự không dễ phát hiện. Mấy thứ này lúc trước hắn đã nhờ người chuẩn bị xong, nhưng mà nghĩ đến thái độ của Lý Khanh Khanh đối với hắn không nóng không lạnh, hắn không thể xác định sau khi chân hắn tốt rồi, Lý Khanh Khanh còn có thể thành thành thật thật sống cùng hắn hay không?
Thằng bé thấy Thẩm Mộ Quân ngơ ngác xuất thần, nhịn không được lại kêu một tiếng, "Chú, chú làm sao vậy? Lời con nói chú có nghe thấy được không? Cha nuôi con nói không thể kéo dài nữa."
Đứa bé trai vừa đen vừa gầy này tên là Lâm Trường Tố, nhũ danh là Thiết Đản Nhi, là một đứa trẻ ở bên ngoài được nhà họ Lâm trong thôn nhận nuôi.
Lúc trước sở dĩ nhà bọn họ nhận nuôi đứa nhỏ này, là vì nhà bọn họ liên tiếp sinh bốn đứa con gái, sau đó ba năm tiếp theo liền không lại mang thai nữa. Nhà bọn họ sợ về sau nhà mình không có con trai dưỡng lão, nghe thấy đại đội số 3 có nhặt được một thằng bé trai, nên hai vợ chồng liền dày mặt đi xin nó về nuôi.
Ở niên đại này tuy rằng rất nhiều người đều bị đói, nhưng hiếm khi có ai nỡ lòng đem bỏ bé trai. Bởi vì ở trong mắt bọn họ, bé trai chính là gốc, là rễ, nhà nào không có con trai thì chả khác gì tuyệt hậu, trong nhà càng nhiều con trai thì về sau sức lao động cũng càng nhiều.
Lúc ấy hai vợ chồng họ Lâm vì nuôi Lâm Trường Tố, có thể nói là tiêu phí không ít tâm huyết, chọc cho bốn đứa con gái trong nhà ghen ghét đến không được. Đáng tiếc là chỉ mới nuôi nó được ba năm, thì mẹ Lâm đã một đống tuổi trong nhà đột nhiên lại có mang?
Ngay từ đầu, khi mẹ Lâm mới mang thai, mọi người cũng không ôm hy vọng bao lớn, chỉ cảm thấy đứa này thế nào cũng là đứa con gái thứ năm. Lâm gia bọn họ nha, mệnh số là chỉ có con gái thôi. Nhưng làm mọi người không nghĩ tới chính là, một thai này thế nhưng lại là con trai. Tuy rằng thằng nhóc sinh ra ốm yếu gầy gò như con cá mực, nhưng lập tức trở thành bảo bối trong mắt người Lâm gia.
Bởi vì Lâm gia mong tới mong đi, rốt cuộc mong được một thằng bé trai rồi, cho nên địa vị của Thiết Đản Nhi ở Lâm gia liền xấu hổ.
Ngay từ đầu nó sống ở Lâm gia cũng tốt đẹp, tuy rằng không phải con trai ruột nhà họ Lâm, nhưng nó rốt cuộc cũng là một đứa bé trai.
Nhưng mà sau này đứa con gái thứ hai nhà Lâm gia, Lâm Nhị Nha, lại nổi lên ý xấu, liền lừa nương nó, nói Thiết Đản Nhi thừa dịp người lớn không ở nhà, lén dùng chăn phủ lên mặt em trai mới sinh. Nếu chỉ một mình con bé nói như vậy, thì vợ chồng Lâm gia cũng không nhất định tin tưởng. Nhưng mà sau đó, ngay cả Lâm Tứ Nha là đứa con gái nhỏ nhất cũng nói như vậy, mẹ Lâm gia liền tức giận đỏ mắt, đánh Thiết Đản Nhi một trận.
Nhưng sự thật chân chính thì sao? Kỳ thật là Lâm Nhị Nha ghen ghét em trai nhỏ của mình, mới lén lấy chăn cố ý che lên trên mặt thằng bé. Khi còn nhỏ, Lâm Nhị Nha cũng thường xuyên đối đãi Thiết Đản Nhi như vậy, nhưng Thiết Đản Nhi khi còn nhỏ thì khoẻ hơn em trai mới sinh hiện giờ nhiều. Mỗi lần Thiết Đản Nhi bị chăn che mặt, đều sẽ đỏ mặt tự mình xốc chăn lên.
Thế mà Nhị Nha không hề nghĩ tới, em trai mới sinh nhà mình còn quá nhỏ, khi sinh ra lại ốm yếu như một con chuột con, nó căn bản không có sức để tự cứu mình.
Nếu không phải Thiết Đản Nhi kịp thời phát hiện không đúng, nhanh chóng bò lên trên giường đất giúp thằng bé xốc chăn lên, thì đứa bé trai mới sinh này nói không chừng đã không còn nữa.
Nhị Nha lo lắng bị cha mẹ phát hiện, liền giành trước Thiết Đản Nhi, chơi trò ác nhân cáo trạng trước. Từ nhỏ nó đã vốn là đứa giảo hoạt nhiều âm mưu, nên cha Lâm gia căn bản không tin lời nó nói.
Nhưng làm người Lâm gia không thể tin được chính là, Tứ Nha vậy mà cũng đứng ra làm chứng cho Nhị Nha? Tứ Nha từ nhỏ chính là đứa thành thật, vừa nghe thấy nó cũng nói thế, hai vợ chồng Lâm gia liền tin.
Lúc ấy mẹ Lâm gia liền đỏ hồng con mắt, xách đôi dép lê trên mặt đất lên, đánh tới tấp vào mặt Thiết Đản Nhi. Bà ta vừa đánh còn vừa chửi ầm lên: "Quả nhiên không phải con ruột, có nuôi có nấng cũng không thân, tao với cha mày vất vả cực khổ nhặt mày về rồi nuôi lớn thế này, sao mày có thể là ôm tâm tư bạch nhãn lang ngoan độc như vậy?"
Thiết Đản Nhi lúc ấy bị đánh phát ngốc, vẻ mặt nó không thể tin tưởng nhìn chị Hai cùng chị Tư, đặc biệt là chị Tư mà nó thích nhất. Lúc ấy Thiết Đản Nhi chỉ mới bốn tuổi, căn bản không rõ vì sao hai người chị nó lại đối xử với nó như vậy?
Tứ Nha đối mặt với ánh mắt của Thiết Đản Nhi, giương cái miệng nhỏ đúng lý hợp tình nói: "Tao tiến vào phòng, liền thấy mày lấy cái chăn trên mặt em trai ra còn gì."
Hoá ra là khi Thiết Đản Nhi cứu em trai nhỏ, Tứ Nha cũng vừa vặn đi vào trong buồng trong. Nhưng mà Tứ Nha không chứng kiến toàn toàn bộ quá trình, liền cho rằng Thiết Đản Nhi muốn hại chết em trai mình.
Từ sau lần đó, Lâm gia lâu lâu lại đánh Thiết Đản Nhi, mỗi lần một lý do, không phải là nó ăn hiếp em trai, thì chính là nó ăn vụng này nọ. Vợ chồng Lâm gia đối Thiết Đản Nhi càng ngày càng chán ghét, cảm thấy bọn họ thật là mắt mù mới nuôi ra thứ bạch nhãn lang thế này.
Trong thời gian đó, hàng xóm ở phụ cận nhà Lâm gia luôn nghe thấy tiếng khóc la thê lương của Thiết Đản Nhi. Thiết Đản Nhi chỉ biết kêu không phải nó, nó không có làm, nhưng mà hai vợ chồng Lâm gia lại không tin lời nó nói.
Có người mềm lòng nhìn không nổi, liền đem chuyện này lén nói cho đại đội trưởng. Đại đội trưởng cũng không có cách nào xen vào chuyện nhà người ta, chỉ có thể tới cửa khuyên bảo vài lần.
Từ sau khi đại đội trưởng đến khuyên bảo, hàng xóm không còn nghe được tiếng khóc của Thiết Đản Nhi nữa, vốn dĩ cho rằng Lâm gia rốt cuộc không còn đánh con nữa. Nhưng sau đó mọi người lại phát hiện Thiết Đản Nhi càng ngày càng trầm mặc, trên người thằng bé lâu lâu cũng thấy có những vết thương mới chồng chất.
Có một lần Trương Đại Nương thấy Thiết Đản Nhi đứng ở bờ sông phát ngốc, đôi mắt thằng bé ngơ ngác nhìn mặt nước, thấy vậy, trong lòng Trương Đại Nương không khỏi co rút một trận. Bà không yên tâm để một đứa bé đứng ở bờ sông một mình, liền kéo Thiết Đản Nhi trực tiếp trở về trong nhà bà.
Lúc ấy Thẩm Mộ Quân mới vừa xuất ngũ không bao lâu, Trương Đình Nghiệp cũng vừa mới hy sinh không bao lâu, Thẩm Mộ Quân mỗi ngày đều đi đến nhà Trương Đại Nương. Không phải giúp Trương Đại Nương đi múc nước, thì là giúp Trương Đại Nương chẻ củi này nọ, dù sao mỗi lần tới đều phải bận rộn một lúc lâu.
Ngày hôm đó Thẩm Mộ Quân vừa vào cửa, liền thấy Trương Đại Nương ôm Thiết Đản Nhi ở trong viện khóc.
Thẩm Mộ Quân lúc ấy liền dò hỏi xem là thế nào, sau đó Trương Đại Nương liền cuốn ống tay áo Thiết Đản Nhi lên, Thẩm Mộ Quân liền thấy trên cánh tay khẳng khiu gầy gò của thằng bé, tràn đầy những lổ thủng rướm máu như có ai dùng cái gì sắc nhọn chọc vào. Những cái lỗ đó li ti phủ đầy tay nó, có mới có cũ, làm Trương Đại Nương xem thôi đã thấy da đầu từng đợt tê dại.
Thẩm Mộ Quân nhìn một lúc lâu, liền bế Thiết Đản Nhi lên, mang đến công xã. Lúc sau công xã bên kia liền cử cán bộ tới, cũng không biết nói với Lâm gia cái gì, cuối cùng Thiết Đản Nhi liền cùng Lâm gia bên kia đoạn tuyệt quan hệ.
Ngay từ đầu Lâm gia không muốn thả Thiết Đản Nhi đi, tuy rằng bọn họ vô cùng chán ghét nó, nhưng mà Thiết Đản Nhi cũng là bọn họ tự mình nuôi lớn, chờ thêm hai ba năm nữa là có thể làm trâu làm ngựa nuôi trong nhà, Lâm gia bọn họ hoàn toàn không muốn cứ phí phạm như vậy, mang cho người khác. Nhưng mà mặc kệ bọn họ có vui hay không, cuối cùng vẫn bị bắt giao đứa nhỏ ra ngoài.
Bởi vì nghe cái cán bộ công xã kia nói, bọn họ như vậy là ngược đãi trẻ em, là phạm pháp, làm lớn chuyện nói không chừng còn sẽ ngồi tù. Người Lâm gia đều là nông dân sinh trưởng ở địa phương, cả nhà không có một ai là người biết chữ to, nên cả nhà đều bị cán bộ kia hù đến sửng sốt, cuối cùng chỉ có thể dài mặt thả Thiết Đản Nhi đi.
Ngay từ đầu, Trương Đại Nương muốn nuôi Thiết Đản Nhi, nhưng không được vài ngày, Thiết Đản Nhi liền tự mình dọn đi khu chuồng bò.
Bởi vì sau khi nó dọn tới ở trong nhà Trương Đại Nương, Lâm gia bên kia thỉnh thoảng lại đến bên nhà Trương Đại Nương náo loạn một trận. Đặc biệt là mấy bà chị kia của nó, cả đám đều không phải cái đèn cạn dầu gì. Thấy nó ở Trương Đại Nương được ăn ngon, liền kéo mặt dày như tường thành qua ăn vạ không đi.
Trương Đại Nương cũng không thể đánh con nhà người ta, chỉ có thể nhìn một đám nhóc bé bé lớn lớn làm ầm ĩ trong viện, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu luống cuống.
Có người nhìn không được liền đi qua Lâm gia bên kia nói, mẹ Lâm gia còn ồn ào trả lời: "Bà ta chết mất thằng con rồi, còn không phải là muốn cướp con nhà người khác về dưỡng lão cho bả sao? Nếu bả có thể nuôi một đứa, nuôi thêm mấy đứa thì thế nào?"
Thiết Đản Nhi vì không để Trương Đại Nương dính vào phiền toái, ở không được năm ngày liền đi rồi. Nó chủ động dọn tới khu chuồng bò, nơi đó cũng có mấy tên lưu manh đầu trâu mặt ngựa ở, người trong thôn cũng không dám tới nơi đó kiếm chuyện.
Sau khi Thẩm Mộ Quân biết chuyện này, cũng cảm thấy Thiết Đản Nhi ở nơi đó cũng không tồi. Tuy rằng hoàn cảnh chuồng bò không tốt lắm, nhưng so với bị đám người Lâm gia đeo bám thì còn tốt hơn.
Hơn nữa chỗ đó còn có thầy của Thẩm Mộ Quân ở, Thẩm Mộ Quân cảm thấy Thiết Đản Nhi ở nơi đó cũng tốt. Ngày thường hắn cũng có thể lén ghé thăm, cũng hỗ trợ chiếu cố bọn họ một chút.
Mà cha nuôi Thiết Đản Nhi cũng ở khu chuồng bò, người đó là một bác sĩ chuyên khoa ngoại từng đi du học nước ngoài. Trùng hợp chính là hắn cũng họ Lâm, hơn nữa hắn không có con, liền nhận Thiết Đản Nhi làm con nuôi. Cái tên Lâm Trường Tố này, vẫn là người đàn ông đó lấy cho Thiết Đản Nhi.
Nhiều năm sau đó, Thẩm Mộ Quân vẫn luôn đi lại thân cận với bên khu chuồng bò. Kỳ thật đại đội trưởng cũng biết chuyện này, nhưng hắn vẫn làm bộ không biết. Cũng nhờ mấy năm nay Thẩm Mộ Quân tiếp tế và chiếu cố, cuộc sống của mấy vị bên khu chuồng bò kia mới đỡ hơn một chút.
Sau khi Thiết Đản Nhi từ trong nhà Thẩm Mộ Quân đi ra, liền nhanh chóng lẻn vào rừng cây nhỏ kế bên, bước chân như gió lướt qua đám người trong thôn, chạy về hướng khu chuồng bò dân cư thưa thớt bên kia.
Những năm gần đây, bởi vì nó ở khu chuồng bò, người trong thôn cũng không dám tiếp cận nó. Tuy rằng cuộc sống như vậy có hơi tịch mịch, bất quá Thiết Đản Nhi lại cảm thấy khá tốt. Ít nhất không phải giống như trước, tiếp tục bị Lâm gia bên kia khi dễ, đánh chửi.
Thiết Đản Nhi một đường chạy như gió về khu chuồng bò, chả mấy chốc liền về đến nhà mình, vội vàng đóng cái cửa gỗ rách lại. Người đàn ông nằm trên một đống cỏ dại thấy thế, nhịn không được nhìn Thiết Đản Nhi cười nói: "Nha, Trường Tố nhà chúng ta hôm nay lại mang cái gì tốt về đây?"
Từ sau khi chân Thẩm Mộ Quân bị tàn phế, Thiết Đản Nhi liền thành chân chạy truyền lời của Thẩm Mộ Quân với bên này. Đặc biệt là gần đây Thẩm Mộ Quân khoẻ hơn một chút, lui tới với bên này càng thêm mật thiết.
Trong đôi mắt vốn lạnh lùng của Thiết Đản Nhi hiện lên một tia ấm áp, nó cười cười đi qua bên kia nói: "Cha, xem chú Quân cho cha thứ tốt gì này?"
Nó vừa nói vừa ôm một vại sữa bột từ trong sọt ra tới, sau đó vẻ mặt như hiến vật quý mà giơ lên, quơ quơ trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông kia thấy thế nhịn không được mắt sáng ngời, sau đó nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, "Thứ này có dinh dưỡng nha, con trai ngoan, pha cho cha con một ly nếm thử xem nào."
Thiết Đản Nhi nghe vậy lập tức liền đi pha một ly, đây là lần đầu tiên nó ngửi được mùi sữa bột, tức khắc thèm đến nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Thiết Đản Nhi bưng cái ly đi vào trước mặt người đàn ông, liền giơ ly đưa tới bên miệng hắn, nói: "Cha, cha mau uống đi."
Nam nhân nhìn Thiết Đản Nhi vừa đen vừa gầy trước mặt, nhớ đến khuôn mặt mấy đứa cháu trai nhỏ nhà mình mấy năm trước, nhịn không được duỗi tay dùng sức xoa xoa đầu nó.
"Tự uống đi, ông già mày lúc này lại không muốn uống rồi."
Thiết Đản Nhi nghe vậy đầy mặt khó hiểu, thứ tốt như vậy sao lại không muốn uống chứ?
Tựa hồ nhìn ra Thiết Đản Nhi đang nghi hoặc, người đàn ông lại nghiêm trang nói: "Ông già mày trước kia từng đi nước ngoài, cái gì thứ tốt gì mà chưa từng thấy chứ? Sữa bột này là để mấy đứa nhóc uống thôi."
Thiết Đản Nhi nghe vậy rũ hàng lông mi xuống, hiển nhiên nó cũng không tin lời người đàn ông này nói. Hiện tại nó đã mười tuổi rồi, đã không còn dễ bị lừa như trước nữa. Kỳ thật nó có chút không hiểu người trước mắt này, rõ ràng nó cũng không phải con ruột ông ta, sao ông ta lại đối xử với nó tốt như vậy chứ?
Nó không phải con nhà Lâm gia, Lâm gia bên kia đều không coi nó như người. Nhưng mà người đàn ông này thật kỳ quái, rõ ràng bản thân đều khó bảo toàn, lại còn muốn đem thứ tốt nhất nhường cho nó.
Thiết Đản Nhi tự mình nếm một ngụm, sau đó lại giương mắt nhìn lên, trong mắt đã khôi phục bộ dáng hi hi ha ha ngày thường. Nó cười cười nhào vào cọ cọ trong lòng ngực người đàn ông, nói: "Cha, cha cũng nếm thử xem, uống ngon lắm. Chú lần này đưa cho con hai bình lận, đủ cho hai người chúng ta uống thật lâu luôn."
Người đàn ông chịu không nổi bộ dáng Thiết Đản Nhi làm nũng, nhịn không được run run bả vai, cúi đầu uống mấy ngụm......
Mà bên kia, Lý Khanh Khanh còn trên núi, lúc này đang không chút để ý đuổi theo người phía trước, cô vừa đuổi vừa học theo ngữ khí ban nãy của Trần Văn Ngũ, hô: "Đồng chí Trần Văn Ngũ, anh đi chỗ nào vậy? Anh đừng chạy nha?"
Khi Lý Khanh Khanh kêu như vậy, trên mặt lại không có vẻ đáng khinh như Trần Văn Ngũ, ngược lại còn lạnh lùng đến cơ hồ kết thành sương.
Trần Văn Ngũ nghe giọng, lại càng chạy nhanh về phía trước như phát điên. Bộ dáng hắn lúc này miễn bàn có bao nhiêu chật vật, cả người trên dưới đều là bùn, ngay cả trong miệng của hắn cũng bị nhét đầy bùn.
Lý Khanh Khanh không vội không chậm đi theo phía sau hắn, trong tay còn nắm chặt dây nịt Trần Văn Ngũ lúc nãy cầm. Bước chân cô cũng không mau, nhưng cố tình vẫn luôn đuổi theo Trần Văn Ngũ cách một khoảng không xa.
Sau khi Trần Văn Ngũ nhìn thấy Lý Khanh Khanh ở phía sau, khuôn mặt tức khắc sợ tới mức trắng bệch. Hắn biết ngay mà, bảo sao gần đây Lý Khanh Khanh lại trở nên xinh đẹp như vậy? Hoá ra...... Hoá ra cô ta chính là yêu quái Bạch cốt tinh ăn thịt người ở nơi sơn dã này?
Trần Văn Ngũ hồi tưởng lại từng màn mới vừa phát sinh, sức lực khi Lý Khanh Khanh giật lấy dây nịt của hắn lớn đến dọa người, cái sức lực đó căn bản không phải một người phụ nữ có thể có được. Sau đó cô ta đạp hắn vào trong bãi bùn cho hắn ăn một miệng, còn vừa nói vừa cười, hỏi hắn vì sao đi theo cô ta?
Trần Văn Ngũ căn bản nói không ra tiếng, chỉ có thể điên cuồng lắc đầu không ngừng xin tha. Hắn chẳng thể nghĩ tới, nhất thời nổi lên sắc tâm, sẽ rước lấy hậu quả đáng sợ như vậy? Nếu hắn biết bản chất của Lý Khanh Khanh là gì, hắn tuyệt đối không có lá gan đi theo đến đây trêu chọc cô ta.
Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận, làm chuyện xấu thì phải trả giá tương ứng.
Lý Khanh Khanh đuổi theo Trần Văn Ngũ một lát, liền đánh người một trận thật tàn nhẫn, sau đó lại thả người ra. Sau đó lại đuổi theo đi đánh thêm một trận tàn nhẫn, sau đó lại thả. Cứ tuần hoàn như thế, vui vẻ vô cùng. Hắn không phải thích theo dõi người khác, làm một ít chuyện biến thái sao? Vậy cô liền thiện tâm, để hắn cũng nếm thử nỗi sợ hãi khi bị người ta theo dõi nha.
Lý Khanh Khanh thấy người đỡ sợ tới mức sắp phát điên thật, liền nhanh chân đuổi theo, trói hắn lại, sau đó treo lên trên một thân cây lớn gần đó.
Rồi sau nữa, Lý Khanh Khanh liền theo đường khác xuống núi, không hề lo lắng Trần Văn Ngũ ở trên núi có thể gặp nguy hiểm gì hay không, cũng không lo lắng sau khi Trần Văn Ngũ được cứu về, có thể đi tố cáo kẻ tra tấn là cô với công chúng hay không.
Bởi vì không có ai sẽ tin tưởng một người phụ nữ mong manh ốm yếu như cô lại có thể đánh cho một người đàn ông trưởng thành cao lớn thô kệch thành bộ dáng như vậy. Chỉ mỗi chuyện treo Trần Văn Ngũ treo lên cây cao thôi, cho dù có là một người đàn ông thành niên, cũng khó mà làm được.
Hơn nữa nếu Trần Văn Ngũ nói ra chuyện này, đến lúc đó mọi người sẽ hỏi hắn vì sao đi theo Lý Khanh Khanh vào núi? Từ trưa đã có không ít người nhìn thấy Lý Khanh Khanh một mình vào núi, nếu hắn không nói được một lý do hợp lý, người khác liền có thể trực tiếp cho hắn là có ý đồ muốn cưỡng hiếp.
Ở cái niên đại này, tội cưỡng hiếp rất nặng, nếu tình tiết nghiêm trọng một chút, còn có thể bị bắn chết.
Lý Khanh Khanh đã định trước Trần Văn Ngũ không dám nói bậy, nên mới vui vui vẻ vẻ đi xuống núi.
Sau khi Lý Khanh Khanh về đến nhà, Thẩm Mộ Quân liền kể lại chuyện tặng đồ cho cô. Hắn cũng không có giấu giếm quan hệ của mình cùng bên kia, bởi vì hắn biết Lý Khanh Khanh ghét nhất người khác lừa gạt cô.
"Hắn là bạn của tôi, là một bác sĩ chuyên về ngoại khoa, hắn nói có biện pháp chữa khỏi chân tôi."
Khi Thẩm Mộ Quân nói lời này, đôi mắt đen bất động thanh sắc đánh giá sắc mặt Lý Khanh Khanh. Sợ cô nghe xong những lời này rồi, liền đầy mặt cao hứng mà nói với hắn: Nha, vậy thật tốt quá, chờ chân của anh tốt rồi, chúng ta có thể ly hôn.
Vì Trần Văn Ngũ đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch đi tìm đá quý của mình, tâm tình Lý Khanh Khanh có chút âm u. Đột nhiên nghe được Thẩm Mộ Quân nói chân hắn có thể trị khỏi, đôi mắt vô thần tức khắc liền sáng lên.
Lý Khanh Khanh: "Đúng rồi, chuyên gia ngoại khoa ha...... Sao tôi lại đột nhiên quên mất chuyện này nhỉ? Vậy chúng ta phải đối xử với người ta thật tốt mới được, tặng chút quà là chuyện nên làm......"
Lý Khanh Khanh thường không quan tâm đến chuyện người khác, nếu không phải Thẩm Mộ Quân chính mình nhắc tới chuyện này, cô đã quên mất trong tiểu thuyết còn có một nhân vật như thế?
Bất quá trong tiểu thuyết gốc thì vị chuyên gia ngoại khoa này cũng không giúp Thẩm Mộ Quân chữa khỏi được chân hoàn toàn. Bởi vì trong tiểu thuyết, sức khoẻ Thẩm Mộ Quân vẫn luôn không quá tốt, căn bản không thích hợp làm một cuộc phẫu thuật lớn như vậy. Chờ đến khi đối phương thật vất vả sửa lại án sai, lúc ấy chân Thẩm Mộ Quân đã thiếu chút nữa phải đem cưa bỏ.
Nhưng mà hiện giờ lại hoàn toàn không giống, Thẩm Mộ Quân nhờ linh thực của cô mà tình huống sức khoẻ rất tốt, cho dù không có hoàn cảnh chữa bệnh đặc biệt tốt, cũng có thể chịu được ca phẫu thuật lớn như vậy.
Còn một cái nữa, khi nào hắn làm phẫu thuật, Lý Khanh Khanh có thể lừa hắn ăn một cọng linh thực. Có linh thực trợ giúp, cuộc phẫu thuật nhất định có thể thành công.
Chờ đến khi hai đứa nhóc xách túi rời đi không bao lâu, một đứa bé trai đen gầy, mặt xám mày tro liền cõng một sọt cỏ heo đi vào trong viện.
Thẩm Mộ Quân đem một vại sữa mạch nha cùng một vại sữa bột đưa cho nó, sau đó lại cầm mấy cục kẹo sữa đại bạch thỏ bỏ vào trong tay nó.
Thẩm Mộ Quân dặn dò nói: "Cẩn thận chút, đừng để ai phát hiện."
Đứa bé trai đen gầy kia thoạt nhìn không lớn, cũng chỉ khoảng trên dưới mười tuổi. Nó nghe vậy trịnh trọng gật gật đầu, liền giấu đồ vật vào dưới sọt cỏ heo, sau đó cầm một viên kẹo sữa nhét vào trong miệng.
Thằng bé vừa híp mắt ăn kẹo sữa, vừa lấy từ quần áo trong túi ra một tờ giấy.
Nó nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Chú, cha nuôi nói cái chân này của chú không thể trì hoãn nữa, nếu không sẽ.... sẽ trễ cái thời kỳ gì gì đó. Cha bảo con nói với chú, phải nhanh chóng tìm được mấy thứ ghi trên giấy, rồi cha mới giúp chú làm giải phẫu được......"
Thẩm Mộ Quân nhìn những đồ vật ghi trên tờ giấy, trong đôi mắt đen hiện lên do dự không dễ phát hiện. Mấy thứ này lúc trước hắn đã nhờ người chuẩn bị xong, nhưng mà nghĩ đến thái độ của Lý Khanh Khanh đối với hắn không nóng không lạnh, hắn không thể xác định sau khi chân hắn tốt rồi, Lý Khanh Khanh còn có thể thành thành thật thật sống cùng hắn hay không?
Thằng bé thấy Thẩm Mộ Quân ngơ ngác xuất thần, nhịn không được lại kêu một tiếng, "Chú, chú làm sao vậy? Lời con nói chú có nghe thấy được không? Cha nuôi con nói không thể kéo dài nữa."
Đứa bé trai vừa đen vừa gầy này tên là Lâm Trường Tố, nhũ danh là Thiết Đản Nhi, là một đứa trẻ ở bên ngoài được nhà họ Lâm trong thôn nhận nuôi.
Lúc trước sở dĩ nhà bọn họ nhận nuôi đứa nhỏ này, là vì nhà bọn họ liên tiếp sinh bốn đứa con gái, sau đó ba năm tiếp theo liền không lại mang thai nữa. Nhà bọn họ sợ về sau nhà mình không có con trai dưỡng lão, nghe thấy đại đội số 3 có nhặt được một thằng bé trai, nên hai vợ chồng liền dày mặt đi xin nó về nuôi.
Ở niên đại này tuy rằng rất nhiều người đều bị đói, nhưng hiếm khi có ai nỡ lòng đem bỏ bé trai. Bởi vì ở trong mắt bọn họ, bé trai chính là gốc, là rễ, nhà nào không có con trai thì chả khác gì tuyệt hậu, trong nhà càng nhiều con trai thì về sau sức lao động cũng càng nhiều.
Lúc ấy hai vợ chồng họ Lâm vì nuôi Lâm Trường Tố, có thể nói là tiêu phí không ít tâm huyết, chọc cho bốn đứa con gái trong nhà ghen ghét đến không được. Đáng tiếc là chỉ mới nuôi nó được ba năm, thì mẹ Lâm đã một đống tuổi trong nhà đột nhiên lại có mang?
Ngay từ đầu, khi mẹ Lâm mới mang thai, mọi người cũng không ôm hy vọng bao lớn, chỉ cảm thấy đứa này thế nào cũng là đứa con gái thứ năm. Lâm gia bọn họ nha, mệnh số là chỉ có con gái thôi. Nhưng làm mọi người không nghĩ tới chính là, một thai này thế nhưng lại là con trai. Tuy rằng thằng nhóc sinh ra ốm yếu gầy gò như con cá mực, nhưng lập tức trở thành bảo bối trong mắt người Lâm gia.
Bởi vì Lâm gia mong tới mong đi, rốt cuộc mong được một thằng bé trai rồi, cho nên địa vị của Thiết Đản Nhi ở Lâm gia liền xấu hổ.
Ngay từ đầu nó sống ở Lâm gia cũng tốt đẹp, tuy rằng không phải con trai ruột nhà họ Lâm, nhưng nó rốt cuộc cũng là một đứa bé trai.
Nhưng mà sau này đứa con gái thứ hai nhà Lâm gia, Lâm Nhị Nha, lại nổi lên ý xấu, liền lừa nương nó, nói Thiết Đản Nhi thừa dịp người lớn không ở nhà, lén dùng chăn phủ lên mặt em trai mới sinh. Nếu chỉ một mình con bé nói như vậy, thì vợ chồng Lâm gia cũng không nhất định tin tưởng. Nhưng mà sau đó, ngay cả Lâm Tứ Nha là đứa con gái nhỏ nhất cũng nói như vậy, mẹ Lâm gia liền tức giận đỏ mắt, đánh Thiết Đản Nhi một trận.
Nhưng sự thật chân chính thì sao? Kỳ thật là Lâm Nhị Nha ghen ghét em trai nhỏ của mình, mới lén lấy chăn cố ý che lên trên mặt thằng bé. Khi còn nhỏ, Lâm Nhị Nha cũng thường xuyên đối đãi Thiết Đản Nhi như vậy, nhưng Thiết Đản Nhi khi còn nhỏ thì khoẻ hơn em trai mới sinh hiện giờ nhiều. Mỗi lần Thiết Đản Nhi bị chăn che mặt, đều sẽ đỏ mặt tự mình xốc chăn lên.
Thế mà Nhị Nha không hề nghĩ tới, em trai mới sinh nhà mình còn quá nhỏ, khi sinh ra lại ốm yếu như một con chuột con, nó căn bản không có sức để tự cứu mình.
Nếu không phải Thiết Đản Nhi kịp thời phát hiện không đúng, nhanh chóng bò lên trên giường đất giúp thằng bé xốc chăn lên, thì đứa bé trai mới sinh này nói không chừng đã không còn nữa.
Nhị Nha lo lắng bị cha mẹ phát hiện, liền giành trước Thiết Đản Nhi, chơi trò ác nhân cáo trạng trước. Từ nhỏ nó đã vốn là đứa giảo hoạt nhiều âm mưu, nên cha Lâm gia căn bản không tin lời nó nói.
Nhưng làm người Lâm gia không thể tin được chính là, Tứ Nha vậy mà cũng đứng ra làm chứng cho Nhị Nha? Tứ Nha từ nhỏ chính là đứa thành thật, vừa nghe thấy nó cũng nói thế, hai vợ chồng Lâm gia liền tin.
Lúc ấy mẹ Lâm gia liền đỏ hồng con mắt, xách đôi dép lê trên mặt đất lên, đánh tới tấp vào mặt Thiết Đản Nhi. Bà ta vừa đánh còn vừa chửi ầm lên: "Quả nhiên không phải con ruột, có nuôi có nấng cũng không thân, tao với cha mày vất vả cực khổ nhặt mày về rồi nuôi lớn thế này, sao mày có thể là ôm tâm tư bạch nhãn lang ngoan độc như vậy?"
Thiết Đản Nhi lúc ấy bị đánh phát ngốc, vẻ mặt nó không thể tin tưởng nhìn chị Hai cùng chị Tư, đặc biệt là chị Tư mà nó thích nhất. Lúc ấy Thiết Đản Nhi chỉ mới bốn tuổi, căn bản không rõ vì sao hai người chị nó lại đối xử với nó như vậy?
Tứ Nha đối mặt với ánh mắt của Thiết Đản Nhi, giương cái miệng nhỏ đúng lý hợp tình nói: "Tao tiến vào phòng, liền thấy mày lấy cái chăn trên mặt em trai ra còn gì."
Hoá ra là khi Thiết Đản Nhi cứu em trai nhỏ, Tứ Nha cũng vừa vặn đi vào trong buồng trong. Nhưng mà Tứ Nha không chứng kiến toàn toàn bộ quá trình, liền cho rằng Thiết Đản Nhi muốn hại chết em trai mình.
Từ sau lần đó, Lâm gia lâu lâu lại đánh Thiết Đản Nhi, mỗi lần một lý do, không phải là nó ăn hiếp em trai, thì chính là nó ăn vụng này nọ. Vợ chồng Lâm gia đối Thiết Đản Nhi càng ngày càng chán ghét, cảm thấy bọn họ thật là mắt mù mới nuôi ra thứ bạch nhãn lang thế này.
Trong thời gian đó, hàng xóm ở phụ cận nhà Lâm gia luôn nghe thấy tiếng khóc la thê lương của Thiết Đản Nhi. Thiết Đản Nhi chỉ biết kêu không phải nó, nó không có làm, nhưng mà hai vợ chồng Lâm gia lại không tin lời nó nói.
Có người mềm lòng nhìn không nổi, liền đem chuyện này lén nói cho đại đội trưởng. Đại đội trưởng cũng không có cách nào xen vào chuyện nhà người ta, chỉ có thể tới cửa khuyên bảo vài lần.
Từ sau khi đại đội trưởng đến khuyên bảo, hàng xóm không còn nghe được tiếng khóc của Thiết Đản Nhi nữa, vốn dĩ cho rằng Lâm gia rốt cuộc không còn đánh con nữa. Nhưng sau đó mọi người lại phát hiện Thiết Đản Nhi càng ngày càng trầm mặc, trên người thằng bé lâu lâu cũng thấy có những vết thương mới chồng chất.
Có một lần Trương Đại Nương thấy Thiết Đản Nhi đứng ở bờ sông phát ngốc, đôi mắt thằng bé ngơ ngác nhìn mặt nước, thấy vậy, trong lòng Trương Đại Nương không khỏi co rút một trận. Bà không yên tâm để một đứa bé đứng ở bờ sông một mình, liền kéo Thiết Đản Nhi trực tiếp trở về trong nhà bà.
Lúc ấy Thẩm Mộ Quân mới vừa xuất ngũ không bao lâu, Trương Đình Nghiệp cũng vừa mới hy sinh không bao lâu, Thẩm Mộ Quân mỗi ngày đều đi đến nhà Trương Đại Nương. Không phải giúp Trương Đại Nương đi múc nước, thì là giúp Trương Đại Nương chẻ củi này nọ, dù sao mỗi lần tới đều phải bận rộn một lúc lâu.
Ngày hôm đó Thẩm Mộ Quân vừa vào cửa, liền thấy Trương Đại Nương ôm Thiết Đản Nhi ở trong viện khóc.
Thẩm Mộ Quân lúc ấy liền dò hỏi xem là thế nào, sau đó Trương Đại Nương liền cuốn ống tay áo Thiết Đản Nhi lên, Thẩm Mộ Quân liền thấy trên cánh tay khẳng khiu gầy gò của thằng bé, tràn đầy những lổ thủng rướm máu như có ai dùng cái gì sắc nhọn chọc vào. Những cái lỗ đó li ti phủ đầy tay nó, có mới có cũ, làm Trương Đại Nương xem thôi đã thấy da đầu từng đợt tê dại.
Thẩm Mộ Quân nhìn một lúc lâu, liền bế Thiết Đản Nhi lên, mang đến công xã. Lúc sau công xã bên kia liền cử cán bộ tới, cũng không biết nói với Lâm gia cái gì, cuối cùng Thiết Đản Nhi liền cùng Lâm gia bên kia đoạn tuyệt quan hệ.
Ngay từ đầu Lâm gia không muốn thả Thiết Đản Nhi đi, tuy rằng bọn họ vô cùng chán ghét nó, nhưng mà Thiết Đản Nhi cũng là bọn họ tự mình nuôi lớn, chờ thêm hai ba năm nữa là có thể làm trâu làm ngựa nuôi trong nhà, Lâm gia bọn họ hoàn toàn không muốn cứ phí phạm như vậy, mang cho người khác. Nhưng mà mặc kệ bọn họ có vui hay không, cuối cùng vẫn bị bắt giao đứa nhỏ ra ngoài.
Bởi vì nghe cái cán bộ công xã kia nói, bọn họ như vậy là ngược đãi trẻ em, là phạm pháp, làm lớn chuyện nói không chừng còn sẽ ngồi tù. Người Lâm gia đều là nông dân sinh trưởng ở địa phương, cả nhà không có một ai là người biết chữ to, nên cả nhà đều bị cán bộ kia hù đến sửng sốt, cuối cùng chỉ có thể dài mặt thả Thiết Đản Nhi đi.
Ngay từ đầu, Trương Đại Nương muốn nuôi Thiết Đản Nhi, nhưng không được vài ngày, Thiết Đản Nhi liền tự mình dọn đi khu chuồng bò.
Bởi vì sau khi nó dọn tới ở trong nhà Trương Đại Nương, Lâm gia bên kia thỉnh thoảng lại đến bên nhà Trương Đại Nương náo loạn một trận. Đặc biệt là mấy bà chị kia của nó, cả đám đều không phải cái đèn cạn dầu gì. Thấy nó ở Trương Đại Nương được ăn ngon, liền kéo mặt dày như tường thành qua ăn vạ không đi.
Trương Đại Nương cũng không thể đánh con nhà người ta, chỉ có thể nhìn một đám nhóc bé bé lớn lớn làm ầm ĩ trong viện, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu luống cuống.
Có người nhìn không được liền đi qua Lâm gia bên kia nói, mẹ Lâm gia còn ồn ào trả lời: "Bà ta chết mất thằng con rồi, còn không phải là muốn cướp con nhà người khác về dưỡng lão cho bả sao? Nếu bả có thể nuôi một đứa, nuôi thêm mấy đứa thì thế nào?"
Thiết Đản Nhi vì không để Trương Đại Nương dính vào phiền toái, ở không được năm ngày liền đi rồi. Nó chủ động dọn tới khu chuồng bò, nơi đó cũng có mấy tên lưu manh đầu trâu mặt ngựa ở, người trong thôn cũng không dám tới nơi đó kiếm chuyện.
Sau khi Thẩm Mộ Quân biết chuyện này, cũng cảm thấy Thiết Đản Nhi ở nơi đó cũng không tồi. Tuy rằng hoàn cảnh chuồng bò không tốt lắm, nhưng so với bị đám người Lâm gia đeo bám thì còn tốt hơn.
Hơn nữa chỗ đó còn có thầy của Thẩm Mộ Quân ở, Thẩm Mộ Quân cảm thấy Thiết Đản Nhi ở nơi đó cũng tốt. Ngày thường hắn cũng có thể lén ghé thăm, cũng hỗ trợ chiếu cố bọn họ một chút.
Mà cha nuôi Thiết Đản Nhi cũng ở khu chuồng bò, người đó là một bác sĩ chuyên khoa ngoại từng đi du học nước ngoài. Trùng hợp chính là hắn cũng họ Lâm, hơn nữa hắn không có con, liền nhận Thiết Đản Nhi làm con nuôi. Cái tên Lâm Trường Tố này, vẫn là người đàn ông đó lấy cho Thiết Đản Nhi.
Nhiều năm sau đó, Thẩm Mộ Quân vẫn luôn đi lại thân cận với bên khu chuồng bò. Kỳ thật đại đội trưởng cũng biết chuyện này, nhưng hắn vẫn làm bộ không biết. Cũng nhờ mấy năm nay Thẩm Mộ Quân tiếp tế và chiếu cố, cuộc sống của mấy vị bên khu chuồng bò kia mới đỡ hơn một chút.
Sau khi Thiết Đản Nhi từ trong nhà Thẩm Mộ Quân đi ra, liền nhanh chóng lẻn vào rừng cây nhỏ kế bên, bước chân như gió lướt qua đám người trong thôn, chạy về hướng khu chuồng bò dân cư thưa thớt bên kia.
Những năm gần đây, bởi vì nó ở khu chuồng bò, người trong thôn cũng không dám tiếp cận nó. Tuy rằng cuộc sống như vậy có hơi tịch mịch, bất quá Thiết Đản Nhi lại cảm thấy khá tốt. Ít nhất không phải giống như trước, tiếp tục bị Lâm gia bên kia khi dễ, đánh chửi.
Thiết Đản Nhi một đường chạy như gió về khu chuồng bò, chả mấy chốc liền về đến nhà mình, vội vàng đóng cái cửa gỗ rách lại. Người đàn ông nằm trên một đống cỏ dại thấy thế, nhịn không được nhìn Thiết Đản Nhi cười nói: "Nha, Trường Tố nhà chúng ta hôm nay lại mang cái gì tốt về đây?"
Từ sau khi chân Thẩm Mộ Quân bị tàn phế, Thiết Đản Nhi liền thành chân chạy truyền lời của Thẩm Mộ Quân với bên này. Đặc biệt là gần đây Thẩm Mộ Quân khoẻ hơn một chút, lui tới với bên này càng thêm mật thiết.
Trong đôi mắt vốn lạnh lùng của Thiết Đản Nhi hiện lên một tia ấm áp, nó cười cười đi qua bên kia nói: "Cha, xem chú Quân cho cha thứ tốt gì này?"
Nó vừa nói vừa ôm một vại sữa bột từ trong sọt ra tới, sau đó vẻ mặt như hiến vật quý mà giơ lên, quơ quơ trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông kia thấy thế nhịn không được mắt sáng ngời, sau đó nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, "Thứ này có dinh dưỡng nha, con trai ngoan, pha cho cha con một ly nếm thử xem nào."
Thiết Đản Nhi nghe vậy lập tức liền đi pha một ly, đây là lần đầu tiên nó ngửi được mùi sữa bột, tức khắc thèm đến nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Thiết Đản Nhi bưng cái ly đi vào trước mặt người đàn ông, liền giơ ly đưa tới bên miệng hắn, nói: "Cha, cha mau uống đi."
Nam nhân nhìn Thiết Đản Nhi vừa đen vừa gầy trước mặt, nhớ đến khuôn mặt mấy đứa cháu trai nhỏ nhà mình mấy năm trước, nhịn không được duỗi tay dùng sức xoa xoa đầu nó.
"Tự uống đi, ông già mày lúc này lại không muốn uống rồi."
Thiết Đản Nhi nghe vậy đầy mặt khó hiểu, thứ tốt như vậy sao lại không muốn uống chứ?
Tựa hồ nhìn ra Thiết Đản Nhi đang nghi hoặc, người đàn ông lại nghiêm trang nói: "Ông già mày trước kia từng đi nước ngoài, cái gì thứ tốt gì mà chưa từng thấy chứ? Sữa bột này là để mấy đứa nhóc uống thôi."
Thiết Đản Nhi nghe vậy rũ hàng lông mi xuống, hiển nhiên nó cũng không tin lời người đàn ông này nói. Hiện tại nó đã mười tuổi rồi, đã không còn dễ bị lừa như trước nữa. Kỳ thật nó có chút không hiểu người trước mắt này, rõ ràng nó cũng không phải con ruột ông ta, sao ông ta lại đối xử với nó tốt như vậy chứ?
Nó không phải con nhà Lâm gia, Lâm gia bên kia đều không coi nó như người. Nhưng mà người đàn ông này thật kỳ quái, rõ ràng bản thân đều khó bảo toàn, lại còn muốn đem thứ tốt nhất nhường cho nó.
Thiết Đản Nhi tự mình nếm một ngụm, sau đó lại giương mắt nhìn lên, trong mắt đã khôi phục bộ dáng hi hi ha ha ngày thường. Nó cười cười nhào vào cọ cọ trong lòng ngực người đàn ông, nói: "Cha, cha cũng nếm thử xem, uống ngon lắm. Chú lần này đưa cho con hai bình lận, đủ cho hai người chúng ta uống thật lâu luôn."
Người đàn ông chịu không nổi bộ dáng Thiết Đản Nhi làm nũng, nhịn không được run run bả vai, cúi đầu uống mấy ngụm......
Mà bên kia, Lý Khanh Khanh còn trên núi, lúc này đang không chút để ý đuổi theo người phía trước, cô vừa đuổi vừa học theo ngữ khí ban nãy của Trần Văn Ngũ, hô: "Đồng chí Trần Văn Ngũ, anh đi chỗ nào vậy? Anh đừng chạy nha?"
Khi Lý Khanh Khanh kêu như vậy, trên mặt lại không có vẻ đáng khinh như Trần Văn Ngũ, ngược lại còn lạnh lùng đến cơ hồ kết thành sương.
Trần Văn Ngũ nghe giọng, lại càng chạy nhanh về phía trước như phát điên. Bộ dáng hắn lúc này miễn bàn có bao nhiêu chật vật, cả người trên dưới đều là bùn, ngay cả trong miệng của hắn cũng bị nhét đầy bùn.
Lý Khanh Khanh không vội không chậm đi theo phía sau hắn, trong tay còn nắm chặt dây nịt Trần Văn Ngũ lúc nãy cầm. Bước chân cô cũng không mau, nhưng cố tình vẫn luôn đuổi theo Trần Văn Ngũ cách một khoảng không xa.
Sau khi Trần Văn Ngũ nhìn thấy Lý Khanh Khanh ở phía sau, khuôn mặt tức khắc sợ tới mức trắng bệch. Hắn biết ngay mà, bảo sao gần đây Lý Khanh Khanh lại trở nên xinh đẹp như vậy? Hoá ra...... Hoá ra cô ta chính là yêu quái Bạch cốt tinh ăn thịt người ở nơi sơn dã này?
Trần Văn Ngũ hồi tưởng lại từng màn mới vừa phát sinh, sức lực khi Lý Khanh Khanh giật lấy dây nịt của hắn lớn đến dọa người, cái sức lực đó căn bản không phải một người phụ nữ có thể có được. Sau đó cô ta đạp hắn vào trong bãi bùn cho hắn ăn một miệng, còn vừa nói vừa cười, hỏi hắn vì sao đi theo cô ta?
Trần Văn Ngũ căn bản nói không ra tiếng, chỉ có thể điên cuồng lắc đầu không ngừng xin tha. Hắn chẳng thể nghĩ tới, nhất thời nổi lên sắc tâm, sẽ rước lấy hậu quả đáng sợ như vậy? Nếu hắn biết bản chất của Lý Khanh Khanh là gì, hắn tuyệt đối không có lá gan đi theo đến đây trêu chọc cô ta.
Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận, làm chuyện xấu thì phải trả giá tương ứng.
Lý Khanh Khanh đuổi theo Trần Văn Ngũ một lát, liền đánh người một trận thật tàn nhẫn, sau đó lại thả người ra. Sau đó lại đuổi theo đi đánh thêm một trận tàn nhẫn, sau đó lại thả. Cứ tuần hoàn như thế, vui vẻ vô cùng. Hắn không phải thích theo dõi người khác, làm một ít chuyện biến thái sao? Vậy cô liền thiện tâm, để hắn cũng nếm thử nỗi sợ hãi khi bị người ta theo dõi nha.
Lý Khanh Khanh thấy người đỡ sợ tới mức sắp phát điên thật, liền nhanh chân đuổi theo, trói hắn lại, sau đó treo lên trên một thân cây lớn gần đó.
Rồi sau nữa, Lý Khanh Khanh liền theo đường khác xuống núi, không hề lo lắng Trần Văn Ngũ ở trên núi có thể gặp nguy hiểm gì hay không, cũng không lo lắng sau khi Trần Văn Ngũ được cứu về, có thể đi tố cáo kẻ tra tấn là cô với công chúng hay không.
Bởi vì không có ai sẽ tin tưởng một người phụ nữ mong manh ốm yếu như cô lại có thể đánh cho một người đàn ông trưởng thành cao lớn thô kệch thành bộ dáng như vậy. Chỉ mỗi chuyện treo Trần Văn Ngũ treo lên cây cao thôi, cho dù có là một người đàn ông thành niên, cũng khó mà làm được.
Hơn nữa nếu Trần Văn Ngũ nói ra chuyện này, đến lúc đó mọi người sẽ hỏi hắn vì sao đi theo Lý Khanh Khanh vào núi? Từ trưa đã có không ít người nhìn thấy Lý Khanh Khanh một mình vào núi, nếu hắn không nói được một lý do hợp lý, người khác liền có thể trực tiếp cho hắn là có ý đồ muốn cưỡng hiếp.
Ở cái niên đại này, tội cưỡng hiếp rất nặng, nếu tình tiết nghiêm trọng một chút, còn có thể bị bắn chết.
Lý Khanh Khanh đã định trước Trần Văn Ngũ không dám nói bậy, nên mới vui vui vẻ vẻ đi xuống núi.
Sau khi Lý Khanh Khanh về đến nhà, Thẩm Mộ Quân liền kể lại chuyện tặng đồ cho cô. Hắn cũng không có giấu giếm quan hệ của mình cùng bên kia, bởi vì hắn biết Lý Khanh Khanh ghét nhất người khác lừa gạt cô.
"Hắn là bạn của tôi, là một bác sĩ chuyên về ngoại khoa, hắn nói có biện pháp chữa khỏi chân tôi."
Khi Thẩm Mộ Quân nói lời này, đôi mắt đen bất động thanh sắc đánh giá sắc mặt Lý Khanh Khanh. Sợ cô nghe xong những lời này rồi, liền đầy mặt cao hứng mà nói với hắn: Nha, vậy thật tốt quá, chờ chân của anh tốt rồi, chúng ta có thể ly hôn.
Vì Trần Văn Ngũ đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch đi tìm đá quý của mình, tâm tình Lý Khanh Khanh có chút âm u. Đột nhiên nghe được Thẩm Mộ Quân nói chân hắn có thể trị khỏi, đôi mắt vô thần tức khắc liền sáng lên.
Lý Khanh Khanh: "Đúng rồi, chuyên gia ngoại khoa ha...... Sao tôi lại đột nhiên quên mất chuyện này nhỉ? Vậy chúng ta phải đối xử với người ta thật tốt mới được, tặng chút quà là chuyện nên làm......"
Lý Khanh Khanh thường không quan tâm đến chuyện người khác, nếu không phải Thẩm Mộ Quân chính mình nhắc tới chuyện này, cô đã quên mất trong tiểu thuyết còn có một nhân vật như thế?
Bất quá trong tiểu thuyết gốc thì vị chuyên gia ngoại khoa này cũng không giúp Thẩm Mộ Quân chữa khỏi được chân hoàn toàn. Bởi vì trong tiểu thuyết, sức khoẻ Thẩm Mộ Quân vẫn luôn không quá tốt, căn bản không thích hợp làm một cuộc phẫu thuật lớn như vậy. Chờ đến khi đối phương thật vất vả sửa lại án sai, lúc ấy chân Thẩm Mộ Quân đã thiếu chút nữa phải đem cưa bỏ.
Nhưng mà hiện giờ lại hoàn toàn không giống, Thẩm Mộ Quân nhờ linh thực của cô mà tình huống sức khoẻ rất tốt, cho dù không có hoàn cảnh chữa bệnh đặc biệt tốt, cũng có thể chịu được ca phẫu thuật lớn như vậy.
Còn một cái nữa, khi nào hắn làm phẫu thuật, Lý Khanh Khanh có thể lừa hắn ăn một cọng linh thực. Có linh thực trợ giúp, cuộc phẫu thuật nhất định có thể thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.