Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70
Chương 88
Dạ Bất Tư Ngữ
18/05/2022
Lý
Khanh Khanh trước kia từng xem không ít tiểu thuyết ngôn tình, trong rất nhiều tiểu thuyết đều có tình tiết thế này như vậy, chính là khi người
con trai ngủ ở trên giường của người mình thích, sẽ nhịn không được ảo
tưởng cùng người mình thích làm một chút chuyện không thể miêu tả.
Lý Khanh Khanh nghĩ đến Thẩm Mộ Quân cũng thích cô, có khả năng cũng sẽ ở trên giường cô tưởng tượng một số chuyện không nên tưởng tượng, hoặc là làm một số chuyện cô ngẫm lại liền đỏ mặt. Lý Khanh Khanh thân là một người có thói ở sạch, nghĩ đến chuyện như thế có thể xảy ra, liền không thể chịu đựng được. Cho nên khi cô phát hiện Thẩm Mộ Quân vào phòng mình, liền nhịn không được nóng đầu lên chạy tới.
Nhưng mà khi cô thật sự gõ cửa phòng rồi, Lý Khanh Khanh lại cảm thấy hiện tại hình như chỉ số thông minh của mình offline rồi, sao đột nhiên cứ ngây ngốc chạy tới ngay lúc nào ? Ngẫm lại nãy giờ cô đã trêu chọc Thẩm Mộ Quân vài lần đến bỏ chạy luôn, hiện giờ cô lại đêm hôm khuya khoắt "nhào vào trong ngực", Lý Khanh Khanh tức khắc nhịn không được cảm thấy trên mặt nóng đến muốn bốc lửa.
Có khi nào Thẩm Mộ Quân cho rằng cô là đang cố ý quyến rũ hắn không ? Sau đó dưới cơn máu huyết sôi trào, túm cô vào trong ổ sói, sau đó lại như vầy như vầy, rồi như vầy như vầy với cô chăng ?
Lý Khanh Khanh bị hình ảnh do chính mình tưởng tượng dọa sợ, cô vội dùng sức lắc lắc đầu, trong lòng nói: Không được, không được, tuyệt đối không thể để hắn thực hiện được.
Đang lúc Lý Khanh Khanh muốn làm bộ như mình chưa từng tới đây, len lén xoay người rời đi, cửa phòng đột nhiên mở ra sau lưng cô. Ngay sau đó, một nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đánh úp tới, không đợi Lý Khanh Khanh quay đầu lại, cả người đã bị mang vào trong phòng.
Thẩm Mộ Quân ôm người nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó ngay khi Lý Khanh Khanh còn chưa kịp phản ứng lại, liền hung hăng đè người ở trên giường.
Trái tim Lý Khanh Khanh nhảy bang bang, cảm thụ được cảm giác cường thế, áp bách lẫn trọng lượng trên người, cô đầy mặt không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt.
Thẩm Mộ Quân buồn cười nhìn phản ứng của Lý Khanh Khanh, lúc sau ánh mắt liền bắt đầu không chịu khống chế tự do du tẩu. Khi hắn nhìn thấy Lý Khanh Khanh chỉ khoác một cái áo ngoài, cứ như vậy mặc áo ngủ tơ lụa kia chạy ra tới, cái thân thể thật vất vả mới bình tĩnh được lại kêu gào lên.
Thẩm Mộ Quân có hơi không thích bản thân mình như vậy, trước kia hắn thật sự không phải người như thế, chưa bao giờ sẽ vì một người phụ nữ mà dễ dàng mất khống chế. Nhưng mà ...... Nhưng mà từ khi người phụ nữ Lý Khanh Khanh này xuất hiện, loại cảm giác mất khống chế này đã không biết đã xảy ra bao nhiêu lần.
Đôi môi mỏng hắn nhẹ nhàng đè lên đôi mắt của Lý Khanh Khanh, có chút lúng túng không thể chịu đựng tầm mắt sạch sẽ của cô nhìn chằm chằm mình. Hắn thật sự không hy vọng Lý Khanh Khanh nhìn thấy bộ dáng này của hắn, cái bộ dáng chật vật vì cô ấy mà nổi điên phát cuồng. Nhưng mà hắn lại muốn nói cho cô ấy biết, mình không có lúc nào là không muốn yêu thương cô ấy.
Lý Khanh Khanh bị hắn hôn lên mắt, không thể không nhắm chặt hai mắt của mình lại, cô hơi cảm giác ngưa ngứa, liền vươn tay dùng sức đẩy đẩy bờ ngực rắn chắc của Thẩm Mộ Quân một chút.
Lý Khanh Khanh đẩy một cái mới phát hiện, Thẩm Mộ Quân vậy mà vẫn đang để ngực trần. Lúc này hắn đang gắt gao đè nặng phía trên con, thân thể mềm mại cùng đường cong mạn diệu trên người cô, hắn đều có thể thông qua cơ bắp săn chắc của mình mà cảm giác được.
Gương mặt Lý Khanh Khanh nhịn không được càng ngày càng đỏ, nhìn qua lại hồng hào xinh đẹp như mới tô phấn. Thẩm Mộ Quân trong chốc lát cảm thấy mê hồn, nhịn không được hạ người xuống, truy tìm đôi môi của cô.
Lý Khanh Khanh bị hôn đến mơ mơ màng màng, vừa ghét bỏ thân thể Thẩm Mộ Quân vừa cứng ngắc lại lạnh lẽo, vừa cảm thán đêm nay cô thật đúng là nhào vào trong ngực rồi.
Lý Khanh Khanh rơi vào trong đống chăn mềm mại, cả người không chân thật như giẫm lên bông. Cô co lại hai chân của mình, cản trước ngực Thẩm Mộ Quân, một đôi mắt hơi hơi phiếm hồng nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh nhỏ giọng nói thầm một câu, "Em còn chưa......"
Tuy cô đã chậm rãi tiếp nhận Thẩm Mộ Quân, nhưng cứ cảm thấy hiện tại hai người liền lăn giường thế này, hình như có hơi quá nhanh. Cô còn chưa xây dựng tâm lý xong, còn chưa muốn mới tìm hiểu thôi đã trực tiếp nhảy đến bước này như vậy.
Thị lực Thẩm Mộ Quân thật tốt, nhìn người trong lòng ngực gương mặt ửng đỏ, đáy mắt phiếm hồng, trái tim hắn tức khắc mềm thành một bãi nước xuân ấm áp.
Hắn cúi đầu hôn hôn trán Lý Khanh Khanh, sau đó nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, vừa rồi anh thật quá đáng. Cứ để như vậy...... Cứ để anh ôm em như vậy một lát là được."
Nhưng mà tuy ngoài miệng Thẩm Mộ Quân nói như thế, bàn tay to mang vết chai mỏng vẫn nhịn không được du tẩu tự do trên người Lý Khanh Khanh. Trong đầu hắn tựa như có một con ác quỷ bé xíu, giơ cao gậy mà khống chế thần trí hắn, làm hắn đắm chìm vào cảm xúc mềm mại ở đầu ngón tay không thể kềm chế.
Lý Khanh Khanh làm sao để hắn muốn làm gì thì làm, khi Thẩm Mộ Quân càng ngày càng quá mức, cô liền cắn một ngụm lên bờ vai cứng chắc của Thẩm Mộ Quân, sau đó để lại trên đó một dấu răng chỉnh tề.
Một đêm này Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh ngủ thật sự không yên ổn, một người thì ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, đau cũng vui sướng, một người thì luôn bị người kia ôm mà nóng đến trong lòng hốt hoảng.
Cho nên ngày hôm sau, khi hai người này tỉnh dậy, đều là một mặt buồn ngủ muốn chết, không có biện pháp mở mắt ra.
Thẩm Mộ Quân nghĩ đến hôm nay là thứ bảy, hắn không cần dầm sương dãi tuyết đi huyện thành làm, liền muốn ôm cô vợ thơm tho mềm mại tiếp tục ngủ. Kết quả hắn đã quên giờ này mỗi tuần, mấy đứa Đại Tráng liền sáng sớm lại đây tìm hắn huấn luyện.
Ba anh em Đại Tráng đứng trước cửa đợi thật lâu, ba đứa đều sắp chờ thành ba cái người tuyết, cuối cùng là thằng con út nhà Trần gia nhịn không được, nó run bần bật chạy tới cổng lớn, bắt đầu dùng sức đập cổng lớn nhà Thẩm Mộ Quân.
Nó vừa đập còn vừa kêu lớn : "Chú Quân! Chú Quân ơi ! Chú có ở nhà không ? Hôm nay có huấn luyện không chú ? Hiện tại con sắp lạnh chết rồi !"
Lý Khanh Khanh nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa, nhịn không được nhắm mắt lại đổi tư thế, muốn xem nhẹ động tĩnh bên ngoài để tiếp tục ngủ.
Thẩm Mộ Quân sửng sốt một lát, lúc này mới nhớ tới ba anh em Đại Tráng đáng thương. Lúc trước cũng là hắn nghiêm mặt nói với bọn nó, nếu muốn đi theo hắn huấn luyện thân thể, về sau mặc kệ là trời mưa trời gió gì cũng phải lại đây huấn luyện.
Cho nên mấy tháng nay, ba đứa nhỏ này thật sự kiên trì giữ vững, thế mà người làm thầy như hắn lại đến muộn.
Thẩm Mộ Quân nhanh chóng ngồi bật dậy, suýt chút nữa quên luôn cô vợ đang còn nằm trong lòng ngực. Hắn vội cúi đầu hôn hôn lên tóc Lý Khanh Khanh, sau đó vừa nhỏ giọng giải thích với Lý Khanh Khanh, vừa kéo quần áo mặc vào trên người.
Chờ đến khi hắn ăn mặc chỉnh tề định đi ra ngoài, Lý Khanh Khanh cũng mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy. Đầu tiên cô ngơ ngác nhìn thân ảnh Thẩm Mộ Quân, sau đó lại nghĩ tới chuyện đêm qua, đột nhiên liền kéo chăn trùm kín mình lại.
Thật phiền quá, hai người bọn họ hiện tại càng ngày càng giống vợ chồng lâu năm nha. Cô vốn dĩ còn tưởng tượng đến cảnh bọn họ tìm hiểu, rồi từ từ yêu đương.... Trước là nắm tay một chút, sau đó là hôn môi......
Kết quả...... Nghĩ đến ngày hôm qua Thẩm Mộ Quân không chỉ có ôm hôn cô, còn suýt chút là "động đao động thương" với cô luôn rồi.
Cho nên bọn họ đã trực tiếp nhảy vọt một cái, thành "Cùng chung chăn gối", "Nùng tình mật ý", "**"?
Trong khi Lý Khanh Khanh còn mải tự oán tự ngải, Thẩm Mộ Quân đã mở cửa đi nhanh đi ra ngoài. Lý Khanh Khanh nghe thấy động tĩnh vội ló đầu ra, vẻ mặt không vui hừ hừ một tiếng.
Ngay khi cô chậm rãi muốn lùi về trong ổ chăn, thì cánh cửa đang đóng kín đột nhiên lại mở ra. Thẩm Mộ Quân từ đâu vèo một cái, nhanh như con gió chạy vào mép giường Lý Khanh Khanh, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Lý Khanh Khanh, hôn lên trán, lên mặt, lên môi cô mỗi chỗ một cái.
Thẩm Mộ Quân: "Em ngủ tiếp một lát, chờ anh huấn luyện xong ba thằng nhóc kia, trở về nấu cơm sáng cho em ăn, nha."
Thẩm Mộ Quân nói xong, lúc này rốt cuộc thật sự rời đi.
Lý Khanh Khanh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, lại sờ sờ cái khoé miệng đang nhịn không được cong lên, tự mình lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Lý Khanh Khanh à Lý Khanh Khanh, mày thật là quá không tiền đồ, chả có chút bộ dáng của dị năng giả cấp cao thời mạt thế gì cả. Nhớ lại mấy nữ dị năng cấp cao trong mạt thế mà xem, đều là những người đó ăn sạch mấy người đàn ông mình thích đó thôi ......"
Mạt thế là một thời đại vô cùng tôn sùng người mạnh, cho dù có là một người phụ nữ đi chăng nữa, chỉ cần đủ mạnh mẽ, cũng có thể biểu diễn một màn nữ tổng tài bá đạo yêu cậu bé lọ lem.
Lý Khanh Khanh vốn cho rằng khi mình yêu đương, sẽ noi theo những nữ dị năng bá đạo đó, cũng sẽ cường hãn như vậy. Tỷ như "kabe-don" soái ca nè, tỷ như nhốt trong phòng tối cưỡng chế yêu đương nè, hay tỷ như roi da với nến này nọ.
Nhưng mà hiện tại cô cùng Thẩm Mộ Quân thì sao, chả có cái gì đúng cả, không khí chung quanh chỉ toàn nồng đậm mùi vợ chồng lâu năm.
Vừa đến mùa đông, liền đến thời điểm nông nhàn. Người một khi rảnh rỗi lên, không có việc gì làm liền nhịn không được thích đi nhiều chuyện.
Lúc trước đối tượng bọn họ thường xuyên bàn luận chính là chuyện thằng con thứ hai nhà Thẩm gia cùng Tống Thanh Mân. Ai cũng nói Tống Thanh Mân là người tàn nhẫn, sau khi phát sinh ra sự kiện kia, mỗi ngày đều la hét muốn cùng Thẩm Hạ Quân ly hôn.
Vốn dĩ mọi người đều cho rằng, Tống Thanh Mân yêu thương hai thằng con trai như vậy, sau khi ly hôn rồi, cô ta sẽ tranh đoạt quyền nuôi con với Thẩm gia, nhưng kết quả làm người không nghĩ tới chính là, Tống Thanh Mân sau khi ly hôn không chỉ không nói muốn mang con đi, thậm chí còn biểu hiện mình vô cùng chán ghét hai đứa nhỏ này.
Người khác thì không biết xảy ra chuyện gì, nhưng những người bên nhà cũ Thẩm gia lại biết rõ ràng. Cô ta biểu hiện như vậy, một là do lần đó Tiểu Bảo cào rách mặt cô ta, làm hại cô ta thiếu chút nữa bị hủy dung. Hai là bởi vì sau này khi Thẩm Hạ Quân đánh Tống Thanh Mân, Tống Thanh Mân từng cầu cứu hai đứa nhỏ, nhưng hai đứa nhỏ không chỉ không đi che chở cô ta, còn chỉ dửng dưng đứng nhìn.
Có người nghe được lý do như vậy, phỏng chừng sẽ cảm thấy Tống Thanh Mân làm quá vấn đề. Rốt cuộc thì hai đứa nhỏ kia hiện giờ mới vừa hai tuổi, vẫn còn là con nít không không hiểu cái gì, Tống Thanh Mân không nên đem chuyện như vậy trách tội lên hai đứa bé không hiểu chuyện.
Nhưng mà bọn họ không biết, lúc khi Thẩm Gia Hảo mới hai tuổi, Thẩm Lệ Nghiên đã từng cùng "Lý Thanh Thanh" vung tay đánh nhau. Thẩm Gia Hảo lúc đó tuy rằng không làm được gì, nhưng vẫn xông lên, muốn dùng thân thể nho nhỏ của mình bảo hộ nương mình.
Cái Tống Thanh Mân để ý không phải hai đứa nhỏ thật sự có thể bảo hộ được cô ta, mà là hai đứa nhỏ ở cái loại tình huống này, có muốn bảo vệ cô ta hay không ?
Nếu lúc ấy khi cô ta gặp nguy hiểm, bọn nó có chút ít hành động muốn bảo hộ cô ta, Tống Thanh Mân cũng sẽ không tuyệt tình như vậy.
Gần đây ngoại trừ chuyện này, còn có một việc nữa cũng có quan hệ với nhà cũ Thẩm gia, đó chính là đôi trai tài gái sắc Dương Từ cùng Thẩm Lệ Nghiên chia tay.
Mọi người cũng không biết cụ thể đã phát sinh ra cái gì, chỉ biết mấy ngày hôm trước có người gặp hai người bọn họ ở ven đường lôi lôi kéo kéo, hình như đã xảy ra tranh chấp.
Căn cứ theo lời người trông thấy, thì hình như chỉ một một mình Thẩm Lệ Nghiên vừa khóc lại gào, còn Dương Từ đứng một bên vẫn luôn lạnh mặt không lên tiếng.
Theo lý thì khi chuyện xảy ra như vậy, mọi người đều sẽ không tự giác thiên về hướng nhà gái đang khóc sướt mướt, sẽ cảm thấy là nhà trai làm chuyện gì rất có lỗi với nhà gái.
Nhưng mấy người tình cờ gặp được chuyện này, nhìn thấy Thẩm Giai Nghiên vừa khóc lại kêu gào đến chật vật bất kham; rồi nhìn nhìn lại Dương Từ trong ánh mắt trộn lẫn bi thương, thất vọng, cùng thống khổ, bọn họ lại nhịn không được cảm thấy Dương Từ càng đáng thương hơn.
Bất quá những việc này Lý Khanh Khanh đều không thèm để ý, bởi vì cô gần đây đang bận cải tạo lại hậu viện trong nhà.
Mấy ngày nay Thẩm Nhạc Hương cùng với các bạn nhỏ của nó nhặt về không ít hòn đá xinh đẹp, mấy cục đá này liền bị Lý Khanh Khanh xem như đá cuội, bày thành con đường đá nhỏ dẫn đến hậu viện.
Trừ cái này, Lý Khanh Khanh còn chuẩn bị một ít hoa hoa cỏ cỏ trồng sau hậu viện, cho nên cô dùng đá vây lại thành một cái hoa viên xinh đẹp nhỏ. Dưới sự trợ giúp của Thẩm Mộ Quân đa tài đa nghệ, hai người còn làm thêm một giàn hoa cao đến nửa người, trên giàn hoa gắn lên mấy cái bình lớn lớn bé bé, định mùa xuân sang năm liền trồng liền trồng các loại hoa cỏ.
Lý Khanh Khanh nghĩ đến Thẩm Mộ Quân cũng thích cô, có khả năng cũng sẽ ở trên giường cô tưởng tượng một số chuyện không nên tưởng tượng, hoặc là làm một số chuyện cô ngẫm lại liền đỏ mặt. Lý Khanh Khanh thân là một người có thói ở sạch, nghĩ đến chuyện như thế có thể xảy ra, liền không thể chịu đựng được. Cho nên khi cô phát hiện Thẩm Mộ Quân vào phòng mình, liền nhịn không được nóng đầu lên chạy tới.
Nhưng mà khi cô thật sự gõ cửa phòng rồi, Lý Khanh Khanh lại cảm thấy hiện tại hình như chỉ số thông minh của mình offline rồi, sao đột nhiên cứ ngây ngốc chạy tới ngay lúc nào ? Ngẫm lại nãy giờ cô đã trêu chọc Thẩm Mộ Quân vài lần đến bỏ chạy luôn, hiện giờ cô lại đêm hôm khuya khoắt "nhào vào trong ngực", Lý Khanh Khanh tức khắc nhịn không được cảm thấy trên mặt nóng đến muốn bốc lửa.
Có khi nào Thẩm Mộ Quân cho rằng cô là đang cố ý quyến rũ hắn không ? Sau đó dưới cơn máu huyết sôi trào, túm cô vào trong ổ sói, sau đó lại như vầy như vầy, rồi như vầy như vầy với cô chăng ?
Lý Khanh Khanh bị hình ảnh do chính mình tưởng tượng dọa sợ, cô vội dùng sức lắc lắc đầu, trong lòng nói: Không được, không được, tuyệt đối không thể để hắn thực hiện được.
Đang lúc Lý Khanh Khanh muốn làm bộ như mình chưa từng tới đây, len lén xoay người rời đi, cửa phòng đột nhiên mở ra sau lưng cô. Ngay sau đó, một nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đánh úp tới, không đợi Lý Khanh Khanh quay đầu lại, cả người đã bị mang vào trong phòng.
Thẩm Mộ Quân ôm người nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó ngay khi Lý Khanh Khanh còn chưa kịp phản ứng lại, liền hung hăng đè người ở trên giường.
Trái tim Lý Khanh Khanh nhảy bang bang, cảm thụ được cảm giác cường thế, áp bách lẫn trọng lượng trên người, cô đầy mặt không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt.
Thẩm Mộ Quân buồn cười nhìn phản ứng của Lý Khanh Khanh, lúc sau ánh mắt liền bắt đầu không chịu khống chế tự do du tẩu. Khi hắn nhìn thấy Lý Khanh Khanh chỉ khoác một cái áo ngoài, cứ như vậy mặc áo ngủ tơ lụa kia chạy ra tới, cái thân thể thật vất vả mới bình tĩnh được lại kêu gào lên.
Thẩm Mộ Quân có hơi không thích bản thân mình như vậy, trước kia hắn thật sự không phải người như thế, chưa bao giờ sẽ vì một người phụ nữ mà dễ dàng mất khống chế. Nhưng mà ...... Nhưng mà từ khi người phụ nữ Lý Khanh Khanh này xuất hiện, loại cảm giác mất khống chế này đã không biết đã xảy ra bao nhiêu lần.
Đôi môi mỏng hắn nhẹ nhàng đè lên đôi mắt của Lý Khanh Khanh, có chút lúng túng không thể chịu đựng tầm mắt sạch sẽ của cô nhìn chằm chằm mình. Hắn thật sự không hy vọng Lý Khanh Khanh nhìn thấy bộ dáng này của hắn, cái bộ dáng chật vật vì cô ấy mà nổi điên phát cuồng. Nhưng mà hắn lại muốn nói cho cô ấy biết, mình không có lúc nào là không muốn yêu thương cô ấy.
Lý Khanh Khanh bị hắn hôn lên mắt, không thể không nhắm chặt hai mắt của mình lại, cô hơi cảm giác ngưa ngứa, liền vươn tay dùng sức đẩy đẩy bờ ngực rắn chắc của Thẩm Mộ Quân một chút.
Lý Khanh Khanh đẩy một cái mới phát hiện, Thẩm Mộ Quân vậy mà vẫn đang để ngực trần. Lúc này hắn đang gắt gao đè nặng phía trên con, thân thể mềm mại cùng đường cong mạn diệu trên người cô, hắn đều có thể thông qua cơ bắp săn chắc của mình mà cảm giác được.
Gương mặt Lý Khanh Khanh nhịn không được càng ngày càng đỏ, nhìn qua lại hồng hào xinh đẹp như mới tô phấn. Thẩm Mộ Quân trong chốc lát cảm thấy mê hồn, nhịn không được hạ người xuống, truy tìm đôi môi của cô.
Lý Khanh Khanh bị hôn đến mơ mơ màng màng, vừa ghét bỏ thân thể Thẩm Mộ Quân vừa cứng ngắc lại lạnh lẽo, vừa cảm thán đêm nay cô thật đúng là nhào vào trong ngực rồi.
Lý Khanh Khanh rơi vào trong đống chăn mềm mại, cả người không chân thật như giẫm lên bông. Cô co lại hai chân của mình, cản trước ngực Thẩm Mộ Quân, một đôi mắt hơi hơi phiếm hồng nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh nhỏ giọng nói thầm một câu, "Em còn chưa......"
Tuy cô đã chậm rãi tiếp nhận Thẩm Mộ Quân, nhưng cứ cảm thấy hiện tại hai người liền lăn giường thế này, hình như có hơi quá nhanh. Cô còn chưa xây dựng tâm lý xong, còn chưa muốn mới tìm hiểu thôi đã trực tiếp nhảy đến bước này như vậy.
Thị lực Thẩm Mộ Quân thật tốt, nhìn người trong lòng ngực gương mặt ửng đỏ, đáy mắt phiếm hồng, trái tim hắn tức khắc mềm thành một bãi nước xuân ấm áp.
Hắn cúi đầu hôn hôn trán Lý Khanh Khanh, sau đó nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, vừa rồi anh thật quá đáng. Cứ để như vậy...... Cứ để anh ôm em như vậy một lát là được."
Nhưng mà tuy ngoài miệng Thẩm Mộ Quân nói như thế, bàn tay to mang vết chai mỏng vẫn nhịn không được du tẩu tự do trên người Lý Khanh Khanh. Trong đầu hắn tựa như có một con ác quỷ bé xíu, giơ cao gậy mà khống chế thần trí hắn, làm hắn đắm chìm vào cảm xúc mềm mại ở đầu ngón tay không thể kềm chế.
Lý Khanh Khanh làm sao để hắn muốn làm gì thì làm, khi Thẩm Mộ Quân càng ngày càng quá mức, cô liền cắn một ngụm lên bờ vai cứng chắc của Thẩm Mộ Quân, sau đó để lại trên đó một dấu răng chỉnh tề.
Một đêm này Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh ngủ thật sự không yên ổn, một người thì ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, đau cũng vui sướng, một người thì luôn bị người kia ôm mà nóng đến trong lòng hốt hoảng.
Cho nên ngày hôm sau, khi hai người này tỉnh dậy, đều là một mặt buồn ngủ muốn chết, không có biện pháp mở mắt ra.
Thẩm Mộ Quân nghĩ đến hôm nay là thứ bảy, hắn không cần dầm sương dãi tuyết đi huyện thành làm, liền muốn ôm cô vợ thơm tho mềm mại tiếp tục ngủ. Kết quả hắn đã quên giờ này mỗi tuần, mấy đứa Đại Tráng liền sáng sớm lại đây tìm hắn huấn luyện.
Ba anh em Đại Tráng đứng trước cửa đợi thật lâu, ba đứa đều sắp chờ thành ba cái người tuyết, cuối cùng là thằng con út nhà Trần gia nhịn không được, nó run bần bật chạy tới cổng lớn, bắt đầu dùng sức đập cổng lớn nhà Thẩm Mộ Quân.
Nó vừa đập còn vừa kêu lớn : "Chú Quân! Chú Quân ơi ! Chú có ở nhà không ? Hôm nay có huấn luyện không chú ? Hiện tại con sắp lạnh chết rồi !"
Lý Khanh Khanh nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa, nhịn không được nhắm mắt lại đổi tư thế, muốn xem nhẹ động tĩnh bên ngoài để tiếp tục ngủ.
Thẩm Mộ Quân sửng sốt một lát, lúc này mới nhớ tới ba anh em Đại Tráng đáng thương. Lúc trước cũng là hắn nghiêm mặt nói với bọn nó, nếu muốn đi theo hắn huấn luyện thân thể, về sau mặc kệ là trời mưa trời gió gì cũng phải lại đây huấn luyện.
Cho nên mấy tháng nay, ba đứa nhỏ này thật sự kiên trì giữ vững, thế mà người làm thầy như hắn lại đến muộn.
Thẩm Mộ Quân nhanh chóng ngồi bật dậy, suýt chút nữa quên luôn cô vợ đang còn nằm trong lòng ngực. Hắn vội cúi đầu hôn hôn lên tóc Lý Khanh Khanh, sau đó vừa nhỏ giọng giải thích với Lý Khanh Khanh, vừa kéo quần áo mặc vào trên người.
Chờ đến khi hắn ăn mặc chỉnh tề định đi ra ngoài, Lý Khanh Khanh cũng mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy. Đầu tiên cô ngơ ngác nhìn thân ảnh Thẩm Mộ Quân, sau đó lại nghĩ tới chuyện đêm qua, đột nhiên liền kéo chăn trùm kín mình lại.
Thật phiền quá, hai người bọn họ hiện tại càng ngày càng giống vợ chồng lâu năm nha. Cô vốn dĩ còn tưởng tượng đến cảnh bọn họ tìm hiểu, rồi từ từ yêu đương.... Trước là nắm tay một chút, sau đó là hôn môi......
Kết quả...... Nghĩ đến ngày hôm qua Thẩm Mộ Quân không chỉ có ôm hôn cô, còn suýt chút là "động đao động thương" với cô luôn rồi.
Cho nên bọn họ đã trực tiếp nhảy vọt một cái, thành "Cùng chung chăn gối", "Nùng tình mật ý", "**"?
Trong khi Lý Khanh Khanh còn mải tự oán tự ngải, Thẩm Mộ Quân đã mở cửa đi nhanh đi ra ngoài. Lý Khanh Khanh nghe thấy động tĩnh vội ló đầu ra, vẻ mặt không vui hừ hừ một tiếng.
Ngay khi cô chậm rãi muốn lùi về trong ổ chăn, thì cánh cửa đang đóng kín đột nhiên lại mở ra. Thẩm Mộ Quân từ đâu vèo một cái, nhanh như con gió chạy vào mép giường Lý Khanh Khanh, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Lý Khanh Khanh, hôn lên trán, lên mặt, lên môi cô mỗi chỗ một cái.
Thẩm Mộ Quân: "Em ngủ tiếp một lát, chờ anh huấn luyện xong ba thằng nhóc kia, trở về nấu cơm sáng cho em ăn, nha."
Thẩm Mộ Quân nói xong, lúc này rốt cuộc thật sự rời đi.
Lý Khanh Khanh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, lại sờ sờ cái khoé miệng đang nhịn không được cong lên, tự mình lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Lý Khanh Khanh à Lý Khanh Khanh, mày thật là quá không tiền đồ, chả có chút bộ dáng của dị năng giả cấp cao thời mạt thế gì cả. Nhớ lại mấy nữ dị năng cấp cao trong mạt thế mà xem, đều là những người đó ăn sạch mấy người đàn ông mình thích đó thôi ......"
Mạt thế là một thời đại vô cùng tôn sùng người mạnh, cho dù có là một người phụ nữ đi chăng nữa, chỉ cần đủ mạnh mẽ, cũng có thể biểu diễn một màn nữ tổng tài bá đạo yêu cậu bé lọ lem.
Lý Khanh Khanh vốn cho rằng khi mình yêu đương, sẽ noi theo những nữ dị năng bá đạo đó, cũng sẽ cường hãn như vậy. Tỷ như "kabe-don" soái ca nè, tỷ như nhốt trong phòng tối cưỡng chế yêu đương nè, hay tỷ như roi da với nến này nọ.
Nhưng mà hiện tại cô cùng Thẩm Mộ Quân thì sao, chả có cái gì đúng cả, không khí chung quanh chỉ toàn nồng đậm mùi vợ chồng lâu năm.
Vừa đến mùa đông, liền đến thời điểm nông nhàn. Người một khi rảnh rỗi lên, không có việc gì làm liền nhịn không được thích đi nhiều chuyện.
Lúc trước đối tượng bọn họ thường xuyên bàn luận chính là chuyện thằng con thứ hai nhà Thẩm gia cùng Tống Thanh Mân. Ai cũng nói Tống Thanh Mân là người tàn nhẫn, sau khi phát sinh ra sự kiện kia, mỗi ngày đều la hét muốn cùng Thẩm Hạ Quân ly hôn.
Vốn dĩ mọi người đều cho rằng, Tống Thanh Mân yêu thương hai thằng con trai như vậy, sau khi ly hôn rồi, cô ta sẽ tranh đoạt quyền nuôi con với Thẩm gia, nhưng kết quả làm người không nghĩ tới chính là, Tống Thanh Mân sau khi ly hôn không chỉ không nói muốn mang con đi, thậm chí còn biểu hiện mình vô cùng chán ghét hai đứa nhỏ này.
Người khác thì không biết xảy ra chuyện gì, nhưng những người bên nhà cũ Thẩm gia lại biết rõ ràng. Cô ta biểu hiện như vậy, một là do lần đó Tiểu Bảo cào rách mặt cô ta, làm hại cô ta thiếu chút nữa bị hủy dung. Hai là bởi vì sau này khi Thẩm Hạ Quân đánh Tống Thanh Mân, Tống Thanh Mân từng cầu cứu hai đứa nhỏ, nhưng hai đứa nhỏ không chỉ không đi che chở cô ta, còn chỉ dửng dưng đứng nhìn.
Có người nghe được lý do như vậy, phỏng chừng sẽ cảm thấy Tống Thanh Mân làm quá vấn đề. Rốt cuộc thì hai đứa nhỏ kia hiện giờ mới vừa hai tuổi, vẫn còn là con nít không không hiểu cái gì, Tống Thanh Mân không nên đem chuyện như vậy trách tội lên hai đứa bé không hiểu chuyện.
Nhưng mà bọn họ không biết, lúc khi Thẩm Gia Hảo mới hai tuổi, Thẩm Lệ Nghiên đã từng cùng "Lý Thanh Thanh" vung tay đánh nhau. Thẩm Gia Hảo lúc đó tuy rằng không làm được gì, nhưng vẫn xông lên, muốn dùng thân thể nho nhỏ của mình bảo hộ nương mình.
Cái Tống Thanh Mân để ý không phải hai đứa nhỏ thật sự có thể bảo hộ được cô ta, mà là hai đứa nhỏ ở cái loại tình huống này, có muốn bảo vệ cô ta hay không ?
Nếu lúc ấy khi cô ta gặp nguy hiểm, bọn nó có chút ít hành động muốn bảo hộ cô ta, Tống Thanh Mân cũng sẽ không tuyệt tình như vậy.
Gần đây ngoại trừ chuyện này, còn có một việc nữa cũng có quan hệ với nhà cũ Thẩm gia, đó chính là đôi trai tài gái sắc Dương Từ cùng Thẩm Lệ Nghiên chia tay.
Mọi người cũng không biết cụ thể đã phát sinh ra cái gì, chỉ biết mấy ngày hôm trước có người gặp hai người bọn họ ở ven đường lôi lôi kéo kéo, hình như đã xảy ra tranh chấp.
Căn cứ theo lời người trông thấy, thì hình như chỉ một một mình Thẩm Lệ Nghiên vừa khóc lại gào, còn Dương Từ đứng một bên vẫn luôn lạnh mặt không lên tiếng.
Theo lý thì khi chuyện xảy ra như vậy, mọi người đều sẽ không tự giác thiên về hướng nhà gái đang khóc sướt mướt, sẽ cảm thấy là nhà trai làm chuyện gì rất có lỗi với nhà gái.
Nhưng mấy người tình cờ gặp được chuyện này, nhìn thấy Thẩm Giai Nghiên vừa khóc lại kêu gào đến chật vật bất kham; rồi nhìn nhìn lại Dương Từ trong ánh mắt trộn lẫn bi thương, thất vọng, cùng thống khổ, bọn họ lại nhịn không được cảm thấy Dương Từ càng đáng thương hơn.
Bất quá những việc này Lý Khanh Khanh đều không thèm để ý, bởi vì cô gần đây đang bận cải tạo lại hậu viện trong nhà.
Mấy ngày nay Thẩm Nhạc Hương cùng với các bạn nhỏ của nó nhặt về không ít hòn đá xinh đẹp, mấy cục đá này liền bị Lý Khanh Khanh xem như đá cuội, bày thành con đường đá nhỏ dẫn đến hậu viện.
Trừ cái này, Lý Khanh Khanh còn chuẩn bị một ít hoa hoa cỏ cỏ trồng sau hậu viện, cho nên cô dùng đá vây lại thành một cái hoa viên xinh đẹp nhỏ. Dưới sự trợ giúp của Thẩm Mộ Quân đa tài đa nghệ, hai người còn làm thêm một giàn hoa cao đến nửa người, trên giàn hoa gắn lên mấy cái bình lớn lớn bé bé, định mùa xuân sang năm liền trồng liền trồng các loại hoa cỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.